NGẮM TRĂNG

High cả một đêm, ai nấy đều ỉu xìu, không có mấy người muốn ra ngoài hóng gió chơi xuân. Ăn bữa sáng xong, một nửa số người về phòng ngủ tiếp, chỉ còn mấy người muốn ra ngoài thư giãn gân cốt thưởng thức phong cảnh.

Chuyện hôn môi ngoài ý muốn tối qua, trong nháy mắt Lê Phù đã vứt ra sau đầu, có lẽ vì cô luôn cho rằng Châu Ánh Hi không giống với những nam sinh khác. Thứ nhất, con người anh không có tính công kích; Thứ hai, anh cũng không có khả năng dây dưa không dứt với cô, cho nên trừ chút áy náy vì thất thố khi say rượu, không có gánh nặng gì trong lòng.

Sau khi ăn xong, Lê Phù rất săn sóc Châu Ánh Hi, nói nếu anh mệt thì về ngủ tiếp.

Châu Ánh Hi hỏi ngược cô có đi không.

Nghe cô nói đi, anh cũng nói, vậy thì cùng đi.

Cái gọi là chơi xuân, chẳng qua cũng chỉ là ở ra ngoài tản bộ.

Người có tiền ở Anh đều rất thích sống ở ngoại ô, biệt thự nối dài, không gian lớn, hoàn cảnh tốt lại yên tĩnh. So với việc chen chúc trong nội thành ồn ào náo nhiệt thú vị hơn nhiều. Cứ cách một đoạn thời gian, Lê Phù và Ngô Thi sẽ chạy tới ở hai ngày, trong thôn có một con sông nhỏ thông với sông Thames, uốn lượn ở giữa, hoa dại sinh động mọc quanh bờ sông.

Mọi người tận hưởng thời gian rảnh rỗi buổi sáng xong, chậm rãi về chỗ ở.

Ngô Thi đề nghị, tối qua còn thừa ít nguyên liệu nấu nướng, chi bằng ra sau biệt thự nướng thịt bên bờ sông. Mọi người đều là người thoải mái, hơn nữa đề nghị này còn không tồi.

Lúc trở về, vừa khéo đi ngang qua bãi cỏ.

Mấy nữ sinh la hét nói không muốn động, bảo nam sinh đi lấy dụng cụ nướng.

Hà Tư Diêu và một nam sinh thân quen khác tên A Dương khoác vai vẫy tay đi lấy dụng cụ, thấy Châu Ánh Hi cũng đi theo. Sợ vị nghệ sĩ dương cầm này chưa từng làm việc nặng, Hà Tư Diêu quan tâm hỏi: “Thầy Châu, thầy ok không?”

Châu Ánh Hi gật đầu: “Không sao, tôi cũng muốn giúp một chút.”

“Ok.”

Giá nướng hơi nặng, Hà Tư Diêu và A Dương cùng nâng lên, sau đó hỏi Châu Ánh Hi bên cạnh, một mình anh có thể mang than và đống dụng cụ nướng kia không.

Châu Ánh Hi nói, không thành vấn đề.

Đây đúng là lần đầu tiên Châu Ánh Hi làm việc nặng.

Bởi vì từ nhỏ, mẹ Châu đã bồi dưỡng anh thành nghệ sĩ dương cầm, cho nên bất cứ chuyện gì có thể tổn hại đến tay, đều ra lệnh cấm anh làm. Thậm chí còn khoa trương đến mức mời một bảo mẫu bảo dưỡng tay cho anh, mỗi ngày mát xa, thả lỏng ngón tay mệt mỏi sau khi luyện tập, chăm sóc cẩn thận cho anh.

Lúc này, tay trái anh mang một túi than nặng trịch, tay phải mang kẹp thịt nướng, các loại công cụ nguyên liệu nướng. Mới đi được một đoạn, cổ trắng nõn đã chảy mồ hôi, tay cũng siết đến đau nhức.

Hà Tư Diêu sợ vị nghệ sĩ dương cầm này mệt mỏi, bảo Châu Ánh Hi đặt tại chỗ, lát nữa anh ta sẽ quay lại lấy.

Châu Ánh Hi nói không cần.

Đi tới đi lui, đột nhiên Hà Tư Diêu muốn nhân thời gian rảnh thuận miệng hỏi: “Thầy Châu, anh và Rachel quen biết đã lâu chưa?”

Châu Ánh Hi nói: “Cũng không lâu lắm, vào tháng năm, chúng tôi gặp nhau trong hôn lễ của bạn.”

Hà Tư Diêu cười cười: “Ừ, Rachel rất thích kết bạn, khắp nơi trên thế giới đều có bạn bè của cô ấy. Tính cách cô ấy tốt, có thể chơi với cả trai cả gái.”

Châu Ánh Hi chỉ nhìn chăm chú vào bóng lưng phía trước, không đáp lại.

Sau khi đến bờ sông, mấy nữ sinh trải thảm hoa dạo chơi trên bãi cỏ.

Ngô Thi đang chụp ảnh cho Lê Phù, Lê Phù đặc biệt thích chụp ảnh, không quá chú tâm vào IG của mình, chỉ dựa vào chụp ảnh hàng ngày, đã thu hoạch được mấy chục ngàn fan. Lúc trước, Ngô Thi hỏi cô có muốn lập một nick không, nghề phụ làm chủ blog cuộc sống các loại, cô đã từ chối rất nhiều lần, nói, không hứng thú.

Có người, tốn bao nhiêu tâm huyết cũng không làm được.

Mà có người, chẳng thèm ngó ngàng gì tới những con số ảo vô dụng này.

Nhưng cảm giác thả lỏng không quá để vạn vật trên thế gian này, ngược lại chính là mị lực hấp dẫn người ta nhất trên người Lê Phù.

Giữa sông thổi tới gió nhẹ, gió nhẹ tạt vào mặt.

Sau khi kết thúc phần chụp ảnh của các nữ sinh, bắt đầu thưởng thức thịt nướng của các nam sinh. A Wing xắn tay áo để lộ cơ bắp cánh tay Hà Tư Diêu, wow một tiếng: “Jack, cậu cố ý đấy à?”

Hà Tư Diêu ném than vào bếp nướng: “Sao thế? Sợ tôi cố ý dụ dỗ cậu à?”

A Wing ồ một tiếng: “Tôi không phải gu của cậu, cậu muốn lấy sắc dụ cũng là dụ Rachel thì có.”

“…”

Người trong cuộc lẫn người ngoài cuộc đều trầm ngâm.

Đốt sáp đánh lửa, Hà Tư Diêu ném vào trong đống than, đang chờ than cháy lên, anh ta chống nạnh xoay người nhìn về phía A Wing, nhưng nói với Lê Phù: “Đáng tiếc, không thành công.”

A Wing ôm lấy Lê Phù: “Thật ra Jack rất tốt, lại là bạn của A Thi, sao cậu không ở chung đi.”

Ngô Thi cầm một quả anh đào nhét vào miệng A Wing: “Ăn ít quá nên nói nhiều thế à?”

A Wing ý thức được mình lắm mồm, yên lặng tắt tiếng.

Chỉ là, nếu đã bị hỏi, không trả lời có vẻ đương sự rất keo kiệt, mà trùng hợp là Lê Phù không phải người keo kiệt, cô cho trả lời một câu điều tiết không khí: “Tôi không thích quá cường tráng, dáng người của Jack quá man.”

Hà Tư Diêu bị chọc cười: “Xem ra, có dáng người toàn gân toàn cơ không phải chuyện tốt lành gì.”

Ăn xong hai quả anh đào, miệng A Wing lại không rảnh, lần này cô ấy tập trung đối tượng vào Châu Ánh Hi không nói lời nào, hỏi Lê Phù: “Thế cậu thích dáng người của Aiden không?” Cô ta lập tức nhấn mạnh: “Đừng hiểu lầm, tớ chỉ đơn thuần nói dáng người, thân thể…”

Ngô Thi trừng mắt liếc cô ta một cái.

“À, không phải, là dáng người.” A Wing lỡ lời, nhẹ nhàng tát mình một cái: “Dáng người.”

Mọi người ở đây nói chuyện tùy ý quen rồi, bởi vì bình thường đúng là không có ai coi là thật.

Lê Phù nghiêng đầu, còn đánh giá Châu Ánh Hi như suy nghĩ, gật đầu: “Ừ, xem như phù hợp.”

“…” Châu Ánh Hi kinh ngạc, mỉm cười đáp lại, một nửa là lễ phép một nửa là vui sướng vì được khẳng định.

Xung quanh cũng chỉ có vài tiếng ồn ào.

Sau đó cũng không ai để ý đến đề tài này nữa.

Đột nhiên Lê Phù nhớ ra mình có mang theo một máy bào đá loại nhỏ, nói đến phòng bếp biệt thự làm hai bát đá bào lớn cho mọi người, mấy chị em đang hưng phấn tán gẫu về trai đẹp qua quýt để cô đi. Con sông nhỏ cách biệt thự không xa, chạy một lát, cô đã vào trong phòng bếp bắt đầu dùng máy bào đá.

Sau khi rửa sạch đơn giản một lần, cô bắt đầu cắt trái cây trước, định làm một phần sinh tố dâu tây và sinh tố xoài.

Cô nấu cơm còn có thú vui, thích mở bài hát mình thích.

Là bài “LA Girls” của Charlie Puth gần đây cô hay nghe.

Vừa cắt trái cây, Lê Phù vừa lắc người theo khúc nhạc, đến đoạn cô thích nhất, cô ngâm nga đi ra.

Âm nhạc khiến tâm hồn người ta rung động.

“Talk to me like-oh

Nói chuyện với tôi đi

Quit messin' with me, baby

Giống như chúng ta thân thiết không gì có thể xen vào

There was Nikki, Nicole, Tiffany, and Heather

Nikki, Nicole, Tiffany và Heather đều là những ứng cử viên tuyệt vời

But there's only room for you in my world

Nhưng thế giới của tôi chỉ chứa được em thôi…”

Một ca khúc còn chưa kết thúc, giọng nói quen thuộc của người đàn ông từ ngoài phòng chen vào trong ca khúc.

“Lần sau tôi sẽ viết cho em một bài ‘London Boys’.”

Nghe được giọng nói của Châu Ánh Hi, Lê Phù sợ tới mức lập tức tắt nhạc, gãi đầu vì dáng vẻ bất nhã trước mặt anh: “Có phải họ còn nói tôi có rất nhiều bạn nam không?”

Dừng vài giây, Châu Ánh Hi lại gật đầu theo: “Ừ.”

Lê Phù quay đầu lại tiếp tục cắt hoa quả, nói: “Tính cách tôi là vậy đó, từ nhỏ tôi đã kết bạn không phân biệt nam nữ, ai có thể chơi với tôi, tôi sẽ chơi với người đó.” Cô giải thích thêm: “Đương nhiên, tôi cũng không phải loại trăng hoa bay bướm gì bạn bè cũng chỉ là bạn bè thôi.”

“Ừ.”

Chấm dứt đề tài này, Châu Ánh Hi đến bên bồn rửa tay, xắn tay áo len lên, vặn vòi nước, xòe bàn tay ra, vừa mới xách than và dụng cụ làm bụi dính đầy tay, anh cẩn thận rửa sạch.

Trong lúc lơ đãng nghiêng mắt, Lê Phù thấy trên bàn tay anh có mấy đường siết hồng bị túi siết: “Tôi đi lấy cho anh ít thuốc mỡ thoa nhé.”

“Không sao, không cần đâu.” Châu Ánh Hi từ chối.

Nếu như đây là tay của người khác, Lê Phù không đến mức nói phải thoa thuốc mỡ, nhưng đây là tay của nghệ sĩ dương cầm, cô khó tránh khỏi có hơi hoảng, vừa đi lấy thuốc mỡ tùy thân trong túi xách vừa nói thầm: “Tôi đã nói với đám Jack rồi, không nên để anh làm việc nặng, còn để anh xách, tay anh mà bị thương, thật sự tôi không bồi thường nổi.”

Châu Ánh Hi cười trấn an cô đang sốt ruột: “Em bình tĩnh chút đi, không đến mức đó đâu, chỉ vài vết siết thôi, không ảnh hưởng gì.”

Lê Phù đặt thuốc mỡ bên cạnh: “Bôi chút còn hơn không bôi.”

“Ừ.”

Châu Ánh Hi lau sạch tay, đơn giản bôi thuốc mỡ, sau đó đứng ở một bên yên lặng nhìn Lê Phù làm sinh tố.

Qua hơn 10 phút, Lê Phù làm xong hai chén đầy.

Hai người mỗi người ôm một chén đi ra ngoài.

Muốn ra cửa phải đi qua hai phòng ngủ tầng một, vốn dĩ Lê Phù và Châu Ánh Hi vừa đi vừa trò chuyện, đột nhiên nghe được tiếng phụ nữ từ trong một phòng truyền ra.

“A, a…”

Không chỉ có tiếng rên rỉ, còn có lời nói lẳng lơ xấu hổ trên giường.

“Dùng sức chút, ưm, a… Thật tuyệt… Sâu thêm một chút… A, a…”

Thậm chí cách cửa còn nghe thấy tiếng da thịt va chạm.

Lê Phù nghe ra được là giọng của ai, là Linda, người biết chơi nhất trong đám chị em. Quả nhiên mang người mẫu nam tươi mơn mởn người Anh đi cùng để làm chút gì đó, chỉ là cô không nghĩ tới hai người liếc mắt đưa tình khắp nơi này, giữa trưa ở chỗ này làm kích thích một trận, còn đúng lúc bị bạn bè của mình nghe thấy.

Cô kéo Châu Ánh Hi bước nhanh hơn rời khỏi nơi dâm loạn.

“Sorry anh, bạn bè của tôi đôi khi phóng khoáng quá.” Lê Phù xấu hổ đến da đầu tê dại: “Liên tục hai ngày cho anh trải nghiệm cực kém, tôi xin lỗi anh.”

Dường như Châu Ánh Hi không bị quấy nhiễu, không ngại lắc đầu: “Không sao, em không cần xin lỗi tôi.”

Lê Phù chậm rãi đi về phía trước, khẽ thở dài: “Tôi và bạn bè của anh chắc là chênh lệch rất lớn, cho nên rốt cuộc tại sao anh lại muốn chơi với bạn bè của tôi vậy.”

Nhất thời Châu Ánh Hi không đưa ra được lý do thích hợp.

“À, tôi biết rồi.”

Lê Phù nhảy đến trước người anh, lúc nào cũng muốn trêu chọc người đàn ông nghiêm trang lại thanh tâm quả dục này: “Có phải anh thích bạn của tôi không? Ngô Thi? A Wing? Hay là…” Cô nghiêng đầu, nhíu chặt mày: “…Tôi?”

Bóng cây trước cửa nhợt nhạt chiếu trên mặt Châu Ánh Hi, vừa vặn che khuất mặt anh, như thế thì biểu cảm kinh ngạc của anh không quá rõ ràng.

“Rachel...” Xa xa có tiếng Ngô Thi gọi, đúng lúc giải cứu Châu Ánh Hi.

Ngô Thi bảo họ nhanh đến ăn thịt nướng, Lê Phù đáp một tiếng, đến ngay.

Châu Ánh Hi đi theo sau, đột nhiên gọi Lê Phù đang vội vàng.

Lê Phù quay đầu lại: “Sao thế?”

Châu Ánh Hi giẫm lên con đường đá vụn nhỏ, đi tới bên cạnh cô: “Ngày 8 tháng sau em có rảnh không?”

“Ngày 8 tháng sau?” Lê Phù nghĩ nghĩ: “Có rảnh.”

“Ok.”

“Có chuyện gì vậy?”

Châu Ánh Hi hỏi: “Em biết Hạ Hiến Lâm không?”

“Đương nhiên là biết rồi.” Ngôi sao sáng trong giới pháp y toàn cầu, Lê Phù có thể đọc thuộc làu tư liệu của ông ấy.

“Ừm.” Châu Ánh Hi mời: “Ngày 8 tháng sau ông ấy có tiệc tối riêng tư ở Luân Đôn, nếu em rảnh, tôi có thể giới thiệu em làm quen với ông ấy.”

Lê Phù kích động đến thiếu chút nữa là thở không ra hơi, cho rằng mình xuất hiện ảo giác: “Anh, anh sẵn lòng dẫn tôi đi sao?”

Châu Ánh Hi gật đầu: “Ừ.”

“Vậy đương nhiên là tôi ok rồi.” Có thể chạm vào thần tượng của mình, Lê Phù không tìm được lý do nhăn nhó.

-

Bắt đầu từ chương sau, cậu Châu muốn bắt đầu phát động tấn công, đưa Tiểu Phù tiến vào vòng tròn của mình.

Tôi sẽ đánh bại tất cả “anh trai tốt” của em.

Bình luận

Truyện đang đọc