NGHE NÓI MỖI NGÀY ĐỀU PHÁT KẸO

Từ Lạc Dương hỏi đến chuyện này, là đã cố gắng làm công tác chuẩn bị ở trong lòng rất lâu rồi. Dù sao ở trước mặt cậu, Thích Trường An vẫn luôn xuất hiện với hình ảnh của con người.

Biết đối phương là yêu quái là một chuyện, hiểu được bản thể lại là một chuyện khác —— cậu cần phải xác nhận, cho dù bản thể của Thích Trường An là gì thì cậu cũng đều có thể hài lòng chấp nhận. Với lại, Thích Trường An cũng không thể tự lựa chọn xuất thân của chính mình, vậy nên, cậu nhất định không thể để giữa hai người họ vì chuyện này mà xuất hiện khoảng cách được!

Nhưng sau khi hỏi ra, Từ Lạc Dương vẫn rất thấp thỏm, thấy Thích Trường An không trả lời, cậu bèn tiến đến bên tai đối phương: “Trường An, nếu như không thể nói, thì em sẽ không hỏi nữa, đây là bí mật nhỏ của tụi mình!”

Nhân tư thế này, Thích Trường An ôm người vào trong lồng ngực mình. Một tay anh ôm lấy eo Từ Lạc Dương, một tay khác nhẹ nhàng xoa nắn gáy cậu: “Thật sự rất muốn biết hả?” Trong giọng nói của anh vừa mang theo ý cười nhàn nhạt, vừa ẩn giấu một chút bất đắc dĩ.

“Muốn, rất muốn vô cùng muốn.” Từ Lạc Dương được xoa nắn đến mức rất thoải mái, cậu dứt khoát tiến vào trạng thái toàn thân vô lực, tựa đầu lên vai Thích Trường An, còn nhanh chóng dùng đầu lưỡi liếm lên phần da lộ ra trên cổ đối phương. Sau khi thực hiện được, còn hơi híp mắt lại, rõ ràng vô cùng hưởng thụ kiểu thân mật như vậy.

Thích Trường An nghiêng đầu, cắn cắn môi Từ Lạc Dương: “Náo Náo.”

“Hả?”

“Em nghĩ bản thể của anh là gì?”

Từ Lạc Dương cố gắng tìm từ: “Không dám giấu anh, Thích tiên sinh, đối với vấn đề này em có rất nhiều phỏng đoán,” cậu lần lượt đếm đầu ngón tay nói cho Thích Trường An nghe: “Mới đầu em đoán, anh chắc là một hỗn huyết nửa yêu quái. Bởi vì sức khỏe anh rất tệ á, có lẽ do việc dòng máu không thể dung hợp mà tạo thành. Hơn nữa anh còn dị ứng với một vài món ăn, em đoán có lẽ là do thân thể của anh không thể chịu được đồ ăn của loài người!”

Nói xong, cậu hơi xoắn xuýt nhíu mày: “Nhưng mà em vẫn chưa đoán được bản thể của anh là gì. Bình thường thân nhiệt rất lạnh, lúc sốt lại rất nóng, có thể có sự tương khắc chủng tộc với hoa hồng đỏ, biết tiếng Hy Lạp cổ và tiếng Latin, mắt màu xanh cô ban, yêu lực rất mạnh, có thể ở rất xa triệu hoán đồ vật thực hiện mấy nguyện vọng nhỏ của em, nhưng không thể tiếp xúc thân mật ấy ấy với em.”

Thở một hơi thật dài, Từ Lạc Dương dùng ngón tay chọt chọt lưng đối phương: “Thật sự quá khó đoán!”

Trở tay lại nắm chặt ngón tay Từ Lạc Dương trong lòng bàn tay mình, giọng Thích Trường An khàn khàn, anh nhìn đối phương một lúc lâu, mới nhỏ giọng hỏi: “Vậy… cho dù anh là yêu quái không rõ lai lịch, em vẫn muốn ở bên anh chứ?”

“Sao lại không muốn? Đương nhiên là muốn rồi!” Giọng Từ Lạc Dương mang theo chút giọng mũi, rất mềm, nhưng rất kiên định: “Thật ra em biết anh là yêu quái từ lâu rồi, nhưng vẫn yêu anh, chuyện này thật sự là chẳng thể nào kiểm soát được.”

Cậu dùng ngón tay gãi gãi lòng bàn tay Thích Trường An mấy lần:

“Em biết yêu đương vượt chủng tộc sẽ gặp phải rất nhiều vấn đề, ví dụ như tuổi thọ của anh rất dài, còn tuổi thọ của em thì rất ngắn. Không cần ba mươi năm, mà chỉ hai mươi năm sau thôi, em sẽ trở nên già đi, nhưng anh vẫn sẽ trẻ đẹp như giờ. Cơ mà em yêu anh, anh cũng yêu em, nên em cảm thấy em vẫn có thể cố gắng thêm chút nữa.”

Cảm thấy mình hình như quá lý tưởng hóa, Từ Lạc Dương hơi xấu hổ, nhưng vẫn tiếp tục nhấn mạnh: “Dù sao thì cũng vẫn phải cố gắng thì mới biết rốt cục có được hay không. Ví dụ như em có thể thử tu luyện nè, không chừng sẽ sống lâu hơn một chút, ở bên anh lâu hơn một chút.”

Nói xong, cậu lại cong mắt nhìn Thích Trường An mỉm cười: “Trường An của em tốt như vậy, em chẳng muốn xa anh chút nào.”

“Anh… không tốt giống như em nghĩ đâu.” Giọng Thích Trường An hơi khàn khàn, thậm chí còn lộ ra một chút hoang mang và không chắc chắn. Tắt chương trình đang chiếu, trong phòng yên tĩnh lại, anh giơ tay nhẹ nhàng đặt lên mắt Từ Lạc Dương, sau khi đối phương theo sức anh mà nhắm mắt lại, anh cẩn thận hôn lên mí mắt Từ Lạc Dương, lặp lại lần nữa: “Thật đó, anh không tốt giống em nghĩ đâu.”

“Anh rất tốt.” Từ Lạc Dương mở mắt ra, uốn nắn anh: “Nếu như anh không tin bản thân mình, thì anh cứ tin em, tin vào ánh mắt của em.”

Giờ phút này, trái tim của Thích Trường An cực kỳ run rẩy, anh nhìn người trong ngực, không kiềm chế được mà lần lượt hôn lên trán, chóp mũi, môi của đối phương —— chính là người này, cho dù biết anh là yêu quái, vẫn bằng lòng ở bên anh. Cho dù biết trở ngại rất nhiều, cũng vẫn muốn cố gắng thử nghiệm.

So ra thì, anh còn gì mà phải nhát gan?

Từ Lạc Dương phát hiện cánh tay ôm cậu của Thích Trường An đang từ từ nắm chặt lại, khiến cậu hơi không thoải mái, nhưng nhạy cảm nhận ra tâm trạng đối phương không đúng lắm, nên cậu không động đậy, chỉ lần thứ hai nói: “Đây là bí mật không thể nói ư? Hay là tụi  mình đổi đề tài đi?”

Nặng nề hôn lên trán Từ Lạc Dương, Thích Trường An chuyên chú nhìn vào mắt cậu: “Náo Náo, anh thật sự không phải là yêu quái.”

Cảm thấy tình hình có gì đó không đúng, Từ Lạc Dương từ trong ngực Thích Trường An ngồi thẳng dậy: “Nhưng mà, nhưng mà trước đây chính miệng anh đã nói, không phải là lúc ở nhà ma đâu, trước kia nữa kìa.”

Thích Trường An rất kiên nhẫn: “Có thể nói cho anh biết cụ thể là lúc nào được không?”

“Chính là cái lần đạo diễn Chử mời anh ăn đồ nướng, lúc đi ra, anh không khỏe, đâm phải một chiếc xe ở bãi đỗ xe mà anh từng kể lúc trước đó.”

Rất nhanh đã phản ứng lại, Thích Trường An hỏi: “Đó là… xe của em ư?”

“Đúng vậy, là xe em đó, siêu có duyên luôn! Buổi tối hôm đó, em với bạn em cũng ăn đồ nướng ở đó, lúc đi ra thì nhìn thấy đầu xe bị đụng hỏng, trên kính chắn gió có để lại danh thiếp của anh.”

Từ Lạc Dương nhớ lại tình huống lúc đó rất rõ ràng: “Em vốn không định đi tìm anh, nhưng vì bạn em, là Diệp Thiểm Thiểm á, ảnh cứ nói em tên Lạc Dương, em chắc chắn có một anh trai thất lạc nhiều năm tên là Trường An. Nên lúc nhìn thấy tên viết trên danh thiếp là ‘Thích Trường An’, em rất tò mò.”

“Vậy nên lúc đó em dùng thân phận khác để liên lạc với anh?”

“Đúng vậy.” Nói xong, giọng Từ Lạc Dương trở nên hơi sốt ruột: “Em tới địa điểm đã hẹn để tìm anh, còn tới trước giờ hẹn nữa. Nhưng hình như đi sớm quá, anh đang gọi điện ở hành lang, em không cẩn thận nhìn thấy mắt anh, màu sắc hai bên khác nhau, một bên là màu đen, một bên thì màu xanh lam, còn nghe thấy anh nói một câu.”

Đoán được câu nói này mới là nhân tố quyết định, nhưng ký ức khi đó đã mơ hồ, Thích Trường An hỏi cậu: “Anh nói gì?”

Từ Lạc Dương cẩn thận lặp lại: “Anh nói, ‘Yêu quái khoác da người như tôi, hoàn toàn không nên sống tạm bợ trên thế giới này’.”

Hóa ra là vậy.

Phát hiện Từ Lạc Dương vẫn đang nghiêm túc nhìn mình, Thích Trường An hít vào một hơi thật sâu: “Khi đó, bệnh của anh phát tác liên tục, tâm trạng tiêu cực trong lòng rất nặng, thậm chí còn nghĩ tới… cái chết, nên mới nói ra lời như vậy.”

Nghe thấy chữ ‘chết’, trái tim Từ Lạc Dương giống như đột nhiên bị siết chặt lại, cậu áp chế tất cả ý nghĩ lung ta lung tung hiện lên trong đầu xuống, cố gắng trấn tĩnh hỏi: “Nhiều lần phát tác… là bệnh gì?”

Khoảnh khắc hỏi câu này, Từ Lạc Dương chợt rất hoảng hốt, cậu nắm chặt cổ tay Thích Trường An, khẩn thiết nhìn vào mắt đối phương.

“Nếu như giải thích, nguyên nhân sẽ khá dài.”

Từ Lạc Dương vẫn yên lặng nhìn anh.

Im lặng gần nửa phút, Thích Trường An mới lần nữa mở lời, tốc độ nói rất chậm: “Người… sinh ra anh, tên là Thẩm Chiết Hồng, vào lúc hai mươi hai tuổi, bà vì quan hệ thông gia của gia tộc mà gả cho ba anh. Hai năm sau, anh trai anh Thích Trường Ân ra đời.

Ba anh là người coi gia tộc và công việc là trung tâm điển hình, mỗi ngày đều rất bận rộn, không có thời gian để về nhà. Lúc anh trai anh sáu tuổi thì bắt đầu theo giáo viên gia đình để học tập, vì cô đơn, bà lại sinh anh ra.”

Thích Trường An càng nói giọng điệu càng bình thản, giống như đang kể câu chuyện của người khác, mang theo sự lạnh nhạt thuộc về người đứng xem.

“Lúc anh được ba tháng, bà lấy lý do có người bên cạnh có ý đồ không tốt đối với anh, đem anh từ chỗ bảo mẫu tới bên cạnh bà ấy chăm sóc. Bắt đầu từ khi đó, bà ấy bèn nói với người trong nhà rằng sức khỏe của anh không tốt, rất dễ bị dị ứng, còn bị hen suyễn nghiêm trọng. Vì để chu toàn cho lời nói dối này, bà ấy mua chuộc tất cả bác sĩ trong gia đình.”

Rất nhanh cảm nhận được gì đó, Từ Lạc Dương theo bản năng gọi tên ‘Trường An’, giọng rất hoảng loạn. Nhưng sau khi gọi tên anh, cậu lại dừng lời mình muốn nói lại, bởi vì cậu biết, cũng đã từng nếm trải cảm giác này —— đem vết thương không thể kết vảy của mình từng chút từng chút xé ra, đem máu thịt đã sắp thối rữa bên trong để lộ ra ngoài.

Cậu hiểu, vậy nên chẳng nói gì nữa.

“Đến lúc anh năm tuổi, Thích thị đang tiến hành cải tổ nội bộ, ba bận rộn hơn, hằng năm chỉ trở về vào dịp sinh nhật của người thân, lễ giáng sinh và tết nguyên đán, về rồi cũng lại rời đi rất nhanh. Thẩm Chiết Hồng rất ghét thái độ không quan tâm của ba anh, nên bà ấy tìm ra cách, chính là khiến sức khỏe anh tệ hơn.”

“Trường An…”

“Ừm,” Thích Trường An đáp một tiếng, giọng vẫn bình thản như trước: “Nên theo ý của bà ấy, bệnh của anh nghiêm trọng hơn, mỗi ngày đều phải cắm ống thở ô xy, không thể vận động mạnh, không được đi bộ, xuống giường sẽ bị đặt trên xe lăn. Khi đó anh vẫn không hiểu lắm, chỉ biết sức khỏe mình không tốt, phải phối hợp để điều trị.”

“Nhưng hai năm sau, vào sinh nhật bảy tuổi của anh, ba vì có việc khẩn nên không thể về tổ chức sinh nhật cho anh. Ngày đó trạng thái tinh thần của Thẩm Chiết Hồng không tốt lắm, buổi tối bà ấy ngồi bên giường anh, cứ khóc mãi. Bà ấy cầm tay anh hỏi đi hỏi lại, sao ba con vẫn chưa về? Có phải là ông ấy không cần con nữa? Cũng không cần mẹ nữa không? Có phải là sẽ không bao giờ trở về nữa không?”

Khóe miệng Thích Trường An lộ ra một tia trào phúng: “Tối hôm đó, ‘bệnh tình’ của anh nhanh chóng chuyển biến xấu, rất nhanh đã bị cắm ống cho ăn qua đường mũi, không thể tự ăn uống, cũng chẳng thể tự hô hấp. Anh nghe bà ấy thảo luận bệnh của anh với bác sĩ, lần đầu tiên anh cảm thấy… kỳ lạ và nghi ngờ, bởi vì không giống như bọn họ nói, anh không cảm thấy khó chịu.

Anh hỏi bà ấy, mẹ, con bị bệnh rất nghiêm trọng thật sao? Bà ấy vô cùng dịu dàng, cũng rất khổ sở trả lời anh rằng, đúng vậy, con bị bệnh rất nghiêm trọng, con bệnh nghiêm trọng như vậy rồi, sao ba con vẫn chưa quay về thăm con vậy?”

Lúc này, nhìn thấy một giọt nước mắt rơi trên mu bàn tay của mình, Thích Trường An ngơ ngác: “Náo Náo ——”

“Vậy anh trai anh thì sao?” Giọng Từ Lạc Dương nghẹn ngào, cậu nắm chặt ống tay áo Thích Trường An: “Anh ấy đâu?”

“Lúc anh sáu tuổi, anh ấy đã được đưa đến trường nội trú tư nhân ở nước ngoài  để học rồi.” Động tác của Thích Trường An rất nhẹ, anh dùng lòng bàn tay mềm mại giúp Từ Lạc Dương lau đi nước mắt, bên khóe miệng mang theo một nụ cười khổ: “Xin lỗi, anh làm em khóc rồi.”

Lắc lắc đầu, Từ Lạc Dương nhìn anh, nói chẳng ra lời, chỉ có những giọt nước mắt không ngừng tuôn rơi.

“Nghỉ hè anh Trường Ân sẽ về, một năm về ba lần. Thẩm Chiết Hồng rất thích hoa hồng đỏ, chủng loại rất nhiều. Có một lần sau khi trở về, anh Trường Ân biết anh lâu lắm rồi không ra khỏi phòng, bèn tới vườn hoa bẻ một cành hoa hồng tặng cho anh, nói ánh mặt trời ở bên ngoài rất đẹp, hỏi anh có muốn ra ngoài ngắm cảnh không. Nhưng việc này chọc giận Thẩm Chiết Hồng, bà vừa la hét vừa khóc, nói Trường Ân làm như vậy sẽ hại chết anh.”

Trong mắt nhuộm một chút ý cười: “Nhưng buổi tối hôm ấy, Trường Ân bèn lặng lẽ chạy tới phòng anh, nói với anh rằng, anh ấy nhất định sẽ cố gắng, cố gắng trở thành một người thật giỏi, như vậy sẽ có thể tìm được bác sĩ giỏi cho anh, chữa khỏi bệnh của anh, sau đó sẽ mua máy bay, du thuyền và xe cho anh, cho anh đi du lịch toàn thế giới.

Anh vui lắm, mặc dù không biết mình có thể sống đến khi đó không, nhưng ngay cả giấc mơ tối hôm đó cũng khiến anh vui vẻ vô cùng.”

Dùng mu bàn tay tùy tiện chùi đi nước mắt của mình, Từ Lạc Dương cúi đầu hôn lên lòng bàn tay Thích Trường An, cậu cố gắng ngẩng đầu cười với anh.

“Sau đó thông qua camera giám sát, chuyện anh Trường Ân tới tìm anh bị Thẩm Chiết Hồng biết được, bà ấy rất sợ hãi, sợ sau khi mất chồng, mất con trai trưởng, lại mất đi anh. Vậy nên không lâu sau, bà ấy sắp xếp phẫu thuật, cắt bỏ một phần ba dạ dày của anh.

Từ đó về sau anh trở nên rất yếu ớt, hai năm đó, mật chảy ngược, xuất huyết dạ dày khiến anh mất ngủ rất nghiêm trọng. Trùng hợp có một lần, nửa đêm Thẩm Chiết Hồng tới ngồi ở bên giường nói chuyện với anh, bà ấy cứ nghĩ anh ngủ rồi, nên thấp giọng nói, bà ấy không cần phải lo anh sẽ rời đi nữa.”

“Bắt đầu từ khi đó, anh càng thêm xác định, có lẽ anh hoàn toàn không bị bệnh.”

Ủ lên đôi mắt đỏ ửng của Từ Lạc Dương, Thích Trường An hôn lên tóc cậu, thở dài: “Anh không nên nói những chuyện này cho em biết.” Những thứ tối tăm, thậm chí là quá khứ tanh mùi máu này.

“Anh nên nói cho em biết.” Từ Lạc Dương cắn chặt cổ áo anh, mãi đến lúc lợi trở nên đau nhức mới buông ra, khàn giọng nói: “Sau đó thì sao?”

“Sau đó đến năm anh 12 tuổi, ba anh quay về, ở nhà bàn bạc việc có cần đưa anh đi học hay không, hay là mời giáo viên gia đình tới dạy anh. Bọn họ cãi nhau ầm ĩ. Ba anh cho rằng, cho dù sức khỏe của anh không tốt, nhưng người thì không nên không có tri thức, hạn chế của thân thể không thể cứ như vậy hạn chế luôn tư duy của anh. Thẩm Chiết Hồng thì trách móc ba anh, nói như vậy sẽ hại chết anh.

Qua chừng mấy ngày, anh rốt cục cũng bắt được cơ hội, nửa đêm chạy ra khỏi phòng tìm được anh Trường Ân. Khi đó anh rất sợ, còn rất kích động nữa, anh lấy dũng khí hỏi anh ấy, anh, anh có tin em không, em thật sự không bị bệnh. Anh bảo anh ấy dẫn anh ra ngoài làm kiểm tra, thoát khỏi phạm vi thế lực của Thích thị và Thẩm gia.”

Hô hấp của Từ Lạc Dương run lên, mãi đến tận khi nghe thấy câu nói kia của Thích Trường An: “Anh ấy tin anh.”

“Sau khi có kết quả kiểm tra, ba anh và Thẩm Chiết Hồng cãi nhau cực kỳ kịch liệt. Sau đó, Thẩm Chiết Hồng bắn chết ba anh, rồi tự sát. Tiếp đó, anh trai mới vừa trưởng thành lên kế thừa gia sản, anh được đưa đến trường anh trai từng học,” dừng lại một chút, Thích Trường An bật cười: “Anh được tự do.”

Nghe thấy bốn chữ cuối cùng, Từ Lạc Dương trực tiếp nhào vào trong lồng ngực Thích Trường An, khóc thành tiếng.

Nghe thấy tiếng nghẹn ngào của cậu, Thích Trường An cúi đầu, nhẹ nhàng cọ cọ tóc cậu: “Nên, Lạc Dương, anh thật sự không tốt như em nghĩ đâu, thậm chí căn bản không được tính là một người bình thường nữa. Trong lòng anh có rất nhiều oán hận, rất nhiều tham lam, rất nhiều bất mãn.

Em xem đi, anh kể những chuyện này cho em biết, anh muốn khiến em đồng cảm với anh, thương xót anh, đau lòng anh, muốn khiến em khổ sở vì anh, khóc vì anh, muốn khiến em sẽ không rời xa anh, anh rất hèn ——”

Từ Lạc Dương dùng môi mình dán chặt lấy môi anh, ngăn lại những lời tiếp theo của anh. Vì môi bị cắt rách, nên có chút máu nhuộm lên môi Thích Trường An. Mấy giây sau, Từ Lạc Dương lui ra, nhẹ giọng hỏi anh: “Anh cam lòng rời khỏi em không?”

Thích Trường An im lặng nhìn cậu, sau cùng vẫn lắc đầu.

“Em cũng không nỡ rời khỏi anh,” Từ Lạc Dương đem năm ngón tay của mình đan vào kẽ hở những ngón tay Thích Trường An, nắm thật chặt, cậu cố gắng khiến mình mỉm cười, nhưng giọng vẫn còn mang theo chút nghẹn ngào: “Thích Thích của em, anh Trường An của em, là người tốt nhất mà em từng gặp được, chẳng ai có thể so sánh được với anh ấy, anh ấy tốt như vậy, em muốn ở bên anh ấy cả đời.”

“Nhưng ——”

“Không có nhưng,” Từ Lạc Dương hất hất cằm, mang theo sự khẳng định rõ ràng: “Nếu như không ở bên anh, em sống bao nhiêu ngày, thì sẽ khổ sở bấy nhiêu ngày, anh nỡ ư?”

Thích Trường An đối diện với ánh mắt của cậu, một lúc lâu sau, thỏa hiệp: “Anh không nỡ.”

Anh không nỡ để em khổ sở, càng không nỡ để em khổ sở vì anh.

Rất hài lòng với đáp án này, Từ Lạc Dương thả giọng rất mềm: “Vậy anh có thể ôm em chặt hơn chút nữa được không?”

Thích Trường An siết chặt cánh tay.

“Chặt thêm chút nữa.”

Thích Trường An làm theo lời cậu.

“Đúng, như vậy đó.” Giọng Từ Lạc Dương mang theo ý cười, cậu khẽ nói: “Trường An, sau này đừng nghĩ đến việc thả em ra, hãy vây hãm em trong lồng ngực anh đi.”

Giây phút này, Thích Trường An từ từ nhắm mắt lại, anh cảm thấy con thú giữ bị giam trong lòng mình đang được sự dịu dàng vỗ về.

Bình luận

Truyện đang đọc