NGÀY CHIA TAY HÔM ẤY TRỜI MƯA RẤT TO

Sau khi tạm biệt Kiều Dược Dược, Hạ Thiên một mình đi tới thư viện thành phố.

Vừa đến trước cửa phòng đọc sách khoa nhân văn, cô nhìn thấy Lương Gia Di cũng đang ở đó.

Cô ta trang điểm nhẹ nhàng, dung nhan tinh xảo, màu son vỏ đậu tự nhiên, mặc một chiếc váy liền màu đen tay phồng, tóc xõa bên vai, đuôi tóc hơi xoăn.

Cô ta đang cầm một cây gậy cố định được gắn vào điện thoại, hình như đang phát sóng trực tiếp ——

"Xin chào các bạn có mặt trong phòng phát sóng trực tiếp, đã lâu rồi không gặp, hiện tại tôi đang ở thư viện thành phố."

"Tôi rất thích đọc sách, nó giúp tôi nung đúc thể xác và tinh thần."

"Bạn trai đẹp trai của tôi cũng ở đây, hôm nay tôi sẽ ở bên cạnh anh ấy, chúng tôi đều rất thích đọc sách."


"Các bạn muốn nhìn anh ấy sao, nhưng mà anh ấy không thích lộ diện, để lần sau nhá."


Nhân viên phòng đọc sách đi ra cửa, rất bất mãn mà chào hỏi cô ta, nhắc cô ta nhỏ giọng một chút không nên quấy rầy người khác.

Lương Gia Di bĩu môi, đi xa hơn một chút, đi tới cửa sổ sát đất: "Đúng là đáng ghét, tôi cũng không cản đường bọn họ."

"Đợi chút nữa tôi muốn cùng anh yêu của tôi đi ăn bò bít tết, lát nữa sẽ phát sóng cho mọi người xem, moah moah, bái bai."

Hạ Thiên đi qua sau lưng cô, bước vào phòng đọc sách của Thư Viện, đi thẳng đến máy tính để tra cứu quyển 《 Gió cát và sao 》.

Trên màn hình hiển thị vẫn còn một quyển trong thư viện, cô nhớ kỹ vị trí.

Phòng đọc sách khoa nhân văn của thư viện thành phố rất lớn, chất đầy sách vở, cô đi dọc theo lối đi nhỏ trống trải một đoạn dài, cuối cùng cũng tìm được giá sách.

Lại không ngờ, bên cạnh kệ sách nhỏ hẹp, cô nhìn thấy bóng dáng quen thuộc của một thiếu niên sạch sẽ.
Cậu đeo một cái cặp màu đen đơn giản trên vai, uể oải mà dựa vào kệ sách bằng gỗ sẫm màu, cúi đầu lật mở một quyển sách, mày đen nhíu lại, khí chất lạnh lùng.

Trong không khí tràn ngập mùi hương đặc trưng của sách cũ, hơi thở mơ hồ hơi xa xưa.

Hạ Thiên chưa bao giờ thích mùa hè ở thành phố này, cho đến một khắc kia.

Nếu cậu ấy đáp ứng Lương Gia Di vào trận mưa giữa ngày hè kia, Hạ Thiên nghĩ, cô nguyện ý để cơn mưa to giữa mùa hè ấy làm ướt đẫm cô mỗi ngày, dù là trong mơ.


Dư quang của Từ Bất Châu như quét được có người lại gần, cậu tránh sang một bên để nhường đường.

Hạ Thiên đành phải căng da đầu đi qua, làm bộ không nhìn thấy cậu, nghiêm túc mà tìm kiếm vị trí đã nhớ rõ ban nãy trên kệ sách.

Chỉ là hình như nó bị lấy đi rồi, cô không thể tìm thấy.
Lúc này, thiếu niên bên cạnh chậm rãi đặt quyển sách trong tay về lại kệ sách, đặt vào chỗ trống vừa đúng ngay là vị trí mà Hạ Thiên tra cứu trên máy tính ban nãy.

Chỉ là... Quyển sách kia không phải quyển cô muốn tìm.

Từ Bất Châu đã quải cặp rời đi.

Cậu không nhớ rõ cô, bởi vì cô nghe Mục Hách Lan nói, cậu có chứng mù mặt, bọn họ chơi bóng cùng nhau ba tháng, Từ Bất Châu mới có thể miễn cưỡng gọi được tên cậu ta.

Kế bên kệ sách yên tĩnh chỉ còn lại bóng dáng cô độc của một mình Hạ Thiên, cô chuẩn bị rời đi.


Lại không ngờ rằng, Từ Bất Châu lại chậm rãi quay trở lại, cô suýt nữa đã đυ.ng vào ngực cậu.

Cô y như một chiếc xe đồ chơi sắp hết pin, chật vật đứng lại.

Từ Bất Châu lấy từ kệ sách ra một quyển sách, không chút để ý đưa vào tay cô: "《 Nhân gian 》, còn có tên là《 Gió cát và sao 》, nếu cậu đang tìm quyển này."
Dứt lời, mặt cậu vô cảm mà xoay người rời đi, chỉ để lại một làn hơi thở thanh mát của cây tuyết tùng, đã tràn ngập trong thế giới mùa hè từ lâu.

Tất cả đều diễn ra nhanh như vậy, nhanh đến mức trái tim cô còn chưa kịp nhảy lên đã yên lặng quay trở về.

Cô cúi đầu, nhìn quyển sách cũ trong tay, trong sách có một kẹp sách vẽ một con hồ ly hoạt hình, có một hàng chữ mạnh mẽ in đậm nghiêng, viết ——

Tôi chỉ là một kẻ phàm trần lạc vào thế giới của gió cát và sao, muốn hít thở một chút sự dịu dàng giữa đất trời.


Bình luận

Truyện đang đọc