NGHE NÓI KIẾP TRƯỚC TÔI LÀ TRA CÔNG

“Không phải anh rất hận tôi ư, vì sao lại làm ra chuyện dối trá này!” Là muốn hắn thiếu nợ ân tình, hu là muốn triệt tiêu ân oán của hai người? Anh ta thiếu nợ mình, cả đời cũng trả không hết. 

“……” Phương Việt sáng suốt mà làm lơ Trần Cảnh Tông, ngược lại nói, “Các người cẩn thận, đường đi có nhiều ngôi nhà bị đổ, tốt nhất đi tìm một chiếc xe.”

Lộ Tiếu thận trọng gật đầu: “Đã biết, cậu cũng thé.”

Tình hình ở trong doanh trại thật sự còn nghiêm trọng hơn. Nhiều nơi bị đốt cháy rụi, hóa thành một đống than đen đổ xuống ngăn trở đường đi, ngay cả xe máy cũng khó đi. Hai bười Phương Việt không thể không bỏ phương tiện giao thông, vượt qua chướng ngại vật bằng cách đi bộ. 

Khác với Lộ Tiếu —— Trần Cảnh Tông tựa hồ còn muốn nói gì, nhưng nhìn Lộ Tiêud phải đi, do dự một phen nhưng vẫn là hậm hực đi theo phía sau. Lúc sau hai người tới phòng cho thuê. Bạch Phong không theo sau, canh giữ ở cửa ngăn trở dị hình, Phương Việt đi ba bước cũng đi hai bước bò lên trên thang lầu.

Bởi vì ở chỗ hẻo lánh, phòng cho thuê chi bị lửa bén đến. Lúc này hành lang im lặng, không có một bóng người, chỉ thấy rêu xanh ẩm ướt dính đầy vách tường, dưới chân là sàn xi măng lạnh, tiếng bước chân dồn dập vang cả hành lang. 

Phương Việt tìm được nhà cha mẹ Ngô Giang, gõ cửa: “Cháu là Phương Việt, hai người ở đó không!”

“Cốc cốc!”

Nhưng mà, gõ một lúc cũng không có người đáp lại. Phương Việt đột nhiên nhớ tới, nếu giờ là ban ngày, vậy bọn họ hẳn là ở bên ngoài làm việc.

Đáng chết, lãng phí thời gian. Anh lập tức xoay người chuẩn bị rời đi, nhưng đi chưa được mấy bước, lại nghe thấy trong phòng truyền đến tiếng ghế dựa đổ xuống.

Bên trong có người? Phương Việt lại quay lại: “Chú Ngô, tình hình giờ rất không ổn, hai người mau ra đây!”

Nhưng không ai hé răng, giống như vừa rồi chỉ là ảo giác.

“Tôi biết hai người ở bên trong, vì sao không nói gì?”

Phương Việt gõ vài lần lên cửa, vẫn không ai lên tiếng. Anh lui về phía sau vài bước, “Cháu phá cửa vào đây.” Nói thế lấy đà xông vào phá cửa. Khoá phòng cho thuê cũng không chắc chắn, bị anh đâm cho lung lay sắp đổ, như sắp hư ra.

Lúc này, bên trong truyền đến tiếng thở dài thật dài: “Cậu…… Đi đi, đừng đến đây.”

“Chú Ngô?” Phương Việt dừng động tác, vội la lên, “Hai người quả nhiên ở trong. Còn có thời gian, cùng cháu đi thôi.”

“Đi không được.”

Phương Việt ngẩn ra: Cái gì?

“Lúc trở về, chú đã bị zombie cắn. Cô của cháu, cũng bị dị hình gây cảm nhiễm……” người đàn ông dường như không được. Nếu không phải vì trở về để lấy ảnh chụp con trai, có lẽ chuyện cũng không đến nỗi này. 

“Không sao! Thời gian phát bệnh rất dài, nhất định có thể chế tạo ra được thuốc……”

“Đừng nói nữa, vô dụng.” Người bên trong cũng không tin tưởng lý do thoái thác của Phương Việt. 

Tay Phương Việt dán ở trên cửa, thanh âm đè thấp: “Giờ bạn cháu đang đợi ở dưới, cậu ấy rất lợi hại. Nhưng bên ngoài dị hình rất nhiều, tôi không biết cậu ấy có thể kiên trì bao lâu. Không còn thời gian, hai người không phải muốn gặp con trai sao, hãy vì cậu ta mà sống sót.”

Trong phòng trầm mặc một hồi lâu, như thời gian nhưng đọng lại. Phương Việt tuy trong lòng nôn nóng, lại không dám thúc giục họ. Hai người có lẽ là chưa tiếp xúc với dị hình, cho nên khi bị cảm nhiễm mới có thể bất an như thế.

Nhưng ít ra so với kinh nghiệm của Phương Việt, cho dù bị zombie cắn, chỉ cần không chết, thời gian rất lâu cũng sẽ không phát bệnh. Mà dị hình chuyên ký sinh trên người nữ giới, thời gian để tạo ra quái vật cũng rất lâu. Hoàn toàn có lý do tin tưởng các nhà khoa học có thể nghiên cứu chế tạo ra kháng thể, không nên từ bỏ hy vọng.

Rốt cuộc, người bên trong mở miệng: “Đừng nói lời như vậy…… Cháu còn muốn gạt ta tới khi nào?”

“Con trai của cô chú…… Ngô Giang, đã chết rồi.”

Phương Việt nghe vậy, nửa ngày nói không nên một chữ.

Vì sao lại bại lộ? Hẳn là không ai biết chân tướng mới đúng. Chẳng lẽ là Bạch Phong? Không, không thể. Vẫn là nói chính anh lỡ miệng nói ra thứ gì, bị bọn họ phát hiện?

Đại não anh như bị tác hưởng, một mảnh hỗn loạn.

Một lúc lâu, hai bên đều không nói lời nào. Phương Việt lắc đầu, dứt bỏ những suy nghĩ miên man. Nếu đã như vậy, quan trọng là tiếp tục lừa. 

“Tin tưởng cháu, Ngô Giang đang sống rất tốt. Đừng chết ở nơi này, hãy sống để gặp cậu ấy!”

Thế nhưng, người bên trong không có bất luận phản ứng nào. Phương Việt lại hỏi vài câu, trong phòng lại không truyền đến bất luận động tĩnh gì. Anh mơ hồ cảm thấy không thích hợp, lui ra sau vài bước, một chân đá văng cửa gỗ. Khoá cửa hư rơi xuống sau đó lập tức đẩy cửa vào: “Cháu……” Nhưng mà, khi thấy rõ tình hình trong nhà, lời nói bị nuốt lại cổ, rốt cuộc phát không ra tiếng.

Trước mặt là hai chân treo lủng lẳng trên không. Khi nhìn lên, rõ ràng là khuôn mặt tái nhợt của chú Ngô. 

Tự sát.

Phương Việt giật mình tại chỗ, tầm mắt không tự giác chuyển dời đến chỗ đống chăn. Cô Ngô an tường mà trong chăn, xanh cả mặt. Hai tay giao nhau, trong tay nắm chặt bức ảnh gia đình. 

Phương Việt ôm lấy hai chân của chú Ngô, thật cẩn thận đưa thân thể ông xuống. Thân thể còn ấm, nhưng ngay cả hô hấp hay là mạch đập, tất cả đều không có động tĩnh. Anh đứng dậy đi đến chỗ cô Ngô dò mạch đập, thậm chí tứ chi cứng đờ, tựa hồ đã chết rất lâu.

Trách không được mới vừa rồi chỉ có chú Ngô nói với anh. 

Phương Việt thất bại nằm liệt ngồi trên mặt đất, ôm đầu, không dám chấp nhận hiện thực. Rốt cuộc bại lộ khi nào —— anh  cũng không rõ.

Đưa mắt nhìn chú Ngô, phát hiện thủ thế có chút kỳ quái. Tay nắm chặt, như là đang cầm thứ gì. Anh dùng sức vặn bung ra kia từng ngón tay, lòng bàn tay mở ra, bên trong là một mảnh giấy bèo nhèo và bê bết. 

Mở ra, chữ viết bên trong có chút mơ hồ không rõ, chỉ có thể biết nội dung đại khái. Phương Việt nhìn từng câu từng chữ:…… Không thể liên hệ với con, mẹ và cha con…… Thành phố A, nếu…… Tìm chúng ta. Thời gian một tháng trước. 

Phương Việt nhìn, tay run rẩy —— đât, đây là đồ vật của Ngô Giang. Là tờ giấy mà cậu ta phát hiện khi tìm đến nhà minhg! Sao lại xuất hiện ở đây. 

Chẳng lẽ…… trong đầu Phương Việt đột nhiên toát ra một ý nghĩ kinh tủng: Ngô Giang tới đây?

Đương nhiên không thể là một Ngô Giang sống sờ sờ, mà là…… Mất đi nguyên trạng, biến thành một zombie với vỏ bọc rỗng. 

Nếu là như thế này, vậy chẳng phải là bằng chứng chứng minh anh nói dối cha mẹ Ngô Giang. Nhưng nơi đó cách thành phố A xa như vậy, “Ngô Giang” đến tột cùng là như thế nào. Là bởi vì trong lòng có chấp niệm, cho dù đã chết cũng nghĩ tới phải tìm kiếm cha mẹ sao?

Đột nhiên, thi thể bên cạnh đột nhiên run lên. Anh đưa mắt nhìn, thế nhưng thấy chú Ngô chậm rãi mở hai mắt, thân mình cứng còng. Nhưng kia khuôn mặt lại mang sắc than chì, làn da bò đầy vết rạn, thấy thế nào cũng không giống như một người bình thường. 

…… Biến dị.

Phương Việt không muốn kinh động, thật cẩn thận đứng lên. Thật ra, khi xác chết còn chưa kịp phản ứng và hành động thì nên giải quyết nhanh gọn, nhưng anh không hạ thủ được. Lúc này, bả vai đột nhiên trùng xuống, quay đầu nhìn lại, phát hiện cô Ngô bò lên trên người anh, mở khuôn miệng rộng muốn cắn….

Bên này cũng……!

Phương Việt dùng lực đẩy zombie, đứng dậy chuẩn bị rời đi, dưới chân lại không thể động đậy. Không biết khi nào, chú Ngô đã bò dậy ôm lấy hai chân anh, cũng là há mồm muốn cắn. Dưới tình thế cấp bách, Phương Việt đành tiện tay cầm băng ghế, dùng sức hướng đầu zombie đập lên —— mắt thấy chuẩn bị chạm đến, “chú Ngô” lại ngẩng đầu nhìn anh há miệng, khóe miệng cơ hồ nứt đến bên tai, thấy được mọi thứ bên trong. 

Đây là cha Ngô Giang —— ý nghĩ này hiện lên khiến Phương Việt ngừng động tác. Ngay thời điểm ngàn cân treo sợi tóc, một lực truyền đến, băng ghế từ trong tay rơi ra, “bang” một tiếng chặn đầu zombie.

Một chân đạp lên băng ghế, đưa mắt nhìn, lại thấy đôi tay Bạch Phong đưa qua, trong mắt tràn ngập khinh thường: “Ngừng gì, muốn chết sao.”

Phương Việt còn không kịp đáp lời, Bạch Phong lại tiêu thất trong hư không. Ít nhất, zombie bị đánh ngã trên mặt đất, lại không có động tĩnh. Trong nháy mắt, Bạch Phong thế nhưng một hơi giải quyết hai con quái vật. Anh quét một vòng phòng: “Người anh tìm đâu.”

Phương Việt im lặng, tầm mắt chuyển tới  hai cỗ thi thể nằm trên mặt đất. Bạch Phong hiểu ra, không khỏi bật cười: “Ha? Cũng thật hay nhỉ.”

Phương Việt không đáp, lấy tâm chăn che trên người hai thi thể, mới hỏi: “Cậu sao lại lên đây?”

Nhưng không cần Bạch Phong trả lời, Phương Việt lập tức hiểu ra đã xảy ra chuyện gì. Ngoài cửa truyền đến tiếng lách cách lang cang cùng tiếng gào rống của quái vật, đan chéo lẫn lộn, tựa hồ đang tạo nên một đợt sóng quái vật.

“Đạn dùng hết.” Bạch Phong nói, móc ra một con dao, cười, “Cái này cũng hỏng rồi.”

Khoá cửa đã hỏng, không bao lâu quái vật sẽ tìm tới. Trên người Phương Việt còn mang theo một thanh côn sắt, nhưng cũng không thể đồng thời chống đỡ quá nhiều địch nhân. Bạch Phong dò ra cửa sổ, chỉ cách một khoảng so với mặt đất, ném một câu “Tôi đi tìm xe” liền nhảy ra ngoài. Phương Việt tiến đến bên cạnh cửa sổ rồi nhảy xuống, lúc nhìn lên thì không còn thấy thân ảnh Bạch Phong nữa. 

Động tĩnh bên ngoài càng lúc càng lớn, cửa bị đập một tiếng mở ra, mấy con zombie chảy nước dãi xông vào. Phương Việt một mình đứng lên cửa sổ, thân đè thấp, cuối cùng quay vào phòng nhìn thoáng qua —— chúng đổ ồ ạt vào phòng, chân dẫm lên đống chăn, lại bị vướng hai thi thể giấu dưới chăn, chúng lảo đảo té ngã trên đất.

Anh không hề do dự, thả người nhảy.

Sau khi hội hợp với Bạch Phong, hai người đi xe ra khỏi doanh trại an toàn. So sánh với lúc trước, cách nhau cũng chỉ nửa giờ, nhưng cảnh tượng hoàn toàn bất đồng. Anh không biết bản thân cảm thấy thế nào, chỉ thấy vô cùng trầm trọng. Mọi tâm tư của anh đều tan chảy trở về hướng đông. Anh lại một lần nữa cảm nhận được, cái chết gần trong gang tấc có cảm giác như thé nào. 

Doanh trại an toàn dần dần xa, rất nhanh biến mất ở trong tầm mắt. Đối diện với sinh tử, tình yêu, anh lúc này mới hậu tri hậu giác ý thức được, những gì bên cạnh thật thiêng liêng. Anh cúi thấp đầu, giấu sau lưng Bạch Phong. 

Đột nhiên, xe ngừng lại. Phương Việt không ngồi vững, bởi vì quán tính nên đụng thẳng vào lưng người trước mặt. 

Phương Việt nhíu mày, đang muốn dò hỏi sao vậy, giương mắt lại thấy Bạch Phong ngửa đầu lên, tựa hồ đang nhìn lên bầu trời. Theo tầm mắt nhìn lại, thình lình phát hiện phía chân trời đang có một vật không rõ bay tới, càng lúc càng tiếp cận —— đó lại là một quả lựu đạn!

Quả lựu đạn bay qua đầu hai người, bat thẳng đến doanh trại. 

“……!” Phương Việt quay sang Bạch Phong muốn kêu to. 

Giờ khắc này, tiếng nói thất thanh, cảnh sắc quanh mình như mất đi sắc thái, hóa thành trắng đen, đường cong tan đi. Ngay sau đó, một tiếng nổ thật lớn vang phía chân trời, một đợt sóng lan toả, hóa thành tro tàn.

Hoàn chương 42

Bình luận

Truyện đang đọc