NGÀY HẠ CÓ TIẾNG VE KÊU



Thế nhưng có biết nấu cũng vô dụng -- Tủ lạnh nhà Ngôn Hành Nhất chẳng có gì ngoài đống kem que và hai hộp cơm thiu.
Cuối cùng, hai người nấu hai gói mì thêm hai quả trứng.
Ngôn Hành Nhất ngồi ghế gõ phím "lạch cạch", gắng sức không để việc buổi sáng ảnh hưởng đến cảm xúc của mình.

Anh tự nhận mình không phải người dễ sa sút chán nản, chẳng qua chỉ là một chút chuyện nhỏ nhặt mà thôi, nhưng vẫn cần thời gian từ từ xoa dịu.
"Hành Nhất..."
Giọng nói do dự của Tiêu Chi Viễn vọng lên từ sau bếp, hạ thấp giọng hỏi anh: "Hôm nay, tôi có thể ở nhà anh được không...?"
Bàn tay đang thoăn thoắt gõ phím chợt ngừng lại.
Người ôm sầu muộn trong lòng xem ra không chỉ có mình anh.
Dù anh không biết đứa trẻ này đã trải qua những gì, gia cảnh ra sao, hay chung quy thấy thiếu hạnh phúc nhường nào.

So với những người từng trải qua bao sóng gió và thấy rõ con đường mình sẽ tiến về phía trước, Tiêu Chi Viễn vẫn đang chơi vơi mờ mịt không biết phải theo ai, cũng chẳng hay mai sau sẽ trôi nổi về phương nào.
- - Tôi có thể không giúp được gì nhiều cho em, nhưng chỉ hy vọng em đừng trở thành người như tôi.
Huống hồ từ trước đến nay thiếu niên này chưa từng đưa ra yêu cầu hay nhờ vả ai, việc gì cũng âm thầm gặm nhấm trong lòng.

Không biết bao nhiêu uất ức bất lực tích tụ với dám gom góp hết dũng khí nói ra những lời này.
"Đương nhiên là ở đây được rồi!" Ngôn Hành Nhất vòng ra khóa cửa nhà cái rầm.
"...?"
"Cậu thiếu niên này, cậu phải suy nghĩ cho người tàn tật một chút chứ, bộ tìm được cậu về là chuyện dễ dàng lắm à?"
Tiêu Chi Viễn ngạc nhiên: "Anh tìm tôi làm gì?"
"Anh không hiểu nổi mấy người làm nghệ thuật các cậu, làm nghệ thuật là kiểu nửa đêm nửa hôm không ngủ ra chỗ hoang tàn thế à? Hành động thế này có biết là nguy hiểm lắm không, mẹ nhóc thì không có nhà, người lớn như anh phải chịu trách nghiệm giám sát nhóc." Ngôn Hành Nhất nguýt hắn một cái, quay lại nhìn màn hình, "Anh còn sợ lần tới có chú cảnh sát đến hỏi: Lần cuối anh gặp Tiêu Chi Viễn là khi nào?"
Tiêu Chi Viễn đứng sau nín thinh không đáp.
"Nhóc mệt thì ngủ sớm đi, hôm nay vẫn chưa được nghỉ ngơi đàng hoàng chứ gì." Ngôn Hành Nhất không quay đầu lại, vừa lóc cóc gõ phím vừa nói, "Vào trong phòng mà ngủ, anh phải bận đến sáng."

Tiêu Chi Viễn lấy một quyển sách trên giá xuống, vào bếp lấy cho anh một que kem: "Tôi không buồn ngủ, tôi cũng bận."
Ngôn Hành Nhất cầm, tò mò hỏi: "Nhóc bận bịu gì?"
Tiêu Chi Viễn rồi xuống sofa mở sách ra, đáp: "Bận hầu hạ anh."
"Nhóc được đấy!"
Hẳn đây cũng là một biểu hiện cho việc đứa nhỏ này đã buông bỏ sự cảnh giác.

Ngôn Hành Nhất tạm cho là như thế, tâm trạng của anh cũng tốt hơn bình thường.
Anh cần sự yên tĩnh trong lúc viết, không được bật ti vi cũng không được mở nhạc, nhưng dù thế Tiêu Chi Viễn cũng không than phiền câu nào.

Hai người ngồi với nhau, âm thanh duy nhất để giao tiếp với nhau là tiếng gõ bàn phím và lật trang sách đều đặn, như thể đang đáp lời người kia "Tôi ở đây".
Ngôn Hành Nhất bất giác quên đi đau đớn.
Vài ngày sau, ngoài việc mỗi ngày về nhà kiểm tra điện nước, Tiêu Chi Viễn vẫn luôn ở nhà Ngôn Hành Nhất.

Hắn hoàn toàn trở thành cậu bảo mẫu "hầu hạ anh", thời gian ngủ nghỉ làm việc của hắn cũng giống hệt anh.

Ở cùng với Ngôn Hành Nhất được mấy ngày, hôm nào của Tiêu Chi Viễn cũng xoay quanh việc đọc sách vẽ tranh, ăn cơm rồi đi ngủ và vẫn im lặng kiệm lời như thường lệ.

Nhưng anh cảm giác được lớp bảo vệ bao bên ngoài thật sự đang dần tan ra, nó đã trở nên mỏng dính mờ nhạt, hắn chậm rãi đến gần bên anh bằng cách riêng của mình, đồng thời cho phép anh tiếp cận.
Thứ chen ngang vào nhịp sinh hoạt phẳng lặng ấy lại là một tiếng đập cửa.
Sự dồn dập, không thể chối cãi của tiếng nện rầm rầm vào cánh cửa lớn đến mức khiến cả hai quay sang nhìn nhau.

Vẻ mặt Tiêu Chi Viễn nhìn anh rõ ràng có ý hỏi: Anh có gây thù chuốc oán với ai à?
"Sao mà có được!" Ngôn Hành Nhất buông tay.

Tiêu Chi Viễn đứng dậy: "Tôi đi xem" Ngôn Hành Nhất kéo hắn lại, "Thôi, hay để anh đi, nhiều khi anh biết đó." Vừa dứt câu đã hơi ngập ngừng hỏi, "Tìm ai?"
Tiếng động ngoài cửa đã ngừng lại, một giọng nữ rất quen thuộc thốt ra một câu nói cũng quen thuộc không kém: "Con trai tôi đang ở chỗ cậu phải không?"
Tiêu Chi Viễn biến sắc.
Ngôn Hành Nhất thở phào nhẹ nhõm: Ra là mẹ Tiêu.

Nhưng anh lập tức căng thẳng: "Xảy ra việc gì mà giận dữ như thế?"
Anh nhìn về phía Tiêu Chi Viễn, hắn khẽ lắc đầu, ý nói mình cũng không rõ.

Anh tranh thủ thời gian lúng túng mở cửa, chưa kịp mở miệng nói gì đã thấy mẹ Tiêu nhìn thẳng vào Tiêu Chi Viễn đứng phía sau anh lên tiếng: "Về nhà!"
Dứt câu cũng không thèm nhìn hắn thêm, quay người đi trước.
Tiêu Chi Viễn hít sâu một hơi, hạ thấp giọng: "Tôi về trước."
Ngôn Hành Nhất gấp đến độ giật giật cổ tay hắn lại: "Có việc gì cũng nhớ đừng lo lắng, báo tin cho anh trước."
Tiêu Chi Viễn nhìn anh thật chăm chú: "Ừm."
Nhưng vài ngày sau đó, Tiêu Chi Viễn chưa từng xuất hiện.
Anh cứ mải thấp thỏm bất an.

Rốt cuộc có việc gì mà mẹ Tiêu lại cáu giận như thế? Là vì mấy ngày liền không ở nhà mà đến chỗ mình? Không thể nào, nhóc ấy đã nói chuyện này cho mẹ từ lâu rồi mà.
Dù là lý do gì đi chăng nữa, anh luôn có cảm giác tình trạng của Tiêu Chi Viễn không hề lạc quan.
Tuy rất lo lắng, thế nhưng anh cũng chẳng thể đến trước nhà người ta gõ cửa tìm hiểu ngọn nguồn được.

Hai người cũng là mẹ con, giận lắm nữa cũng chỉ mắng hai câu, cho hai cái bạt tai rồi thôi.
Anh không ngờ, Tiêu Chi Viễn thật sự xuất hiện trước mặt anh với gò má in hằn dấu bàn tay.

Hai giờ sáng, vết tích sưng tấy kinh khủng đến mức dưới ánh đèn tù mù cũng thấy rõ, khóe miệng bị đánh đến nứt toác ra, lờ mờ ẩn hiện tơ máu rất mảnh.
Ngôn Hành Nhất giật mình, mãi mà không nói nên lời.
Tiêu Chi Viễn vẫn giữ vẻ mặt thản nhiên, cúi gằm mặt chỉ nói một câu: "Tôi không trốn đến."
Nghĩa là, bị đuổi ra ngoài.
Anh nâng nửa bên mặt không sưng lên, véo véo nhìn thật kỹ: "Lên sofa ngồi, anh tìm băng cho em."
"Không việc gì."
"Nghe lời." Giọng điệu của Ngôn Hành Nhất hiếm khi cứng rắn như thế.

Tiêu Chi Viễn trơ mắt nhìn anh, nhếch nhếch môi gật đầu.
Trong tủ lạnh không có đá viên, Ngôn Hành Nhất lấy một cây kem đập dập vài lần rồi nhét vào bọc ni lông, quấn thêm khăn bên ngoài đưa cho hắn chườm mặt.
"Tôi không sao, ổn thôi, anh làm việc đi."
Tiêu Chi Viễn ôm lấy đầu gối chôn người trong sofa, ôm lấy nửa bên mặt, đôi mắt rệu rã cụp xuống nhìn mặt đất.

Ngôn Hành Nhất ngồi lên bàn đối diện với hắn, chỉ thấy được đôi môi đã mím chặt lại.
Đó là biểu hiện khi cố sức chịu đựng điều gì đó.
Ngôn Hành Nhất đưa tay nhẹ lướt qua mái tóc Tiêu Chi Viễn, anh nói: "Không phải chịu đựng."
Khóe miệng hắn căng lên, vẫn trong trạng thái nghiến chặt lắc lắc đầu.
"Thừa dịp bây giờ không bị ai chê cười, khóc đi."
Tiêu Chi Viễn cúi đầu xuống rất thấp, anh nhìn thấy bàn tay trống rỗng của hắn, nắm lấy thật chặt.
Sau khắc im lặng ngắn ngủi, có giọt nước mặn chát chảy xuống trên gương mặt, nhòe ướt khóe môi.

Mọi âm thanh bị kiềm chế gần như không nghe thấy tiếng khóc.
Đôi môi đóng chặt của Tiêu Chi Viễn buông lỏng.
Đêm hôm ấy, rốt cuộc Ngôn Hành Nhất cũng hiểu đại khái hoàn cảnh gia đình của Tiêu Chi Viễn.

Thật ra, đó cũng chẳng phải một câu chuyện giật gân li kì với những tình tiết tréo ngoe.


Tiêu Chi Viễn là một tai nạn, một kết quả ngoài ý muốn nhất của đôi nam nữ chưa tiến đến hôn nhân.
Đứa trẻ được sinh ra cũng không khiến hai người đi đến bước cuối cùng, nhưng vì không ai chịu nuôi mà mỗi người mỗi ngả.

Hai bên gia đình đổ lỗi lẫn nhau, gây một trận ầm ĩ rối rắm.

Cuối cùng hai bên thống nhất được thỏa thuận thay phiên nuôi dưỡng, mà đối với Tiêu Chi Viễn bé bỏng mà nói, đó cũng là khởi điểm của cuộc sống lạnh lẽo.

Một đứa trẻ đột ngột xuất hiện như sự sỉ nhục đối với gia đình, qua tay thân thích khắp nơi hai bên nội ngoại cũng hiếm có ai hy vọng hắn lớn lên.
Năm ba, bốn tuổi, mẹ Tiêu Chi Viễn chính thức kết hôn, lấy chồng vùng khác.

Cha lại là người làm ăn quanh năm không thấy bóng dáng đâu, sự tồn tại của Tiêu Chi Viễn giữa hai nhà càng trở nên đáng xấu hổ.
Mọi chuyện cứ tiếp diễn cho đến khi hắn tốt nghiệp cấp ba.
Người cha làm ăn bên nước ngoài của Tiêu Chi Viễn từ đó đến nay vì đủ loại nguyên nhân mà chưa kết hôn sinh con.

Tuổi càng lớn, ông mới bắt đầu để ý cậu con trai đã trưởng thành này, còn có ý gửi tiền để hắn đọc đại học nghệ thuật.

Kết quả, mối quan hệ tình thân này cũng không duy trì được bao lâu, cha hắn làm ăn thất bại gánh một khoản nợ lớn, bốc hơi khỏi thế giới này rồi.
Sau đó, bên nhà nội hắn không biết làm sao tìm được mẹ Tiêu, dẫn Tiêu Chi Viễn đến trước mặt.

Năm ấy mẹ Tiêu giấu nhẹm chuyện mình đã có một đứa con trai để kết hôn vào gia đình giàu có, hiện tại đã là mẹ của hai đứa trẻ.

Tiêu Chi Viễn xuất hiện làm người phụ nữ ấy hoảng hốt, nhưng rồi giấy không gói được lửa, nhà chồng phát hiện sự tồn tại của hắn, nổi trận lôi đình đưa hai mẹ con về cái thôn nhỏ hẻo lánh này chờ giải quyết.

Tiên Hiệp Hay
Edit: tokyo2soul.


Bình luận

Truyện đang đọc