Buổi sáng hôm sau lúc Lục Giai Ân tỉnh dậy, cô nhìn thấy tin nhắn của Tần Hiếu Tắc.
Cô nhíu mày bấm vào tấm ảnh, nhất thời không biết Tần Hiếu Tắc có ý gì.
So với trước đây, Tứ Tứ có vẻ mập hơn đôi chút.
Lục Giai Ân cẩn thận lưu lại những bức ảnh của Tứ Tứ, sau đó thoát ra nhìn thấy thời gian tin nhắn được gửi đi.
— gần mười hai giờ đêm hôm qua.
Nếu Tần Hiếu Tắc đã nghĩ thông suốt vui vẻ chia tay thì anh sẽ không nhắn tin cho cô muộn như vậy.
Vì vậy, lý do duy nhất là —
Anh lại uống say rồi.
Anh uống say nên không tỉnh táo lại nhắn tin cho cô.
“Em muốn chia tay thì đừng lo cho tôi làm gì, tôi có nhắn tin cũng cứ mặc kệ tôi đi! Nghe rõ chưa?”
Nhớ đến lời cảnh cáo của anh ngày hôm đó, Lục Giai Ân mím môi, quyết định không trả lời tin nhắn.
Chờ anh tỉnh rượu mọi chuyện sẽ lại bình thường như cũ thôi.
Nhưng trái ngược với suy nghĩ của Lục Giai Ân, vài ngày sau đó cô lại thỉnh thoảng nhận được tin nhắn của Tần Hiếu Tắc.
Lúc thì là ảnh của Tứ Tứ, lúc thì là ảnh anh đang chơi bóng rổ.
Không ảnh nào giống ảnh nào, chỉ có điểm chung duy nhất chính là những tấm ảnh này đều là những khoảnh khắc mà trước đây Lục Giai Ân rất thích.
Một hai lần thì có thể nghĩ là anh say rượu, nhưng năm sáu lần thì là ý gì đây?
Lục Giai Ân nhớ tới lời nói của chị họ ngày hôm đó, nói rằng Tần Hiếu Tắc vẫn luôn nhìn cô suốt dọc đường, chân mày Lục Giai Ân lại nhíu lại.
Một suy nghĩ loáng thoáng xuất hiện trong đầu cô.
Đang trong lúc cô tự hỏi phải làm sao bây giờ thì Tần Hiếu Tắc lại gửi một tin nhắn đến.
Lần này là một tấm ảnh chụp một đoạn cánh tay của Tần Hiếu Tắc, trên làn da ngăm ngăm màu lúa mạch có một vết cào màu đỏ rất rõ ràng.
Q: [Nó lại cào anh, làm sao bây giờ?]
Gân xanh trên trán Lục Giai Ân nảy lên liên hồi.
Tần Hiếu Tắc dường như không nhớ mình đã nói gì, cứ liên tục nhiều lần nhắn tin cho cô.
Lục Giai Ân mặc kệ anh, anh cũng không thèm để ý.
Chỉ là sau đó lại vẫn tiếp tục như vậy.
Xem ra chỉ cần Lục Giai Ân chưa kéo anh vào danh sách đen thì anh sẽ chưa từ bỏ ý định.
Lục Giai Ân nhìn vết cào trên cánh tay anh, do dự một hồi rồi vẫn nhắn tin trả lời.
[Tính tình Tứ Tứ vẫn luôn rất tốt, anh đừng trêu chọc nó thì sẽ không vấn đề gì.]
Cô có chút lo lắng Tần Hiếu Tắc sẽ làm chuyện gì đó không tốt với Tứ Tứ.
Hiện tại cô không có khả năng nuôi Tứ Tứ, vậy nên để Tứ Tứ ở chỗ Tần Hiếu Tắc sẽ tốt hơn.
Tần Hiếu Tắc nhanh chóng trả lời cô: [Em đến đây dạy anh đi]
Lục Giai Ân đọc dòng tin nhắn đó, không nhắn lại nữa.
Nếu đến lúc này cô còn không hiểu Tần Hiếu Tắc muốn gì thì đúng là lãng phí cả quãng thời gian yêu anh.
Sau khi suy nghĩ một hồi, Lục Giai Ân gọi điện thoại cho Quý Đường Ninh hẹn gặp cô ấy vào cuối tuần.
*
Chiều thứ bảy, Lục Giai Ân lại một lần nữa đến chơi nhà Đường Quý Ninh.
Không có gì ngạc nhiên khi cô cũng gặp Giang Thừa Thư ở đó.
Giang Thừa Thư chào hỏi cô qua loa rồi tiếp tục cúi đầu xem máy tính bảng.
Quý Đường Ninh thấy Lục Giai Ân đến thì rất vui vẻ, quan tâm hỏi han cô khi nào được nghỉ.
Lục Giai Ân cười cười: “Chị định mấy ngày nữa sẽ về quê. Cho nên hôm nay đến thăm em một chút trước khi về.”
Năm thứ tư đại học trường cũng nới lỏng quản lý hơn, nhiều sinh viên cũng không đến trường nữa.
Mấy ngày nay ký túc xá chỉ còn mỗi Lục Giai Ân.
Cô dự định vẽ nốt những bức tranh của cô rồi về quê với bà ngoại sớm hơn một chút.
Quý Đường Ninh “Ừm” một tiếng, má hơi phính lên.
Lục Giai Ân thích thú nhìn cô gái nhỏ, dịu dàng hỏi: “Em muốn chơi cái gì?”
Đôi mắt Quý Đường Ninh sáng lên, giọng điệu đầy mong đợi: “Chị Giai Ân, chị có thể dạy em chơi game không?”
Lục Giai Ân hơi giật mình: “Chơi game gì? Chị cũng không hay chơi game…”
“Đường Ninh muốn em dạy em ấy chơi đấu địa chủ.” Giang Thừa Thư ngồi một bên nhàn nhạt nói.
Anh nhướng mắt liếc nhìn Quý Đương Ninh một cái rồi hỏi: “Anh muốn dạy em sao em không chịu?”
Quý Đường Ninh quay mặt lại bĩu môi: “Em không cần anh dạy.”
Lòng Giang Thừa Thư đau nhói, sắc mặt đen sì.
Không biết vì sao gần đây Quý Đường Ninh bỗng nhiên không còn thân với anh như trước nữa.
Cô ấy có tính tình khá trẻ con, lúc nào cũng thích nói những lời nhõng nhẽo hờn giận của con nít, nhưng cơ bản là cô ấy không hiểu cảm nhận của anh khi nghe những lời này.
Lục Giai Ân đưa mắt nhìn hai người rồi vội vàng nói: “Chị biết chơi đấu địa chủ, em muốn chơi ở đâu?”
Cô khá thạo chơi trò này nên dạy Quý Đường Ninh cũng không khó khăn gì.
“Chúng ta lên lầu chơi đi!” Sau đó Quý Đường Ninh kéo tay Lục Giai Ân đi mất.
Quý Đường Ninh mở trò chơi trên máy tính, Lục Giai Ân ngồi bên cạnh nhìn cô ấy chơi.
Sau vài ván, Lục Giai Ân dần xác định được trình độ của Quý Đường Ninh.
Sau khi lại thua, Quý Đường Ninh chép miệng nhìn về phía Lục Giai Ân, gương mặt tỏ vẻ rất đáng thương.
“Chị Giai Ân, em ngốc quá mà.”
Lục Giai Ân cong môi cười: “Khi em bắt đầu chơi, nếu bài của em không tốt lắm thì em không nên cướp địa chủ đâu. Hai người có thể hợp tác với nhau một chút…”
Cô vừa nói vừa mở một ván ra chơi, Quý Đường Ninh vừa chơi vừa nghe cô hướng dẫn.
“Đừng ra quân này trước, chờ địa chủ đi bài rồi hãy ra.”
“Em nhìn xem, nhà bên cạnh chỉ còn lại một quân bài, em chặn bài đi, sau đó xé lẻ cặp bài nhỏ nhất rồi để cho anh ta đi.”
“Đánh quân lớn hơn đi, nếu không địa chủ sẽ đánh được đó.”
…
“Em lại thắng rồi!” Quý Đường Ninh hứng phấn không thôi: “Chị Giai Ân, chị thật lợi hại!”
Sau khi Quý Đường Ninh thắng được vài ván, Lục Giai Ân tò mò hỏi: “Đường Ninh, sao em lại thích chơi trò này?”
Trong ấn tượng của cô, hầu hết các bạn trẻ bây giờ thích chơi mấy trò chơi trên di động như Vương giả, PUBG, rất ít người thích chơi bài như thế này.
Hai mắt Quý Đường Ninh lóe lên, hơi ngượng ngùng.
Cô mím môi, nhỏ giọng nói: “Bởi vì ông nội em thích chơi trò này. Em muốn Tết Nguyên Đán sắp tới sẽ cùng chơi với ông.”
Gia tộc họ Quý có rất nhiều con cháu, nhưng họ đều không thích chơi trò này với ông nội, còn cô thì chơi hơi tệ nên không dám chơi. Trong lần họp mặt gần đây của cả gia đình, cô bỗng cảm thấy ông nội thật cô đơn, dường như chẳng có ai chơi cùng ông cả.
Cô có một loại cảm giác đồng bệnh tương liên.
“Hóa ra là như vậy.” Lục Giai Ân cười cười: “Đường Ninh nhà ta thật hiếu thảo. Thật ra chị cũng vì bà nội mà chơi trò này đó.”
Sau khi về hưu bà ngoại thường rảnh rỗi không có gì làm ngoài việc trồng cây chăm hoa hoặc chơi mạt chược với các chị em bạn dì. Những ngày lễ Tết quây quần bà cũng chơi vài ván với đám con cháu. Lục Giai Ân cũng chính vì vậy mà biết chơi.
Lúc sau, chơi game xong Lục Giai Ân còn dạy Quý Đường Ninh vẽ tranh một lúc.
Sau khi kết thúc, Lục Giai Ân ở lại nhà Quý Đường Ninh ăn tối như mọi khi.
Ăn xong bữa cơm, Giang Thừa Thư lái xe đưa cô về trường.
Thời tiết tháng giêng càng ngày càng lạnh, gió đông ảm đạm, cành lá hắt hiu.
Ngồi trong xe, Lục Giai Ân nhìn Giang Thừa Thư, nói ra mục đích chính của mình.
“Anh có tiện tán gẫu chút không?”
Giang Thừa Thư hơi giật mình, nhưng có vẻ cũng không nằm ngoài dự đoán của anh: “Về Hiếu Tắc?”
Lục Giai Ân gật đầu, “Ừm” một tiếng.
“Được.” Giang Thừa Thư không nhiều lời, dừng xe ven đường.
“Em muốn uống chút gì không?” Anh chỉ vào quán trà sữa đối diện.
Lục giai Ân lắc đầu: “Không cần đâu, em cảm ơn. Lúc nãy em ăn khá no.”
Giang Thừa Thư gật đầu rồi yên lặng chờ Lục Giai Ân lên tiếng.
Lục Giai Ân bình thản nhìn Giang Thừa Thư, đi thẳng vào vấn đề: “Em muốn nhờ anh xác nhận một việc…”
“Ba năm trước, có phải Tần Hiếu Tắc đến với em là vì anh trai anh ấy đúng không?”
Giang Thừa Thư sững người một chút, sau đó kinh ngạc: “Em nghe ai nói?”
Vẻ mặt Lục Giai Ân rất bình tĩnh, khóe miệng khẽ động.
“Em không muốn nói. Anh cho em biết đó có phải là sự thật không?”
Ngày đó, cô vẫn thường nhờ vả Tần Hiếu Viễn giúp mình vào cổng, cô rất cảm kích anh vì điều đó.
Vì vậy, có một lần đến tiểu khu nhà họ Tần cô đã cố ý tặng Tần Hiếu Viễn một món quà cảm ơn. Cả hai cùng trò chuyện thân tình một lúc.
Và cũng chính ngày này, Tần Hiếu Tắc bỗng nhiên chặn cô lại và nói lời đề nghị cô làm bạn gái anh.
Nhưng sau khi cô đồng ý, Tần Hiếu Tắc giống như là đã quên cô, mãi cũng không liên hệ.
Anh ấy dường như nhất thời xúc động mà đưa ra lời đề nghị này, lúc sau thì hối hận.
Bức thư nặc danh kia không biết là vì mục đích gì, nhưng nghĩ đến biểu hiện của Tần Hiếu Tắc trong khoảng thời gian đó thì khả năng này là rất cao.
Giang Thừa Thư khẽ nhíu mày, cụp mắt xuống lặng yên không nói, trên mặt lộ ra biểu cảm phức tạp.
Bầu không khí bên trong xe hơi trầm mặc và có chút áp lực.
“Em tin tưởng anh, hy vọng anh sẽ không nói dối em.” Giọng nói nhỏ nhẹ của Lục Giai Ân vang lên trong xe.
Giang Thừa Thư im lặng một lúc rồi gật đầu thừa nhận.
“Nhưng đó là lúc đầu thì như vậy, sau đó việc giữa hai bọn em cũng không liên quan gì đến anh trai cậu ấy nữa.” Giang Thừa Thư nói thêm: “Anh nhìn ra được cậu ấy thực sự coi em là bạn gái.”
Lục Giai Ân gật đầu.
Cô vốn chắc chắn việc này đến bảy tám phần, cho đến giờ đã hoàn toàn được chứng thực.
Cô rũ mắt, lòng bàn tay hơi ướt gắt gao túm lấy góc áo.
Sau một lúc, cô đưa ra quyết định, hít sâu một hơi rồi nhìn về phía Giang Thừa Thư: “Trước anh nói sẽ giúp em một chuyện giờ còn được tính không?”
Lời hứa này Giang Thừa Thư đã nói cách đây khá lâu vì muốn cảm ơn cô đã giúp Quý Đường Ninh.
“Có chứ, miễn là không làm việc gì trái với luân thường đạo lý là được.”
Tiếng cười khẽ của Lục Giai Ân trong xe lại trở nên khá rõ ràng.
“Anh yên tâm, chỉ là việc nhỏ thôi ạ.”
Giang Thừa Thư: “Việc gì?”
Cô chớp chớp mắt, nét mặt vừa thả lỏng vừa rất kiên định, giọng nói bình tĩnh rõ ràng.
“Đơn giản thôi ạ, anh nói cho anh ấy biết chuyện hôm nay em nhờ anh xác nhận thông tin này thôi.”
Giang Thừa Thư sửng sốt một chút, khóe môi dần dần mím lại.
Bầu không khí trong xe trở nên yên tĩnh.
Lục Giai Ân cũng không thúc giục, cô lẳng lặng nhìn khung cảnh ban đêm trước mắt.
Ánh đèn đường phía xa le lói, còn có tiếng nhạc văng vẳng truyền đến.
Một lúc lâu sau, Giang Thừa Thư mở miệng.
“Tại sao?
Lục Giai Ân dựa lưng vào ghế, thở dài một hơi.
Cô quay sang nhìn Giang Thừa Thư, ánh mắt bình thản: “Em chỉ muốn chia tay thôi.”
Giang Thừa Thư nhìn cô, trong mắt hiện lên một tia phức tạp, anh trầm giọng nói: “Lục Giai Ân, em thật tàn nhẫn.”
Bề ngoài trông cô ấy có vẻ nhu nhược, nhưng trong lòng luôn có chủ kiến riêng của mình. Gần ba năm yêu nhau, nói không cần nữa thì liền bỏ.
Rõ ràng, đây không phải là lần đầu tiên cô ấy biết chuyện này, nhưng cô ấy chưa bao giờ nói ra.
Chắc là cô ấy biết Hiếu Tắc muốn quay lại nên dùng chiêu này để chặt đứt đường lui, chặt đứt khả năng tái hợp.
Cô ấy nói rằng chỉ cần anh chuyển lời tới Tần Hiếu Tắc là được, nhưng trên thực tế mục đích chính là thuyết phục và ngăn cản Tần Hiếu Tắc tiếp tục làm những hành động níu kéo.
Giang Thừa Thư thở dài: “Anh sẽ nói với cậu ấy, nhưng anh nghi ngờ là cậu ấy sẽ đánh anh.”
Với tính tình của Tần Hiếu Tắc, anh nghĩ thật sự anh không thể khuyên cậu ấy.
Lục Giai Ân hơi nhướng mày, mím môi nhẹ giọng xin lỗi: “Xin lỗi anh.”
Giang Thừa Thư lắc đầu rồi khởi động xe.
“Không sao đâu, anh đồng ý với đề nghị của em.”
*
Phía bên kia, Tần Hiếu Tắc không chờ được đến lúc Lục Giai Ân trả lời tin nhắn.
Ngược lại anh nhận được cuộc gọi của Giang Thừa Thư, muốn rủ anh ra ngoài chơi bóng.
“Được rồi, tôi sẽ gọi thêm mấy người nữa.” Tần Hiếu Tắc không nghĩ nhiều trả lời luôn.
Anh gọi mấy người đàn em trong đội bóng rổ trước kia, hẹn nhau đến sân bóng trường Đại học A chơi bóng.
Sau một trận bóng sảng khoái, tâm tình của Tần Hiếu Tắc tốt hơn rất nhiều.
“Đi, tôi mời các cậu ăn cơm.”
Tần Hiếu Tắc hào phóng mời mọi người một bữa ở nhà hàng gần trường Đại học A.
Cả hội vừa ăn vừa nói chuyện, vừa uống bia, thời gian trôi qua rất nhanh.
Khi họ ra khỏi nhà hàng thì trời đã tối rồi.
Lúc này là cuối học kỳ, phần lớn các sinh viên đều ở phòng tự học, sân trường vắng vẻ quạnh quẽ, trên đường cũng rất ít người qua lại.
Các đàn em đại học A trở về ký túc xá, còn Tần Hiếu Tắc, Giang Thừa Thư và Trần Huề đi về phía bãi đỗ xe.
Trên đường đi, Tần Hiếu Tắc nhẹ bước tản bộ, vừa đi vừa cúi đầu nhắn tin Wechat.
Giang Thừa Thư nhìn sườn mặt anh rồi chậm rãi mở miệng: “Hiếu Tắc.”
“Hử?” Tần Hiếu Tắc đang cúi đầu nhắn tin, thản nhiên đáp lại một tiếng.
Giang Thừa Thư hé môi, vừa định nói chuyện thì bị tiếng chuông điện thoại di động của Tần Hiếu Tắc cắt ngang.
Tần Hiếu Tắc nghe điện thoại, lười biếng nói: “A lô.”
Giọng nói của Thi Tĩnh từ bên trong truyền ra: “Tần Hiếu Tắc, cậu muốn lúc nào?”
“Tùy thời gian của cậu.” Giọng nói Tần Hiếu Tắc tản ra trong đêm đông: “Tất nhiên, càng sớm càng tốt.”
Thi Tĩnh: “Dạo này tớ vẫn luôn ở trường, cậu có thời gian thì qua mà lấy.”
Tần Hiếu Tắc nhìn đồng hồ: “Bây giờ cậu cũng đang ở trường à?”
Thi Tĩnh dừng lại một lúc rồi “Ừ” một tiếng.
“Vậy bây giờ tớ đến Học viện Mỹ Thuật Bình Thành tìm cậu, khoảng hai mươi phút nữa đến nơi.” Tần Hiếu Tắc thoáng nhìn qua thấy Giang Thừa Thư đang nhìn mình thì nhướng mày.
Cúp điện thoại, giọng nói Giang Thừa Thư bên cạnh truyền đến.
“Cậu muốn đến Học viện Mỹ thuật Bình Thành à?”
Tần Hiếu Tắc “Ừ” một tiếng rồi đút tay vào túi quần.
“Đến đó làm gì? Theo đuổi lại em Giai Ân à?” Trần Huề chế giễu.
Tần Hiếu Tắc nâng cằm, cười nhạt.
“Ông đây muốn mượn thẻ thư viện của Thi Tĩnh để học.”
Giang Thừa Thư: “…”
Trần Huề: “…”
Làm người thì hãy trung thực đi, được không?
Tại sao một hai phải đến thư viện Học viện Mỹ thuật Bình Thành để học?
“Chậc. Chậc. Chậc.” Trần Huề và Giang Thừa Thư liếc nhìn nhau, bất lực thở dài.
Ánh mắt Giang Thừa Thư lóe lên, anh lên tiếng khuyên can: “Đừng đi, vô dụng thôi.”
Tần Hiếu Tắc và Trần Huề đều sững lại.
Trần Huề hít một hơi rồi nhìn về phía Giang Thừa Thư: “Tôi nói này sao cậu lúc nào cũng muốn dội cho người anh em của mình gáo nước lạnh như thế? Còn chưa ngại mùa đông chưa đủ lạnh hay sao?”
Tần Hiếu Tắc dừng chân, bình tĩnh nhìn Giang Thừa Thư.
“Ý cậu là gì?” Anh cau mày, giọng cứng ngắc.
Vẻ mặt Giang Thừa Thư rất nghiêm túc, miệng hơi mím lại.
Sau khi nhìn nhau một lúc, anh chậm rãi nói: “Lục Giai Ân đã biết cậu đến với cô ấy là vì anh trai cậu.”
Sống lưng Tần Hiếu Tắc cứng đờ, da đầu tê dại.
“Cái gì?” Trần Huề giật mình mà la lên một tiếng: “Cô ấy làm sao mà biết được?”
Cơn gió lạnh thổi tới, lông mày Tần Hiếu Tắc nhíu lại nhìn anh ta: “Cậu lại làm sao mà biết được?”
“Đúng vậy!” Trần Huề sửng sốt một chút, sau đó mới phản ứng lại: “Làm sao cậu biết Lục Giai Ân đã biết?”
Vừa dứt lời, Tần Hiếu Tắc đã xông đến trước mặt Giang Thừa Thư, tay nắm chặt thành nắm đấm, các khớp xương kêu răng rắc.
Anh khí thế bức người, giọng nói càng lạnh hơn: “Cậu nói cho cô ấy biết?”
“Này, đừng xúc động!” Trần Huề vội vàng chạy đến giữ chặt tay Tần Hiếu Tắc.
Anh ta nghi ngờ nếu Giang Thừa Thư trả lời “Đúng vậy” thì Tần Hiếu Tắc sẽ động thủ mất.
Giang Thừa Thư lắc đầu không né tránh: “Không phải tôi nói.”
“Cô ấy nói cho tôi biết lúc cô ấy đến nhà Đường Ninh chơi.” Giọng điệu của Giang Thừa Thư rất bình tĩnh: “Thế nên, cậu đừng cố gắng nữa.”
Tần Hiếu Tắc bình tĩnh nhìn anh, đôi mắt trong đêm sáng đến kinh người.
Anh hiểu ý của Giang Thừa Thư.
Trước đây anh không đối xử tốt với Lục Giai Ân, cộng thêm lý do anh đến với cô cũng thật nực cười.
Đối với một cô gái sống rất có nguyên tắc như Lục Giai Ân, dường như không thể chấp nhận nổi điều này.
Dựa vào những gì đã xảy ra trong quá khứ, thái độ hiện tại muốn quay lại của anh cũng thật khó tin.
Như vậy mà thôi luôn sao?
Đầu Tần Hiếu Tắc ong ong choáng váng, tim đập thình thịch.
Không, anh không muốn.
Anh có thể giải thích với Lục Giai Ân.
Hoặc xin lỗi cô ấy.
Lý do lúc đầu anh đến với cô thật hoang đường, nhưng từ sau khi anh xuất viện, anh vẫn luôn xem cô là người bạn gái thực sự của mình.
Mối quan hệ yêu đương của họ, những hành động thân mật của họ toàn bộ đều không liên quan gì đến anh trai anh.
Ngàn vạn suy nghĩ đang dâng trào lên trong đầu Tần Hiếu Tắc.
Ngập ngừng một lúc, anh xoay người bước nhanh đi.
“Này, cậu đi đâu thế?” Trầu Huề ở phía sau hét lên.
Tần Hiếu Tắc trầm mặc không nói, càng bước càng nhanh, bóng dáng anh mau chóng hòa vào bóng đêm rồi biến mất.