NGẠO THỊ THIÊN ĐỊA


Hai ngày sau, Hàn Phong và Tiêu Linh đi tới Thiên Nguyệt Thành.
 
Lần này cùng đi với bọn họ còn có Tát Khắc cùng với Tiểu Bạch, Bố Lôi Địch. Những người khác thì ở lại Hồng Diệp Thành bảo vệ La Mạn và Trầm Ngọc.
 
Đứng ngoài cửa thành, Tiêu Linh nhìn tường thành quen thuộc trước mắt, trong mắt không khỏi lộ ra vẻ phức tạp. Sau hai năm xa cách, nàng lại trở về đây lần nữa, bây giờ nội tâm càng có chút sợ hãi.
 
Tựa hồ nhận thấy được sự bất an của Tiêu Linh, Hàn Phong ở bên cạnh không khỏi nhẹ nhàng vỗ lên vai nàng. Tiêu Linh cảm nhận được sự ấm áp và cổ vũ từ bàn tay to lớn truyền đến, sắc mặt có chút ửng đỏ, nhưng trong lòng ngược lại thoáng bình ổn.
 
Chuyến đi này, Hàn Phong tự nhiên là tiếp nhận lời mời của Tiêu Thiên Bách mà đến. Tiêu Thiên Bách nói muốn ban cho hắn một vài thứ, Hàn Phong dĩ nhiên không có lý do gì đi cự tuyệt loại chuyện tốt như vậy.
 
Hơn nữa, hắn cũng hy vọng Tiêu Linh có thể dũng cảm tới đối mặt với tất cả, cũng không hy vọng từ chuyện lần trước khiến trong lòng nàng vẫn tồn tại bóng ma.
 
Tiếp theo, mấy người Hàn Phong đang muốn vào thành, nhưng không ngờ cửa vào lại bị cấm quân ngăn lại.
 
Hàn Phong đầu tiên là sửng sốt, sau đó lập tức hiểu ra, dù sao đế quốc cũng vừa trải qua một hồi chiến loạn, khiến lúc này đế đô cảnh giới sâm nghiêm, nhìn từng tốp năm tốp ba người qua đường bị cản ở cửa thành, hắn cũng nhíu mày không thôi.
 
Bất quá, mấy người cũng không phải chờ lâu, chỉ thấy từ trong thành có một đám người nhanh chóng phi tới. Hàn Phong tỉ mỉ quan sát, người dẫn đầu chính là Tiêu Thần mới vừa cách biệt không lâu.
 
Tiêu Thần mang theo vài tên hộ vệ một đường vội vã chạy tới cửa thành.
 
Cấm vệ quân thủ vệ cửa thành thấy thế, ào ào hành lễ.
 
Tiêu Thần cũng không có để ý tới, mà nhanh chóng đi tới trước mặt mấy người Hàn Phong, mới dừng bước lại.
 
Nhìn Hàn Phong trước mắt, Tiêu Thần cung kính hành lễ, nói:
 
- Hàn Phong tiên sinh, rốt cuộc ngài đã đến, đại ca của ta vừa nhận được tin tức thủ hạ truyền đến, vốn định tự mình tới nghênh tiếp, nhưng ngài cũng biết trong khoảng thời gian này đế đô tương đối phức tạp, không có thời gian để phân thân, vì vậy không thể làm gì khác hơn là phái ta tới.
 
- Điện hạ khách khí rồi, Hàn Phong chỉ là một thường nhân, không nhận nổi đại lễ như vậy của điện hạ.
 
Hàn Phong nhàn nhạt cười nói.
 
Tiêu Thần và Hàn Phong nói xong, tiếp theo liền phát hiện Tiêu Linh đứng bên cạnh hắn, trên mặt không khỏi lộ vẻ vui mừng, ngữ khí hưng phấn nói:
 
- Tỷ tỷ, rốt cuộc ngươi cũng chịu trở về? Phụ hoàng và mẫu hậu nhất định sẽ rất vui vẻ. Lúc trước mẫu hậu biết được tin tức của ngươi, liền kích động tròn một ngày một đêm, thiếu chút nữa đã chạy tới Hồng Diệp Thành tìm ngươi rồi.
 
Tiêu Linh nghe vậy, nhớ tới giọng nói và dáng điệu nụ cười của mẫu thân, nhất thời trăm mối cảm xúc ngổn ngang. Trong lòng nàng đột nhiên lại có một cỗ xung động muốn gặp bọn họ.
 
Tiêu Thần biết đây không phải là nơi thích hợp để nói chuyện, vì vậy đoàn người dưới ánh mắt kinh nghi của mọi người, nhanh chóng đi đến hoàng cung.
 
Thẳng đến khi thân ảnh mấy người Hàn Phong triệt để tiêu thất, vài tên cấm vệ quân vừa rồi ngăn cản bọn họ trong lòng vẫn còn sợ hãi tới mức trên trán đổ mồ hôi lạnh.
 
Vừa rồi dĩ nhiên ngay cả tam điện hạ cũng phải cung kính đối với bọn họ như thế, hơn nữa hình như còn gọi nữ tử duy nhất trong ba người là tỷ tỷ.
 
Đây chẳng phải nói thân phận của nàng ta là công chúa sao?
 
Nghĩ tới đó, vài tên cấm vệ lại càng cảm thấy ớn lạnh tới xương sống, trong lòng thấp thỏm không thôi.
 
Đối với suy nghĩ của mấy tên cấm vệ, Hàn Phong tự nhiên không hề hay biết.
 
Mấy người vừa tới bên ngoài hoàng cung, Tiêu Linh liền bị người do vương hậu phái tới đón đi, nghĩ lại hẳn là nghe được tin tức nữ nhi trở về, vương hậu sốt ruột, khẩn cấp muốn gặp nữ nhi đã xa cách hai năm, điều này Hàn Phong cũng không để ý quá nhiều.
 
Mà Tiêu Thiên Bách vốn đang cùng các đại thần thương thảo, nghe nói Hàn Phong đã tới bên ngoài đại điện, lập tức phân phó thị vệ ra đón vào.
 
Rất nhanh, Hàn Phong và Tát Khắc được hai gã thị vệ hướng dẫn, chậm rãi xuất hiện bên trong đại điện.
 
Lúc này hai bên đại điện, vô số đại thần đem ánh mắt hướng lên người thiếu niên vừa mới xuất hiện. Nhất là mấy người dẫn đầu, càng dùng ánh mắt ngạc nhiên tỉ mỉ đánh giá Hàn Phong.
 
Là tâm phúc đại thần của Tiêu Thiên Bách, những người này tự nhiên rõ ràng lúc trước quân phản loạn Trình Nguyên Long sở dĩ lâm trận phản chiến, toàn bộ là nhờ công lao của gã thanh niên trước mắt.
 
Nghĩ vậy, ánh mắt của mấy người này càng thêm hiếu kỳ cường liệt.
 
Những đại thần khác tuy cũng hơi lờ mờ đoán được chuyện này, nhưng cũng không phải thập phần rõ ràng, lúc này tự nhiên là càng ào ào hướng mắt nhìn Hàn Phong đang tiến vào trong đại điện.
 
Đối với ánh mắt từ hai bên hướng tới, Hàn Phong cũng không quá để ý.
 
Lúc này sự chú ý của hắn đang hướng về phía giữa đại điện, lên trên người Thiên Nguyệt đại đế vẻ mặt uy nghiêm, mặc hoa phục đế vương.
 
Đây là lần đầu tiên Hàn Phong nhìn thấy Tiêu Thiên Bách, so với trong tưởng tượng thì hắn trẻ hơn rất nhiều, trong lúc giở tay nhấc chân, đều tản ra một cỗ khí thế uy nghiêm của đế vương.
 
Phối hợp với bầu không khí trong đại điện lúc này, Hàn Phong thật sự cảm thụ được khí thế mà một vị đế vương cần phải có. Mà điểm này trên người Tiêu Dật vẫn còn chưa có được.
 
Nhìn thấy hai mắt Hàn Phong nhìn chằm chằm về phía mình, Tiêu Thiên Bách cũng hứng thú quan sát thiếu niên trước mặt đã từng giải quyết nguy cơ của đế quốc này.
 
Đối với ánh mắt quan sát tỉ mỉ của Tiêu Thiên Bách, Hàn Phong cũng không có như người bình thường, có vẻ khẩn trương và bất an, mà ngược lại tỏ ra bình thản, tự nhiên.
 
Trong mắt của hắn, Tiêu Thiên Bách và người bình thường cũng không khác nhau quá nhiều, nếu như thật muốn phân ra sự khác biệt, đó chính là Tiêu Thiên Bách là phụ thân của Tiêu Linh, không hơn.
 
Mà Tiêu Thiên Bách trải qua một hồi quan sát, trong lòng không khỏi thầm nghĩ, người này tuổi còn nhỏ lại có được tâm tính bình thản như vậy, ngày sau tất sẽ bất phàm.
 
Vốn hắn còn chưa tin Hàn Phong có thể thuyết phục Trình Nguyên Long lâm trận phản chiến, hóa giải nguy cơ của đế quốc. Nhưng chỉ bằng phần khí độ hiện tại của Hàn Phong, trong lòng Tiêu Thiên Bách đã tin tưởng rồi.
 
- Ngươi là Hàn Phong ư?
 
Tiêu Thiên Bách lộ ra một tia tiếu ý nhàn nhạt, ngữ khí khá ôn hòa hỏi.
 
Hàn Phong nghe vậy, hai mắt nhìn thẳng về phía Tiêu Thiên Bách, thản nhiên đáp:
 
- Đúng là tại hạ.
 
- Quả nhiên dáng vẻ phi phàm, trẫm lần này thay mặt cả Thiên Nguyệt đế quốc cảm tạ ngươi!
 
Tiêu Thiên Bách cao giọng nói.
 
Lời này vừa nói ra, trong đại điện nhất thời một loạt tiếng ồ vang lên, mọi người đều nghi hoặc hướng mắt về phía Hàn Phong, tựa như muốn nhìn ra cái gì đó.
 
Hàn Phong đối với ánh mắt của người ngoài, tịnh không rảnh mà để ý, chỉ nhàn nhạt nói:
 
- Bệ hạ quá lời rồi, bất quá chỉ là cái nhấc tay mà thôi!
 
Hàn Phong nói lời này tự nhiên là sự thật, trong lòng hắn biết rõ, lần này nguy cơ của đế quốc cho dù không có hắn, Thiên Nguyệt đế quốc cuối cùng cũng chuyển nguy thành an, hắn chẳng qua giúp nó đến sớm vài ngày, không hơn.
 
Bất quá, hiện tại xem ra đã để hắn chiếm được tiện nghi lớn mà thôi. Thấy vẻ mặt cảm kích của Tiêu Thiên Bách, trong lòng Hàn Phong cũng có chút buồn cười.
 
- Không cần khiêm tốn, ngươi có biết đối với ngươi chỉ là cái nhấc tay đã cứu lại cả đế đô, thậm chí cả Thiên Nguyệt đế quốc.
 
Ngừng chút, Tiêu Thiên Bách tựa như không thấy biểu tình kinh ngạc của những người khác, tiếp tục nói:
 
- Lần này, nếu không nhờ có ngươi âm thầm trợ giúp, thì e là Thiên Nguyệt Thành đã máu chảy thành sông từ lâu rồi. Nói ngươi là ân nhân cứu mạng của trẫm cũng không có gì quá lời cả, lần này trẫm nhất định phải hảo hảo phong thưởng ngươi một phen.
 
Tiêu Thiên Bách vung mạnh tay lên, căn bản không cho Hàn Phong cơ hội cự tuyệt.
 

Bình luận

Truyện đang đọc