Hạ Thiên cũng sẽ không cưng chiều cậu nhóc , cha mẹ và bà nội đều chiều chuộng , kết quả Hạ Hạo Hiên không những không học giỏi mà tính tình càng ngày càng tệ .
Cô đứng dậy rời khỏi cửa hàng đồ ngọt: "Chị đi đây."
"Đi thì đi." Hạ Hạo Hiên cũng không nhân nhượng chút nào.
Hạ Thiên làm bộ đi vài bước, trốn bên cạnh một con gấu búp bê hoạt hình lớn nhìn về phía cửa hàng đồ ngọt.
Vốn dĩ cô còn tưởng rằng Hạ Hạo Hiên sẽ đuổi theo cô ra ngoài, không ngờ đợi mấy phút cũng không thấy cậu nhóc đi ra, cô tò mò quay lại, Hạ Hạo Hiên đã không còn ở bên cửa sổ cửa hàng đồ ngọt.
Hạ Thiên vội vàng hỏi thăm nhân viên cửa hàng, nhân viên cửa hàng nói rằng đứa trẻ đã rời đi từ phía bên kia của lối ra vài phút trước.
Lúc này, Hạ Thiên hoảng sợ.
Nếu cô làm lạc mất em trai, có trời mới biết cha mẹ cô sẽ làm gì với cô khi cô quay về, đánh chết cô cũng không tiếc.
Hạ Thiên lo lắng đến mức nước mắt lăn dài trên má, cô hoảng loạn tìm kiếm mọi cửa hàng, cuối cùng chỉ có thể rút điện thoại di động ra gọi cảnh sát.
Bên ngoài cửa sổ kính suốt từ trần đến sàn của một sảnh trò chơi có tên là Blue Space, Hạ Thiên nhìn thấy Hạ Hạo Hiên,
và những đứa trẻ đang xem một thiếu niên chơi trò chơi một cách vô cùng thích thú.
Xung quanh có vài đứa trẻ, cậu nhóc đứng giữa bọn họ ngơ ngác nhìn, vươn cổ cố hết sức chui vào, giống như một con ngỗng bị đầu bếp ẵm.
Hạ Thiên vội vàng đi vào, kéo Hạ Hạo Hiên qua, rưng rưng nước mắt hỏi: "Em chạy lung tung làm gì!"
"Em là tiểu bảo bối trong nhà, lạc mất em bọn họ liền đánh chết chị, đừng hại chị được không?"
Trước đây Hạ Hạo Hiên chưa từng thấy Hạ Thiên tức giận như bây giờ, trước kia mặc dù cậu có làm chuyện gì quá đáng, người chị thật thà này chỉ im lặng chịu đựng.
Không nghĩ tới rùa đen cũng có ngày bộc phát tính tình.
Làm sao có thể chịu uất ức như vậy, cậu nhóc đẩy Hạ Thiên ra, bắt đầu phát ra những lời tục tĩu của học sinh tiểu học: "Không phải việc của chị! Em muốn đi đâu, chị cho rằng chị là ai, cái đồ hàng phải bù tiền!"
Hiện tại cậu nhóc vẫn chưa hiểu thế nào là "hàng bù tiền (*)", chỉ nghe bà nội nói hàng ngày nên nói theo.
(* : 赔钱货 – bồi tiền hóa : món hàng phải bù thêm tiền, ở đây mang nghĩa mắng là đồ tốn cơm tốn gạo, nuôi lớn xong chẳng được tích sự gì.)
Thấy cậu nhóc phát điên ngay tại chỗ, Hạ Thiên cũng cảm thấy rất xấu hổ, cô nắm lấy tay cậu nhóc muốn đưa nó về nhà.
Thế nhưng, nhóc con này mỗi ngày đều được bà nội cho ăn hai quả trứng, uống hai hộp sữa nên mập mạp khoẻ mạnh, cố hết sức thoát khỏi Hạ Thiên gầy gò, xoay người chạy ra cửa của sảnh trò chơi.
Hạ Thiên sao có thể để cậu nhóc chạy, cô nhanh chóng đuổi kịp, nắm lấy cổ tay nó: "Không được chạy."
Hai chị em giằng co tại chỗ, Hạ Hạo Hiên đẩy cô ra, kết quả là theo quán tính, cậu nhóc mất trọng tâm va vào một thanh niên đang chơi máy chơi game bên cạnh.
Từ Bất Châu định phá vỡ kỷ lục của máy chơi game, nhưng khi Hạ Hạo Hiên va vào cậu, dòng chữ "thua" xuất hiện trên màn hình của máy chơi game.
Đám con trai vây xem thi nhau bày tỏ lòng nuối tiếc— —
"Ôi chao!"
"Thật đáng tiếc."
"Xém chút nữa là phá kỷ lục rồi."
"Nhóc con này từ đâu chui ra vậy? Thật phiền phức."
Từ Bất Châu mặc một chiếc áo thun màu đen, trên cổ đeo một chiếc tai nghe beats màu trắng, cậu nghiêng đầu liếc nhìn người đi tới, thấy là một đứa trẻ, cậu cũng không thèm để ý, liền bỏ đồng xu vào trong một lần nữa rồi bật máy.
Hạ Hạo Hiên thế mà thẳng thừng mắng Từ Bất Châu: "Nhìn cái gì mà nhìn! Thằng ngu."
Từ Bất Châu ném bộ điều khiển trò chơi lên máy, lạnh lùng nói: "Nhóc mắng ai ngốc?"
"Thằng ngu là chửi mày đó!"
Những người xung quanh cười phá lên.
Hạ Hạo Hiên tức giận đến phát điên, cho rằng mình vẫn như ở nhà, điên rồi lại có người chiều chuộng mình, thế là lại mắng: "Tao ** mẹ mày!"
Chỉ nghe rõ ràng một tiếng "Bang~" Từ Bất Châu tát vào mặt cậu nhóc.
Một cái tát này, gọn gàng mà sắc nét.
Một lát sau, má trái của Hạ Hạo Hiên đỏ bừng.