NGẠO THỊ THIÊN ĐỊA


Không thể không nói, che hết toàn bộ khuôn mặt, chỉ để lộ ra đôi mắt đẹp biết nói chuyện, cộng thêm thân hình nhỏ bé nhưng rất mê hoặc của Liên Linh, bảo sao Trương Tử Lăng thần hồn điên đảo.
 
Thấy Hàn Phong bước vào, Liên Linh nhớ lại cảnh tượng xấu hổ vừa rồi, sắc mặt không khỏi có chút ửng đỏ.
 
Hàn Phong vì không muốn tiếp tục không khí ngượng ngùng giữa hai người, lên tiếng trước:
 
- Thân thể hồi phục thế nào rồi?
 
- Vẫn cảm thấy hơi mệt, đấu khí trong người căn bản không thể điều động, những những hành động cơ bản thì không vẫn đề gì.
 
Liên Linh khẽ nhíu mày nói.
 
Hàn Phong nghe vậy, gật gật đầu nói:
 
- Vậy chúng ta nghỉ ngơi thêm lát nữa, sau đó cô hãy về nhà ta, để cô ở đây một mình, ta không yên tâm.
 
Liên Linh nghe Hàn Phong nói xong, hai mắt mở tròn, ngẩn ra nhìn hắn, sau đó cúi đầu, thần sắc lộ ra một chút ngượng ngùng, ấp úng nói:
 
- Sao có thể làm vậy được! Ta…
 
Liên Linh chưa nói hết, Hàn Phong đã ngắt lời, cứng rắn nói:
 
- Không phải băn khoăn gì hết, ngộ nhỡ xảy ra chuyện gì, ta không đến kịp thì làm thế nào? Chuyển đến chỗ ta, hai bên có thể chăm sóc cho nhau. Mặc dù ngôi nhà ta đang sống khá rộng, nhưng vẫn còn vài người bạn nữa, nên sau này cô có thể tiếp xúc với họ, tốt hơn việc sống một mình nhiều.
 
Nghe ngữ khí có chút bá đạo của Hàn Phong, Liên Linh không hề giận, cô biết Hàn Phong đang lo lắng cho cô. Nhưng bấy lâu nay cô đã quen sống một mình, bây giờ đột nhiên chuyển đến sống với một nhóm người, trong lòng cô có chút sợ hãi.
 
Nhưng dưới sự yêu cầu mạnh mẽ của Hàn Phong, cuối cùng Liên Linh vẫn phải nghe theo kiến nghị của hắn.
 
Thu dọn qua loa một chút quần áo, hai người cùng đi về phía nhà Hàn Phong, băng huyền cổ cầm cũng được Hàn Phong mang theo.
 
Càng gần đến cửa, Liên Linh càng căng thẳng, cuối cùng vẫn phải có Hàn Phong cổ vũ tinh thần cô mới dám bước những bước cuối.
 
Lúc này bọn La Mạn cũng đã quay về, Trầm Ngọc đang ở trong sân chơi với Tiểu Bạch.
 
Hai người vừa bước vào, ánh mắt mọi người lập tức dồn về phía Liên Linh sau lưng Hàn Phong,
 
Bởi vì Liên Linh đang che mặt nên không ai nhìn rõ. Nhưng khí chất đạm nhã toát ra từ người cô, cộng với thân thể mỏng manh mềm mại khiến mọi người không khỏi ngẩn ra.
 
Nhất là La Mạn, một tên không hề có sức đề kháng trước mỹ nữ như hắn, hai mắt càng trợn to hơn.
 
Nhưng, thấy Liên Linh vì căng thẳng mà vô ý nép sát vào người Hàn Phong, La Mạn chỉ biết tặc lưỡi nuối tiếc, sau đó ném một cái nhìn đầy ẩn ý về phía Hàn Phong.
 
Tát Khắc không có hứng thú với nữ sắc, nhưng sống với Hàn Phong bấy lâu này, thấy lần nào hắn cũng dẫn theo một cô gái xinh đẹp về nhà, trong lòng không khỏi bội phục.
 
Về phần Bố Lôi Địch, ông chỉ nửa cười nửa không, liếc qua một chút rồi không để ý thêm nữa.
 
Trầm Ngọc vốn đang bận chơi đùa với Tiểu Bạch, thấy Hàn Phong dẫn theo một cô gái đầy khí chất về nhà, cũng tròn mắt ngạc nhiên.
 
Ném Tiểu Bạch sang một bên, Trầm Ngọc chạy về phía hai người.
 
Hàn Phong không biết quỷ nha đầu này muốn làm gì, chỉ thấy Trầm Ngọc chạy quang Liên Linh, nhìn khắp một lượt, thỉnh thoảng lại phát ra những tiếng chậc chậc.
 
Bộ dạng ấy trong chẳng khác gì đám lưu manh bên ngoài.
 
Liên Linh cũng bị Trầm Ngọc làm cho có chút sợ hãi, thân thể gần như sắp nép vào sau lưng Hàn Phong.
 
Hàn Phong thấy vậy, xoa xoa đầu Trầm Ngọc, nói:
 
- Đừng có ồn, cô làm người ta sợ rồi đấy.
 
Trầm Ngọc nghe vậy, bất mãn bĩu bĩu môi, trong lòng có chút ghen tị, nhưng không thể hiện ra ngoài.
 
Lúc này, bọn La Mạn cũng đã bước tới, Hàn Phong giới thiệu Liên Linh với mọi người.
 
Đương nhiên chuyện dung mạo Liên Linh, Hàn Phong chỉ nói sơ qua một chút, chỉ nói Liên Linh có bệnh lạ, tạm thời phải dùng mạng che lại.
 
Sau khi biết được cảnh ngộ đáng thương của Liên Linh, mọi người đều tỏ ý đồng tình.
 
Về phần Trầm Ngọc, hai mắt lúc này đỏ hồng, khóc thút thít, vòng tay khoác lấy tay Liên Linh khiến Hàn Phong không khỏi phì cười.
 
Liền sau đó, Trầm Ngọc chủ động thay hàn Phong dẫn Liên Linh đến căn phòng trống bên cạnh phòng cô, nhìn bộ dạng hai người như bạn bè đã quen biết nhau từ lâu lắm rồi ấy.
 
Dường như cảm nhận con người Trầm Ngọc cũng lương thiện, Liên Linh cũng dần dần từ bỏ cảm giác đề phòng ban đầu.
 
Trước ánh mắt hiếu kì xen lẫn chờ đợi của mọi người, Liên Linh cũng ngồi trong sân, biểu diễn cho mọi người khúc nhạc.
 
Sau khi Liên Linh đàn xong, không khí trở nên kì lạ vô cùng, mọi người không ngờ Liên Linh còn trẻ mà cầm nghệ lại lợi hại như vậy. Ánh mắt nhìn Liên Linh bỗng nhiên có thêm một phần bội phục.
 
Những ngày tiếp theo, ngôi nhà nhỏ của Hàn Phong lại quay về vẻ yên bình vốn có, chỉ có điều thêm một Liên Linh, thỉnh thoảng lại đàn cho mọi người nghe một khúc, khiến mọi người mê mẩn vô cùng. Bản thân Liên Linh cũng dần dần quen với bọn Trầm Ngọc.
 
Mấy ngày sau, Hàn Phong lại ra ngoài nghe ngóng tin tức thuyền đội, nhưng vẫn như lần trước, hắn lại thất vọng quay về.
 
Với chuyện này, Hàn Phong cũng chẳng còn cách nào khác, rời Huyền Thiên Tông lâu như vậy, cũng không biết Lâm Nguyệt lúc này như thế nào, còn cả phụ thân nữa, có bình an vô sự hay không.
 
Nghĩ đến đây, Hàn Phong có chút chán nản.
 
Không hay không biết, Hàn Phong đến gần khu vực tửu lầu từ lúc nào. Thầm nghĩ, dù sao cũng không có việc gì làm, đến xem bọn La Mạn thế nào.
 
Tửu lầu của La Mạn đã khai trương được một thời gian, nhưng ban đầu những món ăn mới mẻ ấy vẫn rất khó được người ta chấp nhận. Phần lớn mọi người không dám thử, nên việc kinh doanh của tửu lầu vô cùng quạnh quẽ.
 
Về chuyện này, Hàn Phong cũng có chút khổ não.
 
Sau này, hàn Phong đưa ra một kiến nghị khiến một thiên tài thương nghiệp như La Mạn cũng phải sáng mắt.
 
Hàn Phong nghĩ, mọi người đều không biết đồ ăn của chúng ta, vậy thì cho mọi người ăn miễn phí một lần, nếu như cảm thấy ngon, lần sau bọn họ sẽ tự động đến.
 
La Mạn quả không hổ danh là thiên tài, Hàn Phong vừa đưa ra giải pháp, hắn lập tức nghĩ ra rất nhiều thứ. Ví dụ như những thực khách đến ăn thử ở tửu lầu, sau khi ăn xong có thể miễn phí nhận một vài vật phẩm. Phần lớn trong số đó đều là những món đồ chơi xinh xắn, nhưng tin rằng vẫn có thể thu hút được rất nhiều người.
 
Có chủ ý rồi, La Mạn lập tức hành động. Liên tiếp ba ngày, tửu lầu vốn dĩ vắng vẻ hôm nay đã đầy ngập khách.
 
Lúc cao trào còn đông đúc dị thường, rất nhiều người không kiếm được bàn trống.
 
Bởi vậy, La Mạn lại nghĩ ra ý khác, dù sao những món ăn mà hắn kinh doanh cũng đặc thù, rất tiện để mang theo, nên hắn đưa ta một hình thức kinh doanh khác.
 
Hình thức kinh doanh đó rất đơn giản, những lúc tửu lầu hết chỗ, nếu như khách cần dùng cơm, tửu lầu có thể bỏ đồ ăn vào một cái hộp nhỏ để khách mang đến nơi khác thưởng thức.
 
Phương pháp này được đưa ra, không chỉ giải quyết áp lực chỗ ngồi cho tửu lầu mà còn nâng cao hiệu quả kinh doanh.
 
Bây giờ, mỗi ngày tửu lầu đều đầy ngập khách, La Mạn càng bận rộn hơn.
 
Đúng là những thứ mới mẻ đều rất được mọi người hoan nghênh.
 
Nhìn cảnh tượng náo nhiệt trước mặt, Hàn Phong cũng không khỏi bội phục thiên phú trên phương diện thương nghiệp của La Mạn. Nhìn công việc kinh doanh của tửu lầu tốt như vậy, Hàn Phong rất vui, bởi vì một nửa số tiền tửu lầu kiếm được thuộc về hắn.
 
Vào bên trong tửu lầu, lúc này không phải thời gian dùng bữa nhưng mọi chỗ ngồi bên trong đều đã kín đặc người.
 
Hàn Phong tìm một vị trí ở góc, vừa quan sát việc kinh doanh, một người hợp tác như hắn thật không xứng đáng, quẳng hết mọi vấn đề cho La Mạn, bản thân chưa từng quan tâm đến.
 
Nghĩ đến đây, Hàn Phong không khỏi có chút ngượng ngùng.
 

Bình luận

Truyện đang đọc