"Em điên rồi sao? Sao lại muốn phá? Đó là con của chúng ta. Em nói dối anh chuyện em không sinh được thì thôi đi, sao còn vô lý đến mức này chứ?".
Kim Lãnh Đông đột nhiên bóp chặt lấy vai cô. Sức lực của anh ta mạnh đến nỗi có thể nghiền nát cô. Cô cựa quậy muốn thoát ra.
"Lãnh Đông, anh làm tôi đau đấy!".
Anh ta nghe vậy liền hốt hoảng buông tay.
"Xin lỗi! Xin lỗi! Anh không cố ý..." - Anh ta cứ hớt ha hớt hải, còn muốn chạm vào bụng cô.
"Lãnh Đông, anh tránh xa tôi ra một chút! Anh ở đây tôi khó chịu lắm!".
Lãnh Đông vừa nhao đến, cô liền đẩy anh ra.
Chẳng biết có phải do quá sức không, một cơn choáng váng ập đến.
"Mật Nhi, em đừng như vậy. Nghe anh nói đi... Em đừng kích động như vậy... Tất cả mọi chuyện chỉ là hiểu lầm thôi! Bây giờ con mới là quan trọng nhất có được không? Nghe tin em xảy ra chuyện, anh đã lo lắng muốn chết đi được...".
"Kim Lãnh Đông... Anh..." - Mật Nhi còn muốn nói, nhưng cô chỉ có thể thều thào bất lực.
Lãnh Đông sốt sắng kéo gối cho cô nằm xuống, đắp chăn cho cô.
Có phải anh ta tới đây chỉ vì đứa bé? Anh ta có bao giờ chu đáo, tỉ mỉ với cô như vậy đâu? Trái tim cô truyền đến một cơn tê tái. Cô mím môi, nhớ lại những lần trước đây phải vào bệnh viện. Lần đầu là do bị anh đá bị thương, Lãnh Đông đã đi chơi với Huyền Thư suốt cả thời gian cô nằm viện. Lần thứ hai cũng là do anh nhốt cô trong phòng kín, anh đến đúng một lần, mà lần đó... Lại là để đe doạ cô, tình tứ cùng người khác. Lần thứ ba, là lúc cô mang thai đứa đầu tiên, anh đang ở đâu chứ? Lần thứ tư... Cô mất đứa trẻ. Lần thứ năm, cô bị băng huyết. Lần thứ sáu, tự tử không thành, Thiên Đăng là người đã ở bên cô.
Người ta nói quá tam ba bận. Giờ cô mới nhận ra... Cô đã cho anh quá nhiều cơ hội rồi... Sự quan tâm này của anh đã quá muộn màng... Và cũng quá giả dối.
"Em đừng khóc... Đừng khóc... Có gì chúng ta từ từ nói chuyện có được không? Đừng khóc..." - Lãnh Đông cuống cuồng lau nước mắt cho cô.
Biết cô yếu ớt chẳng thể nói được lời nào, anh hiểu cô đang nghĩ gì, vội nghiêm chỉnh hối cải.
"Đó là anh sai rồi. Anh nói dối em. Đừng giận anh có được không? Anh vì sợ em nghi ngờ mới nói là đi công tác để ra khách sạn ở vài ngày. Anh đi gặp Huyền Thư ở toà án là để ly hôn, em không thấy sao? Anh ly hôn với cô ta để cưới em đó, chứ có phải là đi ân ái gì với cô ta mà khiến em giận như vậy chứ?".
Lãnh Đông vốn dĩ không hiểu cô nghĩ gì...
Anh làm sao hiểu được?... Người bị tổn thương đâu phải là anh?
Cô thật muốn nói với anh rằng, cô không phải đứa ngốc. Nhưng thay vì thế, cô để cho anh tiếp tục diễn vở kịch của mình.
"Còn chuyện anh cầu hôn Du Nhiên thì sao?" - Cô đăm đăm hỏi.
"Mấy tin tức lá cải đó mà em cũng tin sao? Hôm đó, anh đi ra khỏi khách sạn để về nhà, thì bị cô ta và lũ phóng viên chặn trước cửa hỏi về việc ly hôn với Huyền Thư, lôi lôi kéo kéo một hồi khiến hộp nhẫn trong túi rớt xuống. Anh cúi xuống lúi húi nhặt lại thì thế nào lại thành cầu hôn Du Nhiên. Mấy tên phóng viên đó thật sự thiếu chuyện để viết!".
Mật Nhi cười đắng.
Thật là khéo. Cũng thật trùng hợp.
Anh dựng chuyện mới giỏi làm sao...
"Mật Nhi, anh đi kiếm gì cho em anh nhé! Em nói đi. Em muốn ăn gì? Muốn anh gì anh đều có thể chiều em. Bác sĩ có nói, em đã không ăn không uống mấy ngày rồi. Anh không hiểu, em rốt cuộc có cần phải tức giận đến như vậy không?".
Mật Nhi buồn phiền, cô không muốn nói chuyện với anh nữa. Đôi co với anh, đối diện với sự giả dối của anh, chỉ càng khiến cô mất thêm niềm tin vào thế giới này.
Sự im lặng của cô càng khiến cho Lãnh Đông lo sốt vó. Anh không hiểu. Chuyện chỉ nhỏ như con thỏ, vả lại anh cũng đã giải thích hết rồi, có đáng để cô tự dày vò như vậy không? Quan trọng hơn là giờ trong bụng cô còn có cốt nhục của anh, cô lại chẳng chịu ăn gì, nói gì, thế là muốn anh phải làm sao đây chứ?
Một ngày, rồi hai ngày, ba ngày, cô bướng bỉnh đến nỗi bác sĩ cũng bó tay. Sức khoẻ cô xuống dốc đến nỗi phải truyền thức ăn qua ống dẫn. Anh thì đã nói hết nước hết cái với cô rồi mà cô không nghe. Dần dần cứ phải độc thoại đoán ý cô, Lãnh Đông thấy mình giống như một kẻ tự kỷ vậy, anh sắp phát điên rồi.
"Vũ Mật Nhi, rốt cuộc em muốn gì? Em đang cố tình tuyệt thực để chống đối tôi sao?" - Một tay Lãnh Đông đập vỡ tô cháo xuống đất.
Tiếng xoảng vang lên rất to, làm mọi người xung quanh phải giật mình. Kim phu nhân can ngăn.
"Muốn nổi điên gì thì kiếm chỗ khác mà phát tiết. Đừng ở đây khiến cháu tôi hoảng sợ!".
Bà cũng rất bất lực trước tình hình hiện tại rồi.
"Cô muốn gì thì mau nói đi, đừng có suốt ngày nằm trên giường tỏ vẻ đáng thương như vậy!" - Lãnh Đông vẫn không dừng lại được, anh lao tới xách tay dựng người cô dậy,
"Tôi muốn phá thai. Còn không phá được, tôi sẽ mang đứa trẻ này đi theo tôi cùng chết!" - Cô cương quyết nói - "Nó là nghiệt chủng!".
"Nghiệt chủng?" - Lãnh Dương tức tới độ tối tăm mặt mày - "Con của Kim Lãnh Đông tôi tính là nghiệt chủng, vậy cô được tính là gì?".
Mật Nhi trừng mắt nhìn anh.
"Cho dù thế nào tôi cũng không để giọt máu dơ bẩn nhà Kim gia các người được sinh sôi đâu!".
Kim phu nhân muốn ngăn mà ngăn không kịp. Hai đứa này, sao có thể vào lúc này gây sự với nhau được nữa chứ?
"Thôi được rồi, được rồi..." - Bà cố gắng xoa dịu.
"Em đã không muốn sống như vậy thì tôi sẽ coi em như người thực vật mà đối xử. Tôi sẽ không để em được toại nguyện đâu!".
Lãnh Đông siết chặt lấy cổ tay cô. Thế nào mà cô đột ngột nắm lại tay anh. Móng tay cô ghim chặt xuống tay anh, có chút run rẩy.
"Mật Nhi... Em sao thế? Mật Nhi?".
Lãnh Đông nhanh chóng nhận ra vẻ mặt cô không ổn. Tay cô ôm chặt lấy bụng. Răng cắn lấy môi.
Anh điên cuồng gọi bác sĩ tới.
Cái bệnh viện này có ai mà chưa khiếp cái mặt anh. Hễ cứ xảy ra chuyện gì là còn la lối hơn người sắp chết, nên bọn họ đã chuẩn bị sẵn tâm thế chạy đến bất cứ lúc nào rồi.
"Có chuyện gì vậy? Có chuyện gì vậy? Cô ấy làm sao? Đứa trẻ sao rồi?" - Anh không thể đứng yên một chỗ, nhấp nhổm hỏi.
"Không có gì. Chỉ là cô ấy không chịu ăn. Cách truyền thức ăn này nói cho cùng vẫn không thay thế được việc ăn tự nhiên. Cứ thế này thì... E rằng cả mẹ cả con đều khó giữ..." - Bác sĩ ngán ngẩm.
"Sao lại thế được? Không phải mấy ngày trước vẫn còn nói là rất tốt sao?" - Anh không ngừng lớn tiếng.
"Kim tổng, việc này không thể cứ trách một mình chúng tôi được. Sức khoẻ là của vị tiểu thư này, cô ấy đã không biết giữ gìn thì ai có thể cứu được đây chứ!".
Cô gầy, heo hắt như một cây đèn dầu trước gió. Khuôn mặt không chút khí sắc, ngay cả khi cô nhìn vào anh, đôi mắt cô vô thần tới mức lạ lẫm.
"Thôi được rồi, anh đi ra đi...".
"Lãnh Đông... Thật ra anh không cần phải như thế đâu! Đứa bé này là con của Thiên Đăng...".
Giờ cô lại nói đến đâu rồi? Lãnh Đông cứ đi đi lại lại ở trong phòng giống như không biết làm sao với cô nữa đây?
"Em nói gì vậy chứ? Đứa bé rõ ràng là con anh?".
"Trước đó... Tôi đã từng ở với Thiên Đăng... Anh không nhớ sao? Thiên Đăng không phải anh trai tôi... Đứa bé này có thể sẽ giúp chúng tôi làm lại từ đầu!".
Lãnh Đông cảm thấy vô cùng khó tin. Đến gương mặt của Kim phu nhân cũng lộ ra vẻ bàng hoàng.
"Con nói gì vậy chứ? Chuyện này không đùa được đâu!".
"Bà... Đây đều là sự thật!".
Mật Nhi đổi ý rồi. Cô muốn giữ lại đứa bé. Cơn đau vừa nãy giống như đã thức tỉnh cô.
Cô đã hoảng sợ, thật sự rất hoảng sợ.
Một mặt, cô muốn phá nó đi cho thoả nỗi căm ghét với Lãnh Đông. Một mặt, cô vẫn là mẹ nó... Cô không thể bỏ đứa con này được.
"Tôi không tin em! Em là kẻ lừa đảo! Tôi biết em đang giận dỗi tôi! Em căm giận tôi nên mới muốn kiếm đủ cách để làm tôi phát rồ lên... Không phải em từng dùng những lời lẽ cay nghiệt cho đứa bé này sao? Nếu không phải con tôi em sẽ nói như vậy sao?".
Mật Nhi lặng đi một chút rồi nói.
"Kim Lãnh Đông, có thể anh không biết. Thiên Đăng đã cướp đi cơ hội cuối cùng được gặp bố của tôi chỉ để kế thừa tài sản. Tôi hận anh ta không kém gì anh đâu..." - Giọng Mật Nhi nhỏ dần.
"Em coi tôi là thằng ngốc sao?".
"Anh có thể không tin nhưng đó là sự thật!".
"Tôi có thể không tin sự thật nhưng tôi tin em. Em sẽ không phản bội tôi!".