NGẦM MÊ MUỘI

Trong lúc Lục Giai Ân ngồi ở quảng trường đợi cô bạn cùng lớp đến, cô chợt để ý đến người đàn ông mặc đồ chú hề trên phố. 

Từ sự ngờ vực, hoài nghi lúc đầu cho đến khi dần dần trở nên chắc chắn.

Sau khi lén lút tiếp cận gần chú hề hơn, cô càng thêm khẳng định suy đoán của mình. 

Lục Giai Ân vốn là người học vẽ, cô vẫn luôn rất thích quan sát và ghi nhớ đặc điểm vóc dáng của mọi người. Huống chi, cô còn ở bên cạnh và dõi theo Tần Hiếu Tắc ba năm qua. 

Từ góc độ và khoảng cách hai chân dang ra khi đứng của chú hề, cho đến tư thế ngồi xổm, sống lưng khom thành vòng cung, thậm chí ngay cả từng đường gân xanh lồi lõm trên mu bàn tay… 

Mỗi một chi tiết đều cực kỳ quen thuộc đối với cô.

Trong thời tiết lạnh giá thất thường này, bộ đồ chú hề anh mặc trên người trông thật đơn bạc và lỏng lẻo, bàn tay lộ ra bên ngoài trở nên đỏ bừng, tê cứng vì cái lạnh.

Lục Giai Ân không biết anh đã đứng đây được bao lâu rồi, cô không kiềm chế được liền hỏi anh có cảm thấy lạnh hay không. 

Tiếp đến, cô thấy cả cơ thể của chú hề cứng đờ tại chỗ trong phút chốc.

Anh vẫn đứng yên không hề nhúc nhích, cô cũng không vội thúc giục anh. 

Thời gian tựa như bị ngưng đọng, trên phố những người ngoại quốc qua lại rất đông đúc, họ cứ thế liên tục lướt qua hai người bọn họ.

Thỉnh thoảng sẽ có vài người qua đường khó hiểu mà liếc nhìn bọn họ, Lục Giai Ân làm như không thấy mà chỉ im lặng nhìn theo bóng lưng của Tần Hiếu Tắc. 

Không biết qua bao lâu, bả vai Tần Hiếu Tắc thoáng cử động.

Anh cúi đầu, dùng tay còn lại xoa xoa mắt dưới lớp trang điểm.

Khi xoay người lại, anh chậm rãi tháo chiếc mặt nạ chú hề và bộ tóc giả xuống. 

Trái tim Lục Giai Ân bỗng chốc chấn động không thôi.

Cô cố gắng xem nhẹ sự vui mừng vừa lóe lên trong đôi mắt của Tần Hiếu Tắc, khóe môi khẽ nở một nụ cười mỉm. 

Có một số việc, không thích hợp để nói ra.

Chẳng hạn như …

Tại sao anh lại đến Ý? 

Và tại sao phải giả thành một chú hề để biểu diễn ở quảng trường? 

Và chẳng hạn như …

Nước mắt của Tần Hiếu Tắc. 

Tim Lục Giai Ân dâng lên một hồi rung động. Giờ phút này, từng cơn gió trên phố phảng phất len lỏi vào tim cô.

Tần Hiếu Tắc vẫn khôi ngô, tuấn tú như trước kia, đôi mắt phiếm hồng lặng lẽ nhìn cô. 

Lục Giai Ân cúi đầu lảng tránh ánh mắt nóng bỏng của anh, mắt nhìn chăm chăm xuống mũi chân của mình nói: “Em mời anh uống cà phê nhé.”

“Nghe bạn em nói cà phê ở đây uống rất ngon…”

Ngữ điệu êm ái, một cơn gió thoáng qua khiến mái tóc Lục Giai Ân khẽ lay động.

Chiếc mũ vành rộng vốn hơi to so với cô đã bị cơn gió cuốn rơi, trong chớp mắt đã bay và cách xa họ tận mấy mét.

Lục Giai Ân không để tâm đến chiếc mũ, đôi mắt long lanh, không gợn sóng ngước nhìn Tần Hiếu Tắc.

“Anh sẽ đi chứ?”

Một bên tay Tần Hiếu Tắc đang nắm lấy chùm bóng bay, trên tay còn lại của anh là chiếc mặt nạ chú hề ngộ nghĩnh. 

Tóc của anh đã dài hơn so với trước kia một chút, nhưng vẫn được anh chải chuốt rất gọn gàng và sạch sẽ. 

Lúc Lục Giai Ân nói, anh cắn chặt răng mím môi thành một đường thẳng, ánh mắt ảm đạm, nặng nề nhìn về phía Lục Giai Ân.

Nghe Lục Giai Ân hỏi, anh cũng không đáp lại mà cất bước nhanh về hướng chiếc mũ bị gió cuốn đi của cô ban nãy.

Lục Giai Ân nghiêng đầu, đã nhìn thấy mũ của mình bị bọn trẻ chơi đùa ở quảng trường nhặt được và chúng còn đang mải miết tranh nhau đội chiếc mũ lên. 

Chiếc mũ quá to so với bọn trẻ, hầu như che đi gần hết khuôn mặt của chúng, trông có chút buồn cười. 

Bọn trẻ liếc nhìn nhau, rồi lại thích thú bật cười vui vẻ.

Lục Giai Ân thấy Tần Hiếu Tắc đi đến trước mặt những đứa trẻ, đổi tất cả những quả bóng bay trên tay lấy chiếc mũ của cô về.

Anh cầm chiếc mũ trở về, rồi thuận tay vứt luôn mặt nạ chú hề và bộ tóc giả vào thùng rác bên cạnh. 

Khi đứng trước mặt Lục Giai Ân một lần nữa, Tần Hiếu Tắc đã khôi phục lại vẻ trấn định trước đó, trong mắt cũng không còn ẩn ẩn nước mắt nữa. 

Lục Giai Ân mím môi, ngẩng đầu nhìn anh. 

“Đi thôi.”

Tần Hiếu Tắc khẽ rủ mắt nhìn cô, ngữ điệu thong thả, bình thản nói: “Không phải em muốn mời anh uống cà phê sao?”

Lục Giai Ân ngẩn ngơ mất một lúc, sau đó gật gật đầu.

Lục Giai Ân đưa Tần Hiếu Tắc đến một quán cà phê nằm trên con phố gần quảng trường, không gian chung quanh yên tĩnh hơn khi nãy không ít.

Trên đường, Tần Hiếu Tắc cũng tranh thủ cởi bỏ trang phục chú hề. 

Khi đến quán cà phê, trên người anh đơn giản chỉ còn lại chiếc áo hoodie và quần jean. 

Lục Giai Ân gọi một tách cà phê kiểu Ý cho Tần Hiếu Tắc, và gọi một cốc sữa nóng cho mình. 

Hai người ngồi đối diện nhau ở cạnh cửa sổ của quán.

Mặc dù nhiệt độ ngoài trời xuống rất thấp, nhưng bầu trời hôm nay nắng lại rất đẹp. 

Trong không gian ấm áp của quán, những tia nắng chói chang cứ như từng tia lửa len lỏi qua khung cửa sổ rơi khắp mặt bàn và trên người của họ. 

Lục Giai Ân ngồi thẳng người, lơ đễnh nhìn Tần Hiếu Tắc đang ngồi phía đối diện.

Anh tựa cả người vào ghế, tay trái anh tùy ý buông thõng, tay phải lại giữ chặt lấy chiếc mũ đã đổi với bọn trẻ cho cô ban nãy.

Tay của anh rất to và đẹp, khớp xương rõ ràng, có thể dễ dàng nhìn thấy từng đường gân xanh nam tính cồm cộm trên mu bàn tay anh, bàn tay to ấy gần như che đi hết toàn bộ chiếc mũ của cô.

Lục Giai Ân khẽ cong khóe môi, nhỏ giọng nói: “Mũ của em.”

Cô ngập ngừng ra hiệu, ý muốn Tần Hiếu Tắc có thể trả lại chiếc mũ cho mình. 

Ngón tay Tần Hiếu Tắc khẽ động, anh bỗng nhếch môi cười nhẹ. 

“Chẳng phải em đã bỏ nó rồi sao?”

Anh nhàn nhạt ngước lên nhìn cô, trong mắt như được phủ thêm một tầng ánh sáng dưới ánh nắng.

“Anh đã mua nó từ bọn trẻ lúc nãy, cho nên hiện tại nó là của anh.” 

Lục Giai Ân: “…”

Anh đây rõ ràng là không nói lý mà? Chiếc mũ vốn dĩ là của cô, vậy mà sao bây giờ nó lại trở thành của anh rồi.

Chẳng qua, không rõ vì sao bọn họ mặc dù chỉ mới gặp lại nhau sau nửa tiếng ngắn ngủi thôi, nhưng Lục Giai Ân luôn cảm thấy Tần Hiếu Tắc đang ngồi đối diện với cô lúc này có gì đó khang khác với khi anh khoác trên mình bộ đồ chú hề.

Cô khẽ cau mày, cúi đầu nhấp một ngụm sữa.

Đến khi ngẩng đầu lên lần nữa, đã thấy Tần Hiếu Tắc lười biếng dựa lưng vào ghế, nhìn cô không chớp mắt. 

Anh mặc chiếc áo hoodie màu đen, trông có vẻ nhếch nhác và luộm thuộm, nhưng lại không mất đi vẻ phóng khoáng, ung dung và tự tại trong anh.

Đối với dáng vẻ này của anh, Lục Giai Ân ngược lại có chút không quen.

Bởi vì, cũng đã rất lâu rồi anh không thể hiện dáng vẻ điềm nhiên pha chút lười nhác như thế này trước mặt cô. 

Nhưng dáng vẻ này mới thật sự là Tần Hiếu Tắc mà cô biết trước kia. 

Lục Giai Ân bỗng cảm thấy luống cuống không biết nói gì, trái tim không tự chủ được mà lỡ mất một nhịp. 

Trong khoảnh khắc bối rối, cô vô thức thốt ra suy nghĩ trong lòng: “Anh dự định khi nào sẽ về nước?”

Tần Hiếu Tắc nhăn mày, sắc mặt dần dần trở nên u ám.

“Em vội vàng muốn đuổi anh về nước đến vậy sao?”

Hương vị đậm đà, béo ngậy cùng với hương thơm đầy quyến rũ của tách espresso nóng hổi phảng phất vẫn chưa phai, anh còn chưa kịp thưởng thức nó cô đã nóng lòng muốn biết khi nào anh sẽ về rồi sao? 

Lục Giai Ân nhất thời ngây người.

Cô khẽ liếc nhìn tách cà phê còn nguyên của anh trên bàn, anh vẫn chưa uống nó, mà cô lại hỏi anh như thế thì thật là cô có chút không đúng. 

Cô nhẹ nhàng đẩy cốc đường và cốc sữa qua cho Tần Hiếu Tắc, nhỏ giọng giải thích: “Sắp đến năm mới rồi, vé máy bay có lẽ sẽ rất khó mua được …”

Tần Hiếu Tắc không thêm sữa vào mà chỉ thêm một vài viên đường. 

Anh tùy ý khuấy nhẹ vài lần rồi nhấc lên nhấp một ngụm cà phê.

Lục Giai Ân thấy yết hầu anh thoáng nhấp nhô, anh đặt tách cà phê xuống rồi nhìn cô.“Cũng không tệ.” Tần Hiếu Tắc nói.

“Ừ” Lục Giai Ân đáp lại anh một tiếng, cô áp hai tay vào cốc sữa.

“Hầu hết bạn của em đều rất thích uống cà phê ở đây.”

Cô không thể cũng không được nếm thử cà phê, bởi vì caffeine sẽ khiến tim cô đập rất dữ dội, không tốt cho tim chút nào. 

“Nếu như anh thích, anh có thể mua một ít hạt cà phê mang về nước…” 

“Lục Giai Ân.” Tần Hiếu Tắc đột ngột ngắt ngang lời cô.

“Vâng?”

“Anh muốn năm nay đón tết ở Ý, được chứ?”

Lục Giai Ân sững sờ, bất giác siết chặt cốc sữa trong tay hơn.

“Cái gì?”

Trước khi quyết định đến Ý, Tần Hiếu Tắc vẫn cho rằng Lục Giai Ân chỉ luôn coi anh là thế thân mà thôi.

Thế nhưng anh lại không cam lòng buông tay Lục Giai Ân, mặc khác lại không khỏi cảm thấy chán ghét, và khinh bỉ hành động của bản thân.

Anh đã không ít lần vứt đi tự tôn và kiêu hãnh của bản thân vì cô, nên anh càng không muốn cho Lục Giai Ân biết rằng anh bay đến Ý lần nữa cũng chỉ để được nhìn thấy cô. 

Tại sao phải cải trang thành chú hề để tiếp cận cô? Có lẽ vì anh cảm thấy bản thân anh như một trò hề chăng?

Ở quảng trường người đến người đi tấp nập, bóng dáng Lục Giai Ân đặc biệt nổi bật giữa mọi người. 

Anh phát bóng bay một cách qua loa, ánh mắt không ngừng dõi theo hình bóng của Lục Giai Ân. 

Cô đã ngồi ở đó được lúc lâu,  thần sắc nhu hòa cùng với nụ cười mỉm luôn trên môi.

Kỳ thực, cũng đã rất lâu anh không nhìn thấy vẻ mặt này của Lục Giai Ân rồi.

Nhưng anh có thể tưởng tượng ra được. 

Đôi mắt của cô hẳn là nên sáng ngời, trong mắt là sự dịu dàng và trầm tĩnh.

Nhưng anh cũng không nhìn cô được bao lâu, vừa mới ngồi xổm xuống đã không thấy tăm hơi cô đâu.

Anh vội vã tìm kiếm xung quanh cũng không tìm thấy bóng hình của cô. 

Mãi cho đến khi sau lưng vang lên một tiếng gọi quen thuộc “Hiếu Tắc”.

Tần Hiếu Tắc thầm nghĩ, có lẽ về sau Lục Giai Ân sẽ không bao giờ biết được cảm giác của anh như thế nào khi nghe được tiếng cô gọi tên anh. 

Tại đây, vào ngày hôm nay, trên con phố Florence, khoảnh khắc cô nhận ra và gọi tên anh. 

Anh biết rằng, đã có một điều gì đó lặng lẽ thay đổi.

Nhất thời một nỗi kích động trào dâng khiến trống ngực anh đập rộn ràng, sự kiêu ngạo từ trước đến giờ phút chốc tan thành mây khói.

“Anh có lạnh không?”

Câu hỏi thứ hai mà Lục Giai Ân hỏi anh. 

Không phải dáng vẻ ngạc nhiên hỏi “Tại sao anh lại ở đây?”

Không phải câu chào hỏi có lệ “Chào anh.”

Cũng không phải là một lời khách sáo “Thật trùng hợp.”

Cô ấy đang hỏi anh có lạnh hay không.

Vỏn vẹn bốn chữ nhẹ nhàng đã khiến mắt anh cảm thấy chua xót.

Sống mũi cay cay, tê dại giữa cái lạnh buốt giá, trong mắt ẩn hiện giọt lệ như đang chực chờ rơi nơi khóe mắt.

Tần Hiếu Tắc không nhớ nổi bản thân anh đã bao lâu không khóc rồi. 

Đối với anh mà nói, đàn ông rơi lệ là một điều cực kỳ đáng xấu hổ.

Khi còn bé, bởi vì tính tình ngang bướng mà hay bị đánh bằng dây nịt, vậy mà anh không khóc.

Gặp tai nạn xe bị gãy xương chân, đau đến thấu trời anh không hề hé nửa lời. 

Khi chia tay Lục Giai Ân anh không khóc. 

Đến khi biết bản thân là thế thân anh cũng chỉ lặng lẽ chấp nhận. 

Ngay cả khi nhìn thấy Lục Giai Ân và Hàng Hữu trở về cùng nhau, anh tuyệt vọng lẳng lặng đợi cô cả đêm dưới lầu, cũng không để nước mắt phải rơi.

Nhưng khi ở nơi đất khách quê người, một câu quan tâm hỏi han của Lục Giai Ân lại dễ dàng khiến anh xúc động đến vậy.

Tần Hiếu Tắc chắc chắn một điều, trên đời này sẽ không có cô gái nào giống với Lục Giai Ân.

Anh đã âm thầm ngắm nhìn cô suốt cả chặng đường đến quán cà phê. 

Làn da trắng nõn gần như trong suốt dưới ánh mặt trời, mái tóc đen nhánh, mượt mà được xõa trên vai rất gọn gàng, đôi mắt long lanh, trong vắt, cả người đều toát ra khí chất điềm đạm, dịu dàng. 

Bỗng nhiên Tần Hiếu Tắc cảm thấy vướng mắc trong lòng những ngày vừa qua phút chốc trở nên thật nhẹ nhõm. 

So sánh bản thân anh với người khác làm cái quái gì cơ chứ? 

Tần Hiếu Tắc nghĩ ngợi.

Nếu đã không thể buông xuống, thì đừng buông xuống là được thôi.

Nghĩ thông suốt, tâm tình Tần Hiếu Tắc trái lại thoải mái hơn rất nhiều.

Cũng có lẽ là anh đang viện một lý do chính đáng cho bản thân.

Nhưng anh không muốn phải suy nghĩ sâu xa về nó hơn nữa.

Anh chắc chắn giữa anh và Lục Giai Ân có một sợi dây vô hình nào đó ràng buộc họ lại với nhau, và bất luận ai cũng không thay thế được. 

Cho dù là Hàng Hữu cũng không thể.

“Đón Tết ở đây?” Lục Giai Ân trừng to hai mắt.

Tần Hiếu Tắc nhấp một ngụm cà phê, không để ý gật đầu. 

Hiếm thấy Lục Giai Ân lộ ra vẻ xấu hổ, cô chợt nhận ra bản thân có chút thất thố. 

Tần Hiếu Tắc rủ mắt, mặt không chút biểu cảm nói: “Anh cãi nhau với ông nội, ông không cho phép anh về đón Tết.”

Lục Giai Ân nhíu mày: “Vậy anh…”

Tần Hiếu Tắc vội ngắt lời cô: “Không phải mọi người định sẽ ở lại đây đón Tết sao, anh sẽ ở lại với mọi người.”

Thấy Lục Giai Ân có chút do dự, anh nói thêm: “Anh sẽ thuê khách sạn để ở, sau đó đón giao thừa cùng em.”

Lục Giai Ân thoáng lưỡng lự, nhưng vẫn gật đầu đồng ý. 

Tần Hiếu Tắc bật cười. 

Anh nhìn ra cửa sổ, ánh mặt trời chói chang tựa như ánh mặt trời vào xuân.

“Này, vậy em dạy anh vài câu tiếng Ý đi.” Anh quay lại nói.

“Được, anh muốn học cái gì?” Lục Giai Ân tự tin đáp.

Tần Hiếu Tắc: “Xin Chào.”

Lục Giai Ân: “Ciao”

Tần Hiếu Tắc lặp lại: “Ciao?”

Lục Giai Ân: “Ừm, câu này thường được dùng khi chào hỏi với bạn bè hoặc người thân.”

Tần Hiếu Tắc “Ồ”, “Vậy tạm biệt thì sao?”

Lục Giai Ân: “Arrivederci dùng để nói tạm biệt một cách trang trọng, hoặc anh cũng có thể dùng Ciao trong tình huống thân mật đối với những người thân quen.”

Tần Hiếu Tắc lẩm nhẩm đọc theo, sau đó hỏi thêm vài câu như “Cám ơn”, “Xin lỗi”.

Lục Giai Ân kiên nhẫn chỉ cho anh từng câu một. 

Tần Hiếu Tắc chỉ tay lên bàn, không nhanh không chậm nói.

“Tôi yêu bạn thì sao?”

Tim Lục Giai Ân hẫng một nhịp, nhìn thấy anh cũng không có ý gì khác. 

Vì vậy cô nhẹ nhàng nói: “Ti amo.”

Tần Hiếu Tắc nhíu mày: “Cái gì?”

Lục Giai Ân thả chậm tốc độ nói, đánh vần từng chữ cho anh.

“Ti a mo.”

Lục Giai Ân rất nghiêm túc, phát âm rất chuẩn, và giọng nói du dương trầm bổng rất dễ nghe.

Dứt câu, Lục Giai Ân vô thức nâng mắt lên nhìn người đàn ông đối diện.

Liền thấy Tần Hiếu Tắc đang dùng ánh mắt nóng rực nhìn chằm chằm cô, khóe môi anh chậm rãi cong lên.

“Anh biết rồi.” Anh lẩm bẩm.

Bình luận

Truyện đang đọc