NGHE NÓI KIẾP TRƯỚC TÔI LÀ TRA CÔNG

“Cậu tại sao lại làm như vậy.” Lộ Tiếu kinh ngạc, “Cậu là người sống, sao có thể bắt cậu đi làm thực nghiệm.”

Trần Cảnh Tông tiến lên một bước: “Tôi tin anh, nhưng không tin những người khác.”

Lộ Tiếu trầm mặc trong chốc lát, nói: “Tôi tôn trọng ý nguyện của cậu, nếu cậu không muốn, ta có thể không nói cho người khác.”

“Cám ơn.” Trần Cảnh Tông rũ mi mắt, đôi mắt sóng nước lóng lánh, “Chỉ là, tôi lo lắng đám người Phương Việt…… Anh biết vì sao tội bại lộ trước mặt họ không, bởi vì cậu ta sẽ thương tổn tôi.”

Hắn lại nhìn về phía Lộ Tiếu, ngữ khí khẩn thiết: “Tôi biết, trước kia anh đã quen biết Phương Việt, nhưng không ai hiểu anh ta nhiều hơn so với tôi, anh phải cẩn thận.”

“Cậu nói lời này có ý gì.” Lộ Tiếu hỏi, lúng túng nói tiếp, “Hai người trước kia không phải người yêu sao?”

Trần Cảnh Tông cả kinh, bả vai chậm rãi rũ xuống: “Anh ta nói cho anh sao? Không ngờ lại rơi vào chuyện như vậy……”

Không, là chính hắn tự nói.

“Đúng, chúng tôi từng là người yêu. Nhưng mọi thứ đều chỉ còn là quá khứ. Nguyên nhân chính vì như vậy, tôi mới hiểu anh ta như thế. Phương Việt anh ta……” Trần Cảnh Tông đau thương nói, “Đã từng phản bội tôi.”

“Không thể.” Lộ Tiếu phản bác.

“Anh quả nhiên không tin, nhưng sự thật như thế, tôi không cần phải lừa anh.”

Lộ Tiếu nhíu mày: “Nhất định có gì hiểu lầm.”

Hiểu lầm? Trần Cảnh Tông nắm vững quyền tâm, móng tay như đâm thủng lòng bàn tay, trên mặt hiện lên một nụ cười khổ. 

Sao có thể là hiểu lầm, hết thảy đều tận mắt nhìn thấy. Thái độ của Phương Việt đối với cô gái kia rõ ràng không bình thường, rõ ràng hắn và anh đã yêu nhau, vậy mà anh lại hỏi han ân cần với người khác. Hắn nhớ rõ mình từng tỏ ta bất mãn, lại bị anh bỏ qua qua loa lấy lệ, cũng không bận tâm tâm tình của hắn.

Nhớ khi ngọn lửa ấy lớn cỡ nào, ngọn lửa ấy nóng cỡ nào, tiếng thét chói tai xé rách phía chân trời. Hắn và cô gái kia cùng bị lửa lớn vây khốn, Phương Việt xông tới, thế nhưng dẫn lại cứu cô gái đó trước, ngay cả một cái liếc mắt cũng không có. Lúc sau, hắn chỉ còn cảm thấy từng thớ thịt trên người như bị đốt cháy, tay chân rời khỏi thân thể vì bị gặm cắn. 

Nhớ lại, ánh mắt Trần Cảnh Tông ảm đạm, khóe miệng cong lên nụ cười nản lòng thoái chí. Thôi, việc đã đến nước này, nhớ lại có tác dụng gì. Hắn đưa ánh mắt nhìn Lộ Tiếu: “Vô luận anh tin hay không, tóm lại tự đó về sau, tôi thề thế bất lưỡng lập với Phương Việt. Nếu anh khăng khăng tin anh ta…… tôi vô năng, không thể đi theo anh nữa.”

“Cái gì?” Lộ Tuếu nhíu mày.

“Anh nếu không tin tôi, tôi đây hà tất ở trước mắt anh chọc người chán ghét.” thần sắc Trần Cảnh Tông thống khổ.

“Tôi không phải không tin, cũng không chán ghét cậu.”

“Vậy anh……”

Lộ Tiếu nuốt nửa câu sau về: “Tôi còn cảm thấy giữa hai người có hiểu lầm, hẳn là cần phải nói chuyện.”

Ha. Cũng không biết anh ta cho Lộ Tiếu uống thuốc gì, làm y mù quáng tín nhiệm như vậy. Trái tim Trần Cảnh Tông chợt đau. Nếu có ai muốn co quan hệ tốt đẹp với kẻ thù, trên đời còn có cái gì thống khổ hơn nữa?

“Nếu là thật sự, nếu hết thảy đều là thật sự, anh muốn ai.” Trần Cảnh Tông đưa mắt, ngôn ngữ bi thiết. Chẳng lẽ một đời này, còn muốn bị thương một lần nữa?

Lộ Tiếu sửng sốt —— vì sao lại là y chọn, chuyện này liên quan đến y sao. Nhưng rồi y nghĩ nghĩ, vẫn nói: “Phương Việt lập tức phải đi.”

Trần Cảnh Tông mở mắt ra, nhìn về phía Lộ Tiếu. Phương Việt phải đi? Ngụ ý là giữ mình lại sao. Thật là một cú Thái Cực tuyệt đỉnh, căn bản không đề cập tới chọn ai, chỉ vì một người phải rời khỏi, cho nên một người khác tự nhiên có thể lưu lại. Nhưng hắn cũng không muốn nghe lời thế này. Nếu là một tên đầu gỗ, không nói thẳng thì ai biết. 

Trần Cảnh Tông mặt mày u oán: “Ý tôi không phải như thế. Anh chẳng lẽ còn không cảm giác được sao, tôi có cảm tình đối với anh.”

Lộ Tiếu không tự chủ được lui về phía sau một bước, hình như câu chuyện phát triển sai rồi. 

Nhưng mà Trần Cảnh Tông căn bản không chú ý tới ai kia đang lùi bước, lo chuyện thổ lộ: “Tôi muốn nói chuyện tình cảm, là thích.”

“Khoan đã.” Lộ Tiêud luống cuống, “Cậu lầm rồi, hơn nữa hiện tại không phải lúc nói chuyện này……”

“Tôi không lầm,” Trần Cảnh Tông kiên định, “Tôi không muốn lừa gạt mình, mặc kệ anh tiếp nhận tâm ý tôi hay không, tôi phải nói ý nghĩ của mình cho anh.”

Nói xong chuyện chân tình, phòng lâm vào trầm mặc. Trần Cảnh Tông mạo hiểm xong má phao phao hồng nhạt, Lộ Tiếu đứng đó, không đáp. Và còn một người nữa, đó là Lý Khiêm đang đứng ngoài cửa. 

Lý Khiêm được những người đó thả chạy, trực tiếp chạy tới văn phòng chuẩn bị mật báo, kết quả thật trùng hợp lại đụng phải cảnh tượng này. 

Cả người gã cứng đờ, bàn tay chậm rãi trượt xuống, cơ hồ không dám tin vào những gì nghe được, còn tưởng rằng nghe lầm. Chữ ‘thích’ luôm được lặp lại trong đầu, muốn tự dối mình cũng khó. 

Măt thấy bóng dáng Trần Cảnh Tông, Lý Khiêm vô cùng vui sướng. Nhưng không nghĩ tới lại hai người lén lút làm loại chuyện này. Trong lúc nhất thời, nghi ngờ, kinh ngạc, bi thống, vô số loại cảm xúc dấy lên trong lòng, xoay quanh đan xen, loạn đến đầu gã váng mắt hoa, lực quan tâm Trần Cảnh Tông cũng không còn.

Vì sao, vì cái gì?

Đại não Lý Khiêm trống rỗng, chỉ treo trong đầu mấy chữ ấy. 

Tại sao lại như vậy, gã có chỗ nào không tốt? Lý Khiêm thề,  so với bất luận kẻ nào trên đời gã tuyệt đối yêu Cảnh Tông nhất, nhưng đối phương ngay cả một ánh mắt cũng lười bố thí, mặc cho gã ở phía sau kêu gọi, đuổi theo, giống một tên ngốc. 

Phương Việt, Lộ Tiếu? Hai tên khốn đó, đến tột cùng có chỗ nào đáng khen. Đúng, gã đích xác diện mạo bình thường, không bắt mắt như hai người kia. Nhưng dù như thế, ngay cả một cơ hội cũng không muốn cho sao. Mà trừ những lý do ấy, ít nhất, gã là kẻ yêu Cảnh Tông nhất. 

Nhưng mà, tình cảm tốt đẹp một khắc vặn vẹo. Lý Khiêm chán ghét cái cảnh Cảnh Tông bị người khác cướp đi, và ngay cả Cảnh Tông, người mà gã yêu cũng thật đáng hận. 

Đã không thích, vì sao không hung hăng cự tuyệt? Vì sao khi gã chán ngán thất vọng nhất, lại ôn nhu rắc thêm hy vọng cho gã?

Trong ánh mắt Lý khiêm hiện lên thống khổ cùng không cam lòng, cuối cùng lại yên lặng, dần dần thu mình thâm trầm.

“……”

Đây đều là bị buộc.

Nếu không chiếm được, vậy thì hủy diệt đi.

Phương Việt đặt mua một đống đồ giao cho cha mẹ Ngô Giang, lúc sau liền chuẩn bị cùng Bạch Phong rời khỏi doanh trại an toàn. Cùng đi theo còn có một gái xinh xắn, nghe nói tên là Mã Kha. Phương Việt mơ hồ nhớ đây là cô gái mấy ngày hôm trước Bạch Phong theo dõi, không khỏi cảm thấy tò mò, tầm mắt vẫn luôn đi theo cô. Cô gái cũng phát hiện, lại không hề phản ứng, tựa hồ không có ý nói chuyện với nhau.

Phương Việt đang muốn mở miệng hỏi chuyện, lại nghe thấy Bạch Phong gọi: “Lên xe, đi thành phố H.”

Giương mắt vừa thấy, phát hiện đối phương đã an toạ trên một chiếc xe, uy phong lẫm liệt đến trước mặt anh.

“Thành phố H?” quê Phương Việt là phụ cận thành phố H, nhưng thật ra tiện đường, chỉ là không biết Bạch Phong qua bên kia có chuyện gì.

Bạch Phong như là nghe thấy nội tâm anh, trả lời: “Tìm người.” Lại ném mũ bảo hiểm qua. 

Xe một lớn một nhỏ từ doamh trại đi ra. Mã Kha đi một chiếc, Bạch Phong Phương Việt cùng đi một chiếc. 

Qua chính ngọ, lóa mắt nhìn thái dương kéo dài về phía chân trời, bắn Phương Việt quay đầu lại nhìn lướt qua doanh trại, lúc này cổng đã được tuần tra viên đóng lại. Đàn zombie nghe động tĩnh, đồng thời vây quanh đây, lại bị che ở ngoài cửa.

Bởi vì đi quá gấp, còn quên thông báo cho Lộ Tiếu một tiếng. Nhưng Phương Việt cũng không cần quay lại, dù sao đến lúc đó những thủ vệ cũng thông báo lên thôi. 

Trên đường chậm trễ rất nhiều chuyện, cũng không biết cha mẹ mạnh khỏe hay không. Nội tâm anh ẩn ẩn nôn nóng bất an, nhưng lại cảm thấy cũng mới hơn 40 tuổi, thân thể khoẻ mạnh, hẳn là có thể bảo vệ tốt mẹ mình, ngăn mình đừng suy nghĩ bậy bạ, mau chóng trở về là được. 

Khẳng định không thành vấn đề.

“Boom!!!”

Đột nhiên, cách đó không xa truyền đến tiếng nổ mạnh đinh tai nhức óc. Đầu Phương Việt đau nhói, chỉ cảm thấy phía sau vọt tới một cổ sóng nhiệt, những viên đá nhỏ từ bốn phương tám hướng bay tới, hung hăng bay đến lưng anh. Anh bị nhiệt khí bức cho bay từ trên xe lăn xuống, bất đắc dĩ quỳ rạp trên mặt đất tránh sóng nhiệt. Zombie rít gào cùng mọi người kinh hoảng thất thố kêu gọi không dứt bên tai.

Phương Việt có điểm ngốc bức, híp mắt quay đầu lại nhìn về phía nơi xảy ra. Nhưng khi nhìn thấy, đồng tử tức khắc phóng đại, cả người cương cứng tại chỗ.

Doanh trại bị nổ. 

Các thủ vệ  ngã trên mặt đất, mặt xám mày tro, máu tươi đầm đìa. Lưới sắt sập, cổng lớn mở ra, nghênh đón những dị hình, zombie xông vào. Những con zombie đứng gần đều bị vụ nổ làm ngã, nhưng lại liên tiếp mà lên, múa may hai tay, lao vào như một con lũ lớn. 

Lúc này sâu trong doạn trại vẫn liên tiếp truyền đến tiếng nổ mạnh, mọi người kinh hoảng chạy khắp nơi. Nhưng tránh thoát vụ nổ, lại tránh không khỏi những dị hình tấn công. 

Tiếng thét chói tai, khóc kêu, rít gào, tựa như địa ngục. Máu bắn khắp nơi như mưa, hỏa thế nháy mắt mở rộng. Ngọn lửa ngun ngút bốc cao ngăn đường chạy, lại cản không được dị hình đến.

Lũ quái vật xông vào đống lửa, lại từ lửa xuyên ra, không chút nào bận tâm đến thân thể bị cháy, nhìn vào con mồi của mình thét chói tai. Làn da hư thối bị đốt thành than đen, phát ra một hơi thở quái dị, tràn ngập trong không khí. 

“Sao lại thế này!” Mã Kha ngồi ở trong xe cũng cảm nhận được kia cổ chấn động, vội vàng từ trên xe xuống, lại thấy thảm trạng như vậy. Cô không dám tin lùi ra sau vài bước, thân thể đụng phải cửa xe, lại không hề sở giác.

“Tại sao lại như vậy?” Cô gái lẩm bẩm, lại phản ứng ngay tức thì, vội vàng nói với hai người, “Đi mau! Dị hình sẽ bị thanh âm hấp dẫn lại đây!”

Như đáp lại lời của cô, mấy con quái vật mang màu đen như than cốc nhảy từ toà nhà xuống, đánh về phía ba người. Mã Kha rút súng lục, giơ tay nhắm nhược điểm dị hình, nhưng chúng có tốc độ quá nhanh, mấy phát toàn bộ thất bại.

Đáng giận, thuốc đâu…… cô một tay sờ túi tiền, đôi mắt gắt gao nhìn chằm chằm quái vật đang đánh tới. Đáng tiếc còn không kịp lấy ra, quái vật đã đụng phải thân thể gần trong gang tấc. Cô giơ súng lên, không hề quan tâm mà nổ mấy phát, hy vọng có thể gây trở ngại nó, nhưng đều tránh thoát.

Không được, không còn kịp rồi!

Đột nhiên, dị hình bị đánh một cú giữa không trung, tiếp theo “bộp” một tiếng rơi trên mặt đất, không phản ứng.

Mã Kha kinh ngạc nhìn về phía cậu thanh niên đứng phía sau dị hình, người nọ đôi mắt đỏ bừng, rõ ràng mới vừa uống thuốc, đang ở dùng sức rút côn sắt ra khỏi bụng dị hình. 

“Phụt ——” côn sắt rút ra mang theo chất lỏng ghê tởm không rõ. Anh nhìn về phía cô, đột nhiên thần sắc biến đổi, giơ côn sắt lên lại dùng lực nén lại. 

Cái gì, vì sao lại công kích cô?

Mã Kha theo không kịp tốc độ, không kịp né tránh. Chỉ cảm thấy đỉnh đầu một trận gió, côn sắt cơ hồ đảo qua da đầu cô, cô nhắm mắt lại chỉ thấy tối đen, không hề có một tia sáng 

“Cô mau lên xe!” Phương Việt rống lên một tiếng, tiếp theo liền xoay người đối phó quái vật. Kết quả quay đầu nhìn lại, mới phát hiện Bạch Phong đã giải quyết hết đám còn lại. Mã Kha chui vào ghế điều khiển, nổ động cơ. Bạch Phong cũng ngồi lên máy xe, nhưng Phương Việt lại khong đi theo. 

“Đi thôi.” Mã Kha hạ cửa kính thúc giục.

Phương Việt nhìn cô, lại nhìn về phía Bạch Phong: “Tôi phải trở về.”

Hoàn chương 40

Bình luận

Truyện đang đọc