NGÀY EM ĐẾN - ĐAM MỸ

Sáng chủ nhật mọi ngày, sau khi ăn sáng xong, Sở Trầm Dương lại theo thói quen ngồi ở ghế sofa xem tin thời sự được chiếu trên tivi, thưởng thức một chút trà do người làm ngốc đứng ở phía bên cạnh pha cho, Tạ Hướng Khải tuy miệng thì vẫn cười tươi phục vụ ông chủ, nhưng trong lòng đã bắt đầu kêu gào

- Kẻ có tiền thật sướng, ăn có người lo uống có kẻ hầu, tắm có người chà lưng TvT thử hỏi kiếp trước mình đã tạo nghiệp gì, mà bây giờ có làm bao nhiêu thì cái nghèo vẫn đeo bám thế này??

Bỗng nhiên âm thanh trong tivi phát ra

- Vào tối ngày X tháng Y tại nhà hàng Vạn Khang nổi tiếng nhất Bắc Kinh sẽ tổ chức đêm hội từ thiện dành cho giới thượng lưu,hơn mười bức tranh quý hiếm, và năm mươi món đồ cổ sẽ được bán đấu giá tại đây, ngoài ra nhà hàng còn chuẩn bị nhiều sơn hào hải vị, tổ chức tiệc buffer cho mọi người đến tham dự!!!!

Lỗ tai giật liên hồi, ánh mắt cậu chớp chớp nhìn những con tôm hùm vàng óng rưới nước sốt được chiếu trên tivi màn ảnh rộng kia, miệng nuốt nước miếng mà thì thầm

-Nếu được đến đó, mình sẽ ăn cho thật thỏa thích!!!

Sở Trầm Dương vừa nhấc ly trà lên uống một ngụm, lại nghe người ở phía bên cạnh nói nhảm, anh nhướng mi hỏi

- Ở đây không cho cậu ăn đầy đủ hay sao??

Cậu giật mình vì câu hỏi của anh, nhưng sau khi phục hồi tinh thần thì liền bĩu bĩu môi đáp

- Ở đây đúng là được ăn ngon!!! Nhưng mà đó là tiệc buffer đó, có nghĩa là không phải chỉ vài ba món đâu, mà là có rất rất rất nhiều món,  mà món nào cũng có số lượng lớn cả. Tôi nghe kể rằng ở tiệc buffer muốn ăn thứ gì thì cứ gắp thỏa mái vào dĩa, ăn đến khi nào no thì thôi, như vậy chẳng khác gì thiên đường ăn uống sao??

Sở Trầm Dương thở dài nhìn người kia phân tích cái lợi của thiên đường ăn uống mà không khỏi đau đầu, thầm mắng

- Có chết vẫn không thể chừa cái tật tham ăn à??? Cậu mới bị ngộ độc suýt chết cách đây hai tháng đó

Hướng Khải lập tức đáp

- Thế ngài không ăn xem thử có chết đói không?? Có sức để làm việc không?? Bảo đảm chỉ cần bỏ đói ngài vài bữa thôi, thì cả thân hình ngài liền như con mắm khô cho xem. Ăn cũng quan trọng chứ!! Không ăn thì sao mà sống???

Sở Trầm Dương lạnh mặt, giọng nghiêm túc nói

- Còn dám cãi lại?? Có phải tôi đã quá bao dung kẻ làm nên cậu liền dám trèo lên cổ tôi ngồi???

Tạ Hướng Khải nhìn ông chủ bừng bừng sát khí, liền cười hề hề lấy lòng

- Ấy!! Ấy ngài đừng giận mà!! Tôi sai rồi, ngài là trời tôi nào dám trèo lên cổ ngồi đầu, chỉ...chỉ là muốn tâm sự với ngài một chút thôi mà!! Hì hì!! Tôi....tôi đi phơi đồ, ấy chà chà hôm nay trời nắng đẹp ghê, phơi đồ bảo đảm nhanh khô!!

Nói rồi liền ba chân bốn cẳng biến mất dạng, để lại Sở Trầm Dương ngồi ở đó tiếp tục xem thời sự

----------*******----------

Sang đến sáng hôm sau, khi Sở tổng tài đang ngồi trong văn phòng làm việc thì thư kí liền mở cửa đi vào, nói

- Tổng giám đốc!! Có thư mời của hội từ thiện gửi đến!! Họ nói mong ngài có thể góp mặt để thêm phần uy nghiêm chương trình hơn!!

Mặc dù đầu thì vẫn cúi xuống xem văn kiện,nhưng âm thanh lành lạnh của Sở Trầm Dương lại từ từ thốt ra

- Không đi!!! Đem một chút tiền chuyển vào quỹ từ thiện của mấy người kia là được rồi!! Xem như là thay mặt cho tôi

Thư kí cuối đầu đáp

- Được!! Để tôi báo lại ông chủ của Vạn Khang ạ!!

Sở Trầm Dương bỗng ngưng lại một chút, đặt văn kiện xuống bàn, đoạn nhớ đến có một kẻ ở trong nhà đang muốn đến nhà hàng Vạn Khang để ăn cho thỏa thích, khóe miệng vô thức kéo giãn nụ cười, nói

- Khoan!! Tôi đổi ý rồi!! Tôi sẽ đến đó một chút!! Dù sao đến đó một chút cũng sẽ làm danh tiếng công ty thêm phần vững chắc!!

Vị thư kí kia bỗng dưng ngạc nhiên trước thái độ xoay vòng vòng của Sở tổng tài, nhưng cũng chẳng dám hỏi gì nhiều, chỉ gật đầu rồi đi ra

Tưởng tượng đến cảnh con người kia vui vẻ ăn  uống, hai má phồng phồng vì nhét đầy thức ăn, tâm Sở Trầm Dương lại tốt cực kỳ, anh biết rằng, mình đã bị tên ngốc đó vô tình cướp đi trái tim, chỉ cần nhìn hắn cười anh liền vui, cãi nhau với hắn liền giúp anh giải tỏa mọi công việc, họ Sở củng chẳng trốn tránh đoạn tình cảm này!! Chỉ là không biết tên đần đó có nhận ra được hay không đây??

Buổi chiều, sau khi tan ca, anh liền đánh xe về nhà, Tạ Hướng Khải theo thói quen đến giúp anh cởi áo vest ra, lúc cậu định xoay gót bước đi lên chuẩn bị bước tắm cho ông chủ, thì bỗng tiếng nói cất lên

- Thứ sáu tuần này tôi được mời đến đêm từ thiện ở Vạn Khang, dì Hoa sẽ không nấu ăn, nếu tối hôm đó không có gì ăn, tôi có thể đưa cậu đến đó cho cậu ăn tối!! Xem như là phần thưởng một năm cậu làm tốt ở Sở gia này đi

Tạ Hướng Khải xoay người lại,vẻ mặt không tin hỏi anh

- Ngài...ngài là nói thật, không lừa tôi?? Đừng lừa dối trái tim mỏng manh này nha

Trầm Dương mặt lạnh băng đáp

- Tính tôi chỉ nói một lần, không nghe thì thôi

Bỗng nhiên Tạ Hướng Khải chậm rãi đi đến chỗ anh, đôi mắt rưng rưng vì cảm động, sau đó còn nắm lấy bàn tay của Sở tổng tài,hôn liên tục để bày tỏ lòng biết ơn, giọng nghẹn ngào vì hạnh phúc nói

- Ngoài Mẹ ra, ngài là người thứ hai tốt với tôi đó.. Thật cảm ơn ông chủ Sở, tôi sẽ ăn thật nhiều để không phụ lòng ngài... Tôi yêu ngài quá đi mất ~T_T~

Bàn tay được tiếp xúc với cánh môi mềm mại khiến Sở Trầm Dương hít một hơi thật sâu, rút tay về, anh mắng

- Đừng làm trò ngu ngốc nữa!! Mau đi pha nước tắm cho tôi

- Vâng ạ!!

Nhìn Tạ Hướng Khải nhảy nhót chạy lên phòng, khuôn mặt của Sở Trầm Dương càng nhu hòa như nước nhiều hơn nữa!!! Cảm giác thật ấm áp mà

Bình luận

Truyện đang đọc