NGÀY HẠ CÓ TIẾNG VE KÊU



Ngôn Hành Nhất nhìn chằm chằm bàn tay mà Tiêu Chi Viễn nắm lấy, sợ hết hồn cũng không biết phải phản ứng thế nào.
Sau vài giây im ắng ngắn ngủi, Chu Cẩm cười lạnh.
"Cậu bé xem phim điện ảnh hơi quá rồi đó, có phải còn định hôn một cái thể hiện tính chân thực không?"
"Không cần thiết." Mặt Tiêu Chi Viễn không có biểu cảm gì, "Tin hay không tùy anh, nhưng bắt đầu từ giờ phút này nếu anh còn quấy rầy anh ấy, chắn chắn tôi sẽ không khách sáo với anh nữa."
Chu Cẩm như nghe được cái gì buồn cười lắm, phụt cười: "Cậu bé này, trưởng thành thêm một chút nữa đi chứ nhỉ?"
Tiêu Chi Viễn khẽ cau mày: "Trưởng thành được như ngài tôi cũng không muốn lắm đâu."
Ngôn Hành Nhất nhịn không nổi nữa, phì cười thành tiếng.
Đái khái Tiêu Chi Viễn đã gom hết vốn liếng kỹ năng diễn xuất cả đời này thể hiện ra rồi.
Mặc dù Ngôn Hành Nhất đã nghĩ đủ mọi cách đuổi Chu Cẩm đi, nhưng tuyệt đối không ngờ đến trong đầu Tiêu Chi Viễn còn có đoạn nối kiểu này nữa chứ.

Đem hẳn cả chữ "ngài" siêu trào phúng của mình ra học y khuôn trăm phần trăm.
Có lẽ là nghe được hàm ý xỏ xuyên khích bác trong lời Tiêu Chi Viễn nói, hoặc có lẽ là do tiếng cười của Ngôn Hành Nhất không hề dối trá giễu cợt; sắc mặt của Chu Cẩm trở nên khó coi trong chớp mắt.
"Được rồi, Chi Viễn." Ngôn Hành Nhất vỗ nhè nhẹ lên bàn tay đang nắm lấy tay mình, "Để anh nói cho cậu ta biết."
Ngôn Hành Nhất không hề thấy Chu Cẩm đáng thương, mà là anh không muốn Tiêu Chi Viễn phải đứng ra trước giải quyết vấn đề thay mình.
"Anh nói với anh ta cái gì, còn cái gì để nói nữa!" Tiêu Chi Viễn nóng nảy, "Anh không việc gì phải dễ dãi như vậy."
"Yên tâm.

Anh sẽ không như lần trước đâu, chắc chắn không." Ngôn Hành Nhất siết chặt lấy tay hắn, hạ nhẹ giọng, "Anh phải tự giải quyết."
Tiêu Chi Viễn mím môi nhìn chăm chăm anh hồi lâu, biểu cảm không hề cam tâm đành lòng, mãi sau mới chậm chạp buông tay khỏi anh.
Anh biết Tiêu Chi Viễn lo lắng, nhưng chính những lo lắng ấy là niềm can đảm để anh đủ mạnh mẽ đứng tại đây, tỉnh táo đối diện với Chu Cẩm.
Anh vỗ vai Tiêu Chi Viễn: "Em vào nhà đi, để anh giải quyết."
Tiêu Chi Viễn liếc mắt trừng trừng Chu Cẩm, quay đầu dặn đi dặn lại Ngôn Hành Nhất: "Có việc nhớ gọi tôi, nhất định phải gọi tôi, tôi ở cửa chờ anh."
Ngôn Hành Nhất cười không ngớt, ngay cả đi đến trước mặt Chu Cẩm vẫn chưa thôi nhoẻn môi cười.
"Không phải cậu ta." Chu Cẩm lên tiếng, "Tôi có thể khẳng định với em."
Nhưng Ngôn Hành Nhất chỉ cười, không tỏ ý kiến.

"Phải hay không thì làm được gì."
"..."
"Chu Cẩm, tôi không hiểu giờ này cậu còn xuất hiện trước mặt tôi còn có nghĩa lý gì khác?"
Ngôn Hành Nhất không hề có ý chất vấn, anh chỉ thắc mắc.

Nhưng bây giờ không gay gắt nặng nề chỉ khiến Chu Cẩm nhận thức được, đến cả giận dữ anh cũng khinh thường tỏ ra với y.
"Hành Nhất...!tôi để tâm đến em..

còn hơn cả trong tưởng tượng."
Ngôn Hành Nhất nhìn người mình đã từng yêu, biết giây phút này y không nói dối.
Đó mới là sự trả thù độc ác nhất -- Tận sâu trong lòng anh nhen nhóm chút khoái trá.

Chu Cẩm, cậu cũng giống hệt tôi thôi, tự làm tự chịu.
"Cậu biết trễ quá nhỉ."
"Hành Nhất..."
"Tôi đã nói rồi, tôi đây chỉ...!xem thường cậu.

Cậu đã hoàn toàn không thể đồng ý với tôi, có thể từ chối tôi; dù tôi đau khổ nhưng vẫn sẽ hiểu được, tôi cũng có thể chờ đợi cậu.

Có lẽ kết cục của chúng ta sẽ là không bao giờ nói ra, hoặc chưa kịp come out với gia đình đã chia tay thì vẫn tốt hơn bây giờ."
Ngôn Hành Nhất nhìn chằm chằm vào mắt Chu Cẩm, gằn từng chữ một: "Thế nhưng, cậu phản bội tôi, phản bội tình cảm của chúng ta."
"Tôi không muốn biết lý do khi ấy của cậu, có thể cậu có nỗi khổ bất đắc dĩ nào đó.

Mà tôi cũng đã vì "nỗi khổ tâm" ấy mà chấp nhận đánh đổi.


Dù có thế nào đi nữa, kể từ ngày hôm đó tôi và cậu đã không còn khả năng quay về như lúc đầu.

Bây giờ mỗi một lần nhìn thấy cậu là mỗi lần nhắc nhở tôi về những đau đớn lúc cái chân này bị đánh gãy."
"Tôi đã từng tìm rất nhiều lý do bao biện cho cậu, có phải bị người ta uy hiếp như trong phim ảnh mà có nỗi khổ riêng? Thế nhưng đã bao nhiêu năm trôi qua như thế rồi, dù vì lý do gì hay dù bất kỳ ai đi nữa, kết quả cũng không có gì khác biệt."
Chu Cẩm nói không thành tiếng.

Ngôn Hành Nhất khẽ gật đầu một cái, nhẹ nhàng cất giọng như thủ thỉ: "Nỗi đau ấy cậu sẽ không bao giờ hiểu được."
"Cậu có làm nhiều bao nhiêu chân của tôi cũng chẳng khá khẩm lên được.

Chân cậu có đứt mất tôi cũng không lấy làm hả hê vui vẻ.

Cho nên đừng làm mấy trò đền bù vô ích, không có tí tác dụng nào đâu.

Cậu biết tính cách của tôi rồi, đã quyết định là sẽ kiên định đến cùng.

Hai năm trước là thế, bây giờ cũng không thay đổi."
"Nếu như cậu thật sự còn chút ít tình cảm với tôi.

Thế thì hãy để tôi sống cuộc đời bình lặng của tôi đi, đừng để tôi nhớ đến bất kỳ đau khổ nào nữa."
Sắc mặt của Chu Cẩm đã nhuốm đầy thương đau, nhưng y vẫn không buông tha: "Đừng tận tuyệt như vậy mà, Hành Nhất..."
"Cậu hẳn phải biết rõ, với tôi mà nói sự xuất hiện của cậu là một loại nỗi đau."
"Nhưng nếu bây giờ tôi nói.

Bây giờ tôi đã có thể thực hiện những lời hứa khi ấy thì sẽ ra sao?"

Ngôn Hành Nhất giữ im lặng vài giây ngắn ngủi, khẽ mỉm cười:
"Cậu sẽ đồng ý đấy, tôi thì không."
Chu Cẩm nhắm mắt lại, chua cay đắng chát hằn trên gương mặt.

Khi y mở mắt ra, Ngôn Hành Nhất biết y đã hạ quyết định.
Chu Cẩm nhìn ngắm người trước mắt mình, em ấy vẫn giống hệt hai năm trước, đôi mắt sáng ngời, luôn tin tưởng vào niềm kiên định -- kiên định vạch rõ giới hạn với mình.
"Tôi hiểu, tôi sẽ không đến nữa."
Y kiềm lòng chẳng được vuốt ve bờ vai của Ngôn Hành Nhất, cảm giác rõ ràng cơ thể anh căng lên, một thoáng ôm riết lấy anh vào ngực.
"Cớ sao chúng ta lại thành ra thế này..."
Tiếng nỉ non đầy khổ sở đớn đau khiến Ngôn Hành Nhất ngầm cho phép y ôm mình.
Cậu nếm được mùi vị này rồi, thật ư?
Tôi đã biến thành loại lòng dạ tiểu nhân hận thù, sẽ không vì cậu đau khổ mà có dù chỉ một chút mềm lòng.

Chu Cẩm, cậu khổ sở chân thật như thế mới khiến tôi càng thấy sung sướng.
Cậu đau khổ thêm nhiều chút ha.
Chu Cẩm nào biết Ngôn Hành Nhất đang nghĩ gì.

Y còn bận ôm ấp nhớ lại khoảng thời gian tươi đẹp mà cả hai đã từng thân mật bên nhau.

Nhiệt độ của người này, giọng nói, lẫn cả hơi thở đều quen thuộc đến vậy, quen thuộc như thể chưa từng chia lìa.
Y gần như vô thức cạ vào gò má của Ngôn Hành Nhất, muốn hôn lên môi anh một cách rất tự nhiên.
"Chu Cẩm!" Ngôn Hành Nhất kinh hãi, nhưng còn chưa kịp đưa tay đẩy y ra, Chu Cẩm đã giật ngược khỏi mặt anh.
Tiêu Chi Viễn nắm lấy cổ áo Chu Cẩm nện y xuống đất, dộng từng đấm không thương tiếc.
Ngôn Hành Nhất nhìn thấy sự tàn ác mà không ngôn từ nào có thể diễn tả được trên gương mặt Tiêu Chi Viễn.
Dù đứa nhỏ này lúc nào cũng trông quạu cọ chẳng vui, mặt mày luôn ịn hàng chữ "Tôi đang tức giận" nhưng chưa từng khi nào phẫn nộ đến mức khiến người ta sợ hãi như thế.

Ánh mắt sắc bén lạnh lùng như thể đâm xuyên được người khác.
Tiêu Chi Viễn như thế làm chút tức giận vừa nhen lên trong lòng Ngôn Hành Nhất thành thứ vặt vãnh không đáng kể.


Anh cũng lập tức ý thức được mình phải nhanh chóng làm đứa nhỏ này tỉnh táo lại.
"Chi Viễn, Chi Viễn! Đừng đánh nữa!"
Nắm đấm và cơ thể đau đớn đánh thức Chu Cẩm khỏi giấc mộng ngắn ngủi.

Y nhanh chóng hiểu chuyện gì đang xảy ra, bắt đầu vô thức đánh trả.
Ngôn Hành Nhất không tưởng nổi mọi thứ lại phát triển theo chiều hướng này.

Anh bán sống bán chết can ngăn hai người đang xô xát ra, bất chấp nguy hiểm đứng chắn ở giữa như tấm khiên thịt sẽ liên lụy chịu đòn.

May mắn là cả Tiêu Chi Viễn và Chu Cẩm đều sợ Ngôn Hành Nhất bị thương.

Mặc dù không hiểu vì sao mặt bị khuỷu tay của ai sượt qua, rốt cuộc anh đã thành công dừng hai người này lại khỏi vụ vật lộn vô nghĩa.
"Đủ rồi đủ rồi! Tất cả dừng lại cho tôi." Ngôn Hành Nhất dựa lưng vào ngực Tiêu Chi Viễn, hai tay duỗi thẳng giữ Chu Cẩm phía đối diện...!giờ này anh hận mình không phải là một con vượn tay dài hết sức.
"Đừng làm chuyện không nên làm." Ngôn Hành Nhất trợn trừng mắt nhìn Chu Cẩm.

Mặc dù anh cũng rất muốn trừng Tiêu Chi Viễn nữa, nhưng đành chịu thôi, sau đầu làm gì có mắt.
Chu Cẩm tự nhận ra anh đang ám chỉ điều gì, đại khái cũng cùng lý do cho việc Tiêu Chi Viễn nhào tới đấm mình.
Vừa rồi y nói mình không tin, nhưng bây giờ lại tin.
"Tôi..."
"Đi!"
Gò má Chu Cẩm căng chặt, hàm nghiến ngấu cứng rắn, cuối cùng cũng chỉ có thể trút một tràng thở dài nặng nề.

Ánh mắt y nhìn Ngôn Hành Nhất đầy đau thương, như muốn in hình bóng anh vào con ngươi mình vậy, từng bước từng bước một ra khỏi tầm mắt của hai người.
Đến khi Chu Cẩm biến mất, Ngôn Hành Nhất mới thở phào nhẹ nhõm, quay người lại đối mặt với Tiêu Chi Viễn.

Anh vừa mới hỏi một câu "Làm sao thế" đã bị Tiêu Chi Viễn gào vào mặt:
"Tên kia hônanh!"
Edit: tokyo2soul.


Bình luận

Truyện đang đọc