NGÀY EM ĐẾN - ĐAM MỸ

Tạ Hướng Khải ôm khăn tắm cùng áo quần vào phòng của Sở Trầm Dương,nhìn đến phòng tắm còn rộng gấp hai lần phòng ngủ của mình khi còn ở trại mồ côi, cậu liền bĩu môi đặt quần áo ở chỗ khô ráo, vừa pha nước tắm vừa nói

- Đúng là người giàu, việc gì cũng thích khoa trương cả, có chỗ để tắm rửa được rồi, xây cho rộng làm cái gì vậy?? Xí!! Đồ dư tiền

- Cậu nói ai khoa trương??

Trong một tiếng đồng hồ mà hết hai  lần cậu đã bị dọa đến giật mình, vuốt vuốt lồng ngực đang có trái tim đập nhanh kia, Hướng Khải xoay người lại, nở nụ cười thân thiện hết mức đáp

- Đâu có!! Tôi có nói ai khoa trương đâu, ông chủ nghe lầm, nghe lầm rồi!! Haha

Sở Trầm Dựng nhìn cậu nhe răng cười nói dối không chớp mắt cũng không truy hỏi nữa!! Trực tiếp cởi áo quần ra, bước vào bồn tắm!! Lúc Hướng Khải muốn xoay người rời đi thì anh nói

- Ở lại đó chà lưng cho tôi!!

Hướng Khải tuy miệng thì cười hề hề vâng vâng dạ dạ, nhưng trong lòng đã muốn đưa ngón tay giữa ra nói

- Con mẹ nó!! Tay của ngài chỉ để làm cảnh thôi hả?? Có phải người khuyết tật đầu mà hành hạ người ta như thế?? Nếu..nếu như không phải ngài Sở đây là người phát lương cho tôi thì đừng có hòng lão tử đây chịu kì lưng cho ngài nhé!!

Dùng miếng bông tắm bắt đầu chà xát lưng Trầm Dương, ban đầu cậu làn còn rất chú tâm nhưng càng về sau nhìn những thớ thịt đaày cơ bắp săn chắc của anh, cậu liền không nhìn được mà lâu lâu lén chọt vài phát

Sơ tổng tài mắt tuy vẫn nhắm nhưng miệng phát ra âm thanh

- Muốn tôi bẻ nát cái ngón tay kia không??

Biết anh đã phát hiện ra được mình làm chuyện xấu, Tạ Hướng Khải làm mặt quỷ sau lưng, sau đó cố gắng biện minh

- Ấy!! Ông chủ, tôi chưa có mua bảo hiểm thân thể đâu, bẻ tay tôi thì lấy chà lưng cho ngài phải không, ngài lại còn phải tố tiền điều trị cho ngón tay nhỏ bé này đó !! Hì hì

Sở Trầm Dương vẫn tiếp tục không phát ra lời nói nào nữa, để mặc cậu kì cọ bừa bãi ở phía sau lưng, mất đến một lúc sau thì việc kì cọ cũng hoàn thành, Tạ Hướng Khải cúi người thưa

- Việc tôi đã xong, vậy tôi xin phép đi ra ngoài ạ!!

Cậu lui đi rất nhanh, lúc vừa đi xuống cầu thang thì ngửi được một mùi thơm xông thẳng lên mũi, chạy đến nơi thì thấy trên bàn ăn đã được đặt nhiều món ngon, nào là thịt, súp, cua, tôm, nước trái cây trông đến đã mắt vô cùng, quản gia Đinh Phát thấy cậu thì cười đôn hậu nói

- Ông chủ có mắng gì cháu không??

Tạ Hướng Khải ánh mắt thèm thuồng nhìn đồ ăn bày biện trên bàn mà nuốt nước bọt, đoạn đáp

- Không ạ!! Ngài ấy bảo cháu chà lưng xong rồi thì thôi!! Bác Đinh món ăn này dành cho ông chủ sao??

- Đúng rồi!! Mỗi lần đi tập về ngài ấy tắm xong sẽ xuống ăn!! Sao cháu đói rồi hả??

Cậu gật gật đầu!! Này đừng đùa chứ, sáng sớm vừa đến đây đã phải làm việc, cậu là người chứ có phải là sinh vật khác loài đâu mà không biết đói, nhìn những món ăn này đố ai bụng đang đánh trống mà không nhỏ dãi cho được ấy!!

Quản gia Phát xoa đầu cậu cười nói

- Đợi mười lăm phút nữa lên mời ngài Sở xuống đây rồi ta cho cháu ăn nhé!!

Tạ Hướng Khải nghe nói sắp được ăn liền như biến thành một con chó nhỏ, ánh mắt thủy chung dán lên chiếc đồng hồ trên bếp, khi kim dài vừa chỉ đúng mười lăm phút thì chân cậu như có gắn tên lửa mà phóng lên lầu, trịnh trọng gõ cửa phòng Sở Trầm Dương

- Ông chủ ơi!! Ông chủ à!! Mời ngài xuống ăn sáng ạ!! Không mà sẽ đói đó nha

Sau đó cũng không biết người kia có nghe không, một hai lại phi đến trước mặt quản gia nói

- Bác!! Cháu đã mời ông chủ rồi!! Ngài cho cháu ăn được không?? Cháu đói quá

- Được!! Dĩa mì trứng ở trong bếp là ta để cho cháu đó, ăn ngon miệng nhé, ta đi ra ngoài vườn một chút

Tạ Hướng Khải vui mừng nhào vào ôm dĩa mì vàng óng ra, nhanh nhẹn nhét đầy vào mồm, nào ngờ chỉ vì cái tính ham ăn của mình mà cậu lại bị sặc thức cọng mì chứ,  cơn ho đã bắt đầu dấy lên trong miệng, bỗng nhiên có một bàn tay đặt lên vai cậu nói

- Này!!

Chỉ vì một hành động thôi, Hướng Khải vừa quay đầu lại cũng nhịn không nỗi nữa, cơn ho lên đến đỉnh điểm thế là bao nhiêu sợi mì đều phóng thẳng ra ngoài, vài cọng mì vụn vặt còn không thủ hạ lưu tình đáp thẳng lên mặt Sở tổng tài

Khụ!! Khụ!!

Hướng Khải ho vài tiếng mới tỉnh hồn lại được, nhưng mà sau khi cậu ngước đầu lên thì hồn lại bay mất. Nhìn ông chủ một mặt dính đầy nước bọt cùng vài vụn thức ăn, cậu biết mình chết chắc rồi!!

Sở Trầm Dương hít thở vài hơi như đang kìm nén tức giận, anh gầm gừ nói

- Cậu chán sống rồi phải không??

Hướng Khải khóc không ra nước mắt mà gào thét

- Ông chủ tôi không cố ý aaaaa!!!

Bình luận

Truyện đang đọc