NGẠO MẠN

15.

“Hẳn là quan hệ tôi thích em.”

Không biết có phải vì đụng phải Michael hay không, Phương Bạch Cảnh hôm nay bỗng nhiên trở nên an phận không ít, không còn khí thế giơ nanh múa vuốt như dĩ vãng. Cậu dựa đầu lên kính xe, ánh mắt thoạt nhìn có chút ngẩn ngơ.

“Phương Bạch Cảnh.”

Âm thanh của Phó Phong lôi cậu ra khỏi hồi ức, huyệt Thái Dương của Phương Bạch Cảnh đau nhức, cậu chậm chạp “Vâng” một tiếng.

“Em đang nghĩ gì vậy?”

Phương Bạch Cảnh theo bản năng lắc lắc đầu, ánh mắt lại không ngừng lướt trên người Phó Phong.

“Đừng cắn môi nữa.” Phó Phong nói, “Sắp rách rồi.”

Phương Bạch Cảnh hôm nay yên lặng đến bất thường, ngoan ngoãn thả lỏng làn môi mím chặt, cậu vừa cúi đầu liền thấy được tin nhắn của Tiêu Kinh.

【 Tiêu Kinh 】: Sao cứ cảm thấy Phó Phong càng lúc càng đẹp trai vậy?

【 Tiêu Kinh 】: Sao y lại ở ngay bên dưới chờ mày thế! Mày cũng chẳng buồn nói một tiếng với tao! Lúc vừa thấy y tao hết cả hồn!

【 Tiêu Kinh 】:...... Sao tao cứ thấy chúng mày xứng đôi phết ấy chứ?

【 Tiêu Kinh 】: Dù sao cũng bên nhau rồi, chẳng bằng cứ dứt khoát theo y là được.

Tiêu Kinh càng nói càng bay xa, Phương Bạch Cảnh không đọc nổi nữa, tắt di động nhắm mắt xem như mắt không thấy tâm không phiền.

Mí mắt mỏng manh của Phương Bạch Cảnh hạ xuống, ánh mắt dường như không chịu sự khống chế của thần kinh trung ương, không đếm được là lần thứ mấy trong hôm nay di đến thân Phó Phong.

“Đừng cắn móng tay.” Phó Phong lại nói.

Thời điểm Phương Bạch Cảnh ngẩn người luôn thích cắn móng tay, giống như đứa trẻ mãi không lớn, thói quen không tốt này đến bây giờ vẫn chưa sửa được.

Cậu lấy lại tinh thần, ngốc nghếch nhìn chằm chằm móng tay nham nhở của mình một hồi.

Nhìn thấy Michael, khiến cho Phương Bạch Cảnh nhớ lại những trải nghiệm không tốt lắm, nhất là cảm giác bất lực khi chìm xuống bể bơi.

Trong xoang mũi đều là mùi nước khử trùng, giống như chỉ cần hít thở, dòng nước sẽ chảy ngược vào trong phổi.

Cảm giác đuối nước làm cho người ta ngạt thở, là Phó Phong đã kéo cậu ra khỏi tiếng nước ầm ầm vang vọng kia.

“...... Phó Phong?”

“Sao vậy?” Phó Phong thoáng dừng rồi tiếp lời, “Michael sẽ không động đến em đâu.”

Lời Phương Bạch Cảnh muốn nói rõ ràng không phải cái này, cậu dùng giọng điệu cứng ngắc hỏi: “Anh ăn...... Bữa tối chưa?”

Thời gian tạm dừng lần này của Phó Phong càng lâu hơn, sau một lúc lâu mới nói: “Chưa.”

“......” Phương Bạch Cảnh tựa như đang so với y xem ai trầm mặc lâu hơn, sau một hồi giằng co, cậu nh ỏ giọng nói: “Vậy quay về bảo dì Trần làm chút gì cho anh ăn đi.”

Phó Phong bình tĩnh hơn cậu rất nhiều, bất chợt hỏi: “Em đang quan tâm tôi ư?”

Phương Bạch Cảnh nháy mắt tựa như quả bóng bị chọc nổ, sắc mặt đỏ bừng, cuống quýt lẩm bẩm nói: “Anh đừng có nghĩ nhiều!”

“Ừ.” Phó Phong nói, “Không nghĩ nữa.”

Phương Bạch Cảnh ghét nhất chính là bộ dáng vững như bàn thạch này của Phó Phong, giống như bất luận cậu có làm gì, cũng chẳng ảnh hưởng đến cảm xúc của y.

Bất kể là cậu mở miệng mắng chửi người, hay động tay chân, ấn đường của Phó Phong cũng chẳng hề nhăn một chút, như thể tất cả đều là cậu cố tình gây sự.

Loại cảm giác này làm cho Phương Bạch Cảnh cảm thấy vô lực, sau khi phát ti3t lại càng thêm giận dữ.

Cậu không hiểu nổi, dựa vào điều kiện của Phó Phong, y chỉ cần lên tiếng nói muốn nuôi tình nhân, người đến đăng ký có thể theo xếp hàng dài từ trước mặt  Phó Phong cho đến tận Paris.

Nhưng Phó Phong dường như chẳng muốn ai, y chỉ muốn trói chặt cậu ở bên người.

Phương Bạch Cảnh há miệng, cậu muốn hỏi Phó Phong là vì sao phải làm như vậy, nhưng lời lại nghẹn nơi cổ họng, Phương Bạch Cảnh chẳng thốt nổi một câu.

*

Chuyện xuất hiện tối hôm qua tựa như một ảo ảnh, nhưng tần suất Phương Bạch Cảnh ngẩn người xuất thần càng ngày càng cao.

“Phương Bạch Cảnh!” Trần Vận quát, “Tôi đang nói chuyện với cậu đó!”

Phương Bạch Cảnh uể oải ỉu xìu đáp: “Sao vậy ạ?”

“...... Không sao hết.” Trần Vận vươn tay muốn búng trán Phương Bạch Cảnh, song lại bị cậu né tránh thật nhanh, “Sắc mặt cậu hình như không được tốt lắm.”

“...... Chắc do trang điểm đó ạ.”

Phương Bạch Cảnh bị âm thanh của trường quay làm cho đau đầu, cậu tâm phiền ý loạn tìm cớ: “Em đi hút thuốc đây.”

Trần Vận không kịp bắt lấy vạt áo bay lên của Phương Bạch Cảnh, cậu đã liền biến mất trong tầm mắt.

“......” Trần Vận nhịn không được chọc Kỷ Vĩ Nhạc, “Cậu ấy hút thuốc từ lúc nào thế.”

Vẻ mặt của Kỷ Vĩ Nhạc mù tịt: “Cậu ấy sao có khả năng biết hút thuốc chứ.”

Phó Phong quản cậu y chang quản con, ngay cả rượu còn không thể chạm, huống chi là thuốc lá.

Phương Bạch Cảnh tìm một góc hẻo lánh ngồi xuống, trên đỉnh đầu là một cái cây lớn, cậu nhàm chán đến cực độ ngắt lá cây chơi.

Đã qua thời kỳ nóng nhất, chỉ cần yên lặng ngồi, Phương Bạch Cảnh vẫn có thể nhẫn nại được.

“Đáng ghét.”

Nơi này không người, Phương Bạch Cảnh rốt cuộc cũng nói ra được những lời trong lòng. Cậu chống má, mày nhăn lại, không còn bộ dáng vênh váo hung hăng ngày thường nữa.

Đuôi mắt Phương Bạch Cảnh rũ xuống, lần này thật sự làm phiền đến cậu rồi.

“Phó Phong.” Phương Bạch Cảnh căm phẫn lặp đi lặp lại cái tên mãi không đuổi ra khỏi đầu nổi, ấu trĩ đá hòn đá bên chân mình, “Phiền chết được!”

Tình cảm của cậu đối với Phó Phong kỳ thật rất phức tạp.

Phương Bạch Cảnh ghét bộ dáng cố chấp của Phó Phong ở trước mặt mình, cũng ghét hành vi tự ý hoạch định tương lai thay cho cậu như lẽ dĩ nhiên của Phó Phong.

Nhưng trải qua ngày hôm qua, Phương Bạch Cảnh mới có phát hiện chết người —— dường như cậu có thứ tình cảm ỷ lại vô cớ đối với Phó Phong.

Tựa như mỗi khi gặp phải chuyện gì, phản ứng đầu tiên của cậu vậy mà lại là nói với Phó Phong.

Bởi vì Phó Phong đáng tin cậy, y thật sự đã giúp Phương Bạch Cảnh dọn dẹp tất cả mọi chuyện, như thể đấng toàn năng.

—— song Phương Bạch Cảnh không nghĩ như vậy.

Phó Phong giúp cậu càng nhiều, vậy thì cái giá cậu phải trả lại càng lớn.

Buổi chiều còn có cảnh cần quay, Phương Bạch Cảnh chỉ có thể phiền muộn một lúc này thôi.

Cậu vừa mới chuẩn bị xoay người quay về trường quay, liền nhìn thấy xa xa có chiếc xe thể thao đang lái đến, sắc đỏ tươi, giống như một ngọn lửa ngạo mạn.

Đuôi xe rung lên ầm ầm, sau khi Phương Bạch Cảnh chứng kiến người bước xuống từ ghế lái phụ, liền không khống chế được mở to hai mắt nhìn —— là Trang Thành Ngôn.

Phương Bạch Cảnh hít ngược ngụm khí lại, cậu không nghĩ ra, vì sao mỗi lần đều là cậu phá vỡ bí mật của Trang Thành Ngôn.

Ngay sau đó, người bên ghế lái cũng bước xuống.

Là một ngươi phụ nữ rất xinh đẹp, tóc xoăn dài buông lơi đến ngang eo, lắc lư theo từng bước chân ả, trên người mặc chiếc váy dây màu đen, xứng danh bốn chữ “Xe đẹp người xinh”.

Khóe miệng ả mang nụ cười, thướt tha lả lướt tiến về phía Trang Thành Ngôn. Phương Bạch Cảnh lúc này mới phát hiện trong tay ả cầm một cái vòng đeo cổ.

“Lại đây.”

Ả ngoắc tay với Trang Thành Ngôn.

Lưng Trang Thành Ngôn cứng đờ, nhưng vẫn bước qua, cúi đầu trước mặt ả.

Người phụ nữ rất vừa lòng với hành động của hắn, khen thưởng vỗ đầu, vươn tay đeo vòng cổ lên cổ hắn.

Giọng điệu nói chuyện của ả tựa như trò chuyện với thú cưng: “Nghe lời đi nha, đến tối thì cho phép cưng tháo xuống.”

Phương Bạch Cảnh trong lúc vô tình xem được màn kịch này, tâm tình phức tạp cực độ lui ra sau, nhưng trớ trêu vì muốn yên tĩnh, cậu đã chọn phải một ngõ cụt.

Cậu chỉ có thể cầu nguyện trong lòng rằng Trang Thành Ngôn không nhìn thấy mình, bằng không cậu sẽ lại đụng độ cục diện xấu hổ giống như lần trước.

Nhưng ở đời chuyện không muốn xảy ra lại càng dễ dàng phát sinh, Phương Bạch Cảnh bất ngờ không kịp phòng bị đã chạm phải tầm mắt của Trang Thành Ngôn.

“......”

Trong sự tĩnh lặng chết chóc, Phương Bạch Cảnh theo bản năng lui ra sau mấy bước, khô khốc giải thích: “Tình cờ thôi mà.”

Sắc mặt Trang Thành Ngôn cũng rất tệ, thực rõ ràng, hắn cảm thấy đây chẳng phải tình cờ gì.

Hắn kéo chiếc vòng trên cổ mình, nhục nhã mà giật xuống, cuối cùng hung tợn ném tới bên chân Phương Bạch Cảnh.

Trang Thành Ngôn nhếch khóe miệng cười lạnh một tiếng, hỏi: “Xem đủ chưa, có cảm giác gì không?”

Phương Bạch Cảnh nhíu mày, giải thích một lần nữa: “Trước lúc anh tới, tôi vẫn luôn ngồi ở đây, cũng chẳng phải là muốn nghe lỏm gì.”

“Vậy chẳng phải mày vẫn nghe thấy sao?”

Giọng điệu chất vấn này của hắn làm cho Phương Bạch Cảnh sinh ra khó chịu, cậu vốn là không phải người thích chịu thiệt, liền trả miếng lại: “Thì đó, đã bảo không phải cố ý rồi, còn muốn tôi dập đầu tạ tội nữa à? Tôi không nhàm chán đến nỗi nói chuyện này ra đâu.”

Phương Bạch Cảnh nói xong, liền chuẩn bị quay về trường quay, Trang Thành Ngôn trước mặt cậu lại biến sắc, u ám giăng mây đen kín lối.

Hắn thình lình vươn tay tóm lấy cánh tay Phương Bạch Cảnh, dùng khí lực như muốn bóp nát xương cốt cậu. Trang Thành Ngôn lại chợt cười nhạo một tiếng, khinh thường nói: “Chí ít thì tao cũng được đàn bà bao, mặc dù có đam mê đặc biệt, nhưng vẫn tính là trẻ trung xinh đẹp.”

Hắn nhìn khóa vào Phương Bạch Cảnh, gằn từng tiếng nói: “Mày chẳng phải là thằng bán mông à?”

“Tưởng rằng tao không biết sao, cái gã đàn ông ở chung với mày ấy?”

“Cậu chủ nhỏ mà cũng cần bán mông ư?”

Thần sắc của Phương Bạch Cảnh nháy mắt lạnh xuống dưới, sự thịnh nộ chiếm cứ thân thể cậu, không kịp suy xét, cậu trực tiếp đạp một cước.

“Ông đây bán mẹ mày à?”

Một cước này của cậu dùng mười thành công lực, Trang Thành Ngôn bất ngờ bị đá không phòng bị kịp. Hắn còn chưa kịp phản ứng, đã bị Phương Bạch Cảnh đấm thêm  một quyền lên mặt.

“Cái đệch!” Trang Thành Ngôn r3n rỉ vì đau, xương gò má đỏ bừng lên.

Vẻ mặt của hắn âm u, trở tay xông vào đánh nhau với Phương Bạch Cảnh.

Phương Bạch Cảnh căn bản chưa từng đánh nhau, trên người còn mặc trang phục diễn rườm rà, trong vài giây ngắn ngủi liền rơi vào thế yếu.

Nhưng hẳn là do quá giận dữ, người bình thường một chút đau cũng không chịu được, hiện tại lại nghiến răng đánh trả.

Trang Thành Ngôn cao hơn cậu nửa cái đầu, vóc dáng cũng từng trải qua tập luyện, Phương Bạch Cảnh có thể nói là điên cuồng chịu thiệt.

Cậu bị Trang Thành Ngôn đánh ngã xuống đất, không lâu trước đó cậu còn đánh được một cái vào mặt Trang Thành Ngôn, hiện tại liền liên tiếp bị trả miếng lại.

Đầu óc Phương Bạch Cảnh choáng váng trong giây lát, song hai mắt cậu đỏ ngầu, sức mạnh bùng nổ trong khoảng thời gian ngắn khiến ngay cả Trang Thành Ngôn cũng không áp chế được.

“Bạch Cảnh!!!”

Kỷ Vĩ Nhạc đúng lúc đuổi tới, chứng kiến hiện trường tựa như dã thú chém giết này, mí mắt hắn giật giật, phi thân nhào vào can ngăn.

Động tĩnh của bọn họ không nhỏ, lại thêm tiếng kêu gào rát phổi bỏng họng của Kỷ Vĩ Nhạc, nhân viên bảo vệ xung quanh trường quay cũng bị thu hút tới.

Phương Bạch Cảnh khẳng định là người bị tổn thất, tứ chi đều nhức nhối. Đặc biệt là lưng, như thể đóng một cái đinh vào chính giữa cột sống, cậu chỉ cần nhúc nhích một cái, lưng liền đau như kim châm muối xát.

Kỷ Vĩ Nhạc cẩn thận từng ly từng tý đỡ cậu dậy, quan tâm hỏi han: “Bạch Cảnh, có sao không?”

Phương Bạch Cảnh đương nhiên không ổn, cậu miễn cưỡng nâng tay chạm lên gò má, liền đau đến hút một ngụm khí lạnh.

Cậu chẳng còn hơi sức nói: “Cũng tạm, vẫn còn sống.”

Đạo diễn được thông báo vội vàng chạy rồi, gã chứng kiến thương tích của Phương Bạch Cảnh lại càng kinh hồn khiếp vía, nói chuyện cũng không còn lưu loát: “Bạch, Bạch Cảnh! Cần đi bệnh viện không!”

Bởi vì đau nhức, trên trán Phương Bạch Cảnh toát mồ hôi lạnh, cậu hoàn toàn dựa vào Kỷ Vĩ Nhạc để chống đỡ: “Không cần, hẳn là không gãy xương, dìu tôi về phòng nghỉ ngồi một lúc là được.”

Trang Thành Ngôn rõ ràng là không bị thương nặng như vậy, chỉ là vết thương trên xương gò má có chút rõ ràng, đạo diễn đầy mặt cau có đứng trước mặt hắn nói cái gì đó.

Mà sắc mặt hắn thì vẫn u ám.

Phương Bạch Cảnh vừa vào phòng nghỉ liền hết hơi nằm xoài lên bàn, Trần Vận nghe tiếng mà đến, nhịn không được kinh hãi kêu lên: “Đánh sao mà nghiêm trọng đến vậy chứ!”

Cô cau mày, nhẹ giọng trách cứ: “Cậu đánh nhau với hắn làm gì chứ, với cái thân xác bé tẹo này của cậu, vừa nhìn là biết chẳng chiếm ưu thế được.”

“...... Không biết nữa.” Âm thanh của Phương Bạch Cảnh rầu rĩ không vui, “Chỉ là muốn đánh thôi ạ.”

Mỗi một chữ nói ra, dây thần kinh trên mặt lại bị kéo ra nhức nhối.

Trần Vận thở dài nói: “Đề nghị cậu đi kiểm tra một lượt đi, ngộ nhỡ có chuyện gì thì sao?”

Phương Bạch Cảnh vẫn luôn rất tùy hứng: “Em ghét mùi bệnh viện.”

Kỷ Vĩ Nhạc xách theo túi thuốc chạy như điên đến, hắn đã dùng tốc độ nhanh nhất, song vẫn tiêu hao hơn mười phút.

Hắn vừa mở gói thuốc, vừa bắt đầu dông dài, nói những lời cơ bản tương đồng với Trần Vận.

“Sao cậu lại cả nghĩ thế chứ? Nếu quả thực hắn chọc giận cậu, thì cậu cứ nhịn một chút là được!”

“Không nhịn được.”

Kỷ Vĩ Nhạc thở dài, lắc lắc bình xịt trong tay, vừa mới chuẩn bị phun lên mặt Phương Bạch Cảnh, động tác lại ngừng ở giữa không trung.

Bởi vì cửa phòng nghỉ bật mở, người đàn ông từ bên ngoài tiến vào cả ba người trong phòng đều biết. Trời nóng như vậy, nhưng dung mạo y vẫn mang khí lạnh.

Miệng Trần Vận khẽ há hốc, đặc biệt là khi cô nhìn thấy Phó Phong tự nhiên tiếp nhận thuốc xịt từ trong tay Kỷ Vĩ Nhạc, miệng của cô liền mở lớn đến mức có thể nhét cả quả trứng gà vào.

Cô còn chưa kịp phản ứng lại, đã bị Kỷ Vĩ Nhạc đưa mắt ra hiệu lôi ra ngoài, trong phòng nghỉ chỉ còn lại hai người Phó Phong cùng Phương Bạch Cảnh.

Phó Phong cúi người, y dùng ngón tay nâng cằm Phương Bạch Cảnh lên, hỏi: “Đau không?”

“Nói thừa.” Phương Bạch Cảnh xụ khóe miệng, không nói gì nữa.

“Vậy vì sao lại đánh nhau?”

Phó Phong vừa hỏi, vừa lắc bình xịt trong tay, nhíu mi chuẩn bị bôi vào vết thương bên miệng cậu.

Phương Bạch Cảnh lại đột nhiên nâng tay, giữ lấy cổ tay Phó Phong. Cậu ngửa đầu nhìn Phó Phong, nhỏ giọng hỏi: “Chúng ta là quan hệ gì vậy?”

Phó Phong không thể khống chế dừng động tác trên tay. Từ góc độ của y, có thể nhìn thấy ánh mắt có chút né tránh của Phương Bạch Cảnh, trang phục diễn hôm nay của cậu là màu đỏ, mặc trên thân cậu, rất giống một cậu chủ nhỏ cành vàng lá ngọc.

Phương Bạch Cảnh chắc chắn rất ưa nhìn, nhưng hiện tại lại lộ chút tội nghiệp, trên phần da lộ bên ngoài đều là những vết thương vụn vặt, đặc biệt là những vệt đỏ trên mặt.

Cậu có lẽ thật sự rất đau, mày thoáng nhăn lại, vì nhịn đau, làn môi Phương Bạch Cảnh mím chặt.

Nhìn mà khiến cho lòng người đau.

Phó Phong cúi đầu, lấy tay nhẹ nhàng chạm lên vết thương chướng mắt trên gương mặt của Phương Bạch Cảnh, cậu theo bản năng co rụt lại, đau đến hút khí lạnh.

Trên mặt lạnh buốt, Phó Phong đang xịt sương lên mặt cậu.

Cùng lúc đó, Phương Bạch Cảnh nghe được âm thanh của Phó Phong, giọng điệu của y không giống thường ngày, nhưng lại khiến con ngươi của Phương Bạch Cảnh chợt co rút, trong nháy mắt như quên mấy sự đau đớn trên thân.

Bởi vì Phó Phong nói ——

“Hẳn là quan hệ tôi thích em.”

Bình luận

Truyện đang đọc