NGÀY HẠ CÓ TIẾNG VE KÊU



Tiêu Chi Viễn viết thư trả lời cho thầy rất nghiêm túc cẩn thận, lúc chọn cách diễn đạt và từ ngữ còn nhờ Ngôn Hành Nhất hướng dẫn nhiều lần, kèm thêm cả cuốn sổ luyện tập gần đây của mình.

Lúc gửi thư xong, hắn quay về yên lặng ngắm Ngôn Hành Nhất hồi lâu.
"Sao đấy?"
Nghe Ngôn Hành Nhất hỏi vậy, Tiêu Chi Viễn dụi đầu vào vai anh, giọng rất thấp: "Mọi người đối xử tốt với em quá."
"Thế em tính báo đáp kiểu gì?"
"Anh nói đi." Tiêu Chi Viễn nhìn anh vô cùng nghiêm túc, "Em nhất định làm được."
Trong chớp mắt ấy, có một thứ tức khắc lao khỏi đáy lòng, suýt chút nữa Ngôn Hành Nhất đã nói ra.
Nhưng anh kiềm chế được.

Chẳng những kiềm được, anh còn tự cười nhạo mình từ đầu đến chân, rồi nhanh chóng phủ lấp câu nói ấy vào bóng tối sâu thẳm, như thể nó chưa từng xuất hiện.
"Không làm nữa."
"Cái gì?"
"...!Bớt bớt vài lần đi."
"Đổi cái khác."
Ngôn Hành Nhất vừa cười mắng "Nhóc hư đốn này" vừa chạm môi hắn.
Nửa cuối tháng sáu, sinh nhật của Ngôn Hành Nhất đến rồi.

Không đợi Tiêu Chi Viễn hỏi, anh đã tự tích cực chủ động "Thứ tư tuần sau sinh nhật anh rồi đó, anh muốn quà".

Sau vài giây ngạc nhiên, Tiêu Chi Viễn nở nụ cười sáng ngời, tí nữa chói mù cả mắt Ngôn Hành Nhất.
Anh biết, Tiêu Chi Viễn thích mình ỷ lại vào hắn, nũng nịu với hắn, càng ngang ngược vô lý càng tốt, nếu rời xa hắn anh sẽ không thể nào tự lo liệu cho bản thân, tốt nhất là không sống nổi.
Bởi vì Tiêu Chi Viễn chỉ có mình anh.
Mà cũng chỉ những khi nhìn thấy nụ cười này, Ngôn Hành Nhất mới có thể khẳng định -- "Hiện tại Tiêu Chi Viễn sẽ không rời bỏ mình."

Ngày sinh nhật ấy, quà Ngôn Hành Nhất đòi là "Một ngày làm vua".

Tuy bình thường cũng gần như đạt tới cảnh giới này rồi, cơ mà trong thời gian đặc biệt nên yêu cầu cũng đặc biệt hơn một chút: Chẳng hạn như lúc lên giường không có lệnh của anh thì Tiêu Chi Viễn không được phép động đậy di chuyển.

Hắn nghiến răng nhẫn nại chờ qua mười hai giờ, sau đó hai người giày vò nhau giữa tiếng kêu rên sợ hãi và thở dốc của Ngôn Hành Nhất, xong xuôi vác cả người mồ hôi mồ kê đi tắm, vậy mà đã đi vào phòng tắm rồi còn đè nhau ra quần thêm.

Sinh nhật thứ hai mươi sáu của Ngôn Hành Nhất đã trôi qua như vậy, và gần như mỗi ngày sau này cũng thế nữa.
Thật lâu về sau, Ngôn Hành Nhất đã từng hồi tưởng lại cuộc sống kia không chỉ một lần.
Anh đã từng để một thiếu nữ đắm mình cuồng nhiệt trong tình yêu dưới ngòi bút mình nói thế này: "Từng ngày, từng phút, thậm chí từng giây tôi trải qua với anh ấy chưa từng có gì khác hơn ngoài hạnh phúc.

Ngay cả nước mắt tuôn dài trên gò má tôi và giọt mồ hơi rơi trên trán anh, lẫn không khí mà tôi hít thở cũng đầy ắp hương đường mật; màn mưa trên bầu trời, ngọn gió thoảng qua ngọn cây và mảnh đất dưới chân cũng vương sắc hồng ửng rực rỡ."
Kiểu cách đến độ làm người ra phát run, Ngôn Hành Nhất vừa viết vừa nổi hết cả da gà da vịt lên, nhưng không thể nào nghĩ ra câu nào hợp hơn thế nữa.
Khi quyết định dẫn Coca đi triệt sản, mùa hè đã gần kết thúc.
Nghe nói triệt sản cho mèo cái khá rắc rối, vậy nên Ngôn Hành Nhất đã chuẩn bị kỹ càng trước khi đi: Ghi chép rồi giao việc cho Tiêu Chi Viễn đi làm.

Để đảm bảo không có sơ hở gì, anh còn sắp xếp ở lại đến hết thời gian quan sát Coca xong mới về.

Thế là Ngôn Hành Nhất dọn dẹp đồ đạc, dẫn theo một người một mèo bắt đầu một chuyến du lịch nhỏ dài bốn ngày ba đêm.
Từ lúc Coca vào phòng tiểu phẫu đến khi tỉnh táo lại mất ròng rã cả buổi trưa.

Hai anh chủ của nó đợi trong bệnh viện không dám cựa quậy gì, về đến khách sạn trời đã tối.
"Ngày mai đi thăm Coca xong chúng ta đi dạo chơi, em muốn đi đâu?"
Tắm rửa xong, Ngôn Hành Nhất đi hỏi ý kiến người cũng chẳng phải dân ở đây, định lên kế hoạch đi loanh quanh chơi.
"Tới nơi anh muốn tới."
"Em đừng ân cần thế chứ..." Mặc dù đã đoán trước được câu trả lời tương tự, thế nhưng Ngôn Hành Nhất vẫn cảm thấy hết sức thỏa mãn trước sự nâng niu nuông chiều và dung túng vô tận mà Tiêu Chi Viễn dành cho mình.

Mà hắn chỉ nở nụ cười an không tài nào kháng cự được, hôn trả anh.
"...!Hai đứa mình như đang hưởng tuần trăng mật vậy."
Tiêu Chi Viễn ôm choàng lấy anh từ phía sau vuốt ve trêu chọc chẳng chịu thôi, bầu không khí đang hài hòa.

Ngôn Hành Nhất nghe hắn nói thế mà cười không ngớt, rõ ràng đến mức làm em người yêu giận dỗi.
"Anh đừng có cười."
Mặc dù biết hắn không giận thật, Ngôn Hành Nhất vẫn nghiêng người hôn trấn an: "Thế em dám cầm nhẫn cầu hôn anh không?"
Nghe anh hỏi vậy, Tiêu Chi Viễn không trả lời ngay.

Hắn quay lại ghìm anh dưới người mình, chăm chú ngắm khuôn mặt, nhìn thẳng vào đôi mắt anh.
"Miễn là anh muốn."
Tiêu Chi Viễn không xem lời Ngôn Hành Nhất nói là câu bông đùa cho vui.
"Tại bất cứ đâu, ở bất cứ thời gian nào, hay trước mặt toàn thế giới, em sẽ nắm chiếc nhẫn cưới trong tay cầu hôn anh -- Pháp luật có đồng ý hay không đều không quan trọng, chỉ cần anh muốn."
Rõ ràng chỉ có nhóc con mới nói mấy lời ngọt ngào đường mật, rõ ràng đó là lời hứa khiến người ta chỉ muốn nhoẻn môi cười.

Nhưng vì từng trải qua, Ngôn Hành Nhất không tài nào cười nổi.

Cuộc đời này có chăng thực sự tồn tại một tình yêu "Anh nguyện vì em mà xem cả thế giới là địch thù", và rằng "Anh nguyện cùng em đi đến chân trời góc bể nơi tận cùng trái đất" -- Nhưng không phải với anh.

Kể cả trước khi chuyện Chu Cẩm phát sinh vỡ lẽ anh cũng không hề tin vào thứ ấy.
Anh có thể toàn tâm toàn ý, nhưng không chắc rằng mình có thể trọn đời trọn kiếp.
Cái thứ tình cảm mang tên cả đời không đổi dời này có lẽ chỉ cần một giây là thay đổi.


Trong tình yêu, anh chưa từng ôm lấy mơ mộng hão huyền, cũng càng không ưng thuận những hứa hẹn thiếu chắc chắn.
Vậy nên khi Ngôn Hành Nhất nói mình sẽ come out với gia đình, anh cũng y lời mà làm.

Anh không nói tên Chu Cẩm ra, đến lúc bị đánh gãy chân cũng không thốt ra nửa lời.
Nhưng dù vậy, ngày ấy anh hoàn toàn không nghĩ đến điều ngây thơ đó.

Anh hiểu Tiêu Chi Viễn không phải nói chuyện cầu hôn, mà là chuyện hắn dám cho cả thế giới này biết mình yêu Ngôn Hành Nhất.
Hắn có can đảm đối diện với ánh mắt của mọi người, có can đảm để đương đầu với mọi chướng ngại và bất công, có can đảm để cùng Ngôn Hành Nhất bỏ ra tất thảy trong đoạn tình cảm này.
Mà khi đó Chu Cẩm không làm được.
Chính vì điều ấy mà Ngôn Hành Nhất mới không cách nào cười nổi.

Anh biết Tiêu Chi Viễn nghiêm túc, thật sự nghiêm túc.

Mặc cho việc cả hai chỉ vừa bên nhau vài tháng, hay chỉ mới quen biết hơn một năm.
Đứa nhỏ này trân trọng anh quá -- Ngôn Hành Nhất như chợt hiểu được thái độ e dè và chùn chân của Chu Cẩm lúc ấy.

Sự kiên định và vững chãi này rất đáng hạnh phúc, nhưng khi đối diện với sự trao đi thiếu cân bằng giữa hai bên, nó lại khiến người ta áp lực không tưởng nổi.
Em thích tôi, tôi cũng thích em.

Nhưng giữa thích và thích, yêu và yêu luôn có bên dày bên mỏng
Hệt như Ngôn Hành Nhất và Chu Cẩm năm ấy, bây giờ là Tiêu Chi Viễn và Ngôn Hành Nhất.
"Em có thích anh thế không?"
Ngôn Hành Nhất vòng tay ôm lấy cổ Tiêu Chi Viễn, kéo hắn vào lòng mình, chóp mũi chạm lên chóp mũi.
"Có."
"Anh không tốt như vậy đâu."
"Có."
Ngôn Hành Nhất không nói nữa, tiếng thở dài khe khẽ bị nhấn chìm vào chiếc hôn sâu với Tiêu Chi Viễn.
Thành phố này không bao lớn, cũng không phải danh lam thắng cảnh hút khách du lịch gì.


Thêm cả việc hai người đàn ông cũng không hứng thú chuyện dạo phố mua sắm, hai ngày vừa rồi đã đến hết những nơi nên đi, Ngôn Hành Nhất dồn hết thời gian lãng phí trong nhà sách.
Từ tư liệu đến tiểu thuyết mới xuất bản, Ngôn Hành Nhất không tiếc máu hủy diệt càn quét sách vở.

Lượn xong, sách trong xe đẩy của Tiêu Chi Viễn đã chất thành núi.
"Nặng quá không? Đưa cho anh vài quyển." Có chuẩn bị sẵn túi mua sắm to cũng không đựng hết đồ anh mua mà phải cầm riêng ra, đốt ngón tay của Tiêu Chi Viễn đã bị siết đỏ bừng lên.
"Không cần." Tiêu Chi Viễn chìa cùi chỏ đẩy tay Ngôn Hành Nhất về, "Em không sao, chân anh có ổn không?"
"Vẫn ổn, nhưng mà hình như tụi mình về đúng giờ cao điểm rồi, không dễ bắt xe đâu."
Không chiếc taxi nào trên phố vắng người, Tiêu Chi Viễn quan sát chốc lát, hếch cằm về phía đèn xanh đèn đỏ ở giao lộ tiếp theo, "Để em qua kia xem, anh đứng đây đừng đi đâu hết."
Giờ tan làm dòng người ngược xuôi trong trạng thái đầy vội vã, Tiêu Chi Viễn khó khăn đi ngược đám đông.

Mới chỉ vỏn vẹn vài bước mà dòng người chen lấn đã lấp kín bóng lưng hắn, đến mức Ngôn Hành Nhất không thể tìm thấy chiếc áo thun trắng nọ.
Cảnh tượng này dường như rất quen thuộc.
"Chi Viễn --!"
Tiếng gào thật to của Ngôn Hành Nhất làm người qua đường ghé mắt nhìn, nhưng anh cứ như không phát giác được mà tiếp tục gọi to tên Tiêu Chi Viễn, mãi đến tận khi hắn ngạc nhiên chạy về cạnh anh.
"Anh sao vậy?"
"Không có gì." Ngôn Hành Nhất nói, "Chúng ta đi ăn cơm trước, chưa vội về."
"Em không đói, sợ anh mệt."
Ngôn Hành Nhất lắc đầu: "Nhưng mà anh đói rồi này."
Tiêu Chi Viễn nhìn anh cười cười: "Mới ăn chưa được ba tiếng nữa." Hắn vừa nói vừa xách túi đựng lên, "Đi thôi."
Đương nhiên Ngôn Hành Nhất cũng không đói.

Chỉ là vào thời khắc nọ, anh đã xác định rõ ràng thứ cảm giác sợ hãi về điều mình từng lo lắng -- Nỗi sợ một ngày nọ Tiêu Chi Viễn sẽ biến mất như thế, và không bao giờ được gặp lại nữa.
Nỗi sợ ấy mãnh liệt đến mức vượt ra khỏi phạm vi mà anh cứ ngỡ mình chịu đựng được, là điều mà anh không bao giờ có thể tưởng tượng ra.
"Giữa thích và thích, yêu và yêu luôn có bên dày bên mỏng" -- Mà anh của hiện tại đã chẳng tài nào xác định được của ai dày hơn, và của ai mỏng hơn.
Trong lòng anh có lời tự nhủ rất rõ ràng:
- - Phải dừng lại đi thôi.
Edit: tokyo2soul.


Bình luận

Truyện đang đọc