NGẮM TRĂNG

Đây là một cái bẫy, trốn hay không trốn, Lê Phù không có quyền lựa chọn.

Mà Châu Ánh Hi cũng không cho cô cơ hội lựa chọn, bàn tay tóm chặt gáy cô, dùng sức mút môi cô, đầu lưỡi đã sớm đẩy răng môi cô ra, mặc kệ mong muốn của cô, mạnh mẽ thăm dò. Kỹ thuật hôn của anh càng lúc càng thành thạo, cũng khiến Lê Phù càng dễ rơi vào tay giặc.

Thăm dò như vậy không đủ, Châu Ánh Hi ôm eo Lê Phù, nghiêng đầu, thay đổi góc độ cắn nuốt hơi thở trong miệng cô. Lê Phù phát hiện chỉ cần anh tiếp xúc với chuyện này, thì hoàn toàn không giống vẻ bề ngoài hung ác của anh, không có ý buông tha cô, mang theo ý tứ xâm chiếm triền miên.

Cô bị anh hôn đến toàn thân tê dại, hít thở không thông rên nhẹ: “Ưm…”

Bởi vì bị ôm chặt, bầu ngực mềm mại của Lê Phù cọ trước ngực Châu Ánh Hi, hai người mặc cũng không nhiều, chất liệu mỏng nhẹ, dán sát vào nhau không chút khoảng cách, ngực phập phồng theo hơi thở dồn dập, thân thể hai người dần bị thiêu đốt.

Lê Phù nóng, Châu Ánh Hi cũng nóng.

Dường như hai người họ đều quên việc mình đang ở trong công viên.

Sắc trời lại tối đi một tông.

Tiếng hô hấp hỗn độn đan xen trên ghế dài dưới tàng cây, hình bóng đôi nam nữ vẫn ôm nhau như cũ, tiếng nước phát ra khi ôm hôn khiến ánh sáng cũng trở thành tia lửa văng khắp nơi. Nụ hôn càng ngày càng sâu, khiến ý thức người ta mê loạn, cũng khiến dục vọng càng thêm nhộn nhạo, bàn tay Châu Ánh Hi trượt xuống từ lưng Lê Phù.

Lê Phù mặc một chiếc váy ngắn màu trắng, khi người cô nâng lên, giữa eo và hông để lại một khoảng trống, Châu Ánh Hi không nhịn được đưa tay vào. Tư tưởng tình dục ở nước ngoài tương đối cởi mở, hơn nữa màn đêm đã buông xuống, không ai để ý đến họ, năm ngón tay anh mở ra, trong nháy mắt đã sờ tới phần thịt mềm mại.

Có một số hành vi, khi làm một cách vô thức, Châu Ánh Hi mới phát hiện thì ra mình sẽ có vài sở thích đặc biệt. Ví dụ như, anh thích vừa hôn môi vừa xoa nắn mông cô.

“Ưm, a…” Lê Phù mẫn cảm nâng thân thể về phía trước, nức nở rên nhẹ.

Nhưng vừa mới cử động, ngực của cô đột nhiên bị dùng sức cọ xát với ngực người đàn ông đối diện, Châu Ánh Hi bị kích thích cả người càng nóng lên, nhưng anh vẫn giữ lại một tia lý trí cuối cùng, biết không thể tiếp tục làm xằng làm bậy trong công viên.

Anh ngừng hôn.

Lê Phù bỗng nhiên được thả lỏng, thân thể và tâm lý có loại cảm giác trống rỗng sau khi dừng lại, cô dần bình ổn hô hấp hỗn loạn của mình. Châu Ánh Hi ôm cô vào lòng, cằm đặt trên lưng cô, nhẹ giọng nói:

“Muốn tôi ở lại với em không?”



Đêm đó, Lê Phù không để Châu Ánh Hi ở lại.

Lý do cô đưa ra là, cần bình tĩnh lại.

Hai ngày sau đó, Lê Phù và Châu Ánh Hi lại cắt đứt quan hệ, anh như để lại một nụ hôn cho cô nhung nhớ, sau đó biến mất không thấy tăm hơi. Mà cô phát hiện mình không giống với trước kia, hình như cô không tùy ý như trước nữa, sẽ chú ý Wechat của anh, cũng sẽ tìm người bộc bạch cảm xúc.

Ngô Thi là đối tượng tâm sự đầu tiên của cô.

Ngô Thi làm việc với ba ở Berlin, được sắp xếp vào công ty nhà mình làm luật sư thực tập. Ba cô ấy là một thương nhân rất nghiêm khắc, thời gian thả lỏng của cô ấy mỗi ngày là gọi điện thoại vào buổi tối với Lê Phù.

Lê Phù nói toàn bộ chuyện mấy ngày nay cho Ngô Thi, điều này khiến Ngô Thi có rất nhiều lời muốn nói.

Trong điện thoại, Ngô Thi vẫn cười: “Lê Phù, tớ cá là cậu chắc chắn sẽ ngã vào vòng tay Châu Ánh Hi.”

“Sao lại nói thế?” Lê Phù nằm sấp trên chăn, gập chân gặm táo.

Ngô Thi dùng giọng điệu đặc biệt hiểu cô để phân tích: “Cậu xem này, lúc trước trai đẹp Oxford Bill theo đuổi cậu, người siêu tốt lại còn dịu dàng, cậu nói với tớ như nào?”

“Nói như nào?” Lê Phù hoàn toàn quên mất nhân vật này.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

“Cậu nói, giống như nước sôi, đặc biệt không thú vị.”

“A, cậu nói vậy, tớ nhớ ra rồi. Anh ta rất dịu dàng, nhưng cũng quá nhàm chán.”

“Ok, cái này không thú vị, vậy người bạn rất thú vị Jack của tớ thì sao?”

“Cậu ta không được, cậu ta quá mạnh mẽ, quá không dịu dàng, rất nhiều chi tiết nhỏ cậu ta chẳng thèm để ý.”

Sự soi mói của chị em tốt, khiến Ngô Thi lắc đầu: “Cưng à, tự cậu nghe xem, cậu kén chọn cỡ nào?”

“Tớ đây không phải là kén chọn.” Lê Phù bướng bỉnh: “Chỉ là tớ muốn tìm một người có cảm giác đúng nhất.”

Ngô Thi cười xấu xa: “Người tên Châu Ánh Hi này không mang cảm giác cậu muốn sao?”

Lê Phù nói đùa giận dỗi cô: “Ngô Thi, có phải cậu nhận tiền của Châu Ánh Hi rồi không, cứ hai ba ngày lại nói tốt về anh ấy ở chỗ tớ. Tớ với anh ấy ở bên nhau, cậu có thể lấy bao nhiêu?”

“Bớt ngắt lời tớ lại.” Ngô Thi dẫn đề tài trở lại quỹ đạo: “Sở dĩ tớ nói cậu sẽ rơi vào tay Châu Ánh Hi, bởi vì, thầy ấy vừa thỏa mãn sự dịu dàng săn sóc mà cậu muốn, lại có thể thỏa mãn sự mạnh mẽ bá đạo kích thích cảm giác hưng phấn của cậu, cậu nghĩ kỹ lại, xem tớ nói có đúng không.”

Dường như bị nói trúng tim đen, Lê Phù cầm di động trầm mặc không nói, cho đến khi chuông cửa vang lên, cô mới cúp máy: “Không nói với cậu nữa, A Wing tới tìm tớ xem phim.”

Cúp điện thoại, Lê Phù xông ra ngoài, A Wing ôm một đống đồ ăn đi vào.

A Wing là bạn thân nhất của Lê Phù sau Ngô Thi, hai người đặt đĩa phim. Sau khi tắt đèn, khoanh chân ngồi trên sofa bắt đầu xem phim, là một bộ phim Pháp cũ.

Trong phòng khách là ánh sáng xanh âm u, cửa sổ gỗ mở rộng, âm lượng màn chiếu không lớn, nhưng như vậy càng có không khí hơn. Tiểu Bao Phù nằm bò trên thảm ngủ thiếp đi, Lê Phù cảm thán Châu Ánh Hi biết hưởng thụ ghê, căn hộ này mua vô cùng đáng giá. Nhất là tối đến, xem phim trong gió đêm, thi thoảng nhìn bãi cỏ bên ngoài, nhìn người qua đường tản bộ, thật sự rất thú vị.

A Wing ăn khoai tây chiên, bỗng nhiên thẹn thùng rụt người lại.

Không biết còn tưởng cô ấy gặp quỷ, đúng lúc Lê Phù đang xem điện thoại, đầu tiên là bị tiếng động của cô ấy dọa, sau đó bị tiếng rên nhẹ trong phim dọa. Cô ngẩng đầu, nam nữ chính trong phim đang ôm hôn nhau, hôn hôn, một tay nam chính cởi quần áo nữ chính, bóp ngực cô, cảm giác giây tiếp theo sẽ bắt đầu rung giường.

“Không phải cậu nói là phim nghệ thuật sao?” Lê Phù hoảng hốt.

A Wing cười khanh khách: “Ây da, cũng trưởng thành rồi, xem sắc tình mới xứng với tuổi của cậu.” Cô ấy nhìn Lê Phù, ánh mắt nhìn thẳng: “Kỹ thuật hôn của nam chính tốt ghê ấy, đến tớ cũng cảm nhận được.”

Lê Phù không khoa trương như cô ấy.

A Wing cũng độc thân từ bụng mẹ, cô ấy không vui ăn khoai tây chiên: “Tớ đã 25 tuổi rồi, ngay cả hôn cũng chưa được hôn, phiền chết mất. Lúc nào tớ mới có thể tìm được một trai đẹp kỹ thuật hôn tốt, ôm tớ gặm gặm.”

Lê Phù không lên tiếng.

Đột nhiên A Wing trở nên nhiều chuyện: “Tớ chỉ biết là Châu Ánh Hi đang theo đuổi cậu, nhưng tớ không biết hai người đã phát triển tới giai đoạn nào.” Cô ấy dùng khuỷu tay huých Lê Phù: “Đừng keo kiệt thế, đừng chỉ nói với Ngô Thi kinh nghiệm đầy mình thế chứ, tớ cũng muốn biết mà.”

Suy nghĩ một chút, Lê Phù tiến đến bên tai A Wing nói nhỏ vài câu.

A Wing hưng phấn suýt nữa ném khoai tây chiên đi, ánh mắt mở trừng như chuông đồng: “Hai người, Châu Ánh Hi, anh ấy hôn cậu rồi?” Cô ấy nâng miệng Lê Phù lên nhìn lại: “Kỹ thuật hôn của anh ấy thế nào, hôn bao lâu rồi, hôn ở đâu, anh ấy đẹp trai vậy, hôn với anh ấy chắc thích lắm nhỉ.”

Lê Phù đẩy cô ấy ra: “Có thể có tiền đồ chút được không, những nam sinh theo đuổi tớ, có ai mà không đẹp trai hả.”

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

A Wing lắc đầu: “Nhưng cậu chưa từng hôn họ.”

“…” Lê Phù chột dạ đứng dậy.

Nói tới đây, đột nhiên A Wing nhớ tới một chuyện rất quan trọng, cô ấy lau dầu trên tay, sau đó mở di động, gọi Lê Phù lại: “Phù Phù.”

Lê Phù đang rửa hoa quả: “Sao thế?”

Chân tê, A Wing thay đổi tư thế: “Sáng nay lúc tớ lướt Ins, muốn xem lại bài của Katty, kết quả tớ phát hiện cô ta xóa nội dung của Châu Ánh Hi rồi. Hơn nữa giới nhất mới nhất còn để gì mà, muốn tìm một người cùng nhau ngắm biển, chắc là hai người họ không thành rồi, chỉ là hiểu lầm thôi.”

Sau khi khóa vòi nước lại, Lê Phù mím môi, cho dù ánh sáng trong phòng tối đến nhìn gì cũng mơ hồ, nhưng có thể thấy rõ khóe miệng cô vô thức nhếch lên. Cô cầm quả táo, cắn một miếng, giọng nói nghe có vẻ không để ý: “À, kệ đi.”

A Wing nhẹ nhàng “Cắt” một tiếng.

Lê Phù đi tới bên bàn trà, cầm lấy di động trên bàn: “Có muốn ăn thịt nướng của Hoa Ký không?”

A Wing cảm thấy cô điên rồi: “Không phải cậu luôn rất khống chế cân nặng, buổi tối chỉ ăn salad sao?”

Lê Phù nhún nhún vai: “Tuần trước bởi vì chuyện sức khoẻ của ba tớ, còn có luận văn, khiến tớ tự kỷ vài ngày. Hai ngày nay tớ cảm thấy cảm xúc tiêu cực đã bị tớ tiêu hóa kha khá rồi, muốn vui vẻ với bạn tốt mà.”

“Hử, chỉ vậy thôi sao?” A Wing bán tín bán nghi.

“Cậu có ăn không” Lề mà lề mề, Lê Phù nóng nảy.

A Wing gật đầu: “Ăn, đương nhiên phải ăn rồi.”

A Wing nói muốn chờ thịt nướng tới rồi xem phim tiếp, vì vậy, Lê Phù nhân thời gian chờ cơm chạy về phòng ngủ. Cô cầm di động ngồi bên giường, không biết đang nghĩ cái gì, lúc thì nhíu mày, lúc lại thở dài.

Nghĩ tới nghĩ lui, cô gửi một tin nhắn Wechat cho avatar màu xanh kia.

Rachel: [Hi, tôi có chút chuyện muốn nói với anh.]

Qua một hai phút Châu Ánh Hi mới trả lời: [Tôi có thể gọi cho em được không?]

Lê Phù sửng sốt, trả lời có thể.

Rất nhanh sau đó, Châu Ánh Hi gọi điện tới để trò chuyện, Lê Phù bắt máy.

Anh nói: “Ngại quá, tôi đang tăng ca, sắp phải mở một cuộc họp, nên gọi đến nói chuyện với em sẽ thuận tiện hơn, tìm tôi có chuyện gì?”

Lê Phù không muốn khiến mình như làm ra vẻ nũng nịu, hào phóng nói: “Anh giúp tôi nhiều như vậy, lần trước lại từ Luân Đôn tới chăm tôi, lúc nào tôi cũng bảo muốn mời anh ăn cơm, kéo tới bây giờ. Cuối tuần đúng lúc tôi có thời gian, nếu anh thấy tiện, tôi đến Luân Đôn tìm anh.”

Châu Ánh Hi yên lặng một lúc: “Xin lỗi, cuối tuần tôi không ở Luân Đôn, tôi phải đi Áo một chuyến.”

Chủ động mời lại bị cự tuyệt, Lê Phù có cảm giác nghẹn họng, biểu cảm của cô trở nên khó coi.

Châu Ánh Hi nhìn lịch của mình một chút, nói: “Cuối tuần sau tôi về, sẽ ở lại Luân Đôn một tháng, buổi tối mùa này rất hợp nướng thịt trong sân. Nếu em thấy ok, đến lúc đó em gọi Ngô Thi, với bạn bè của em tới đây, chúng ta chơi cùng nhau.”

“Ok.”

Cảm thấy điện thoại sắp bị cúp, Châu Ánh Hi chuyển đề tài sang phần mập mờ: “Tôi vui lắm, em chủ động hẹn tôi.”

Lê Phù bỗng kinh ngạc, nhưng cũng chỉ đáp lại bình thường: “Anh giúp tôi nhiều như vậy, nếu không mời anh ăn bữa cơm, thế thì tôi cũng quá không giống người rồi.”

Trong điện thoại, Châu Ánh Hi cười nhẹ một tiếng, hỏi cô: “Chỉ vậy thôi sao?”

“Không thì sao?” Ý ám chỉ rất rõ ràng, nhưng Lê Phù không muốn mắc câu.

Hai đầu dây im lặng vài giây.

Lê Phù không muốn tiếp tục chìm mình trong bầu không khí quái dị: “Được rồi, tôi cúp máy đây.”

“Tiểu Phù.” Lần đầu tiên Châu Ánh Hi đổi tên gọi cô, cảm giác thân mật đột nhiên ập tới: “Tôi rất nhớ em.”

“…”

-

Mẹ Châu sắp tới rồi, lần đầu tiên Tiểu Châu nổi điên, muốn “làm”.

Bình luận

Truyện đang đọc