Thấy bộ dáng của người thanh niên, trong lòng nữ tử cao gầy hơi giận, nhưng rất nhanh đè nộ khí xuống, lạnh lùng nói:
- Hàn Khang, ngươi đây là ý tứ gì?
- Không có ý gì, chính là biểu hiện ra ý tứ. Dùng trí tuệ của Tiết đại tiểu thư, lẽ nào không nghe hiểu ta đang ca ngợi ngươi sao?
Hàn Khang dùng ngữ khí châm chọc nói.
- Ngươi…
Nguyên lai nữ tử cao gầy, khuôn mặt xinh đẹp tên là Tiết Nặc, lúc bị bị thanh niên tên gọi Hàn Khang châm chọc khiêu khích, nhất thời cơn giận che phủ dung nhan xinh đẹp mê người.
Đúng lúc này, một người thanh niên khác tuổi tác thoạt nhìn tương đương với hai người này, đồng thời có vẻ có quyền lên tiếng nói chuyện, nhanh chóng đứng ra, chen giữa hai người, cau mày nói:
- Hiện tại chúng ta ra ngoài lịch lãm, không phải chỗ cho các ngươi cãi nhau, hai người các ngươi đều bớt tranh cãi cho ta.
- Yêu! Ta nói Hàn Lâm, từ lúc nào tới phiên ngươi trông nom ta, ta không nhớ rõ thân phận của ngươi không cao hơn so với ta?
Hàn Khang vừa cười vừa nói:
- Lẽ nào bởi vì Tiết Nặc, ngươi dự định giở mặt anh cả trong tộc hay sao?
- Ta chỉ là nói đúng sự thực, hiện tại chúng ta đều bị vây trong Ám Hắc Chi Lâm, nói không chừng sẽ gặp phải nguy hiểm gì đó, hiện tại là thời điểm quan trọng, ta nghĩ ngươi hẳn là hiểu rõ!
Hàn Lâm vẫn nhu trước dùng ngữ khí không nhanh không chậm nói.
Hàn Khang đảo mắt nhìn quanh, lập tức hừ lạnh một tiếng, không thèm nói lại.
Lúc này, đến từ bên kia Ám Hắc Chi Lâm, đột nhiên xuất hiện mấy bóng người đi tới, từ bóng người chưa rõ ràng, hẳn bọn họ tổng cộng có sáu người.
Bóng người chậm rãi từ trong Ám Hắc Chi Lâm dần dần rõ ràng, đặc biệt trong sáu người có bốn nữ tủ dung mạo rất xinh đẹp.
Phía sau bốn nữ tử, có hai gã nam tử khác chậm rãi theo sát.
Một người trong đó hết sức trẻ tuổi, trên mặt thủy chung nở nụ cười nhàn nhạt, mặc TSm, nhìn qua chỉ là một người thanh niên hết sức bình thường, thế nhưng trên người thanh niên này tỏa ra một cỗ khí tức đặc biệt khó nói thành lời, khiến người ta cảm giác không giống người thường.
Mà bên trái người thanh niên là một lão giả mặc TSm màu đen, vẻ mặt đạm mạc.
Lúc này, trong bốn nữ tử đi phía trước, một người nhìn qua tuổi tác tương đối nhỏ hơn, mặc váy hoa màu xanh, tràn đầy vẻ thanh xuân, đột nhiên xoay người hướng về phía thanh niên nũng nịu hô:
- Sư huynh, bao lâu nữa chúng ta mới có thể đến đế đô, từ bé đến giờ muội còn chưa nhìn thấy qua hoàng cung, có thực sự lớn như trong truyền thuyết?
Người thanh niên được gọi là sư huynh nghe vậy, không khỏi khẽ cười một tiếng, lập tức cưng chiều đáp:
- Rất nhanh, đi qua phiến Ám Hắc Chi Lâm, chỉ nửa ngày là có thể đến đế đô.
Bên cạnh thiếu nữ, một nữ tử khác dung mạo nhìn qua hơi thành thục hơn, lúc này nắm lấy bàn tay nhỏ bé của thiếu nữ, có chút bất đắc dĩ nói:
- Vân nhi, ngươi vẫn là dài người nhưng không lớn, ngươi cũng biết trong Ám Hắc Chi Lâm tràn ngập ma thú hung hiểm, nếu như không cẩn thân, chúng ta có thể gặp nguy hiểm.
- Không phải có sư huynh và Hư Không tiền bối ở đây hay sao? Lấy thực lực hai người bọn họ, ta không tin không đối phó được ma thú nơi này.
Thiếu nữ đối với thực lực của sư huynh của mình và lão giả đi theo phía sau tựa hồ vô cùng tin tưởng, không hề để ý nói.
Hiển nhiên, đoàn người vừa mới xuất hiện này chính là mấy người Hàn Phong.
Hàn Phong rời khỏi Huyền Thiên Tông hai ngày, nguyên bản dựa theo tiến trình trước kia, bọn họ đại khái cần khoảng thời gian trên dưới hai ngày mới có thể tới đế đô.
Thế nhưng, dọc theo đường đi, tiểu nha đầu Lâm Phỉ Vân này hết sức kích động, tựa hồ rất bức thiết muốn đến đế đô kiến thức một phen.
Hàn Phong đối với sư muội của chính mình, tự nhiên sủng ái mười phần, vì vậy cuối cùng quyết định đi tắt, dự định trực tiếp vượt qua Ám Hắc Chi Lâm, cứ như vậy, chỉ cần thời gian không tới hai ngày hai đêm là có thể trực tiếp đến đế đô.
Nếu như đổi thành trước đây, Hàn Phong kiên quyết không quyết định như vậy, nhưng hiện tại không giống, bản thân hắn có thực lực Thiên giai lục phẩm manh mẽ, huống chi bên cạnh còn có thêm tuyệt thế cường giả Hư Không Thiên giai thất phẩm sâu không thể đo lường.
Tóm lại có hai người bảo hộ, Ám Hắc Chi Lâm nho nhỏ trong mắt bọn họ thực sự không tính là cái gì.
Đó cũng chính là lí do vi sao Hàn Phong dẫn theo bốn nữ đi tắt.
- Sư phụ, có ta và Hư Không tiền bối ở đây, không có chuyện gì!
Hàn Phong cười cười thay Lâm Phỉ Vân giải thích nói.
Bốn nữ tự nhiên hiểu rõ thực lực của hai người Hàn Phong, vì vậy tự nhiên không có bất cứ sợ hãi nào đối với Ám Hắc Chi Lâm vốn tràn đầy nguy hiểm đối với người bình thường, ngược lại coi như đi qua Ám Hắc Chi Lâm như một chuyến dạo chơi, vừa đi vừa nói chuyện cười đùa, bộ dáng hăng hái dạt dào.
Ngược lại so với bầu không khí vui vẻ bên phía nhóm người Hàn Phong, trải qua một đoạn khúc mắc nhỏ, bầu không khí của đám đệ tử thế gia quyền quý bên kia trở nên có chút nặng nề, mà Tiết Nặc và Hàn Lâm đi tuối đằng trước, về phần Hàn Khang trực tiếp đi cuối cùng.
Rất nhanh, đám người bên này nhanh chóng tìm được địa phương sạch sẽ, chuẩn bị nghỉ ngơi.
Đột nhiên, ngay lúc mọi người cho rằng có thể yên lặng nghỉ ngơi, ở bên trái rừng rậm chợt truyền tới động tĩnh khác lạ.
Tiết Nặc nguyên bản chuẩn bị ngồi xuống chuẩn bị nghỉ ngơi, nghe được động tĩnh này, sắc mặt không khỏi biến đổi, mà những người khác đều có chút phản ứng tương tự.
- Có chuyện gì xảy ra?
Tiết Nặc trầm giọng hỏi.
Hàn Lâm đứng bên cạnh cũng lộ vẻ mặt khó coi, đột nhiên nghĩ đến vừa rồi tựa hồ có người đi vào trong phiến rừng rậm này, không khỏi lớn tiếng nói:
- Vừa rồi hình như có người khác đi vào, có phải bọn họ gặp phiền phức gì đó?
Tiết Nặc nghe vậy, chợt cả kinh, trong đầu nhanh chóng suy nghĩ, lập tức quả đoán phân phó nói:
- Các ngươi lưu lại nơi này, ta đi xem.
- Không được, tại sao có thể để một mình ngươi đi? Ta cùng theo!
Hàn Lâm đáp lại.
Mà vài tên đệ tử có cảm tình tốt với Tiết Nặc đằng sau đều xung phong nhận đi trước.
Mà Hàn Khang trong nhóm người chỉ lạnh lùng cười nhạt.
Hiện trường một mảnh tình hình rối loạn, Tiết Nặc thấy vậy, đang chuẩn bị lên tiếng quát bảo ngưng lại, chợt từ bên trong rừng rậm lao ra vài vật thể màu đen không nhìn rõ hình dáng.
Mọi người thấy thế, nhất thời kinh hãi, cũng may phản ứng của đám đệ tử quyền quý này không tính quá chậm, vội vàng vận chuyển đấu khí bản thân, nhanh chóng né tránh những vật thể không rõ ràng này.
Ầm ầm ầm…
Liên tiếp vang lên mấy thanh âm nổ tung trong sơn lâm vắng lặng.
Sau khi Tiết Nặc né tránh được nguy cơ, theo ánh mắt nhìn về phía mặt đất, phát hiện dĩ nhiên là mấy đoạn thân cây lớn.
Không đợi Tiết Nặc suy nghĩ rốt cuộc phát sinh chuyện gì, từ trong cánh rừng tràn ngập cây cối cao to, chậm rãi đi ra một đầu ma thú thể hình rất lớn.
Mà Tiết Nặc liếc mắt liền phát hiện, bên cạnh khóe miệng còn chưa khép lại của đầu ma thú này, mơ hồ lộ ra một chiếc chân đang chảy máu đầm đìa.
Mà Hàn Lâm bên cạnh cũng nhanh chóng phát hiện ra điểm này, khuôn mặt biến đổi, nhất thời kinh hãi nói:
- Đó là Lưu Tân! Đầu ma thú này giết Lưu Tân!
Tiếng nói của Hàn Lâm nhất thời khiến mọi người xung quanh hít một ngụm lương khí, kêu lên sợ hãi.
Tiết Nặc cũng bị lời nói của Hàn Lâm dọa giật nảy mình, có chút không dám tin tưởng nhìn vào đầu ma thú trước mắt, đầu ma thú này dĩ nhiên dưới tình huống bọn họ không hề hay biết, lậng yên không một tiếng động giết chết Lưu Tân.
Đây chính là võ giả Nhân giai tâm phẩm a!