Editor: Giản Linh Kiwi
Lúc hiệu trưởng, chủ nhiệm lớp, chủ nhiệm khoa các cấp cùng một nhóm người dũng mãnh xông vào kí túc nữ số 308, Tạ Nhu đang cùng với bạn cùng phòng A Xuân cuộn tròn ngủ trưa trong ổ chăn ấm áp.
Bên ngoài mưa to tầm tã, hạt mưa dày đặc rơi trên lá cây, rào rào rung động.
Cách đó không xa là mây đen cuồn cuộn, tia chớp trắng xóa mịt mờ.
Vôi trên trần nhà bong ra từng mảng lớn, đúng lúc rơi trúng cái đầu hói của thầy hiệu trưởng, ông không để ý mà phủi xuống, bởi trước mặt ông lúc này là một màn khiến người ta vừa khiếp sợ vừa tức giận.
Sắc mặt ông âm trầm, giống như những đám mây đen nghìn nghịt nơi xa kia.
Những nữ sinh ở cách vách cũng chạy đến, tập trung trước phòng ngủ 308 chờ xem kịch vui.
Tạ Nhu thấy nhiều người đến như thế, đầu óc trống rỗng mất vài giây, lúc kịp phản ứng lại liền hét to về phía nhóm người kia: “Đi ra ngoài!”
Một đạo tia chớp từ phía chân trời rạch xuống, chiếu sáng rõ ràng lên sườn mặt cô, ánh mắt cô giận dữ tựa như đao, sắc bén nhìn đám người trước mặt.
Trưa hôm đó, Tạ Nhu với bạn cùng phòng A Xuân bị lôi đến phòng giáo vụ, vẻ mặt của các thầy cô ở đó đều rất nghiêm trọng.
Tạ Nhu nhìn thấy bác mình chạy đến phòng giáo vụ, mồ hôi đầy đầu, giận sôi máu, ấn đầu cô chửi ầm lên: “Mày lại gây ra chuyện tốt rồi!”
Tạ Nhu không nói gì.
Trên bàn đặt một cái vòng tay Tiffany, cái này được tìm thấy trong ngăn kéo của Tạ Nhu, nhưng đó lại không phải đồ của cô, mà là của một bạn học sinh nữ khác.
Hai ngày trước chiếc vòng bị mất trộm, nữ sinh đó sốt ruột đến mức muốn báo công an.
“Cái này tìm được trong ngăn kéo của Tạ Nhu thì có liên quan gì đến A Xuân nhà chúng tôi?”
Mẹ A Xuân kéo con gái của mình ra phía sau.
Chủ nhiệm lớp nói: “A Xuân nói, cái này là do em ấy lấy.”
“Nói đùa cái gì vậy!”
Mẹ A Xuân tức giận nói: “Con gái nhà chúng tôi cực kì thành thật, tuyệt đối sẽ không bao giờ làm việc này.”
Bà quay đầu liếc mắt nhìn Tạ Nhu, chỉ thấy Tạ Nhu nhai kẹo cao su, tùy ý dựa người vào tường, không khống chế được cảm xúc liền nói nhanh: “Chắc chắn là cô ta lấy!”
“Nói cái gì đấy!”
Bác của Tạ Nhu nhanh chóng phản bác: “Con gái nhà mấy người không phải đã thừa nhận rồi sao?’
“Thừa nhận cái gì! Nhất định là con gái của ông ép buộc A Xuân nhà tôi.”
Đối mặt với vị phụ huynh hùng hổ dọa người, A Xuân cuối cùng cúi đầu, gắt gao cắn môi dưới, không nói lời nào.
Tạ Nhu ở trong trường học không có bạn bè, lúc gặp chuyện luôn một mình đối phó, bị nhận định là có vấn đề.
A Xuân là người bạn duy nhất của cô.
Tính tình A Xuân hơi nhu nhược, lại có Tạ Nhu bảo vệ không bị người khác bắt nạt nên cả hai người thường xuyên đi với nhau.
Năm nay Tạ Nhu trọ ở trường, A Xuân cũng dọn đến trường ở cùng cô.
Bình thường A Xuân không hay làm quen với nam sinh khác, cũng không thích nói chuyện với con trai, chỉ muốn sống tốt với Tạ Nhu.
Hai người con gái đối tốt với nhau, chuyện ăn cắp lần này, cả hai đều tự nhận là do chính mình làm.
Bác trai chỉ lo mắng Tạ Nhu: “Mẹ mày đem con chồng trước là mày để lại cho bọn tao, mày ngày thường không lo học thì thôi, bây giờ còn ăn trộm ăn cắp, thật làm tao thất vọng!”
Tạ Nhu trầm giọng nói: “Tôi cũng có thể đi.”
“Mày đi? Không bản lĩnh, không công việc, mày có thể đi đâu? Lần trước mày ở trường đọc sách, không lo mà đọc, làm đông làm tây, hiện tại xảy ra chuyện, mày nói phải làm sao bây giờ?”
Ý tứ của hiệu trưởng rất rõ, việc ăn cắp đối với danh dự của trường có ảnh hưởng rất lớn.
Dù sao hai nữ sinh này cũng không thể học cùng nhau nữa, hai người phạm tội sẽ có một người bị đuổi học.
Bác trai nói: “Phải tốt nghiệp liền, lúc này nghỉ học cũng không được! Tốt xấu gì thì con nhóc chết tiệt này cũng phải lấy được cái bằng cao trung, tương lai còn phải đi làm việc.”
“Đồ vật được tìm thấy trong ngắn kéo của nó! Nếu việc này truyền ra ngoài, trường học của chúng tôi còn chiêu sinh như thế nào!”
Thái độ của hiệu trưởng cực kì kiên quyết: “Hiện tai hai người đều nói là do mình làm, để người nhà hai bên thảo luận với nhau đi, một người phải nghỉ.”
“A Xuân nhà chúng tôi tuyệt đối không thể nghỉ học!”
Thái độ mẹ A Xuân cũng vô cùng kiên quyết: “A Xuân có thành tích tốt, đứng đầu toàn cấp! Nghỉ học, cả đời nó đều sẽ bị hủy hoại!”
Bác Tạ Nhu nói: “Chúng tôi cũng không nghỉ!”
“Việc này rõ ràng là do con mấy người làm, kêu nó nghỉ đi!”
Mẹ A Xuân hét lên.
Bác Tạ Nhu sốt ruột đến phát hỏa: “Vì cái gì! Không bao giờ có việc này!”
Hai người càng cãi nhau càng thái quá, hiệu trưởng nghe cũng đau đầu, liền để hai người về nhà tiếp tục cãi nhau.
Làm loạn ở trường học, thật sự có ảnh hưởng rất khủng khiếp.
Tạ Nhu từ đầu đến cuối dựa lưng vào tường, nhìn trần nhà chằm chằm chưa từng mở miệng, đến khi sắp kết thúc mới cất tiếng: “Thành tích A Xuân tốt, em thành thích kém, để em nghỉ học đi.”
Ban đêm, Tạ Nhu nghe thấy giọng nói khe khẽ của bác trai và bác gái từ trong phòng truyền đến.
Bác trai thở dài một tiếng, nói: “Ông nội nó vừa mới gọi đến, muốn để con bé về thành phố B tiếp tục học.”
Bác gái kiên quyết: “Nếu thật sự đi, chi phí chúng ta nuôi nấng nó bao lâu nay sau này cũng đừng hòng lấy được, tuyệt đối không thể để nó đi!”
“Bằng không thì làm sao, chẳng lẽ lại để nó nghỉ học?”
Bác gái khẽ hừ một tiếng: “Nghỉ thì nghỉ thôi, để nó ở nhà giúp ta làm việc coi quán.”
Bác trai vội vàng nói: “Chuyện này, nếu thật sự nghỉ học, ông nội nó biết còn không làm loạn lên? Đến lúc đó kiện tới kiện lui, đều là chúng ta đuối lý. Mà năm sau nó cũng tròn 18 tuổi rồi, chúng ta không lấy được tiền công nuôi nấng, giữ nó lại đôi khi lại có hại, không bằng để nó đi bây giờ.”
Tạ Nhu bất động thanh sắc trở về phòng mình, trong lòng âm thầm thở nhẹ ra.
Tình huống gia đình Tạ Nhu tương đối phức tạp.
Từ lúc cô còn rất nhỏ, cha mẹ cô đã ly hôn, quyết định để anh trai cô ở với nhà bên kia, đến thành phố B sống, còn Tạ Nhu thì theo người nhà mẹ, sống ở trấn nhỏ phương nam.
Sau đó bố cô mất, mà mẹ cô sau khi đưa cô về không lâu cũng bệnh nặng qua đời.
Tạ Nhu ở lại nhà bác trai để ông ta trông coi, tuy rằng ông nội nhiều lần muốn cô về thành phố B sinh sống, thế nhưng nhà bác trai sống chết đều không đồng ý, thà rằng lên tòa nói chuyện. Lý do là ông nội Tạ Nhu tuổi đã cao, không thể chăm sóc cho cô được.
Lúc ấy, Tạ Nhu đang ở độ tuổi thanh xuân phản nghịch, cả cha và mẹ đều qua đời khiến cô nản lòng thoái chí, người lớn trong nhà tranh cãi đến mặt đỏ tai hồng, cô vẫn tỏ thái độ không quan tâm, không lớn không nhỏ, cuối cùng vẫn đi theo bác trai.
Sau này, Tạ Nhu trưởng thành lên một chút mới biết được, bác trai không phải luyến tiếc gì cô, mà là luyến tiếc chi phí nuôi nấng kếch xù mỗi tháng ông nội cô gửi đến.
Số tiền nuôi nấng đó, đủ để cho gia đình bác trai sống dễ dàng ở thị trấn nhỏ này.
Hai ngày sau, một chiếc xe hơi nhỏ từ thành phố B đi đến, dừng lại trước sân nhà Tạ Nhu.
Một người dáng vẻ đẹp trai anh tuấn từ trên xe bước xuống, gương mặt gần như giống hệt với Tạ Nhu. Đó là anh trai cô, Tạ Cẩn Ngôn.
Anh ta đến làm thủ tục thôi học cho Tạ Nhu, sau đó đưa cô về thành phố B tiếp tục học tập.
Lúc Tạ Cẩn Ngôn đến thị trấn nhỏ này cũng không lập tức làm thủ tục thôi học cho Tạ Nhu, mà đi tìm hiểu chi tiết kĩ càng nguyên nhân cô bị đuổi học.
Hiệu trưởng không nghĩ tới Tạ Nhu còn có anh trai, càng không biết anh trai cô lại là một nhân vật quan trong lợi hại ở thành phố B.
Mọi việc có chút xấu hổ.
Hiệu trưởng lúc đầu còn chém đinh chặt sắt khẳng định chắc chắn đồ là do Tạ Nhu trộm, gọi mấy học sinh chứng kiến vụ việc tới.
Nhưng sau khi biết được thân phận của Tạ Cẩn Ngôn, ông ta lập tức lo sợ sửa lời, nói mọi chuyện đều là hiểu lầm, là do bạn học vu oan, việc nghỉ học kì thật còn có thể giải quyết.
Tạ Cẩn Ngôn trực tiếp hỏi: “Bạn học kia ở đâu? Tôi có chuyện muốn nói với hắn.”
Hiệu trưởng toát mồ hôi ướt đẫm, vội vàng nói: “Là tin nhắn nặc danh gửi đến.”
“Cho tôi xem tin nhắn đó.”
Hiệu trưởng thấy Tạ Cẩn Ngôn không giống như đang giận, lại nghĩ đến nhà anh ta ở thành phố B quyền thế, cuối cùng vẫn đưa tin nhắn cho Tạ Cẩn Ngôn xem. Nhân vật như vậy, ông đắc tội không nổi.
Nội dung tin nhắn như sau:
Tin tố giác: Tạ Nhu trộm vòng tay của Lý Thuyết Dương, đó là sự thật. Mong thầy trưa nay đến phòng kí túc xá nữ 308 kiểm tra ngắn kéo của Tạ Nhu, mọi chuyện sẽ rõ ràng.
Đọc xong tin nhắn, Tạ Cẩn Ngôn nhíu mày, tin nhắn này cũng quá chắc chắn.
Buổi tối trước khi đi, Tạ Nhu và A Xuân gặp nhau ở dưới cây cầu nhỏ bên sông.
A Xuân kéo tau Tạ Nhu, nhỏ giọng nói: “Cuối cùng cũng thành công rồi!”
Tạ Nhu gật đầu, quan tâm hỏi lại: “Mẹ cậu có gây khó dễ gì không?”
A Xuân lắc đầu: “Mắng hai câu không tính là gì. Bà ấy tin tưởng tớ không trộm đồ, chỉ cảm thấy cậu không giống người đứng đắn, sợ cậu làm hư tớ đi.”
Tạ Nhu đúng là không giống người tốt, tóc cô nhuộm một màu vàng óng, bên vành tai trái đeo năm cái khuyên tai, trên xương quai xanh còn xăm hàng chữ tiếng Anh.
Dáng vẻ cô thanh tú, cùng với anh trai đẹp trai Tạ Cẩn Ngôn không khác biệt lắm, cùng lắm thì thiếu đi sự nữ tính dịu dàng kiều mị, giữa chân mày còn toát ra sự mạnh mẽ.
Chỉ có A Xuân mới biết, bề ngoài cô quật cường như vậy, kì thật bên trong lại cất giấu một trái tim thiếu nữ mềm yếu.
“Lần này giúp tớ khiến cậu bị người nhà hiểu lầm như vậy, thật xin lỗi.”
A Xuân liên tục xua tau: “Cậu đừng nói thế, chúng ta là bạn tốt, vì bạn tốt đến mạng sống cũng không tiếc! Cả Lý Thuyết Dương nữa, cũng nhờ có cô ấy.”
“Đúng thế.”
Dù sao cô ấy cũng đồng ý cho bọn cô mượn vòng tay, tự đạo diễn ra một vở kịch ăn trộm buồn cười như vậy, Tạ Nhu mới có cơ hội nghỉ học.
“Nhu Nhu, giờ đã có cơ hội đến thành phố B, cậu nhất định phải cố gắng học tập, đừng phí phạm thời gian nữa.”
A Xuân tận tình khuyên nhủ: “Nếu cậu có bài không làm được, cứ gọi điện hỏi tớ.”
“Tớ biết rồi.”
Tạ Nhu nắm chặt tay, “Tớ sẽ không giống trước đây nữa.”
Tốt nghiệp THPT, thành tích Tạ Nhu lại không tốt, cô sợ rằng bản thân sẽ mãi không ra khỏi thị trấn nhỏ này được.
Cho nên cô mới quyết định được ăn cả ngã về không, nghĩ cách để rời khỏi nơi này.
Sau khi lên xe, Tạ Nhu vẫn luôn im lặng, nhìn cảnh thị trấn ngoài cửa sổ lui nhanh về phía sau không nói một lời.
Tạ Cẩn Ngôn nhìn cô, cho rằng cô vì phải rời khỏi nơi sinh sống từ nhỏ đến giờ nên mới khó chịu, cảm thấy rất đau lòng.
Anh ta đặt tay lên vai cô, nhẹ nhàng đè xuống.
Anh không giỏi dỗ dành con gái, chỉ biết nói câu đơn giản: “Anh đây.”
Tạ Nhu hơi nghiêng đầu, nhìn bàn tay đang đăt trên vai mình.
Ngón tay trắng nõn thon dài như ngọc, vừa nhìn đã biết người sinh sông ở nơi tốt lành, chưa bao giờ phải làm việc nặng nhọc.
Tạ Nhu cúi đầu nhìn tay mình, mặt trên có mất vết thô ráp, đó là do mỗi ngày cô đều phải rửa bát làm việc tới khuya.
Trong lòng Tạ Nhu đột nhiên cảm thấy ghen tị.
Nhưng rất mau, cảm xúc này đã tan thành mây khói.
Vì Tạ Nhu phát hiện, anh trai có vẻ rất muốn gần gũi với cô.
Anh ta mua thật nhiều đồ ăn vặt để trên xe, còn mua quần áo mới cho cô, còn có giày dép mới và cà phụ kiện mà con gái thích.
Thậm chí vì sợ cô nhàm chán, anh ta còn kể chuyện cười.
Tạ Nhu bình tĩnh nhìn hắn vừa nói vừa cười, cười đến quặn thắt cả ruột.
Làn da anh trắng nõn, ôn nhuận như ngọc, đôi mắt ánh lên tia nhu hòa, khóe miệng hơi cong lên hình vòng cung, khiến cô nghĩ đến ánh mặt trời ấm áp. Anh trai cô thật đẹp, đẹp đến nỗi làm người ta hít thở không thông.
Rất nhiều người nói anh em bọn họ lớn lên giống nhau, nhưng lại chưa có ai khen cô xinh đẹp.
Tạ Cẩn Ngôn đưa tay chạm vào vành tay Tạ Nhu, khiến cô hơi rụt người lại một chút.
Anh nhẹ nhàng tháo mấy cái khuyên tai xuống, đông tác chăm chú tinh tế: “Sau này về với ông nội, không cần đeo mấy thứ này nữa. Ông nội là người truyền thống, không thích con gái trang điểm thế này, được không?”
Anh ta cẩn thận dặn dò, ngữ khí ôn nhu.
“Vâng.”
Tạ Nhu nghe lời gật đầu.
“Sau này anh em chúng ta sẽ không phải xa nhau nữa.”