“Sao cậu lại hỏi thế?”
A Xuân xoay người, đối mặt với Tạ Nhu, “Sao cậu lại cảm thấy tớ sẽ thích cậu ấy?”
Trong lòng Tạ Nhu hơi hoảng hốt, cũng may là bóng tối che lại không bị phát hiện: “Anh ấy rất được các cô gái yêu thích mà.”
“Nhu Nhu, tớ sẽ không thích con trai. Tớ cảm thấy bọn họ đều không sạch sẽ, rất bẩn.”
Tạ Nhu thở dài nhẹ nhõm, nói: “Đúng rồi! Đặc biệt là sau khi vận động, trên người đầy mùi mồ hôi, xấu muốn chết.”
Lời này của cô là trái lương tâm. Trên người Hàn Định Dương không hề có mùi khó ngửi, dù là sau khi chơi bóng cũng không có.
Tạ Nhu thích mùi hương của anh. Lúc anh chơi bóng với anh em mình vào buổi chiều, cô sẽ dắt cho sang đó.
Hắc Bối nhìn thấy Hàn Định Dương sẽ chạy đến cọ cọ ngay.
Lúc này, cô sẽ chậm rãi đi qua, giả vờ bất đắc dĩ mà nói: “Sao Hắc Bối lại thích anh như vậy chứ!”
Sau đó cô sẽ giả vờ dắt chó đến gần anh, hít lấy mùi hương trên người anh, tựa như nghiện thuốc phiện vậy, không dứt ra được.
Có đôi khi cô nhìn cánh tay đầy mồ hôi của Hàn Định Dương, trong lòng sẽ có cảm giác kỳ lạ mãi không thôi. Cô muốn tới gần anh hơn.
Đương nhiên, đó chỉ là những suy nghĩ trong đêm khuya thanh vắng, khó có thể nói thành lời, cũng không thể nói ra.
“Nhu Nhu, cậu cũng không thích con trai đâu nhỉ?”
A Xuân đột nhiên hỏi.
Tạ Nhu hoảng sợ: “Hả? Cái gì?”
A Xuân ôm khuỷu tay cô, nói: “Trước kia đám con trai cười nhạo cậu, cho nên chắc chắn cậu cũng không thích bọn họ.”
“Ừ, tớ không thích họ.”
A Xuân nhẹ thở ra: “Vậy thì tốt rồi.”
Hàn Định Dương dần phát hiện, từ khi bạn tốt của Tạ Nhu là A Xuân đến đây, Tạ Nhu không còn chủ động đi tìm anh, thậm chí buổi chiều cũng không dắt chó đi dạo sang sân bóng rổ nữa.
Người nào đó mang cảm giác thất sủng trong lòng, tâm tình vẫn luôn không tốt đến nỗi buồn bực.
Tạ Nhu quả thật rất bận. Cô muốn đưa A Xuân đi dạo thành phố B, chơi thật vui vẻ.
Vốn dĩ kế hoạch trước đó là kéo Hàn Định Dương đi chơi cùng, nhưng buổi tối đó anh nhìn A Xuân mấy lần vẫn khiến cô cảm thấy bất an trong lòng.
Cô quyết định phải che chở tri kỷ của mình, tuyệt đối không cho Hàn Định Dương cơ hội tiếp xúc.
Đến nỗi lộ tuyến chạy thể dục buổi sáng của Hàn Định Dương đều là quay xung quanh nhà Tạ gia.
Một ngày kia, Tạ Nhu đột nhiên nhớ ra mình phải tặng gì đó cho Hàn Định Dương, coi như quà đáp lễ việc xem phim với lần mời cô cùng A Xuân ăn cơm.
Cô dành thời gian đi dạo trung tâm mua sắm một ngày rồi nhìn trúng một cái đồng hồ.
Cánh tay Hàn Định Dương để trần, không đeo đồng hồ.
Nhưng Tạ Nhu cảm thấy vào đại học, nửa chân bước vào xã hội, hẳn là phải đeo một cái đồng hồ phù hợp.
Cô chọn tới chọn lui, chọn được một cái tầm trung với giá khoảng 8000 tệ, kiểu dáng khá mới, phù hợp với người trẻ tuổi.
Quan trọng nhất chính là, lần đầu tiên nhìn thấy vẻ ngoài thiết kế ưu nhã xa hoa đó, Tạ Nhu đã có cảm giác, Hàn Định Dương đeo lên sẽ rất đẹp.
10 giờ sáng, cô mang theo quà đứng trước cửa Hàn gia.
Hàn Trì mở cửa, lời đầu tiên khi thấy Tạ Nhu chính là: “Cuối cùng chị cũng đến rồi. Chị không biết đâu, mấy ngày này tính tình anh em không tốt, hở một tí là đổi sắc mặt, em cũng không dám nói chuyện với anh ấy.
“Sao tâm tình anh em lại không tốt?”
Tạ Nhu vào phòng.
Hàn Trì nói: “Không hiểu được đâu, chị mau đi trị anh ấy đi. Chị nói không chừng anh ấy sẽ ổn đấy.”
Tạ Nhu xách túi quà, thấp thỏm: “Chị hơi sợ.”
Hàn Trì nói: “Đừng sợ, anh em nghe chị mà.”
Tạ Nhu xoa đầu cậu, cười nói: “Cái gì cho em có ảo giác này vậy?”
Hàn Trì cười hì hì, không nói gì.
Tạ Nhủ đẩy cửa phòng Hàn Định Dương vào.
Đối diện với ánh nắng chiều, anh ngồi bên bàn, trong tay lật một cuốn sách dày cộm, yên tĩnh như một bức điêu khắc đã tích tụ một lớp bụi theo thời gian.
Lúc đọc sách, anh sẽ mang một cặp kính thấp độ có dây đeo, nhìn qua vừa văn nhã lại vừa bại hoại.
“A Định.”
Cô gõ nhẹ cửa phòng.
Hàn Định Dương chẳng thèm ngẩng đầu, nói: “Anh không quen em.”
Tạ Nhu không biết anh bị cái gì, cứ thế đóng cửa đi vào, ngồi trên giường lớn của anh, nói: “Em với anh cũng đâu có thân lắm.”
“Không thân em đến phòng anh làm gì?”
“Đến phòng anh còn có thể làm gì?”
Ngón tay thon dài của Hàn Định Dương đang muốn lật sách bỗng dừng lại.
Tạ Nhu khẽ cười một tiếng, không thể để anh trêu chọc mãi được. Cô cởi giày bò lên giường anh, nói đùa: “Hàn mỹ nhân, đến đây khiến người ta sung sướng đi!”
Vài giây sau, Hàn Định Dương bỏ sách xuống, đứng lên rồi đi đến bên mép giường, tay chống hông, nhìn cô từ trên cao xuống.
Đỉnh mày anh rất cao khiến đôi mắt nhìn rất thâm thúy.
Tim Tạ Nhu đập nhanh hơn, không tự chủ được mà lùi về phía sau.
A, đến thật rồi.
Hàn Định Dương cúi người, để cô hoàn toàn dưới thân, hai mắt nhìn đối diện nhau, hơi thở quyện vào nhau.
Bởi vì cơ thể anh áp sát, Tạ Nhu bỗng cảm thấy hô hấp khó khăn. Ánh mắt cô thẹn thùng nhìn về nơi khác.
Khóe miệng Hàn Định Dương hơi nhếch lên. Tay anh vòng ra phía sau cô lấy túi quà cô giấu ở đó rồi đứng dậy, khinh thường nói: “Nhát gan như thế mà còn đòi quyến rũ người ta.”
Bị phản lại, Tạ Nhu lấy gối ném anh: “Đồ đáng ghét!”
“Đây là cái gì?”
Hàn Định Dương tò mò mở túi quà ra.
“Tặng anh, món đồ nhỏ thôi.”
Tạ Nhu giả vờ không để ý, thuận tay lấy laptop của anh, giả bộ muốn chơi game.
Nhưng mỗi một tế bào trên cơ thể cô đều đang run lên, toàn bộ lực chú ý đều để ở phía sau, lắng nghe tiếng túi giấy soàn soạt.
Không biết anh có thích không nữa!
Xung quanh đột nhiên yên tĩnh, kể cả tiếng ve ồn ào bên ngoài giờ phút này cũng ngừng tạo tạp âm.
Tim Tạ Nhu đập bịch, bịch, bịch… Cô thậm chí còn sợ tiếng tim đập điên cuồng sẽ khiến người phía sau phát hiện.
May mà toàn bộ lực chú ý của anh đều đặt trên túi quà trên tay. Sau khi mở lớp gói quà cuối cùng với hộp quà ra, anh liền cảm thán một tiếng.
Trong nháy mắt kia, máu nóng toàn thân Tạ Nhu xông thẳng lên đỉnh đầu: “Chỉ là món đồ nhỏ, nếu anh không thích kiểu dáng này thì có thể không đeo, không sao cả.”
Cô cảm giác giọng nói của mình đã thay đổi, như biến thành không phải của mình nữa. Lo lắng… Cực kỳ lo lắng.
Hàn Định Dương cầm cái đồng hồ, tỉ mỉ đánh giá.
Sau khi xác định nó tuyệt đối không phải món đồ bình thường, anh trầm mặc.
Thời gian trôi qua tích tắc, tích tắc,… Tạ Nhu như tù nhân gặp thẩm phán, mỗi một giây phút trôi qua đối với cô đều là tra tấn, là chấn động hồn phách.
Sau khi im lặng vài phút, Hàn Định Dương hỏi cô: “Bao nhiêu tiền?”
“Mấy trăm tệ thôi.”
Tạ Nhu chột dạ không dám nhìn anh.
Hàn Định Dương trực tiếp mò hộp quà. Tạ Nhu biết anh muốn tìm hóa đơn. Đương nhiên hóa đơn đã bị cô lấy đi trước đó rồi.
Hàn Định Dương lại mở bản hướng dẫn, tìm được nhãn hiệu và kiểu dáng của đồng hồ, sau đó mở điện thoại ra tìm giá cả.
Tạ Nhu vội nhào qua cướp điện thoại của anh: “Nào có ai vừa nhận quà, cả cảm ơn cũng chưa nói mà đã đi tra giá tiền hả! Còn tìm trước mặt người ta nữa chứ!”
Có thể làm người hay không vậy!
Hàn Định Dương nhìn Tạ Nhu. Khoảng cách hai người rất gần, cơ hồ sắp dán mặt.
Ánh mắt anh hệt như đầm lầy, hút cô vào thật sâu.
Ngay lúc Tạ Nhu sắp chìm vào đó, Hàn Định Dương rũ mắt xuống, nhìn cái đồng hồ trong tay.
Lông mi anh rất dài, hơi rung động.
Rốt cuộc anh cũng không rối rắm về giá cả nữa, mà hỏi: “Sao lại tặng quà cho anh?”
Giọng anh rất trầm, nghiêm túc chưa từng thấy.
Tạ Nhu nóng lòng che giấu, vội lấy máy tính giả vờ chơi game, giả bộ không để ý nói: “Chuyện giấy dự thi lần trước, rồi chuyện anh mời em với A Xuân ăn cơm, còn cả chuyện anh dạy kèm giúp em nữa, em vẫn luôn muốn cảm ơn anh. Ngày đó đi dạo nhìn thấy cái đồng hồ này, cảm thấy khá đẹp, em nghĩ nó hợp với anh nên mua luôn.”
Cô cố gắng đơn giản hóa quá trình mua đồng hồ hết sức có thể, không hề nói đến việc cô đi xem suốt một ngày, đi khắp nơi, từ hàng ngàn cái mới chọn được cái đồng hồ này.
Tóm lại là muốn tặng nó thật tự nhiên, có vẻ tiêu sái, không có rắp tâm gì cả.
Tùy tiện mua, vô tư tặng, thích hay không, không quan trọng.
Ừ, chính là thái độ tiêu sái kiểu đấy.
Mà Hàn Định Dương đã đeo đồng hồ vào cổ tay, “cạch” một tiếng, vặn chặt.
Hàn Định Dương quơ quơ cổ tay. Anh cười tựa như ngọn lửa giữa mùa hè nắng gắt: “Có thể.”
Muốn nói vô số lời cảm ơn, rằng anh rất thích cái đồng hồ này, thích em tặng nó cho anh, cả dáng vẻ tùy ý tặng quà của em, với cả, anh thực sự rất thích em.
Nhưng thiên ngôn vạn ngữ, cuối cùng chỉ nói ra hai chữ: “Có thể.”
“Anh thích là được rồi.”
Tạ Nhu đỏ mặt, cúi đầu chơi máy tính, che giấy sự lo lắng không biết làm sao của mình.
Đột nhiên, cô cảm giác Hàn Định Dương đang tiến lại, thân thể dán sau lưng cô.
Cho dù cách một lớp quần áo, cô vẫn có thể cảm nhận được hơi nóng từ cơ thể anh đang truyền sang người mình, khiến cơ thể cô run rẩy.
Hàn Định Dương giơ bàn tay đeo đồng hồ đến trước mặt Tạ Nhu, lắc lắc một hồi.
Tạ Nhu mặt đỏ như thiêu, nói: “Cũng được.”
“Ừ.”
Sau đó tay kia của anh thuận thế đặt trên vai Tạ Nhu, làm động tác vây cô từ phía sau, khẽ nói bên tai cô: “Anh nên cảm ơn em thế nào đây?”
“A, không cần khách khí. Vốn là em muốn cảm ơn anh. Không có anh, em chắc chắn không đậu đại học B…” Tạ Nhu chỉ lo lải nhải, mà giọng Hàn Định Dương trở nên trầm hơn, cắt ngang: “Tạ Định Nhu, có chuyện anh đã suy nghĩ lâu rồi.”
Anh nắm lấy bả vai cô. Toàn thân Tạ Nhu cứng đờ, máu bắt đầu chảy ngược, mặt mũi sung huyết, vành tai đỏ bừng.
Đôi mắt cô nhìn chằm chằm màn hình máy tính, tay vô thức bóp chặt con chuột, run rẩy không ngừng.
“Trước đó, anh hỏi em suy nghĩ một chút về việc sau khi đậu đại học B, chúng ta sẽ thế nào, không biết em đã nghĩ kỹ chưa?”
“Em…”
“Mặc kệ em nghĩ kỹ hay không, dù sao anh cũng nghĩ kỹ rồi.”
“Anh…”
Có đôi khi tay run, có khả năng gây thành thảm họa.
Câu thổ lộ “Anh đã thích em từ lâu, muốn hẹn hò với em, muốn làm bạn trai của em, muốn hôn em, muốn trị chứng đau bụng kinh của em, muốn cùng em già đi.” Hàn Định Dương còn chưa kịp nói ra, Tạ Nhu đột nhiên ấn vào một biểu tượng kỳ lạ trên màn hình máy tính.
Màn hình trực tiếp chuyển sang hình ảnh phòng Tạ Nhu.
Trong phòng, A Xuân đang từ phòng vệ sinh đi đến phía mép giường.
Cô choáng váng! Tại sao từ máy tính của Hàn Định Dương lại có thể nhìn thấy phòng mình!
Tạ Nhu ngây ngốc, Hàn Định Dương càng ngẩn người hơn.
“Cái đó…”
Không đợi anh giải thích, Tạ Nhu đã xoay người đẩy Hàn Định Dương ra: “Anh gài cái gì vào phòng em hả! Biế.n thái!”
“Không phải, đó là xe viễn thám có gắn camera của em trai anh!”
Hàn Định Dương cuống quít giải thích, “Là Hắc Bối tha đi!”
Tạ Nhu nhớ tới chiếc xe điều khiển thủ công đẹp đẽ mà Hắc Bối không biết từ đâu ngậm về cho cô, cô bèn đặt nó trong phòng như đồ trang trí.
“Sao anh không nói cho em biết!”
Tạ Nhu che mặt lại, vừa xấu hổ vừa tức giận, “Có phải tối nào anh cũng rình em không hả!”
Hàn Định Dương nóng nảy, vỗ ngực thề: “Anh chỉ nhìn một lần, là khi tìm xe ấy. Sau này không xem nữa, anh lấy nhân phẩm đảm bảo mà!”
“Vậy tại sao anh không đòi xe lại!”
“Anh thấy em thích nên muốn cho em.”
“Hàn Định Dương, em không tin anh!”
Tạ Nhu tức giận, vội xuống giường, kéo ra khoảng cách với anh, “Em không tin anh! Lưu manh!”
“Nhu Nhu!”
Hàn Định Dương luống cuống đuổi theo.
Vừa lúc Dương Triệu bưng trái cây lên lầu, thấy Tạ Nhu vội vã chạy ra, kinh ngạc hỏi: “Làm sao vậy? A Định bắt nạt cháu à?”
Sắc mặt Tạ Nhu đỏ bừng, không chịu mở miệng.
Thấy dáng vẻ này của cô, lại thấy Hàn Định Dương xộc xệch quần áo chật vật đuổi theo, liên tưởng đến mấy lời nói hạ lưu không sạch sẽ mà con trai mình nói trong đêm giao thừa, Dương Triệu lập tức tức giận: “Hàn Định Dương! Con quỳ xuống cho mẹ!”
Gót chân Hàn Định Dương mềm nhũn, thẳng tắp quỳ xuống trước mặt Tạ Nhu.