"Chuyện này... Chẳng có tí logic nào cả. Anh biết thừa là trước khi tôi ở với anh, tôi và Thiên Đăng đã bên nhau cơ mà?!".
"Anh biết! Nhưng tình yêu thì cần gì phải có logic? Mật Nhi, chúng ta cưới nhau đi có được không?" - Lãnh Đông móc trong túi ra một cái hộp nhung màu đỏ.
Mật Nhi đoán được, anh chắc chắn sẽ lấy cái nhẫn từng đem tặng Du Nhiên ra cho cô sao?
Đồ thừa của người khác, cô không lấy!
"Lãnh Đông, tôi chỉ muốn anh để yên cho tôi thôi! Giữa chúng ta đã kết thúc rồi, tôi không muốn về để chịu đựng thêm nữa!".
Lãnh Đông đương nhiên không cho phép rồi, anh còn định mở miệng nói thì Kim phu nhân đã kịp thời ngăn anh lại.
"Lãnh Đông, con cho Mật Nhi chút thời gian để bình tĩnh lại thì hơn!" - Lần đầu tiên Mật Nhi thấy Kim phu nhân dịu dàng với Lãnh Đông như thế - "Dẫu sao thì tâm trạng của người mẹ cũng sẽ ảnh hưởng đến đứa bé. Nếu giờ con cứ bắt ép Mật Nhi như vậy, tinh thần con bé xuống dốc, có hậu quả gì con có gánh được không?".
Nhưng không thể cứ để cô một mình không ai quản thế được, ngày xưa một mình cô đã không được, huống gì giờ còn có hai người.
"Nói sao thì, sức khoẻ của Mật Nhi bây giờ mới là quan trọng nhất!" - Bà hạ giọng nói nhỏ - "Mày không đồng ý là thế nào con bé cũng tuyệt thực tiếp chi mày coi! Cái thằng ngốc này!".
Tay Lãnh Đông nắm chặt thành quyền. Anh mất bao nhiêu thời gian để tìm được cô... Thời gian bên nhau vẫn còn quá ngắn ngủi... Anh lại phải để cô đi lần nữa sao?
Anh sao có thể chấp nhận được chứ?
"Mật Nhi, em có thể nghĩ lại được không? Chúng ta có thể làm đám cưới, cưới ngay bây giờ cũng được. Những chuyện em muốn, anh đều chiều em tất! Chỉ cần đừng rời bỏ anh là được!".
"Lãnh Đông, ngoài chuyện suốt đời này không nhìn thấy mặt anh nữa, tôi chẳng mong điều gì đâu!".
Tim Lãnh Đông như bị ai đó bóp nghẹn.
Rõ ràng anh đã dốc toàn tâm toàn sức để nuôi lớn cô, chăm chút cô đến từng móng tay sợi tóc. Vậy mà cô có thể phũ phàng với anh như thế!
Phải, đúng là bao nhiêu năm nay anh đã làm sai rất nhiều chuyện, nhưng đều là do bất đắc dĩ, cô chẳng nhẽ không hiểu được anh hay sao?
"Mật Nhi, hãy nhớ lấy lời em nói. Về sau, em đừng có mà tới tìm tôi nữa!" - Lãnh Đông tức giận.
Lòng tự tôn của anh bị tổn thương nghiêm trọng.
Một người cao ngạo như anh, muốn hạ mình níu kéo một người đã là rất khó rồi, nói gì là còn bị cô từ chối một cách không thương tiếc như thế? Anh cũng là đã quá xem trọng cô rồi.
Nhìn Lãnh Đông bực dọc đi ra, Mật Nhi không hề cảm thấy có chút nhẹ nhõm đi chút nào. Ngược lại, còn có chút hụt hẫng. Sự kiên nhẫn đối với cô hoá ra chỉ có thế thôi sao?
Cô đã nhẫn nhịn vì anh bao nhiêu lâu, trải qua bao nhiêu cay đắng vì anh. Thế mà anh... Một chút cũng chịu không nổi.
Mật Nhi nhắm mắt tê tái. Người đã không có tình, cô hà cớ phải ép chứ?
"Mật Nhi, nếu như đã không muốn, sao cứ phải ép thằng Lãnh Đông như vậy chứ? Nếu không phải vì tình yêu, thì vì đứa trẻ, con cũng nên khoan dung hơn một chút..." - Kim phu nhân khuyên cô.
"Bà đâu phải không biết, anh ấy đối xử với con thế nào..." - Một giọt nước mắt của cô rớt xuống tấm chăn dày, cô nói đầy tức tưởi - "Sao bà còn giúp anh ấy lừa dối con chứ?".
"Ta chỉ muốn con không nghĩ nhiều thôi, Lãnh Đông cũng vậy, con phải hiểu cho nó chứ? Bà xin đảm bảo với con rằng nó không dám làm điều gì bậy bạ sau lưng con đâu!".
"Huyền Thư đã hại con thê thảm như thế nào? Anh ta đâu phải không biết, còn duy trì cuộc hôn nhân này đến tận bây giờ, anh ta còn buộc con theo anh ta. Muốn con làm vợ bé sao? Cho qua tất cả những chuyện trước đây sao?" - Mật Nhi càng nói càng thấy uất ức.
"Mật Nhi, con đừng kích động như vậy, có gì từ từ nói... Ngày đó thằng Lãnh Đông cũng tức lắm, nó đòi ly hôn cho bằng được. Nhưng bên phía cổ đông phản đối nhiều quá, bọn họ lại làm sức ép lôi chuyện con cái ra để nói nó, còn sắp đặt hết mấy mối xem mặt tới. Huyền Thư thấy vậy thì muốn giúp đỡ, bảo rằng để chừng nào tìm thấy con sẽ ly hôn, như vậy thì bọn họ sẽ không gây sức ép nữa, vì nghĩ Lãnh Đông và Huyền Thư vẫn ở bên nhau. Huyền Thư cũng rất được lòng nhà bên đó, đã xoa dịu đám bà cô đó rất nhiều. Nhưng con yên tâm, dù trên danh nghĩa là vậy, Lãnh Đông với Huyền Thư đã không ở chung với nhau lâu lắm rồi. Ngay cả tài sản, Lãnh Đông cũng chỉ cho cô ta một căn nhà cho nó dứt tình dứt nghĩa mà thôi!".
Mật Nhi mím môi. Cô không biết phải nói gì.
Những chuyện này, cô còn có thể tin được nữa sao?
Kim phu nhân như đoán được ra suy nghĩ của cô, chỉ còn biết thở dài.
"Nếu con không thích, ta cũng không ép. Giờ con muốn ăn gì không? Ta bảo người đi mua?".
"Cho dù là con của ai thì đều vô tội. Bà không tin con nhẫn tâm như vậy đâu!".
Mật Nhi cảm động, bà lúc nào cũng như mẹ của cô vậy.
"Mật Nhi" - Có người đứng ngoài gọi cô - "Tôi vào được chứ?".
Làm sao mà vừa đuổi được Lãnh Đông đi, lại gặp phải Huyền Thư thế này? Đây là tránh quả dưa, gặp quả dừa sao?
"Không cần đâu! Kim Lãnh Đông không có ở đây!" - Cô hậm hực nói.
"Mật Nhi à!" - Kim phu nhân vỗ vỗ lên mu bàn tay cô, ý nói cô bình tĩnh một chút.
"Tôi không phải đến tìm Lãnh Đông. Tôi đến là muốn thăm cô..." - Huyền Thư có chút e dè, giơ giỏ hoa lớn trên tay lên.
"Chị nghĩ tôi sẽ còn muốn nghe chị nói cái gì sao?" - Mật Nhi cáu bẳn nói.
Cô thật sự hận những người này.
"Mật Nhi, con đừng thế! Dẫu sao, cứ nghe thử xem Huyền Thư muốn nói gì đã..." - Kim phu nhân liên tục nói giúp Huyền Thư.
Mật Nhi dù có tức hơn nữa, cũng không thể cứ cự tuyệt cô ta hơn.
"Được rồi!" - Cô khẽ thở dài - "Cô muốn nói gì... Nói mau đi!".
Để xem cô ta muốn nói gì.
"Mật Nhi... Chuyện này... Cô đừng trách Lãnh Đông có được không? Thật ra... Những năm này... Lãnh Đông đều không chịu gặp tôi...".
"Thì sao? Không phải chị và Lãnh Đông vẫn là vợ chồng sao? Chẳng phải cô đã quá thoả ước nguyện rồi còn gì nữa? Giờ cô còn ở đây giả vờ cao thượng cái gì nữa. Tôi đã bị mấy người biến thành cô vợ bé rồi, con cũng thành con thừa rồi. Vừa ý cô chưa?".
"Tôi... Tôi thật sự không nghĩ vậy đâu. Đúng là tôi từng muốn giữ Lãnh Đông cho riêng mình. Nhưng bây giờ không thế nữa... Tôi chỉ mong Lãnh Đông được hạnh phúc mà thôi...".
"Bằng cách chà đạp lên hạnh phúc của tôi sao?" - Mật Nhi cố gắng kìm nén - "Huyền Thư, từ nay về sau, cô cùng Lãnh Đông muốn làm gì cũng được, chỉ cần đừng đụng đến cuộc sống của tôi và con nữa là được. Mấy chuyện thị phi của các người, tôi không chịu nổi nữa!".
Nói rồi, Mật Nhi quay sang Kim phu nhân.
"Bà à... Cháu không muốn ở lại bệnh viện thêm nữa. Nơi này khiến cháu thấy ngột ngạt quá...".
"Được. Chúng ta cùng về nhà nhé!".
Mật Nhi lặng người, lắc đầu.
"Cháu không muốn về đó... Cháu không muốn gặp Lãnh Đông...".
"Thế sao được chứ? Đứa trẻ này là cháu đích tôn của nhà họ Kim. Con không ở nhà... Lỡ có chuyện gì xảy ra thì sao?".
"Bà... Đứa bé này... Sẽ chẳng dính dáng gì đến Kim gia cả...".
"Mật Nhi, con đừng nói như vậy. Lãnh Đông là đứa thông minh. Nó đương nhiên đã phải tính toán hết rồi, mới để con mang đứa con này của nó".
"Bà... Bà đừng nói nữa... Cháu không muốn nghe đâu. Cháu chỉ muốn tìm một nơi yên bình, tạm xa hết mọi thứ mà thôi".
Nói đến nước này, Kim phu nhân hết cách.
"Được rồi. Nhà mình còn có một căn hộ nhỏ bỏ trống ấm cúng ở bên đường H, an ninh của căn nhà đó khá tốt, bà sẽ kêu thêm người đến canh gác cho con. Con đến đó ở tạm một thời gian vậy!".
Mật Nhi gật đầu đồng ý.
Huyền Thư đứng yên ở đó như trời trồng, hoàn toàn bị thái độ phũ phàng của cô làm cho sốc. Không ngờ cô gái bé bỏng ngây ngô ngày nào hiện giờ lại mồm mép sắc bén, cứng rắn đến thế.
Mật Nhi đã không hoan nghênh cô như thế, đương nhiên Huyền Thư cũng không còn lý do nào để nán lại lâu hơn. Bao năm qua, làm gì có ai mà không bị dằn vặt chứ? Ngay cả Huyền Thư những năm này sống cũng khôn dễ dàng gì.
Đầu tiên là mất Lãnh Đông. Anh ấy đến điện thoại của cô cũng không muốn nghe, nếu có chuyện muốn gặp anh phải nhờ thư ký truyền đạt lại, nếu thấy cần thiết, anh sẽ tự động liên lạc lại. Nhưng chưa bao giờ. Mất Lãnh Đông, Huyền Thư cũng như mất đi cây gậy chống lưng duy nhất trong showbiz.
Sau đó là mất con và Vương Thịnh. Ngay cả đến một người đã chạy theo cô suốt chục năm còn thay đổi, Huyền Thư... Còn có thể tin được ai nữa chứ?