NGÀY EM ĐẾN - ĐAM MỸ

Tạ Hướng Khải rất nghe lời mà nắm chặt góc áo đi theo Sở Trầm Dương, ai đến chào anh, cậu cũng sẽ chào lại, bởi vì số lượng người đến quá nhiều, khiến cái cổ nhỏ bé của cậu như sắp rơi ra ngoài, trong lòng thầm kêu khổ

- Miếng ăn là miếng tồi tàn!! Muốn ăn ngon thì phải chịu cực chứ biết sao bây giờ ~T_T~

Nhìn tên ngốc cứ chào người này rồi lại thưa người kia đến tội nghiệp, họ Sở buồn cười nhắc nhở cậu

- Không cần phải cứ chào như vậy, quyền lực họ thấp hơn tôi, kiêng dè làm gì!! Cứ thỏa mái là được, tôi không chào thì cậu cũng không cần chào, khi nào tôi chào ai thì cứ làm theo là được. Còn mấy người này không cần quan tâm đến!!

Đúng lúc này, phục vụ bưng một khay nhỏ đựng rượu và nước ép đến, đứng trước mặt hai người cắt ngang cuộc nói chuyện!!

- Ngài Dương!! Ngài muốn dùng rượu hay nước ép??

Sở Trầm Dương không nói một tiếng, trực tiếp vươn tay đến lấy một ly rượu, Hướng Khải cũng định cầm một ly thì anh nói

- Không cho uống rượu!! Chỉ được phép uống nước ép!!

Cậu sợ anh nổi giận lại không cho ẵm nêm vội vã đổi hướng tay vươn đến lấy ly nước trái cây, sau đó uống chỉ trong vài ngụm là sạch hết

Cậu vì tập trung vào ly nước ngon, mát lạnh mà không hề hay biết rằng có hàng trăm cặp mắt đang phóng đến mình, Sở Trầm Dương nhìn cậu là vì yêu thích, một đám người kia thì lại vì cái nhìn cưng chiều của anh dành cho cậu mà có chút hốt hoảng, trong lòng mọi người thầm nghĩ, Trầm Dương là người nổi tiếng ít dính tin đồn, đời sống thật sự rất ổn định, cho nên chẳng lẽ lần này là hắn thật lòng đi??? Còn lại có một cặp mắt nhìn Tạ Hướng Khải cũng chỉ là vì căm ghét cùng ganh tỵ không thôi

Buổi đấu giá bắt đầu, những bức tranh,món đồmà cậu càng nhìn càng không hiểu thì lại được người ta mua với cái giá trên trời, khiến một người nghèo rớt mùng tơi như cậu mỗi lần nghe đám người kia hô giá tiền liền lập tức muốn ngã xuống đất té xỉu!! Nếu như không nhờ Trầm Dương xách cổ lại, có thể cậu đã ngã lăn quay thật rồi!!

Sở tổng tài hơn hai tiếng đồng hồ mà vẫn không hề nhúc nhích mua một món đồ nào, khiến cậu hiểu lầm rằng tại vì ông chủ không có đủ tiền nên mới không dám mua đây mà!! Đến đây để ngắm cho đỡ thèm thôi chứ gì??

Nhưng mà cậu đã sai, hoàn toàn sai lầm. Sau khi tất cả các đồ cổ kia lần lần được vơi bớt đi, thì chính thức mở màn cuộc đấu giá lớn, năm vật cổ có giá trị lớn nhất trong buổi lễ được bày ra với số tiền là cả một hàng con số không ở phía sau,  và năm món đồ vật đó đều được Sở Trầm Dương thu mua một cách nhanh chóng, khiến họ Tạ cảm thấy tiếc tiền dùm anh. Cậu còn nghe đám người ngồi trong buổi tiệc đấu giá này xì xào!!

- Số tiền họ Sở kia bỏ ra mua năm món đó gấp tám lần tất cả các đồ vật cổ của chúng ta mới nãy vừa mua mà cộng lại đó!!!

Thì...thì ra là không phải là ông chủ không mua, mà là một khi phải mua là mua cho biết mặt từng người, biết như thế nào mới được gọi là từ thiện đó!!! Đúng là cả giàu nứt đổ vách mà!!!

Vài tiếng đồng hồ trôi qua, cuối cùng việc đấu giá cũng kết thúc, Tạ Hướng Khải lảo đảo đi ra ngoài sảnh chính, đói đến hoa cả mắt, khi chiều có ăn cái gì đâu, bây giờ vừa nghe mùi hương thoang thoảng, cậu liền lấy lại tinh thần. Cả người phấn khích lia đến những con tôm hùm, súp cua, thịt nướng, cá to cùng cá nhỏ, bánh, thạch, tháp socola, không có thứ gì là không thiếu cả. Khoảnh khắc này cuối cùng cũng đã đến, cậu nói với anh

- Ông.... Trầm Dương!! Đã ăn được chưa!! Tôi đói quá rồi!! Nhịn thêm một chút nữa là tôi có thể gặp được mặt mũi tổ tiên mình như thế nào luôn đó

Buổi tiệc đã bắt đầu, lượng người đến xã giao với anh càng đông. Cho nên Sở Trầm Dương cũng không bải cậu phải đi theo mình nữa,  liền gật đầu đồng ý

- Được ăn rồi đấy!! Muốn ăn gì thì cứ gắp!! Nhưng không được phép uống rượu!!

- Rõ!!

Để lại cho ông chủ thân yêu một từ, sau đó cậu liền ba chân bốn  chạy đến thiên đường ăn uống, cần một dĩa to mà bắt đầu hí ha hí hửng gắp cho mình một con tôm hùm, vài miếng mực ngon ngon, nào ngờ cậu định gắp thêm một chút thịt nữa thì liền có người chặn đứng trước mặt cậu

Tạ Hướng Khải nhìn con người này, hóa ra là một chàng trai cao hơn cậu một chút, khuôn mặt trắng nõn cùng đôi môi hồng hồng, thêm đôi mắt to và thần sắc quyến rũ càng khiến con người nam nhân này phải dùng đến từ xinh đẹp để miêu tả cậu ta. Nhìn không khác gì một tiểu hồ ly chuyên câu dẫn người cả. Thanh âm nhẹ nhàng của cậu trai cất lên, bên trong chứa đầy sự chán ghét

- Cậu...là ai?? Sao lại dám đi chung với Trầm Dương!!

Tạ Hướng Khải giật mình!! Hóa ra là vì ông chủ nên mới bắt chuyện với cậu đi!! Không lẽ bây giờ thành thật nói là người làm được ông chủ dắt đi ăn ké???

Như vậy thì quá mất mặt đi, phải nói sao bây giờ nhỉ??? Hình ảnh lúng túng của cậu khiến chàng trai kia càng thêm căm hận cùng hiểu lầm rằng cậu đang ngại ngùng, âm giọng kinh bỉ chê bại cậu

- Nhìn xem!! Cách hành xử từ lúc bước vào của anh thật quê mùa, cộng thêm cả người không toát ra một chút sang trọng nào, nhìn là biết ngay kẻ ăn bám, hay là đã cầu xin anh ấy bao dưỡng hả?? Nếu tôi nói đúng, thì quả thật người như anh đây không biết xấu hổ !! nhìn là biết thân phận thật thấp kém mà. Anh chẳng có chỗ nào xứng với anh Dương cả!!

Bản thân bị người ta hạ nhục, còn bị nói là bị bao dưỡng khiến máu nóng của Tạ Hướng Khải nổi lên, định mở miệng mắng lại vài câu thì bỗng nhiên từ phía sau lưng truyền đến một giọng nói quen thuộc, chặt đứt lời lẽ của cậu trai kia

- Ai nói cậu ấy ăn bám?? Có nhầm lẫn không?? Người cậu đang nói chuyện chính là NGƯỜI CỦA TÔI

Bình luận

Truyện đang đọc