NGẠO MẠN

7.

Nhớ mãi không quên

Cổng ra khu biệt thự còn cách Phương Bạch Cảnh một đoạn, nếu cậu muốn ra ngoài gọi xe, phải đi bộ mất tầm hai mươi phút.

Phương Bạch Cảnh mới vừa bước ra ngoài, đã bị ánh nắng chói mắt thiêu đốt. nhiệt độ không khí hôm nay là ba mươi sáu độ, Phương Bạch Cảnh đội mũ cũng có thể cảm nhận được nhiệt độ nóng bỏng.

Bàn chân mới thò ra liền rụt trở về, với thời tiết này mà đi từ đây đến bên ngoài có thể trực tiếp bị cảm nắng ngất xỉu luôn mất!

Phương Bạch Cảnh chần chừ, thật tự nhiên lại đi vào phòng sách của Phó Phong, mở ngăn kéo chọn chìa khóa xe, cuối cùng nhặt lấy một cái thoạt nhìn trong thấp kém nhất mà đi.

Cậu đã lâu không lái xe, trong chớp mắt xoay chìa khóa kia, thậm chí còn thoáng tự hỏi bên nào mới là chân ga.

Phương Bạch Cảnh sau khi ở bên Phó Phong, cũng không còn chạm qua bánh lái nữa, có điều cũng may cơ thể vẫn còn ghi nhớ.

Cậu điều khiển xe từ khu trung tâm phồn hoa lái về phía ngoại thành.

Phương Bạch Cảnh để lại tờ giấy nói đi gặp ông nội, đây cũng là sự thật. Ông cụ Phương tuổi càng lớn, lại càng không thích tham gia các loại hoạt động, ngược lại vô cùng ham thích về chốn nông thôn.

Trồng rau nhổ cỏ, trong nhàn hạ có linh cảm mới cầm bút vẽ một chút tranh.

Thân thể ông rất cường tráng, người trong nhà nhân còn cố ý mời dì giúp việc, cũng không đến mức lo lắng sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn gì.

Phương Bạch Cảnh từ nhỏ đã sống cùng ông nội, ông nội cậu chỉ có mình cha cậu, mà cha cậu cũng chỉ có duy nhất một đứa con.

Nói tóm lại, Phương Bạch Cảnh chính là cục cưng của ba thế hệ.

Sau khi cậu lớn lên một chút mỗi khi tâm tình không tốt lại chạy về tìm ông nội. Ví dụ như sau lần đầu tiên cậu lên giường với Phó Phong, Phương Bạch Cảnh giàn dụa lệ mài mực cho ông Phương.

Mài một lúc, nước mắt với mực trộn lẫn thành một đống.

Ông Phương hỏi, cậu cũng không đáp, vẫn cứ chết vì sĩ diện lau sạch sẽ nước mắt lắc đầu.

Đường nông thôn cũng bằng phẳng như đường trong thành phố, nhựa đường nóng phừng phừng, Phương Bạch Cảnh thuần thục rẽ vào con đường nhỏ.

Cây bên đường nhỏ cao to, hình thành tán ô thuần thiên nhiên, chỉ còn vài tia nắng vụn vặt chiếu xen qua kẽ lá.

Cuối đường là một trấn nhỏ náo nhiệt, nhà riêng được thiết kế đẹp đẽ, mang từng phong cách riêng biệt.

Bởi vì thời tiết nóng bức, bên ngoài cũng chẳng có người nào.

Phương Bạch Cảnh dừng xe trước cửa, chạy vào vào trong nhà. Cậu sợ đau, cũng không thể chạy quá nhanh được.

Dì giúp việc thuê cho Phương Thế Dự cũng không ở cùng ông, chỉ có thời điểm ông Phương cần mới tới dọn dẹp phòng ốc.

Trong sân có trồng một cây mận, quả bên trên chưa được chín mấy, Phương Bạch Cảnh ngắm nghía chất lượng, cũng không dám ăn.

Hiện tại là thời gian nghỉ trưa, trong sân không một bóng người, oi bức lại tĩnh lặng.

Phương Bạch Cảnh cũng không gõ cửa, trực tiếp khom người vén thảm, lôi chiếc chìa khóa được giấu kỹ tại một góc ra.

Âm thanh của Phương Bạch Cảnh đồng thời truyền vào cùng động tác mở cửa: “Ông nội ơi!”

Ông cụ Phương đang ngồi trên sofa nhàn nhã địa xem TV, trong tay còn cầm chiếc quạt ba tiêu lớn, giọng nói của Phương Bạch Cảnh làm ông giật nẩy mình, quay đầu lại trừng mắt mắng: “Ranh con này! Không biết gõ cửa à?”

Góc sofa còn có chú mèo cam đang nằm, lỗ tai dựng lên, nhìn thấy Phương Bạch Cảnh liền uể oải “Meo——” một tiếng.

Mèo con này rất thân với Phương Thế Dự, Phương Bạch Cảnh trước kia còn bị nó cào, cậu không nhớ đau còn tiếp tục đưa tay ra trêu nó.

Ông Phương cau mày nói: “Đừng chọc nó nữa.”

“Đã biết đã biết ạ.” Phương Bạch Cảnh ghen tỵ nói, “Nó mới là cháu ruột của ông.”

Ông Phương phe phẩy cây quạt nói: “Nó còn biết nghe lời hơn cháu nhiều, hôm nay là lại gây ra chuyện gì, để mà chạy đến chỗ ta vậy?”

Phương Bạch Cảnh nghẹn lại, chột dạ nói: “Cháu có hay gây chuyện như vậy đâu?”

Phương Thế Dự không nói gì, từ chối cho ý kiến cười cười.

“Ông nội! Cháu đi sắc thuốc Bắc cho ông nhé!” Phương Bạch Cảnh thấy tình huống không ổn, nhanh trí chuồn vào phòng bếp.

Ông Phương rất tin tưởng thuốc Bắc, một mực uống thuốc Bắc để điều dưỡng thân thể. Động tác sắc thuốc của Phương Bạch Cảnh rất thuần thục, có điều cũng quả thật rất đơn giản.

Hiện tại đều có nồi chuyên dụng để sắc thuốc, chỉ cần đồ dược liệu được phối sẵn vào trong, đun đúng thời gian là được.

Trong phòng bếp không có điều hòa, đợi một hồi trong gian phòng tràn ngập hương thuốc Bắc, Phương Bạch Cảnh nóng đến đổ mồ hôi, cậu li3m li3m môi, bỗng dưng rất muốn ăn kem.

Trong tủ lạnh không có, nhưng siêu thị lại cách đó không xa, Phương Bạch Cảnh hùng hồ xông đến, lại hùng hồ lao ra, chỉ bỏ lại một câu: “Ông ơi! Cháu đi mua kem ăn!”

Cậu mới vừa kéo tủ lạnh, lấy chiếc kem đậu xanh phổ thông nhất ra, di động trong túi liền rung lên điên cuồng.

Phương Bạch Cảnh không kiên nhẫn “Chậc” một tiếng, lấy di động ra, liền nhìn thấy một dãy số không có ghi chú, song cậu đã lại thuộc nằm lòng.

Cậu trắng mắt khinh khi, dùng miệng xé bao bì, chờ tiếng chuông điện thoại tự kết thúc.

Phương Bạch Cảnh đếm số  “Ba, hai, một” trong lòng, di động quả nhiên lại vang lên, que kem mát lạnh cũng không đè được cơn thịnh nộ trong lòng.

Cậu biết, nếu không chịu nhận, Phó Phong sẽ vẫn tiếp tục gọi điện thoại.

Phương Bạch Cảnh cắn miếng kem đậu xanh, ngữ khí cực kém nói: “Gì đấy?”

“Ở đâu vậy?”

Âm thanh của Phó Phong rõ ràng cách microphone, Phương Bạch Cảnh lại cảm thấy gần đến quỷ dị.

Cậu tiện tay đóng cửa tủ lạnh lại, cắn kem mập mờ không rõ nói: “Còn có thể làm gì chứ, đương nhiên là đang quay ở đoàn phim rồi.”

Phương Bạch Cảnh chém gió đến mặt không đỏ tim không đập, điêu luyện tiếp tục li3m kem, không kiên nhẫn nói: “Nói với anh rồi đó, đừng có gọi điện thoại như đòi mạng vậy nữa, phiền chết được.”

“Phương Bạch Cảnh.”

Một tiếng này lại càng gần hơn, vị đậu xanh còn đang phát tán trong miệng, động tác của Phương Bạch Cảnh liền ngưng bặt lại.

Phó Phong nói: “Quay đầu.”

Phương Bạch Cảnh theo bản năng chuyển động bước chân, hóa ra ban nãy không phải cậu tưởng tượng, Phó Phong đang đứng ngay tại cửa, dáng hình cao ngất, không ăn khớp với cánh cửa siêu thị thấp bé.

Trong thời gian cậu ngẩn người, que kem trên tay bắt đầu lặng yên không một tiếng động tan chảy, nhỏ xuống ngón tay cậu.

Phương Bạch Cảnh phản ứng lại, ghét bỏ nhíu mày.

Đến thời điểm cậu tập trung sự chú ý lên người Phó Phong một lần nữa, cậu mới phát hiện y đã đi đến.

Phó Phong bình luận: “Bẩn chết được.”

Phương Bạch Cảnh nổi giận, trực tiếp lấy bàn tay không cẩn thận bị nhỏ kem lau lên quần áo của Phó Phong. Bị cậu giở trò như vậy, Phó Phong cũng không nổi giận, chỉ trở tay chế ngự bàn tay đang làm bậy của Phương Bạch Cảnh.

Phó Phong vừa giữ tay cậu, vừa quay đầu hỏi bà chủ: “Hết bao nhiêu?”

Y thanh toán cho Phương Bạch Cảnh, cậu ngược lại càng thêm tức giận. Cậu hất văng tay Phó Phong ra, trở mặt nói: “Cút đi! Một que kem tôi cũng mua được! Không cần anh trả cho tôi!”

Phương Bạch Cảnh đã bị Phó Phong kéo ra ngoài siêu thị, bên ngoài chính là một gốc đa cực đại. Phó Phong đè Phương Bạch Cảnh sắp cáu đến phát điên lên thân cây, hỏi: “Vì sao đến đây mà không nói một tiếng với tôi?”

Phương Bạch Cảnh chính là đồ ngốc chạy trốn cũng chẳng nên hồn, xe trong nhà đều có cài bộ định vị.

“Nhà anh phá sản rồi à, mỗi ngày không ở công ty, rảnh rỗi chạy tới đây quản tôi làm gì?” Giọng điệu của Phương Bạch Cảnh vẫng ngang ngược trước sau như một, “Tôi đến thăm ông nội mình cũng phải báo cáo anh chắc!?”

Phương Bạch Cảnh quẳng que kem mới ăn được một nửa vào thùng rác bên cạnh, cậu quay đầu nói: “Tôi không cần anh quản.”

Cậu đâu có cần Phó Phong quản.

Phó Phong chính là cái đồ thần kinh, mỗi ngày đều muốn nhét cậu dưới mí mắt, làm gì cũng đều phải nói cho y.

Chỉ cần chân trước Phương Bạch Cảnh ra khỏi cửa, Phó Phong sẽ điều tra xem cậu đi làm cái gì.

Cậu rất căm ghét.

Phó Phong liếc nhìn que kem tội nghiệp trong thùng rác một cái, ôn hòa nhã nhặn hỏi han: “Vậy thì em muốn ai quản đây?”

“Tôi là một người trưởng thành hai mươi tuổi rồi.” Phương Bạch Cảnh hiếm khi buột miệng một câu th ô tục, “Tôi mẹ nó không cần người quản.”

Cậu thấy Phó Phong nheo mắt lại, âm thanh lại khẽ hòa hoãn: “Tôi có để giấy nhắn mà!”

Phó Phong biết rõ cái tính hay mạnh miệng* này của cậu, y vươn tay, vén tóc trên trán Phương Bạch Cảnh nói: “Tôi không muốn hạn chế tự do của em, tôi chỉ là hy vọng trước lúc làm gì em sẽ nói một tiếng với tôi, như vậy là khó lắm sao?”

*Nguyên văn 尿性 (niệu tính): một thuật ngữ phương ngữ Đông Bắc dùng để chỉ người có tính cách trong sáng, cá tính và nóng nảy, đôi khi có thể mở rộng nghĩa là “mạnh mẽ” và thường được dùng với giọng điệu bông đùa.

Phương Bạch Cảnh há miệng, lại khép lại.

Phó Phong tiếp tục nói: “Ngày nào tôi cũng gửi một phần lịch trình cho em, giữa người yêu với nhau chẳng phải đều làm vậy ư?”

Nhắc đến điều này Phương Bạch Cảnh liền cạn lời, Phó Phong quả đúng là làm như vậy, gửi lịch trình chính xác đến từng giờ cho cậu.

Thi thoảng hành trình cùng kế hoạch của Phó Phong có sai lệch, còn gọi điện thoại cho cậu, báo cáo kế tiếp sẽ đi làm gì.

Phương Bạch Cảnh nhỏ giọng than thở một câu: “Anh có bệnh chứ tôi thì không.”

Âm thanh của cậu cũng không nhỏ đến khó lòng nghe thấy, tối thiểu Phó Phong là nghe được.

Phó Phong bất chợt gọi: “Dương Dương.”

Phương Bạch Cảnh trừng y: “Không được gọi tôi như thế!”

Ngón tay Phó Phong quệt qua khóe miệng cậu, giúp cậu lau bột đậu xanh không cẩn thận dính vào, vẻ mặt thản nhiên nói: “Sau này muốn đi ra ngoài thì nói với tôi, bằng không tôi sẽ muốn mang theo em bên cạnh.”

Phó Phong quả thật đã từng làm điều này.

Thời điểm Phương Bạch Cảnh phản kháng gay gắt nhất, y đã làm như vậy, không đến nỗi bắt nhốt cậu lại, nhưng bất kể lúc nào cũng lôi cậu theo bên mình.

Bất kể là đến công ty, hay là đi xã giao.

Đợi sau khi thái độ của Phương Bạch Cảnh mềm mỏng xuống, Phó Phong lưỡng lự thật lâu, cuối cùng vẫn coi sự chật vật của cậu quan trọng hơn, mới không tiếp tục làm vậy nữa.

Mà hiện tại, d*c vọng kiểm soát cố kìm nén lại cuồn cuộn dâng lên.

Y muốn làm cho Phương Bạch Cảnh vĩnh viễn ở bên cạnh mình, nói cách khác thì là, Phó Phong thậm chí muốn trói Phương Bạch Cảnh lại bên mình.

Chỉ là như vậy, Phương Bạch Cảnh sẽ không vui, sẽ khổ sở, sẽ khóc lóc.

“Em nghe lời chút đi.” Bàn tay Phó Phong phủ sau gáy cậu, y nhẹ nhàng x0a nắn, như thầm thì lặp lại lần nữa, “Nghe lời chút đi nhé.”

Phương Bạch Cảnh tưởng rằng buổi tiệc rượu là lần đầu tiên bọn họ gặp mặt, nhưng kỳ thật là sớm hơn rất rất nhiều, phải ngược dòng đến những tháng ngày Phương Bạch Cảnh còn mặc đồng phục học sinh.

Bao năm đã trôi qua, Phương Bạch Cảnh đã trở thành một chấp niệm đối với Phó Phong, vậy nên sau khi chính thức nắm quyền, Phó Phong từng bước thận trọng, bố trí từng cạm bẫy, chờ Phương Bạch Cảnh bước vào.

Kịch bản của Phương Bạch Cảnh thậm chí đều là do Phó Phong tự tay lựa chọn, đưa đến trước mắt cậu, ngay cả lần gặp mặt tại bữa tiệc mừng công kia, cũng là một tay y sắp xếp.

Nhưng mà thật đáng tiếc, Phương Bạch Cảnh không nhận ra y.

Phương Bạch Cảnh cũng không biết, Phó Phong thích cậu từ lâu lâu lắm rồi, thậm chí không từ thủ đoạn ép cậu phải thích y.

Phó Phong cũng chẳng ngờ, y lại thích Phương Bạch Cảnh lâu đến như vậy, trải qua bao nhiêu năm, nhớ mãi không quên.

Trên đường bên ngoài không người, vị trí bọn họ đứng cũng là góc chết của bà chủ siêu thị. Phó Phong nhìn khóa vào làn môi của Phương Bạch Cảnh, không hề báo trước hôn xuống.

Miệng Phương Bạch Cảnh đều là vị đậu xanh, vừa đắng lại ngọt.

Phó Phong cắn lên đôi môi mềm mại của Phương Bạch Cảnh, nghe được tiếng cậu kêu đau, y mới buông ra, chỉ để lại một dấu răng nho nhỏ.

Phó Phong ghi hận, Phương Bạch Cảnh không nhận ra y.

Nhưng có lẽ hẳn là phải như vậy, Phương Bạch Cảnh từ bé đã là một vầng dương nhỏ, trên đường cậu trưởng thành đã gặp được rất nhiều người

Chỉ cần Phương Bạch Cảnh hiện tại chỉ có mình y là được rồi, Phó Phong nghĩ vậy.

Bình luận

Truyện đang đọc