NGÀY CHIA TAY HÔM ẤY TRỜI MƯA RẤT TO

Tiết tự học buổi chiều, Mục Hách Lan trông thấy Từ Bất Châu thế mà lại đi mượn bài tiếng Anh của đại diện môn, sợ ngây cả người.

Cái người ngay thẳng này... Từ khi nào lại mượn bài tập của người khác chép lại vậy!

Thành tích môn tiếng Anh của Hạ Thiên thật sự rất tốt, mặc dù trong các môn khoa học tự nhiên nào Từ Bất Châu cũng đạt điểm tối đa, nhưng thành tích tiếng Anh vẫn kém hơn cô một ít.

Ngữ cảm của cô tốt đến mức kinh người, viết văn cũng viết đến vô cùng hay, thường xuyên được giáo viên tiếng Anh khen ngợi.

Từ Bất Châu xách đề tiếng Anh theo, cậu đang lười làm, có bài sẵn mà không chép thì chính là tên đần.

Về phương diện này, người học giỏi hay học kém đều chẳng có gì khác nhau cả.

Mục Hách Lan muốn nghía qua xem ké đáp án, nhưng Từ Bất Châu không thèm nhìn đến cậu.


"Ôi! Bất Châu, không có đạo nghĩa gì hết, cậu chép thì được mà lại không cho tớ xem."


"Tôi chép với tiền đề... là tôi biết làm." Từ Bất Châu hơi nhếch mí mắt, đưa mắt liếc cậu một cái: "Cậu biết làm à?"

" À cái này... Cậu biết làm mà cậu còn đi chép."

"Tiết kiệm thời gian, buổi tối còn luyện bóng được nhiều hơn một chút."

"Đúng rồi nhỉ, hôm nay còn phải huấn luyện." Mục Hách Lan dùng đầu bút chọc chọc Hạ Thiên ở hàng trước, "Đại diện môn, hôm nay chơi bóng cậu cũng có tới đúng không, sau khi cậu nhập đội tới nay, một lần cũng chưa tới nữa."

"Tớ không đi." Hạ Thiên xoay người nói: "Tớ phải trở về giáo huấn lại em trai tớ."

"À đúng rồi, tên nhóc nhà cậu thật sự rất quá đáng! Đúng là phải trừng trị thích đáng, đáng đánh, đợi hôm nào đưa nó ra đây, bảo Bất Châu tới giúp cậu dạy nhóc ta làm người."
Hạ Thiên cuối cùng lấy hết can đảm, ngước mắt nhìn đối mặt với Từ Bất Châu, mà từ trước đến giờ, cô chưa bao giờ dám nhìn thẳng cậu.

Cậu không lên tiếng, cúi đầu chép bài tập, trông vô cùng nghiêm túc.

Môi thiếu niên rất mỏng, hình dạng xinh đẹp, sở hữu một loại gợi cảm trêu người.

Tầm mắt Hạ Thiên không cẩn thận rơi xuống quyển bài tập bị cậu đè ở dưới tay hạ.

Lòng bàn tay cậu vừa đúng lúc dừng ở trên tên cô...

Hạ Thiên.

Cô khắc chế thu ánh mắt lại, trong lòng hoảng loạn.

Lúc chạng vạng, Hạ Hạo Hiên tựa như có dự cảm là sẽ có một đợt mưa rền gió dữ, Hạ Thiên vừa vào cửa, cậu y hệt con mực, chui tọt vào phòng nhất định không chịu ra.

"Hạ Hạo Hiên, ra đây nói chuyện." Hạ Thiên kiên nhẫn gõ vang cửa phòng cậu.


"Không! Chị muốn đánh em! Em không ra."
"Em cũng biết mình đã làm ra chuyện tốt gì à."

"Không ra! Không ra đâu!"

"Không ra đúng không." Hạ Thiên đi đến bên cạnh tủ, lôi xe đua Lego cậu vừa mới mua hai ngày trước ra, "Em mà còn không ra nhận sai cho đàng hoàng, xe của em sẽ thay em đi nhận lỗi."

Chiêu này quả nhiên hữu dụng, Hạ Hạo Hiên vội vã chạy ra, hô lớn với Hạ Thiên: "Chị đừng manh động! Có thể đánh em, chứ đừng động vào xe của em!"

Hạ Thiên biết tên nhóc này trân quý xe đua Lego của mình nhất, không sợ không chế phục được nó.

"Hôm nay em đã làm ra chuyện tốt gì!"

"Em... Em không phải chỉ phá mất một bịch kia của chị thôi sao." Hạ Hạo Hiên đỏ mặt nói, "Tò mò, chỉ nhìn xem xíu thôi."

"Em dán nó lên trên quần của chị! Hại chị đi cả đường đều bị người ta cười nhạo!"

"Cái gì, em, em không có." Hạ Hạo Hiên chột dạ nói, em chỉ để nó ở trên ghế của chị thôi, lúc chị tự ngồi là đã dính rồi."
"Em có biết con trai không thể tự ý động vào đồ của con gái hay không!" Hạ Thiên đi tới nắm lỗ tai cậu kéo lên, "Em thật quá đáng."

Lúc này, bà nội từ trong phòng đi ra, giận dữ nói với Hạ Thiên: "Mày làm gì đấy! Lớn như vậy rồi, còn bắt nạt em trai cháu!"


Thấy bà nội đi ra, Hạ Hạo Hiên biết mình đã có chỗ dể dựa vào, chạy nhanh vọt vào trong l*иg ngực bà: "Chị ấy bắt nạt người ta!"

"Mau bỏ xe xuống! Bằng không chờ bố mày trở về là đẹp mặt!"

Hạ Thiên lên án nói: "Bà nội, bà có biết hôm nay nó đã làm nên chuyện hỗn láo gì không!"

"Hiên Hiên, cháu đã làm cái gì?"

Hạ Hạo Hiên đỏ mặt, ấp úng nói: "Cháu chỉ lấy cái... cái băng vệ sinh kia ném lên trên ghế, là chị ấy tự ngồi lên, bị dính đến trường học bị bạn học cười nhạo, lại trở về tìm cháu tính sổ, rõ ràng là chị ấy không tự chú ý, trách ai được."
"Trời ơi!" Bà cụ chỉ vào Hạ Thiên, kích động đấm ngực dậm chân, "Quá không biết xấu hổ, thật sự là quá không biết xấu hổ!"

Hạ Thiên khó có thể tin mà nhìn bà: "Bà nói cháu không biết xấu hổ? Rõ ràng là nó bày trò!"

"Mày là một đứa con gái, sao lại không biết liêm sỉ như vậy, mày lại còn trách em trai mình, thanh danh cũng bị hủy hoại hết rồi, về sau xem ai còn thèm mày!"


Bình luận

Truyện đang đọc