NGẠO MẠN

10.

Vì sao Phó Phong lại không có đam mê này chứ?

Phương Bạch Cảnh cũng không rõ việc tự hành hạ bản thân này có nghĩa lý gì, Phó Phong đến tìm, chẳng phải là cậu nên ngoan ngoãn theo Phó Phong quay về ư?

Điểm chết người chính là, ngày hôm sau Phương Bạch Cảnh tỉnh lại mới ý thức được vấn đề này.

Thời điểm tỉnh dậy, Phó Phong đã không còn ở bên cạnh nữa.

Phương Bạch Cảnh hoàn toàn không nhớ rõ động cơ trốn nhà hôm qua của mình là gì, khắc sâu trong kí ức ngược lại là nụ hôn dưới bóng cây kia.

Phó Phong khom người hôn môi cậu  thoạt nhìn không giống với ngày thường, cảm xúc nơi đáy mắt bộc lộ, Phương Bạch Cảnh cảm thấy khi đó y dường như muốn nói gì đó.

Cậu không nhịn được nhấc chân đạp chăn, hét lên trút căm phẫn: “Phiền chết được!”

Nhưng một giây sau, cửa phòng tắm bật mở, Phó Phong từ bên trong đi ra. Thực rõ ràng, Phó Phong cách bức tường đã nghe được rõ rành rành những lời Phương Bạch Cảnh trút giận vừa rồi, y hỏi: “Phiền cái gì?”

Phương Bạch Cảnh trừng mắt nhìn y: “Phiền anh!”

Phó Phong tập mãi thành thói quen “Ừ” một tiếng, y lấy cà vạt đã đặt trên mặt bàn trước từ tối qua, như mọi ngày đưa cho Phương Bạch Cảnh.

Vẻ mặt của Phương Bạch Cảnh là không tình nguyện, nhưng thân thể vẫn rất thành thật nhận lấy. Cậu đứng chân trần trên giường, hơi khom thắt lưng thắt cà vạt giúp Phó Phong.

Bỗng dưng, động tác của Phương Bạch Cảnh ngừng lại, cậu ngẩng đầu nổi giận đùng đùng thít cà vạt, khí thế kia thoạt nhìn thật sự như muốn thắt cổ chết Phó Phong.

Phó Phong bình tĩnh kéo cà vạt ra, hỏi: “Còn đau không?”

Y không hỏi rõ vị trí nào của Phương Bạch Cảnh còn đau, nhưng Phương Bạch Cảnh lại đỏ bừng mặt lên: “Không cần anh quản!”

Phương Bạch Cảnh không kiên nhẫn đẩy vai Phó Phong, thúc giục nói: “Anh mau đi làm đi, đừng ở chỗ này chướng mắt tôi nữa!”

Lúc Phó Phong không nhường, Phương Bạch Cảnh căn bản chẳng đẩy nổi y. Y không chút nhúc nhích đứng tại chỗ, một lần nữa đưa cà vạt cho Phương Bạch Cảnh.

Phương Bạch Cảnh đứng trên giường, rõ ràng cao hơn nửa người so với y, song lại phát hiện bản thân rơi vào thế yếu.

Cậu cười lạnh một tiếng, chẳng phải chỉ là thắt cà vạt thôi sao, cũng không phải chưa từng thắt hộ mà?

Phương Bạch Cảnh rất khí phách lại thắt cà vạt thuận theo ý của Phó Phong.

“Thắt xong rồi đấy!” Phương Bạch Cảnh ghét bỏ cau mày, lăn lại giường, cuốn mình thành cái nem rán đưa lưng về phía Phó Phong, “Anh có thể đi rồi.”

Trước kia Phó Phong đều sẽ không quản cậu, nhưng hôm nay, Phương Bạch Cảnh đang chôn đầu trong chăn lại bị Phó Phong lôi ra.

Từ tối hôm qua đến hiện tại, Phương Bạch Cảnh đã ngủ rất nhiều, cậu kỳ thật cũng không mệt, chỉ đơn thuần muốn làm trái với Phó Phong, “Làm quái gì thế!”

“Dậy đi.” Phó Phong lôi người dậy khỏi giường, “Tôi đưa em đến đoàn phim.”

Phương Bạch Cảnh vô lực đạp chân: “Tôi không cần! Tối nay tôi tự qua!”

Phản kháng của cậu vô hiệu lực, Phó Phong bắt đầu không nói một tiếng tự tay giúp cậu thay quần áo.

Tóc tai Phương Bạch Cảnh lộn xộn, đoạt lại quần áo của mình từ trong tay Phó Phong, kiềm nén cơn giận tự thay quần áo, ngoài miệng vẫn không ngừng phát ti3t nói: “Anh thật đáng ghét! Sáng sớm ngày ra đã giày vò người ta rồi!”

Phó Phong hỏi ngược lại: “Đây mà gọi là giày vò à?”

Phương Bạch Cảnh câm bặt không cất lời.

Sáng dậy Phương Bạch Cảnh không có khẩu vị gì, nhưng vẫn bị Phó Phong ấn xuống bên bàn không cam lòng ăn điểm tâm.

Lái xe Vương mất tăm không thấy chiều qua đã trở lại, Phương Bạch Cảnh một lần nữa từ ghế phụ ngồi xuống ghế sau.

Cậu vô công rỗi nghề, suy nghĩ bay lung tung, ánh mắt nhịn không được lướt đến người Phó Phong.

Sắc trời bên cửa sổ sáng rõ, tư thế của Phó Phong hơi ngửa ra sau, đầu tựa vào lưng ghế. Không biết y đang suy nghĩ điều gì, ánh mắt còn trầm lắng hơn cả đám mây dày tích lại nơi chân trời.

Trên thân y tựa như trang bị radar quét, yết hầu nhô ra thoáng chuyển động, Phó Phong bất chợt quay đầu qua.

Phương Bạch Cảnh bị bắt quả tang, vẻ mặt càng thêm mất tự nhiên hơn bất cứ lúc nào, giấu đầu lòi đuôi nói: “...... Tôi không nhìn anh đâu! Tôi chỉ đang nhìn cà vạt đã thắt cho anh thôi!”

Cậu lo còn chưa đủ, giọng điệu lại càng vang, khoa trương lanh lảnh nói: “Rất ưa nhìn!”

“Ừ.”

Phó Phong rũ mắt nhìn về nút thắt tầm thường chẳng chút đặc biệt một cái, thuận theo ý của Phương Bạch Cảnh: “Đẹp mà.”

Loại cảm giác này đối với Phương Bạch Cảnh mà nói, còn vô lực hơn cả một quyền đánh vào nắm bông.

“Hứ!”

Cậu quay đầu về, cảm thấy bản thân mới nãy nhất định là úng não, bằng không đi ngắm Phó Phong làm gì chứ!

Phương Bạch Cảnh nhìn chằm chằm đám người tới lui bên ngoài, rốt cục nhớ ra một chuyện, cậu “Soạt ——” một cái quay đầu lại, truy vấn như đòi nợ: “Anh mua tranh của ông nội tôi làm gì đấy?”

Buổi chiều hôm qua cậu ngủ mê mệt, đến khi ngủ dậy thì quên hết sạch sẽ, hiện tại mới chợt nhớ ra.

Phó Phong hỏi: “Không thể mua sao?”

“Dù sao anh cũng không thể mua.” Phương Bạch Cảnh dán mắt vào y, nửa tin nửa ngờ hỏi, “Tôi cũng có thấy anh thích tranh truyền thống đâu?”

“Thích thì mua thôi.”

Phương Bạch Cảnh hừ lạnh một tiếng: “Tiền nhiều không có chỗ tiêu, tôi nhớ rõ một bức tranh của ông cũng không rẻ đâu.”

Cậu nâng tay tóm lấy cà vạt của Phó Phong, bỗng nhiên dùng sức lôi, ngữ khí của Phương Bạch Cảnh rất lãnh đạm: “Anh muốn mua gì kệ anh, nhưng đừng có để cho ông nội tôi biết giữa hai ta là quan hệ gì.”

Ông Phương dù sao tuổi cũng đã cao, không chịu nổi k1ch thích, nếu để ông biết cháu trai mình quấn quýt bên một người đàn ông, Phương Bạch Cảnh khó đảm bảo chân mình có bị đánh gãy hay không.

Cà vạt bị Phương Bạch Cảnh lôi lệch đi, hô hấp của Phó Phong bình thản kéo ngay ngắn lại một lần nữa: “Không đâu.”

Phương Bạch Cảnh buông lỏng tay, trong khoang xe lại lặng im, cậu khoanh tay dựa vào lưng ghế nghỉ ngơi.

Khóe miệng cậu trộm cong lên rồi lại hạ xuống, trong lòng Phương Bạch Cảnh hiện tại rất đắc ý, cậu cảm thấy bản thân vừa rồi khẳng định rất có khí thế, Phó Phong nhất định là bị cậu dọa rồi.

Tưởng tượng như vậy, cơn giận lúc rời giường của Phương Bạch Cảnh đã tan đi không ít.

Xe chạy đến cổng trường quay, lái xe Vương còn muốn lái vào trong, đã bị Phương Bạch Cảnh ngăn cản: “Chú ơi! Dừng ở đây là được rồi!”

Phương Bạch Cảnh giống như là đang làm hành vi trộm cắp gì đó, cậu ghé vào bên cửa sổ đánh giá một vòng chung quanh, sau khi xác nhận phụ cận không người, mới rút xuống chuẩn bị mở cửa đi ra.

Chân còn chưa bước ra ngoài, người đã bị kéo lại.

Phó Phong hỏi: “Biết còn quên gì không?”

Phương Bạch Cảnh giằng co với y giây lát, hùng hổ xông đến hôn y một cái. Nói là hôn, nhưng lại càng giống va hay đập vào.

Cậu bị Phó Phong tóm lấy gáy kéo ra, Phương Bạch Cảnh mơ hồ nghe được tiếng Phó Phong hít khí rất khẽ, phỏng chừng là bị cậu đập đau.

Tâm tình Phương Bạch Cảnh rất tốt, khí phách quay người, chuẩn bị đi tiếp, nhưng lại bị Phó Phong lôi về.

Vì săn sóc Phương Bạch Cảnh sợ nóng, điều hòa bên trong xe để rất thấp, Phó Phong dối diện với đầu gió, nhiệt độ ngón tay cũng thấp —— nhất là thời điểm đụng vào môi Phương Bạch Cảnh.

Phương Bạch Cảnh thoáng run rẩy, theo bản năng vươn đầu lưỡi li3m. Động tác của Phó Phong dừng trong giây lát, cẩn thận nhìn vết thương nơi khóe miệng Phương Bạch Cảnh.

“Rách da rồi.” Vẻ mặt Phó Phong lạnh nhạt nói, “Không muốn bị loét ra thì khi ăn nhớ chú ý một chút.”

Y buông lỏng Phương Bạch Cảnh ra, nói: “Đi đi.”

Đợi khi Phương Bạch Cảnh ngẩn ngơ kéo cửa, Phó Phong lại bổ sung nói: “Lần sau đừng có nghich ngợm.”

Phương Bạch Cảnh cảm thấy mặt mình bất giác nóng rực, mặt trời mùa hè luôn nham hiểm, nhiệt độ thiêu đốt hấp cho lỗ tai cậu có chút đỏ lên.

Cậu ngẩn ngơ đi về phía trước, mới đột nhiên phục hồi tinh thần lại.

Sắc mặt Phương Bạch Cảnh rất kém cỏi nhổ “Phì” mấy cái, cứ như cảm xúc đầu lưỡi li3m qua làn da mới nãy vẫn còn tồn tại.

Chết tiệt! Đầu lưỡi cậu hỏng mất thôi!

Cảm giác kinh hãi quỷ dị kéo dài tận đến khi Phương Bạch Cảnh đi vào trường quay, tư thế đi đường của cậu thậm chí biến thành chân tay đều bước.

Trần Vận còn đến sớm hơn cậu một bước, trên người đã sớm thay đồ diễn, đang ngồi dưới ô che nắng bóc quýt ăn, nhìn thấy Phương Bạch Cảnh, cô vui vẻ phấn chấn chào hỏi: “Lại đây lại đây!”

Sau khi thấy rõ tư thế bước đi của Phương Bạch Cảnh, Trần Vận không nhịn xuống, “Phụt” cười một tiếng: “Tư thế kiểu gì vậy! Đi đường cũng không nổi à?”

Phương Bạch Cảnh khẩn cấp điều chỉnh lại tư thế của mình, cậu chạy tới, không lý lẽ đoạt lấy quả quýt đã được bóc sạch cả xơ trong tay Trần Vận.

Trong ánh mắt ngơ ngác của Trần Vận, Phương Bạch Cảnh hai ba miếng liền nuốt xuống, mãi đến khi trong khoang miệng bùng nổ vị quýt, Phương Bạch Cảnh rốt cục mới cảm thấy dễ chịu một chút.

“Phương Bạch Cảnh!” Trần Vận xiết nắm tay, “Quả quýt tôi bóc hết mười phút đó!”

Phụ nữ nổi giận lên vẫn rất kh ủng bố, từng đấm một nện lên người Phương Bạch Cảnh, có điều may sao trên thân cô còn trang phục diễn nặng nề, Phương Bạch Cảnh vẫn kịp chạy trốn.

Cậu vừa lảo đảo chạy, vừa quay đầu giải thích với Trần Vận: “Chị Trần! Xin lỗi! Em thay đồ xong sẽ đổi cho chị quả khác!”

Phương Bạch Cảnh chạy đi về phía phòng nghỉ. Cậu có chút mù đường, vừa đến trường quay này chưa lâu, hôm qua trên cửa phòng còn có bảng tên với số hiệu, hiện tại chẳng còn lại gì.

Phương Bạch Cảnh lấy di động ra gọi cho Kỷ Vĩ Nhạc.

Trợ lý nhỏ của cậu hôm nay ngủ quên, đang trên đường chạy tới, chỉ có thể nói với cậu qua điện thoại: “Dễ tìm lắm! Ngay ở cuối đường thôi! Cậu đi đến cuối là được!”

Quả thật dễ tìm, mặt Phương Bạch Cảnh lạnh te đứng trước hai cánh cửa, thời điểm điện thoại lại cho Kỷ Vĩ Nhạc thế nào cũng không bắt máy.

Cậu chần chừ một chút, thử gõ lên cánh cửa bên phải, không ai đáp lại thì phải là phòng trống. Phương Bạch Cảnh mới vừa hơi đẩy cửa ra, bàn chân liền bị bình nước quăng đổ bên cạnh làm ướt.

“Tôi bảo cậu đi mua giúp cái quạt! Như thế nào mà đi ——”

Người trong phòng nói được một nửa liền ngưng bặt, bên trong chính là Trang Thành Ngôn được mệnh danh công tử hào hoa, cũng là nam chính trong phim.

Phương Bạch Cảnh không có giao thiệp gì với hắn, nhưng bình thường cậu cảm thấy tính tình Trang Thành Ngôn cũng rất tốt, hiện tại là lần đầu tiên...... Gặp được bộ dáng nổi cáu của hắn.

Xấu hổ nhất chính là, thân trên của Trang Thành Ngôn còn chưa mặc đồ, dáng người hắn rèn luyện không tồi, nhưng trên bờ vai rộng lại chi chít trải đầy những dấu roi, thậm chí có vài vết vẫn còn đỏ, vừa nhìn đã biết còn mới tinh.

“......”

Hai bọn họ đối diện, Phương Bạch Cảnh rõ ràng cảm nhận được sự tàn bạo trong dung mạo của Trang Thành Ngôn. Cậu tự biết đuối lý, nhanh chóng bỏ lại một câu “Xin lỗi”, nhanh nhẹn đóng cửa bỏ chạy.

Phương Bạch Cảnh hoả tốc mở tung cánh cửa bên trái, còn thuận tay khóa trái cửa lại.

...... Cậu thật không ngờ Trang Thành Ngôn lại chơi bạo như vậy.

Loại đam mê đặc thù này xem như không lạ lùng gì, nhưng Phương Bạch Cảnh vẫn là lần đầu tiên trực diện chứng kiến, cậu tạm thời tính có chút chưa tiêu hóa được.

Tay Phương Bạch Cảnh bất giác sờ lên lưng mình, thở phào nhẹ nhõm —— vẫn còn may, Phó Phong không có đam mê này, bằng không thời điểm cậu xuống tay khẳng định không biết nặng nhẹ gì, đánh Phó Phong phát khóc thì không hay lắm.

Nhưng Phương Bạch Cảnh lại hồi tưởng đến kinh nghiệm bị Phó Phong đè lên đùi đánh mông. Đồng thời với giận dữ nghiến răng nghiến lợi, cậu đột nhiên lại có điểm mất mát, vì sao Phó Phong lại không có đam mê này chứ?

Bình luận

Truyện đang đọc