Một tiếng sấm rền qua đi, mưa nhỏ tí tách rơi ngoài cửa sổ.Hàn Định Dương nhìn chiếc ghế màu hồng phấn, nghiêm túc gật đầu: “Lấy cái này.”Trái tim Tạ Nhu lơ lửng, theo bản năng nghĩ đến ăn trộm.Lúc Tạ Nhu gõ ra ba chữ này, trong lòng có chút chua xót, “Dù cho anh ấy không thích tôi, tôi cũng chẳng thể lảng tránh sự thật là tôi thích anh ấy. Vậy nên tôi không thể ở bên anh, như vậy là không công bằng với anh.”
Hàn Định Dương đến bên cửa sổ, nhìn Tạ gia phía xa, trong nhà còn sáng đèn.
Anh nhắm mắt lại, trong đầu miêu tả dung nhan của cô.Cô lại nằm trên giường, trong lòng đánh trống reo hò, khó có thể bình ổn.
Chiếc mũi cao thẳng, cánh môi đầy đặn, mặt mày anh tuấn… Rõ ràng không phải là một cô gái cực kỳ xinh đẹp, chỉ là trong đầu Hàn Định Dương lại thường xuyên hiện lên khuôn mặt cô.Cô không hề giống với những người bạn gái cũ của hắn.Hàn Định Dương “Ừ” một tiếng, hỏi: “Em cũng về nhà à?”Hàn Định Dương thấy cô đỏ mặt tới tận mang tai, dứt khoát quay đầu xe, không hề nhìn cô mà nhẹ nhàng nói: “Nhớ tới lấy đấy.”
Mỉm cười, chơi xấu, nịnh bợ lấy lòng, và nhiều hơn nữa…Trong quá khứ, rất ít khi có chuyện cô chủ động gọi mà Thẩm Kiêu không nhận. Trong lòng Tạ Nhu lại càng nghĩ nhiều.Chưa từng có chàng trai nào nhiệt tình tỏ vẻ thích cô đến trắng trợn như thế, bởi ngoại hình của cô không phải dáng vẻ mà con trai sẽ thích.
Lúc Tạ Nhu thoát khỏi game, cô nằm trên giường chơi điện thoại một lát.“Nhưng cậu ta căn bản không thích em.”
Mưa ngoài cửa sổ ngày càng lớn, xua đi cái nóng oi bức, mang lên cảm giác lành lạnh. “Để tôi suy nghĩ một chút.”
Cô tắt điều hòa đi, hé mở cửa ra một chút, để gió lạnh lùa vào trong nhà.Chu Đào cầm một ly rượu tới: “Bốc đồng như vậy, hay là độ.ng tình với cô gái kia rồi?”Xe đạp dừng lại phía trước cách cô khoảng 5 m, Hàn Định Dương mặc một bộ đồng phục học sinh màu lam đi tới.
Đúng lúc này, cô nhìn ra bóng cây ngoài sân, tựa như có bóng người vụt qua.Chương trước
Trái tim Tạ Nhu lơ lửng, theo bản năng nghĩ đến ăn trộm.Thẩm Kiêu một tay cầm điện thoại, ngẩng đầu lên, thấy được Tạ Nhu.“Mau về đi, có gì thì mai nói!”Bọn bạn không cho là đúng: “Có gì không giống nhau? Nữ sinh thì giống nhau cả thôi.”
Nhưng nghĩ lại, không có khả năng là ăn trộm – trộm được trong khu này, đúng là gan lớn.
Bóng người dần lại gần, Thẩm Kiêu! Cô không dám hét lên, vội lấy điện thoại gọi cho hắn.“Về nhà à?”Khó trách lại chuyển tới lớp 23 đầy hổ sói này, thì ra là không cần sợ hãi.
Dưới sân, Thẩm Kiêu nhận điện thoại, giọng nói còn lẫn tiếng thở d.ốc: “Nhu Nhu!”Thẩm Kiêu cười nói, “Lão tử thích loại gì, chú em còn không biết? Chờ xe tới tay, tôi sẽ đạp cô ta đi.”
“Mưa lớn như thế, chạy tới đây làm gì!”Thẩm Kiêu suy nghĩ, thấy hơi giả dối, vì thế liền bổ sung: “Tuy trông em hơi hung dữ, nhưng trong lòng lại rất dịu dàng. Anh biết, hung dữ chỉ là giả vờ. Em là một cô nhóc đáng yêu, sau này nếu bị làm tổn thương, anh Kiêu sẽ thương em nhé.”Chương trước
“Tôi đến tìm em đó!”Từ lần gặp nhau ở hiệu sách lần trước, sau này Tạ Nhu vẫn luôn trốn tránh Hàn Định Dương. Hai người dường như không còn liên hệ nữa.
“Mau về đi, có gì thì mai nói!”Cô nói to qua điện thoại.
Thẩm Kiêu một tay cầm điện thoại, ngẩng đầu lên, thấy được Tạ Nhu.Ngoài cửa sổ mây trắng lững lờ, gió thổi qua, lá cây ào ào rơi xuống.
Nước mưa cọ rửa khuôn mặt hắn, đôi mắt hắn dường như không mở ra được: “Nhu Nhu, anh thích em!”Nhưng nghĩ lại, không có khả năng là ăn trộm – trộm được trong khu này, đúng là gan lớn.Lúc này các bạn học đã rõ ràng, vị học sinh mới này đã thông đồng với tên Thẩm Kiêu kia.“Anh nói… Ngày đó em tắm ở nhà anh, vẫn còn đồ để quên.”
“Anh về nhanh đi, đừng nổi điện ở chỗ này.”Hàn Định Dương nói nhanh hơn: “Qu.ần lót của em còn treo ở nhà anh, định khi nào đến lấy đây?”Tạ Nhu chống cằm, gương mặt thất thần nhìn thầy giáo đầu trụi lủi như mặt kính, thỉnh thoảng ngáp một cái, khi thì quay đầu lại nhìn một cái.
Cô nói to qua điện thoại.“Anh không để bụng, chỉ cần chúng ta bên nhau là được.”“Anh thích cái gì ở tôi?”
“Em thử yêu anh đi, nếu thực sự không thích, anh tuyệt đối sẽ không miễn cưỡng.”Thẩm Kiêu là đại ca của lớp 23 bọn họ, kiêu ngạo ương bướng, không kiêng kị thứ gì, không ai dám chọc giận hắn, cho nên các bạn học trong lớp đồng loạt im lặng.Thẩm Kiêu nói, “Cô ấy không giống với những cô gái ngoài kia.”
Thẩm Kiêu nói, “Anh đảm bảo sẽ khiến em vui vẻ.”“Tôi biết chứ.”
Tạ Nhu cắn môi dưới: “Anh đừng hét to, người nhà tôi sẽ nghe thấy đó.”Bác sửa xe đi tới, đánh giá cái xe đạp của anh một cái rồi dẫn anh đi lựa chọn ghế: “Lắp loại nào?”
Tạ Nhu còn chưa dứt lời, Tạ Cẩn Ngôn đã cầm gậy hùng hổ vọt ra: “Nhãi ranh!”Chiếc mũi cao thẳng, cánh môi đầy đặn, mặt mày anh tuấn… Rõ ràng không phải là một cô gái cực kỳ xinh đẹp, chỉ là trong đầu Hàn Định Dương lại thường xuyên hiện lên khuôn mặt cô.
“Anh nói năng cho cẩn thận, tôi sẽ đi!”
Thẩm Kiêu phất tay với Tạ Nhu, còn làm động tác “bắn tim”“, xoay người chạy trối chết.Bác sửa xe nhìn anh, lại nhìn chiếc xe với giá hai vạn tệ – chiếc xe đạp địa hình colnago màu xám với phong cách vô cùng ngầu lòi, lau mồ hôi: “Cậu.. chắc chắn?”Tạ Nhu vội chỉnh sửa: “Anh đừng vội, để tôi suy nghĩ một chút. Thực sự tôi không thích anh, thật xin lỗi.”
Tạ Cẩn Ngôn nhặt một hòn đá trên đất ném về phía hắn, anh ngắm cực chuẩn, trung ngay giữa mông.Tạ Nhu suy nghĩ một hồi vẫn không nhớ mình đã để quên thứ gì ở đó.Tạ Nhu không khỏi cười một tiếng.
“Á!”Giọng nói của cô có sự mềm mại của trẻ em phương nam, khiến trái tim Hàn Định Dương ngứa ngáy.
Thẩm Kiêu hét thảm một tiếng.“Vâng.”
Tạ Nhu không khỏi cười một tiếng.Chu Đào rót cho Thẩm Kiêu một ly rượu, cười nói: “Bọn tôi rửa mắt chờ mong.”
Cô lại nằm trên giường, trong lòng đánh trống reo hò, khó có thể bình ổn.Sau màn chào hỏi rất khách khí và lịch sự, Hàn Định Dương nói: “Khi nào thì em định đến lấy đồ còn để lại trong nhà anh về?”
Chưa từng có chàng trai nào nhiệt tình tỏ vẻ thích cô đến trắng trợn như thế, bởi ngoại hình của cô không phải dáng vẻ mà con trai sẽ thích.Thẩm Kiêu biết mình lỡ lời, vội vàng bổ sung: “Em thích cậu ta, anh thích em, cái này chẳng có gì xấu. Anh tiếp tục đối xử tốt với em, theo đuổi em, cũng không phải việc xấu. Em có thể không tiếp nhận, thậm chí là đánh anh, nhưng anh vẫn thích em.”Thẩm Kiêu hét thảm một tiếng.
Trước kia, khi còn ở trấn nhỏ, nam sinh trong lớp hầu như đều có vóc dáng nho nhỏ, diện mạo mỏng manh như con gái.Cho nên thỉnh thoảng cô cũng sẽ quan tâm hắn một chút, coi như đáp lại.
Chỉ là, vì sao lại là Thẩm Kiêu?Vì sao Hàn Định Dương lại không thích cô?Lâu như vậy mới gặp lại, nghe thấy cô chủ động gọi tên mình, trong lòng Hàn Định Dương trào lên một cảm xúc xưa nay chưa từng có.
Vì sao Hàn Định Dương lại không thích cô?Cả buổi chiều, Thẩm Kiêu không đi học.
Đầu óc Tạ Nhu rối lên. Cô lấy điện thoại, nhắn tin cho Thẩm Kiêu: “Anh về đến nhà chưa?”Hàn Định Dương đến bên cửa sổ, nhìn Tạ gia phía xa, trong nhà còn sáng đèn.Tạ Nhu đi xuống bục giảng, mỉm cười với Thẩm Kiêu. Khóe miệng hắn nhếch lên, ánh mắt tiếp xúc với cô ám muội vài giây.
Hơn mười phút sau, Thẩm Kiêu trả lời: “Vừa mới tắm xong, Nhu Nhu có đáp án cho anh rồi à?”“Tuy cô ấy xỏ lỗ tai, xăm mình, kỳ thật nội tâm rất đơn giản.”Thẩm Kiêu có chút bực bội: “Cút đi!”Tạ Cẩn Ngôn nhặt một hòn đá trên đất ném về phía hắn, anh ngắm cực chuẩn, trung ngay giữa mông.
“Để tôi suy nghĩ một chút.”
“Nhanh lên chứ…”“Vì Hàn Định Dương?”Biết rõ rồi còn hỏi, đi đường này tất nhiên là về nhà.
Tạ Nhu vội chỉnh sửa: “Anh đừng vội, để tôi suy nghĩ một chút. Thực sự tôi không thích anh, thật xin lỗi.”Mà Tạ Hòa Hi, bằng năng lực của mình đã thi được vào lớp chọn trong kì thi kiểm tra, được ông nội khen ngợi.Tạ Nhu nói lại phần giới thiệu bản thân mà cô đã chuẩn bị, mặt vẫn đỏ bừng.Hắn tiếp tục soạn tin: “Nhu Nhu, em có thể thích Hàn Định Dương, nhưng nhớ kĩ, nếu trong lòng thấy khó chịu, lúc nào cũng có thể tìm anh.”
“Vì Hàn Định Dương?”
“Ừ.”Tạ Nhu nằm trên giường, nhìn tin nhắn ấm lòng kia, soạn hai chữ: “Cảm ơn.”
“Nhưng cậu ta căn bản không thích em.”Thẩm Kiêu vỗ tay đầu tiên, các bạn học liền nhất trí vỗ tay theo.
“Tôi biết chứ.”“Á!”“A, sao anh Kiêu lại tức giận thế?”
Lúc Tạ Nhu gõ ra ba chữ này, trong lòng có chút chua xót, “Dù cho anh ấy không thích tôi, tôi cũng chẳng thể lảng tránh sự thật là tôi thích anh ấy. Vậy nên tôi không thể ở bên anh, như vậy là không công bằng với anh.”Tạ Nhu còn chưa dứt lời, Tạ Cẩn Ngôn đã cầm gậy hùng hổ vọt ra: “Nhãi ranh!”
“Anh không để bụng, chỉ cần chúng ta bên nhau là được.”Thẩm Kiêu nói, “Anh đảm bảo sẽ khiến em vui vẻ.”
“…”Một tiếng sấm rền qua đi, mưa nhỏ tí tách rơi ngoài cửa sổ.Có người đi xe đạp địa hình, đi nhanh xẹt qua người cô, mang theo mùi hương bạc hà thoang thoảng.“Tôi đến tìm em đó!”
Thẩm Kiêu biết mình lỡ lời, vội vàng bổ sung: “Em thích cậu ta, anh thích em, cái này chẳng có gì xấu. Anh tiếp tục đối xử tốt với em, theo đuổi em, cũng không phải việc xấu. Em có thể không tiếp nhận, thậm chí là đánh anh, nhưng anh vẫn thích em.”“Leng keng” một tiếng, xe đạp phóng đi, Tạ Nhu hóa đá tại chỗ.Thẩm Kiêu thờ ơ mở miệng nói: “Ba mẹ cậu không dạy cậu à? Cắt ngang lúc người khác đang nói chuyện là không lịch sự.”
Nhìn những lời âu yếm đỏ mặt đó, nói Tạ Nhu không rung động là không có khả năng. Cô cũng không phải tạo nên từ đá.Editor: Giản Linh KiwiĐối với chuyện này, Tạ Hòa Hi cũng chẳng biểu hiện ra hứng thú gì.
Huống chi, trong mắt con trai, cô cũng không phải một đứa con gái tốt, vậy mà lại có người trắng trợn biểu đạt tình cảm với cô như thế.Chương sau
“Anh thích cái gì ở tôi?”Tạ Nhu vốn cũng chẳng thích học tập, rất thích hợp ở lớp này.
“Anh thích em đáng yêu, xinh đẹp.”
Thẩm Kiêu suy nghĩ, thấy hơi giả dối, vì thế liền bổ sung: “Tuy trông em hơi hung dữ, nhưng trong lòng lại rất dịu dàng. Anh biết, hung dữ chỉ là giả vờ. Em là một cô nhóc đáng yêu, sau này nếu bị làm tổn thương, anh Kiêu sẽ thương em nhé.”Lớp học cả năm đội sổ đúng là danh bất hư truyền. Nữ sinh thì mặc đồng phục đa dạng khác nhau, một số ngả lưng sau ghế sơn móng tay, có người trang điểm, có người cầm điện thoại xem phim bộ. Còn nam sinh thì ngủ, chơi game…
Một phút, hai phút, năm phút… Tạ Nhu không trả lời hắn. Thẩm Kiêu biết, mình đã chọc đến trái tim cô.Trước kia, khi còn ở trấn nhỏ, nam sinh trong lớp hầu như đều có vóc dáng nho nhỏ, diện mạo mỏng manh như con gái.Kỳ nghỉ hè cuối cùng cũng qua đi.
Hắn tiếp tục soạn tin: “Nhu Nhu, em có thể thích Hàn Định Dương, nhưng nhớ kĩ, nếu trong lòng thấy khó chịu, lúc nào cũng có thể tìm anh.”
Tạ Nhu nằm trên giường, nhìn tin nhắn ấm lòng kia, soạn hai chữ: “Cảm ơn.”
Nhưng hai chữ này chưa kịp gửi đã bị cô xóa đi.Đúng lúc này, cô nhìn ra bóng cây ngoài sân, tựa như có bóng người vụt qua.Chương sau
Tâm tình cô phiền loạn, đặt điện thoại bên cạnh, nhắm mắt lại.“Đùa à.”
Trước ngày khai giảng, Tạ Nhu nói với ông nội rằng mình không muốn học lớp chọn.Hàn Định Dương quay đầu xe đi, đối mặt với cô: “Anh không nói Hắc Bối.”
Thứ nhất, thành tích học tập của cô không có khả năng theo kịp chương trình học ở lớp chọn; thứ hai, cô muốn trốn tránh Hàn Định Dương.Chỉ là vì Thẩm Kiêu nên không ai dám có cử chỉ bất thiện với Tạ Nhu.
Ông nội cũng không cưỡng ép.Thứ nhất, thành tích học tập của cô không có khả năng theo kịp chương trình học ở lớp chọn; thứ hai, cô muốn trốn tránh Hàn Định Dương.Tạ Nhu một mình mang cặp sách trên đường về nhà, phía sau truyền đến tiếng đạp xe.
Tạ Cẩn Ngôn đùa Tạ Nhu đi báo danh. Giáo viên chủ nhiệm căn cứ vào thành tích học tập trước kia ở trấn Hương để sắp xếp lớp cho cô. Đó là lớp đội sổ kém nhất, phần nhiều học sinh không chú tâm học tập, đều là con nhà giàu nghịch ngợm thích gây sự.
Tạ Nhu vốn cũng chẳng thích học tập, rất thích hợp ở lớp này.Tạ Nhu nổi cả da gà.
Mà Tạ Hòa Hi, bằng năng lực của mình đã thi được vào lớp chọn trong kì thi kiểm tra, được ông nội khen ngợi.Dưới sân, Thẩm Kiêu nhận điện thoại, giọng nói còn lẫn tiếng thở d.ốc: “Nhu Nhu!”
Tô Thanh ngầm dặn dò Tạ Hòa Hi, học tập có gì không hiểu thì hỏi Hàn Định Dương.Huống chi, trong mắt con trai, cô cũng không phải một đứa con gái tốt, vậy mà lại có người trắng trợn biểu đạt tình cảm với cô như thế.
Đối với chuyện này, Tạ Hòa Hi cũng chẳng biểu hiện ra hứng thú gì.“Anh thích em đáng yêu, xinh đẹp.”
Kỳ nghỉ hè cuối cùng cũng qua đi.Tạ Nhu có chút không vui: “Vậy mà còn trách em.”
Ngày khai giảng, chủ nhiệm lớp bảo Tạ Nhu lên bục tự giới thiệu.“Nhanh lên chứ…”Tâm tình cô phiền loạn, đặt điện thoại bên cạnh, nhắm mắt lại.
Cô một mình lẻ loi đứng giữa bục giảng, nhìn các bạn học xung quanh.
Lớp học cả năm đội sổ đúng là danh bất hư truyền. Nữ sinh thì mặc đồng phục đa dạng khác nhau, một số ngả lưng sau ghế sơn móng tay, có người trang điểm, có người cầm điện thoại xem phim bộ. Còn nam sinh thì ngủ, chơi game…
Vốn mọi người còn đang chăm chú vào chuyện riêng của mình, sau khi Tạ Nhu lên bục, ánh mắt đồng loạt rơi trên người cô.Nghe nói vậy, đầu Tạ Nhu như nổ tung, mặt nóng muốn bùng cháy.
“Chào mọi người, tớ là Tạ Định Nhu, tớ…”
Lời chưa dứt đã có nam sinh ồn ào: “Cậu cùng Hàn Định Dương lớp bên cạnh có quan hệ gì?”
Tạ Nhu dừng một chút, định nói “Tớ và cậu ấy không có quan hệ” thì Thẩm Kiêu ngồi ở hàng sau cùng đã ném thẳng một quyển sách qua, trúng ngay ót sau của nam sinh mới mở miệng trêu đùa.
Nam sinh bị đau, ôm đầu kêu gào.
Thẩm Kiêu thờ ơ mở miệng nói: “Ba mẹ cậu không dạy cậu à? Cắt ngang lúc người khác đang nói chuyện là không lịch sự.”Giọng nói hắn rất nặng nề, mặt không biểu cảm, mọi người đều cảm nhận được hắn đang rất khó chịu.
Giọng nói hắn rất nặng nề, mặt không biểu cảm, mọi người đều cảm nhận được hắn đang rất khó chịu.
Thẩm Kiêu là đại ca của lớp 23 bọn họ, kiêu ngạo ương bướng, không kiêng kị thứ gì, không ai dám chọc giận hắn, cho nên các bạn học trong lớp đồng loạt im lặng.“Mỗi lần em muốn đến đón Hắc Bối, anh luôn có lý do từ chối.”Mưa ngoài cửa sổ ngày càng lớn, xua đi cái nóng oi bức, mang lên cảm giác lành lạnh.
Tạ Nhu cảm kích nhìn Thẩm Kiêu một cái. Thẩm Kiêu nhướng mày, ý bảo cô tiếp tục.Cô tắt điều hòa đi, hé mở cửa ra một chút, để gió lạnh lùa vào trong nhà.
Tạ Nhu nói lại phần giới thiệu bản thân mà cô đã chuẩn bị, mặt vẫn đỏ bừng.“Anh về nhanh đi, đừng nổi điện ở chỗ này.”
Thẩm Kiêu vỗ tay đầu tiên, các bạn học liền nhất trí vỗ tay theo.
Tạ Nhu đi xuống bục giảng, mỉm cười với Thẩm Kiêu. Khóe miệng hắn nhếch lên, ánh mắt tiếp xúc với cô ám muội vài giây.Ông nội cũng không cưỡng ép.Tô Thanh ngầm dặn dò Tạ Hòa Hi, học tập có gì không hiểu thì hỏi Hàn Định Dương.
Lúc này các bạn học đã rõ ràng, vị học sinh mới này đã thông đồng với tên Thẩm Kiêu kia.
Khó trách lại chuyển tới lớp 23 đầy hổ sói này, thì ra là không cần sợ hãi.
Học sinh lớp 23 đều không nỗ lực học tập, cả ngày đều làm chuyện của thiếu gia tiểu thư. Một khi có học sinh mới tới thì đều muốn bắt nạt, ra oai phủ đầu.Cô một mình lẻ loi đứng giữa bục giảng, nhìn các bạn học xung quanh.
Chỉ là vì Thẩm Kiêu nên không ai dám có cử chỉ bất thiện với Tạ Nhu.
Buổi tối, nhóm hồ bằng cẩu hữu của Thẩm Kiêu hẹn hắn đi KTV, bọn họ trêu chọc Thẩm Kiêu: “Theo đuổi em gái Tạ chắc nghẹn đến hỏng luôn rồi chứ gì?”Không biết có phải ảo giác của cô hay không, gương mặt anh có hơi ửng đỏ.Hàn Định Dương nhìn qua một loạt ghế, đột nhiên chỉ vào một cái ghế dựa màu hồng phấn: “Cái này.”
“Tuy cô ấy xỏ lỗ tai, xăm mình, kỳ thật nội tâm rất đơn giản.”Anh nhắm mắt lại, trong đầu miêu tả dung nhan của cô.
Thẩm Kiêu nói, “Cô ấy không giống với những cô gái ngoài kia.”
Cô không hề giống với những người bạn gái cũ của hắn.Nước mưa cọ rửa khuôn mặt hắn, đôi mắt hắn dường như không mở ra được: “Nhu Nhu, anh thích em!”Vốn mọi người còn đang chăm chú vào chuyện riêng của mình, sau khi Tạ Nhu lên bục, ánh mắt đồng loạt rơi trên người cô.
Càng khó làm, hắn càng hứng thú.
Bọn bạn không cho là đúng: “Có gì không giống nhau? Nữ sinh thì giống nhau cả thôi.”
Thẩm Kiêu có chút bực bội: “Cút đi!”
“A, sao anh Kiêu lại tức giận thế?”
“Miệng sạch sẽ chút đi.”
Chu Đào cầm một ly rượu tới: “Bốc đồng như vậy, hay là độn.g tì.nh với cô gái kia rồi?”Anh quay đầu liếc mắt nhìn cô một cái.
“Đùa à.”
Thẩm Kiêu cười nói, “Lão tử thích loại gì, chú em còn không biết? Chờ xe tới tay, tôi sẽ đạp cô ta đi.”Càng khó làm, hắn càng hứng thú.
Chu Đào rót cho Thẩm Kiêu một ly rượu, cười nói: “Bọn tôi rửa mắt chờ mong.”Tạ Nhu cảm kích nhìn Thẩm Kiêu một cái. Thẩm Kiêu nhướng mày, ý bảo cô tiếp tục.
Tạ Nhu một mình mang cặp sách trên đường về nhà, phía sau truyền đến tiếng đạp xe.
Có người đi xe đạp địa hình, đi nhanh xẹt qua người cô, mang theo mùi hương bạc hà thoang thoảng.
Xe đạp dừng lại phía trước cách cô khoảng 5 m, Hàn Định Dương mặc một bộ đồng phục học sinh màu lam đi tới.
Đột nhiên không kịp đề phòng, trái tim cô nhảy lên liên tục.
Anh quay đầu liếc mắt nhìn cô một cái.
Tạ Nhu bước nhanh hơn về phía trước, chào hỏi anh vô cùng tự nhiên: “A Định.”
Từ lần gặp nhau ở hiệu sách lần trước, sau này Tạ Nhu vẫn luôn trốn tránh Hàn Định Dương. Hai người dường như không còn liên hệ nữa.
Lâu như vậy mới gặp lại, nghe thấy cô chủ động gọi tên mình, trong lòng Hàn Định Dương trào lên một cảm xúc xưa nay chưa từng có.
Anh dùng mu bàn tay xoa mũi: “Nhu Nhu.”
Nếu cô gọi anh là A Định, anh gọi cô là Nhu Nhu chắc cũng chẳng có vấn đề gì.
Tạ Nhu nổi cả da gà.Ngày khai giảng, chủ nhiệm lớp bảo Tạ Nhu lên bục tự giới thiệu.
“Về nhà à?”“Miệng sạch sẽ chút đi.”
Biết rõ rồi còn hỏi, đi đường này tất nhiên là về nhà.
Hàn Định Dương “Ừ” một tiếng, hỏi: “Em cũng về nhà à?”Editor: Giản Linh Kiwi
“Vâng.”
Giọng nói của cô có sự mềm mại của trẻ em phương nam, khiến trái tim Hàn Định Dương ngứa ngáy.
Sau màn chào hỏi rất khách khí và lịch sự, Hàn Định Dương nói: “Khi nào thì em định đến lấy đồ còn để lại trong nhà anh về?”
“Mỗi lần em muốn đến đón Hắc Bối, anh luôn có lý do từ chối.”“Anh nói năng cho cẩn thận, tôi sẽ đi!”
Tạ Nhu có chút không vui: “Vậy mà còn trách em.”
Hàn Định Dương quay đầu xe đi, đối mặt với cô: “Anh không nói Hắc Bối.”Trước ngày khai giảng, Tạ Nhu nói với ông nội rằng mình không muốn học lớp chọn.
“Hả?”
Ánh hoàng hôn chiếu trên sườn mặt anh. Dáng vẻ anh mờ ảo dưới ánh sáng dịu dàng.Đột nhiên không kịp đề phòng, trái tim cô nhảy lên liên tục.Nhưng hai chữ này chưa kịp gửi đã bị cô xóa đi.
Không biết có phải ảo giác của cô hay không, gương mặt anh có hơi ửng đỏ.
“Anh nói… Ngày đó em tắm ở nhà anh, vẫn còn đồ để quên.”
Tạ Nhu suy nghĩ một hồi vẫn không nhớ mình đã để quên thứ gì ở đó.
Hàn Định Dương nói nhanh hơn: “Qu.ần lót của em còn treo ở nhà anh, định khi nào đến lấy đây?”
Nghe nói vậy, đầu Tạ Nhu như nổ tung, mặt nóng muốn bùng cháy.
Hàn Định Dương thấy cô đỏ mặt tới tận mang tai, dứt khoát quay đầu xe, không hề nhìn cô mà nhẹ nhàng nói: “Nhớ tới lấy đấy.”
“Leng keng” một tiếng, xe đạp phóng đi, Tạ Nhu hóa đá tại chỗ.
Sau khi Hàn Định Dương đạp xe đi rất xa, anh dừng lại nhìn chỗ trống rỗng phía sau xe mình.
Anh không về nhà mà đạp đến tiệm sửa xe: “Bác ơi, làm phiền gắn cho cháu cái ghế xe sau.”
Bác sửa xe đi tới, đánh giá cái xe đạp của anh một cái rồi dẫn anh đi lựa chọn ghế: “Lắp loại nào?”
Hàn Định Dương nhìn qua một loạt ghế, đột nhiên chỉ vào một cái ghế dựa màu hồng phấn: “Cái này.”
Bác sửa xe nhìn anh, lại nhìn chiếc xe với giá hai vạn tệ – chiếc xe đạp địa hình colnago màu xám với phong cách vô cùng ngầu lòi, lau mồ hôi: “Cậu.. chắc chắn?”
Hàn Định Dương nhìn chiếc ghế màu hồng phấn, nghiêm túc gật đầu: “Lấy cái này.”
Ngoài cửa sổ mây trắng lững lờ, gió thổi qua, lá cây ào ào rơi xuống.“Hả?”“Mưa lớn như thế, chạy tới đây làm gì!”
Tạ Nhu chống cằm, gương mặt thất thần nhìn thầy giáo đầu trụi lủi như mặt kính, thỉnh thoảng ngáp một cái, khi thì quay đầu lại nhìn một cái.
Cả buổi chiều, Thẩm Kiêu không đi học.
Thẩm Kiêu đối xử với cô tốt không còn gì để nói. Dù cô thật sự không có cảm giác với hắn, nhưng trái tim con người chung quy cũng là máu thịt, hắn đối tốt với cô, cô cũng không có khả năng tỏ vẻ lạnh lùng.
Cho nên thỉnh thoảng cô cũng sẽ quan tâm hắn một chút, coi như đáp lại.
Một buổi Thẩm Kiêu không đi học, cô cảm thấy hơi bất an.
Sau khi tan học, cô tới sân thượng yên tĩnh gọi điện thoại cho Thẩm Kiêu, nhưng hắn không nhận.
Trong quá khứ, rất ít khi có chuyện cô chủ động gọi mà Thẩm Kiêu không nhận. Trong lòng Tạ Nhu lại càng nghĩ nhiều.