NGẮM TRĂNG

Cambridge mưa suốt một tuần, dường như đã lâu không có ánh nắng lọt qua căn nhà trọ, cửa sổ xám xịt, âm u, hòm thư trước cửa mỗi ngày đều có thư mới nhét vào. Hộp sắt màu đỏ phủ đầy những giọt mưa, lại không được chủ nhân mở ra, những tình cảm từ tận đáy lòng bị dẹp vào một góc, không ai quan tâm.

Một ngày sau khi mưa tạnh và một ngày trước khi hết hạn thuê nhà.

Lê Phù không trả lời gì về hướng đi cho mối quan hệ của họ. Nhưng khi ngày hết hạn càng đến gần, Châu Ánh Hi bắt đầu cảm thấy bất an, anh có chút dự cảm không tốt. Nhất là trong tuần này, sự nhiệt tình của anh luôn bị sự bận rộn của Lê Phù dập tắt.

Nhưng Đàm Tự lại đưa ra một đề nghị lãng mạn, Châu Ánh Hi cho rằng rất đáng trông đợi, vì thế hai người đã lặng lẽ lên kế hoạch bất ngờ. Tuy con người Đàm Tự luyên tha luyên thuyên, nhìn như một vị thái tử không đáng tin, nhưng đặc biệt trượng nghĩa với anh em tốt, không ngại thức khuya bận trước bận sau vì hạnh của người anh em.

Hôm đó, họ đến Cambridge trước 8 giờ tối.

Mưa rào đã tạnh nửa ngày, hình như ban đêm lại có dấu hiệu mưa lại. Đàm Tự nói nhanh lên, nếu không lát nữa trời sẽ mưa, hoặc là ôm hôn lãng mạn với em gái Lê dưới mưa, hoặc là khóc lóc thảm thiết dưới mưa.

Sau khi xuống xe, Châu Ánh Hi xắn tay áo lên giúp Đàm Tự.

Anh cảm thán, Đàm Tự đúng là rất hiểu phụ nữ, ý tưởng lãng mạn hạ bút thành văn. Sau khi nhìn thoáng qua cửa sổ, rèm cửa màu trắng kéo xuống, trong nhà không bật đèn. Nhưng trước khi đến anh đã liên lạc với Ngô Thi, xác nhận xem Lê Phù có ở nhà không, Ngô Thi rất chắc chắn nói, ở nhà.

Chỉ là phòng tối, nhìn qua không giống như có người ở.

“Sao trong phòng tối vậy? Em gái Lê thật sự ở nhà sao?” Đàm Tự điều chỉnh máy chiếu trong cốp xe, thắc mắc.

Châu Ánh Hi vẫn giữ sự tín nhiệm với Ngô Thi: “Chắc Ngô Thi sẽ không gạt tớ, có lẽ Tiểu Phù đang ở trong phòng ngủ, bình thường em ấy rất thích bật đèn ngủ chơi điện thoại.”

“Tiểu Phù?” Đàm Tự thấy buồn nôn, trêu chọc anh: “Không danh không phận mà cũng dám gọi thân thiết như vậy, cậu đúng là không biết xấu hổ.”

Châu Ánh Hi cúi đầu cười.

Tuy anh không chắc mình có thể thành công, ngoài mặt vẫn luôn nói với Lê Phù rằng anh tôn trọng quyết định của cô, nhưng thật ra trong lòng anh thường rất cố chấp, cố chấp đến mức không thể không có cô, chỉ muốn làm bạn trai của cô, muốn mỗi ngày thân mật gọi tên cô.

Maybach dừng lại bên bãi cỏ, căn hộ ở đây không quá gần nhau, nên họ làm vậy cũng không ảnh hưởng đến hàng xóm.

Sau khi điều chỉnh máy chiếu, Đàm Tự mở một đoạn video.

Một mảng lớn ánh sáng xanh bao phủ trên cửa sổ và bãi cỏ, trong bóng tối là từng chú bướm nhỏ nhẹ nhàng bay lượn trên những cành hoa, đôi cánh hơi mở ra, tỏa sáng rực rỡ, đuôi cánh dài như dải lụa duyên dáng. Đây là một bức ảnh tuyệt đẹp mà Châu Anh Hi chụp được từ khu rừng ở vùng ngoại ô khi đang tìm cảm hứng cho buổi hòa nhạc cuối cùng của mình.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Anh muốn tặng hết những điều đẹp đẽ trong mắt mình cho người con gái đầu tiên khiến anh động lòng.

Trước đây Châu Ánh Hi và Đàm Tự chỉ thưởng thức video trong điện thoại, là đẹp, nhưng, đẹp nhưng chỉ là vẻ đẹp nông cạn thôi, không có cảm giác chấn động như giờ phút này.

Khi con người ở trong bầu không khí lãng mạn, sẽ không muốn nghĩ về mặt xấu.

Ánh mắt Châu Ánh Hi dừng lại trên cửa, trong đầu anh chỉ có ảo tưởng vô tận, dường như anh thấy Lê Phù mở cửa ra, trên mặt lộ ra nở nụ cười vừa vui mừng vừa hạnh phúc, đứng trong ánh sáng mông lung đẹp đẽ của bươm bướm, nhận lấy hoa tươi và dây chuyền anh tặng.

Nhưng hiện thực lại lập tức khiến người ta thức tỉnh.

10 phút trôi qua, trong phòng vẫn yên tĩnh.

Đàm Tự luống cuống: “Cậu chắc chắn Lê Phù ở nhà chứ?”

Châu Ánh Hi không chắc chắn, ôm hoa hồng trắng nhẹ nhàng băng qua bãi cỏ, dù có gõ cửa hay là ấn chuông, bên trong vẫn không có ai trả lời. Đột nhiên, tim anh đập thình thịch, căng thẳng rút chìa khóa ra mở cửa.

Trong phòng quá yên tĩnh, yên tĩnh đến mức không hơi thở của con người.

Châu Ánh Hi theo bản năng nhìn về phía bát thức ăn cho chó trong góc, nhưng trong góc trống rỗng, anh hoảng hốt đặt hoa hồng lên sofa, bật đèn, vừa gọi tên Lê Phù vừa tìm kiếm bóng dáng của cô trong từng phòng.

Đàm Tự tắt máy chiếu, khóa kỹ xe, lập tức chạy vào trong phòng, chìa khóa xe còn chưa kịp cất vào túi, đã bị màn phòng không nhà trống trước mắt làm kinh ngạc. Ở trong phòng ngủ, anh ấy tìm thấy Châu Ánh Hi, Châu Ánh Hi đứng bên tủ đầu giường, cúi đầu im lặng nhìn lá thư trong tay.

Áp suất trong không khí ngưng đọng, thấp đến đáng sợ.

“Cậu không sao chứ?” Đàm Tự nhìn bóng dáng cô đơn kia.

Dường như Châu Ánh Hi không nghe được bất kỳ âm thanh nào, mi tâm nhíu chặt, mỗi một chữ trong thư đều chói mắt, năm ngón tay nắm chặt thư vì tức giận tột độ mà ngày càng dùng sức, xương ngón tay trắng bệch.

Thư do Lê Phù để lại, chữ viết sạch sẽ rõ ràng.

[Hi, thời điểm đọc thư chắc anh sẽ trách tôi là người đến đi như gió, nhưng xin hãy thứ lỗi cho tôi khi đã vội vã rời đi vì gia đình đột ngột xảy ra biến cố. Tôi đã nộp đơn xin học chương trình trực tuyến, nếu không có chuyện gì quan trọng, lần tới đến Cambridge, có lẽ là để tham dự lễ tốt nghiệp, sau này, tôi cũng sẽ ở lại Hồng Kông để phát triển. Ban đầu, tôi định gửi cho anh một tin nhắn Wechat hoặc gọi cho anh một cuộc điện thoại để nói với anh, nhưng sau khi nghĩ lại, tôi vẫn muốn dùng phương thức thư tay xưa cũ để nói anh nghe những lời từ tận đáy lòng. Tôi luôn cảm thấy mình thật may mắn khi quen biết đứa con của trời như anh, còn được trở thành người thương của anh. Nếu nói rằng tôi không có tình cảm nào với anh thì là nói dối, nhưng chỉ dừng lại ở ấn tượng tốt thôi. Chúng ta giống như hai đám mây, bị gió thổi chạm nhau trong chốc lát, rồi lại nhẹ nhàng bị gió thổi bay đi, dần trôi dạt về phương xa và sẽ không bao giờ gặp lại nhau. Anh nói hôm đó trời mưa đến 6 giờ sáng, không thấy mặt trời mọc, nhưng chúng ta đều biết bình minh là một hiện tượng tự nhiên, nó xảy ra hàng ngày và sẽ không biến mất vì bất kỳ thời tiết xấu nào. Châu Ánh Hi, khi anh ngẩng đầu lên, bầu trời thật sự rất rộng, anh sẽ không chỉ gặp một đám mây, có thể một tháng sau, hai tháng sau, anh sẽ không còn nhớ về đám mây mà anh vẫn luôn khống bắt được kia.]

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

[Cuối cùng, chúc anh bình an, hạnh phúc, mọi điều suôn sẻ.]

Đọc xong chữ cuối cùng, Châu Ánh Hi quay ra ngoài cửa sổ, thở hồng hộc, tay buông thõng bên người, ánh đèn đường trên bãi cỏ nhuộm áo sơ mi trắng của anh thành màu vàng nhạt. Anh nhắm chặt hai mắt, mí mắt mỏng run rẩy theo đầu ngón tay.

Không từ mà biệt, cứ thế rời đi.

Cô tự do như vậy, khiến anh hít thở không thông.

Đàm Tự thấy không ổn, trốn ở hành lang gọi điện cho Ngô Thi trước, hỏi thăm tình huống của Lê Phù.

Ngô Thi im lặng rất lâu, xác nhận chuyện Lê Phù về Hồng Kông, hơn nữa còn lo lắng cho Châu Ánh Hi.

Đàm Tự, người luôn có tính tình tốt, lần đầu tiên gầm nhẹ với cô ấy: “Con mẹ nó chứ, chán chết đi được.”

Cúp điện thoại, Đàm Tự vọt vào phòng ngủ, anh ấy muốn khuyên Châu Ánh Hi đi, nhưng Châu Ánh Hi chỉ nói, có thể để anh một mình yên tĩnh trong phòng không. Đàm Tự đồng ý, nhưng không rời đi, ở trong sân hút thuốc, thi thoảng nhìn vào trong phòng, dùng phương thức như vậy để làm bạn với bạn tốt của mình. Có lẽ từ tâm lý bênh vực người anh em, một điếu thuốc cũng không hút nổi, cuối cùng dứt khoát ném vào trong thùng rác.

Châu Ánh Hi lẳng lặng đứng bên cửa sổ hơn 10 phút, dùng lý trí đè nén cơn tức giận không kiềm chế được ở ngực xuống, anh xoay người, bình tĩnh gấp lại phong thư, sau đó trở về phòng khách, lấy ra sợi dây chuyền kim cương từ trong bó hoa hồng trắng. Lúc lựa ở cửa hàng trang sức, anh đã nhìn trúng sợi dây chuyền này từ ánh mắt đầu tiên, bốn chú bướm nhỏ được khảm kim cương tròn, tỏa sáng rực rỡ trên những ngón tay mảnh khảnh của anh.

Nhưng tất cả sự lãng mạn không danh không phận này, đến cùng cũng chỉ mình anh đơn phương.

Bình luận

Truyện đang đọc