NGHE NÓI MỖI NGÀY ĐỀU PHÁT KẸO

Sau khi tọa đàm bàn tròn ba người kết thúc, Từ Lạc Dương được Thích Trường An dẫn tới phòng ngủ. Trên giường lớn đặt hai cái gối nhạt màu song song nhau, còn ở trong phòng vệ sinh, khăn mặt có hai cái, ly có hai cái, tất cả đều là đồ đôi.

Bình tĩnh lại, Từ Lạc Dương đứng bên cạnh cửa sổ sát đất, giẫm trên tấm thảm trải sàn bằng nhung mềm mại, trực tiếp nằm nhoài ra đất. Cậu gập đôi chân dài, chìa tay với Thích Trường An, cong mắt cười: “Lại đây đập tay cái nào, chúc mừng tụi mình thành công thông qua cửa đầu tiên gặp phụ huynh!”

Thích Trường An phối hợp đập tay với cậu, sau đó dứt khoát học theo cậu cùng nằm trên thảm trải sàn, nhìn bầu trời rộng lớn bên ngoài tấm kính của cửa sổ sát đất, anh nhẹ giọng nói: “Anh ở trong căn phòng này, chưa bao giờ nhìn thấy bầu trời qua góc độ này.”

Rõ ràng là một câu nói rất bình thường, nhưng Từ Lạc Dương nghe xong trong lòng tự nhiên cảm thấy hơi chua xót, cậu chìa tay câu lấy ngón tay Thích Trường An, tìm đề tài để nói chuyện: “Em nói nè, có phải anh hai không thích ăn điểm tâm ngọt không? Em thấy ảnh chỉ ăn nửa miếng điểm tâm ngọt mà anh chia cho ảnh thôi.”

“Cũng không phải là không thích, chỉ là khi còn nhỏ ba anh nói với anh ấy là ăn đồ ngọt sẽ ảnh hưởng đến hiệu suất chuyển động của đại não, nên anh ấy rất ít khi ăn.” Thích Trường An cười nói: “Nhưng mà chỉ cần là anh chia cho anh ấy, thì anh ấy sẽ ăn hết.”

“Ừm, nhà em cũng vậy đó! Ba em không thích ăn hoa quả, nhưng em chia cho ông ấy, ông ấy cũng sẽ ăn hết, mặc dù lúc ăn sẽ tỏ vẻ ghét bỏ, bởi vì ông ấy rất trung nhị mà cho rằng thiên tài thì không cần ăn hoa quả.”

Từ Lạc Dương trở mình, đôi chân dài trực tiếp gác lên trên người Thích Trường An, còn chìa tay mình ra nửa ôm anh, im lặng một lát rồi nói: “May mà.”

May mà có Thích Trường Ân ở đây.

Hiểu Từ Lạc Dương cảm thấy may mắn vì cái gì, Thích Trường An hôn lên trán cậu.

Sáu giờ là thời gian ăn tối, trong phòng ăn đặt một cái bàn dài, Thích Trường Ân ngồi một bên, Từ Lạc Dương và Thích Trường An ngồi cạnh nhau ở một bên khác. Dì Khương quản gia chỉ huy đầu bếp đem món ăn lên bàn: “Hy vọng ba vị ăn cơm vui vẻ.” Sau khi nói xong, bèn cùng đầu bếp rời đi.

Nhìn món ăn bày trên mặt bàn, Từ Lạc Dương ngẩng đầu mỉm cười nói với Thích Trường Ân: “Cảm ơn anh hai, em rất thích.”

Nhìn nụ cười xán lạn của cậu, Thích Trường Ân gật đầu: “Ừm, thích là được rồi.”

Từ Lạc Dương chớp chớp mắt, nhận ra —— giống như Thích Trường An nói, Thích Trường Ân hình như còn căng thẳng hơn cả cậu thật hả?

Bữa cơm rất yên tĩnh, Thích Trường Ân để thìa canh xuống, ngẩng đầu liền nhìn thấy ở phía đối diện, Từ Lạc Dương đang giúp Thích Trường An gắp rau. Cậu hoàn mỹ tránh được toàn bộ những món ăn mà Thích Trường An không thể đụng vào, trước khi để thịt cá vào trong  bát của Thích Trường An, còn tỉ mỉ loại hết xương cá, lột da cá. Động tác rất nhuần nhuyễn, rõ ràng thói quen này đã duy trì được một khoảng thời gian rất dài rồi.

Mà sức ăn của Thích Trường An so với trước đây cũng lớn hơn không ít.

Uống tiếp một thìa canh sườn, Thích Trường Ân thu tầm mắt lại, phát hiện canh ngon hơn trước đây rất nhiều.

Sáng hôm sau, sáu giờ Từ Lạc Dương đã tỉnh, cậu mở to mắt phát ngốc trên giường một lúc, tiếp đó rón rén rời giường, sau khi rửa mặt thay quần áo, xác định Thích Trường An vẫn chưa tỉnh, mới ra khỏi phòng ngủ.

Cậu đi tới sân cỏ ở bên ngoài, bị gió lạnh thổi run lên một cái. Vỗ vỗ mặt mình, Từ Lạc Dương định tìm một chỗ để đi dạo —— thói quen tốt phải kiên trì, không thể bỏ bê!

Lo Thích Trường An tỉnh không tìm được mình, Từ Lạc Dương không đi quá xa, mà ở dưới cửa sổ phòng ngủ vẽ cho mình một vòng tròn, sau đó chỉ hoạt động xung quanh cái vòng tròn này.

Vận động gần nửa giờ, Từ Lạc Dương dừng lại nghỉ, bèn nhìn thấy có một cái khăn lông màu trắng được đưa tới từ bên cạnh.

“Anh hai?” Từ Lạc Dương sững sờ, tiếp đó vội vàng đứng thẳng người, hai tay nhận lấy khăn mặt, lau đi mồ hôi trên trán mình, cậu cười xán lạn: “Anh hai, chào buổi sáng nha!”

“Ừm, chào buổi sáng.” Thích Trường Ân hôm nay mặc một bộ đồ hưu nhàn, nên khí thế không mạnh mẽ giống như hôm qua nữa.

Nghĩ đối phương là anh trai của Thích Trường An, giọng Từ Lạc Dương cũng thoải mái không ít: “Trường An vẫn đang ngủ, khuya hôm trước tham gia tiệc tối của lễ trao giải Bạch Ngân, mười hai giờ hơn mới kết thúc, trở lại khách sạn đã là rạng sáng, ngủ quá muộn, anh ấy chưa được nghỉ ngơi tốt.”

Thích Trường Ân gật đầu, chợt hỏi: “Tối qua em ấy có mơ thấy ác mộng không?”

Nghiêm túc nhớ lại, Từ Lạc Dương lắc đầu: “Không ạ, tối qua anh ấy ngủ rất nhanh, giữa chừng có tỉnh một lần, nhưng rất nhanh đã lại ngủ thiếp đi.” Sau khi nói xong, cậu bèn nghe Thích Trường Ân nói: “Căn phòng ngủ đó, là nơi Trường An ở khi còn bé.”

Tim trong nháy mắt thít chặt lại, Từ Lạc Dương không nói gì. Hai tay xỏ vào trong túi quần, cậu theo bản năng nghiêng đầu liếc nhìn cửa sổ phòng ngủ trên tầng hai.

“Sau khi bọn họ mất, anh bèn dẫn Trường An chuyển nhà, hai năm sau, Trường An tới tìm anh, nói muốn chuyển về lại. Anh hỏi em ấy lí do, em ấy nói trốn tránh không phải là cách giải quyết vấn đề. Ban đầu anh không đồng ý, sau đó lại bị em ấy thuyết phục, nên chuyển về.”

Thích Trường Ân cũng nhìn cánh cửa sổ đó: “Lúc mới về, gần như đêm nào Trường An cũng mơ thấy ác mộng, mơ thấy Thẩm Chiết Hồng nói em ấy bị bệnh, hoặc là cảnh tượng tương tự như thế. Khẩu vị của em ấy không tốt, thường xuyên đau dạ dày, ăn cũng rất ít, nên rất nhanh đã trở nên gầy gò, anh cố gắng khuyên nhủ em ấy cùng anh chuyển đi, nhưng em ấy từ chối.”

Nói xong, anh quay về phía Từ Lạc Dương: “Chắc là em biết lí do.”

Từ Lạc Dương gật đầu: “Ừm, đối với Trường An mà nói, bất kể là ở đâu thì cũng sẽ không thể nào quên được những chuyện này, nên anh ấy dứt khoát trực tiếp quay về ở đây, có lẽ anh ấy nghĩ, tìm chỗ sống trong chỗ chết.”

“Đúng vậy.” Thích Trường Ân gật đầu, hỏi: “Trường An kể hết mọi chuyện cho em biết rồi hả?”

“Nếu như ý anh là chuyện bị bệnh, thì anh ấy đã kể cho em biết hết rồi.” Từ Lạc Dương vừa nhắc đến, liền cảm thấy trong miệng đều là mùi vị chua xót, cậu siết chặt tay thành nắm đấm, do dự mấy giây, vẫn hỏi: “Thẩm Chiết Hồng, rốt cục là tại sao bà ấy lại làm thế?”

Một lúc sau Thích Trường Ân mới trả lời: “Hội chứng Munchausen.”

(Người mắc hội chứng Munchausen là những người giả vờ ốm đau để được chăm sóc y tế. Họ thường làm cho mình mắc những triệu chứng kinh khủng bằng cách tự gây thương tích cho bản thân hoặc tự tiêm chất độc vào cơ thể để liên tục đến bệnh viện chữa trị. Điều họ muốn chủ yếu là tìm kiếm sự chú ý và chăm sóc.

Thường giả vờ ốm đau, đến các cơ sở y tế khác nhau, các bác sĩ khác nhau để được chăm sóc. Thích gây sự chú ý bằng cách tự gây thương tích cho bản thân. Hỏi bệnh sử và khám thực thể. Điều tra hồ sơ y tế của bệnh nhân sẽ có dấu hiệu thường xuyên đi khám bệnh, bỏ ra rất nhiều chi phí cho xét nghiệm, kiểm tra, điều trị mặc dù bản thân không có bệnh. Bệnh nhân thường được yêu cầu điều trị tâm thần lâu dài.)

Từ Lạc Dương gật đầu, sau khi Thích Trường An kể cho cậu nghe chuyện khi còn bé, cậu đi điều tra tư liệu, cũng nghi ngờ liệu có phải là bệnh này không, nhưng vẫn không chắc chắn.

“Mẹ của bà ấy mất rất sớm, ba thì liên tục có người tình, từ nhỏ đã bị lơ là, nên tính cách cực kỳ mẫn cảm. Sau khi gả cho ba anh là Thích Thế Nghiên, bà ấy gần như dồn tất cả kỳ vọng và ỷ lại lên chồng mình, nhưng cũng chẳng có được sự hồi đáp như bà ấy mong muốn, bởi vì chồng của bà ấy, càng xem trọng công việc và việc duy trì Thích thị hơn.

Anh là con cả nhà họ Thích, nên lúc ba tuổi đã có gia sư tới nhà dạy kèm, ngày ngày đều rất bận, từ đó dần dần không thân thiết với bà ấy nữa. Đến lúc anh 12 tuổi, sau khi được đưa đến ký túc xá của trường tư, trong lòng bà ấy càng thêm bất an, bởi vì chồng bà ấy, con cả của bà ấy, đều cách bà ấy càng ngày càng xa.”

“Nên bà ấy bèn ——” Trong lòng Từ Lạc Dương dâng lên một cơn tức giận, nói được nửa câu thì không nói nổi nữa. Viền mắt hơi xót, cậu ngẩng đầu nhìn bầu trời hơi âm u, hỏi ngược lại: “Vậy Trường An rất sợ hoa hồng, đặc biệt là màu đỏ, là vì trong tên bà ấy có một chữ ‘Hồng’ ư?”

“Cũng không hẳn.” Giọng nói của Thích Trường Ân thâm trầm hơn trước đó mấy phần: “Thẩm Chiết Hồng rất thích hoa hồng, nên đã từng trồng rất nhiều hoa hồng trên bãi cỏ này, trang phục của bà ấy phần lớn cũng là hoa văn hoa hồng, còn cả rất nhiều đồ trang sức hình hoa hồng nữa.”

Nói tới đây, anh dừng lại, giống như đang xoa dịu tâm trạng của chính mình, một lúc lâu sau mới nói tiếp: “Lúc anh 18 tuổi, có một ngày bỗng nhiên nhận được điện thoại của Trường An, em ấy dùng điện thoại của ba gọi tới. Em ấy ở trong điện thoại nói, ‘Anh, giờ anh về nhà được không, mẹ cầm súng bắn ba chết, sau đó tự sát’.”

Nắm đấm của Từ Lạc Dương lập tức siết chặt, khoảnh khắc đó, cảm giác đau nhói khi móng tay cắm vào trong da thịt, cũng chẳng thể nào che lấp đi nỗi đau đang dâng lên trong lòng.

Khi đó, Thích Trường An mới 12 tuổi.

“Sau đó anh vội vàng chạy về nhà, dọc đường đi không dám cúp điện thoại. Về sau Trường An nói với anh, lúc đó em ấy nghe thấy giọng anh từ trong điện thoại, mới xác định bản thân còn sống, chứ không bị giết chết.

Trên đường về nhà, anh kiểm tra camera giám sát, lúc đầu Thẩm Chiết Hồng cãi nhau với ba, Trường An ở trong căn phòng ở trên tầng. Sau đó hai người cãi nhau ngày càng dữ dội, Trường An bèn đi xuống lầu, không ngờ vừa vặn nhìn thấy Thẩm Chiết Hồng nổ súng, rồi rất nhanh lại tự sát.

Sau khi anh về, bèn nhìn thấy Trường An để chân trần, ngồi quỳ trên thảm trải sàn. Mà hoa hồng trên tấm thảm, hoa hồng trên váy Thẩm Chiết Hồng, toàn bộ đều bị máu nhuộm đỏ sậm. Một quãng thời gian rất dài sau này, Trường An nhìn thấy hoa hồng màu đỏ sẽ nôn mửa, choáng đầu, thậm chí còn bị sốc, bác sĩ điều trị chính của em ấy nói, đây là hiện tượng phản ứng lại với kích thích. Mặc dù giờ đã khôi phục rất nhiều, nhưng vẫn chưa khỏi hẳn.”

Từ Lạc Dương chùi nước mắt, giọng nói mang theo chút nghẹn ngào nhè nhẹ: “Xin lỗi, em thất lễ rồi.”

“Không cần phải cảm thấy có lỗi,” vẻ mặt Thích Trường Ân rất dịu dàng: “Thật ra trước đây anh vẫn luôn cảm nhận được, Trường An đối với chuyện ‘sống sót’ chẳng mấy hứng thú, bác sĩ tâm lý của em ấy nói, lí do em ấy không tự sát, là vì trong lòng em ấy không cho phép bản thân em ấy lựa chọn chết một cách hèn nhát như vậy. Vậy nên anh thật sự rất sợ, sợ một ngày kia em ấy sẽ… rời đi.”

Hít sâu một hơi, Thích Trường Ân mỉm cười, có lẽ là vì rất ít khi dùng vẻ mặt này, nên nụ cười của anh không được tự nhiên lắm.

“Vậy nên hôm qua, lúc nghe thấy em ấy nói những lời kia, anh thật sự rất muốn cảm ơn em, cảm ơn em đã giữ em ấy lại thế giới này.”

Từ Lạc Dương quay lại phòng ngủ, trước tiên cởi áo khoác treo ở một bên, sau đó bèn đứng im, định tản bớt khí lạnh trên người rồi mới lên giường.

Cậu dựa vào tường, nhớ lại những lời Thích Trường Ân vừa nói, không tự chủ được mà nhìn chằm chằm cửa sổ —— trước lúc 12 tuổi, Thích Thích của cậu bị bao vây trong căn phòng này, ngày ngày chỉ có thể ngắm nhìn bên ngoài song cửa, nhưng chẳng thể trốn ra.

Mắt hơi xót, trong lòng cậu bỗng chợt nảy ra một ý niệm —— nếu như cậu thật sự có cơ hội đảo ngược thời không giống như nhân vật mà mình diễn, chắc chắn cậu sẽ chọn quay lại khi mình còn bé, rồi chạy tới tìm Thích Trường An.

“Náo Náo.”

“Hả?” Mạch suy nghĩ bị cắt đứt, Từ Lạc Dương lấy lại tinh thần: “Anh dậy rồi hả?”

Thích Trường An từ trên giường ngồi dậy, chìa tay ra với Từ Lạc Dương: “Sao không lại đây?”

“Em vừa mới ra ngoài, bên ngoài lạnh thật đấy!” Từ Lạc Dương đi tới bên giường, cúi đầu hôn lên đôi môi nhạt màu của Thích Trường An: “Anh Trường An, buổi sáng tốt lành.”

“Náo Náo, buổi sáng tốt lành.”

Nhưng Từ Lạc Dương rất nhanh đã nhận ra, mới vừa nói xong, Thích Trường An bèn nhân lúc cậu không chú ý trực tiếp ném cậu lên giường.

“Ngủ cùng anh thêm một lúc nữa, được không?” Thích Trường An nhét người vào trong chăn mình rất nhanh: “Em không ở đây, anh hơi lạnh.”

Mặc dù biết tính chân thực của câu nói này cần phải nghiên cứu thêm, nhưng Từ Lạc Dương vẫn đau lòng. Cậu cởi hết đồ trên người, sau đó nằm xuống, dùng chân mình ủ chân Thích Trường An: “Được rồi, ngủ thôi!”

Chẳng bao lâu sau, nghe thấy tiếng hít thở của Thích Trường An trở nên nhẹ nhàng, Từ Lạc Dương mới nhắm mắt lại.

Cậu nhớ lúc mình chuẩn bị lên lầu, Thích Trường Ân có nói:

“Xin em hãy luôn ở bên cạnh em ấy.”

Từ Lạc Dương mở mắt ra, nhìn gò má Thích Trường An —— em làm sao nỡ rời khỏi anh.

***

Ở Montreal ba ngày, phim của Từ Lạc Dương vẫn chưa quay xong, nên phải quay về đoàn phim. Thích Trường An thì định ở lại thêm mấy ngày, chờ sau khi Từ Lạc Dương đóng máy, sẽ tới đón cậu rồi quay về Trung Quốc.

Trải qua chuyến bay bảy tiếng, Từ Lạc Dương kéo vali xuống máy bay, tiếp đó vừa liếc mắt bèn nhìn thấy ở bên ngoài cửa đón máy bay, Lư Địch đang giơ một cái bảng thật lớn, trên đó viết bốn chữ cỡ đại, ‘xuge’.

“…”

Cùng ngồi trên xe do đoàn phim sắp xếp, Từ Lạc Dương vùi ở ghế sau, híp mắt ngủ gà ngủ gật. Bởi vì sắp đi, nghĩ phải một quãng thời gian nữa không thể gặp nhau, sáng sớm hôm nay cậu bèn quấn quýt lấy Thích Trường An làm hai lần.

Sự thật chứng minh, không thể phóng túng, giờ mắt cậu đều sắp mở không nổi.

“Đúng rồi anh Từ, lúc trước anh Trịnh có gọi điện tới, bảo em hỏi anh, có muốn khống chế bình luận một chút không.”

Từ Lạc Dương bắt được một chút IQ trở về, rất nhanh đã hiểu: “Mấy ngày nay anh không xem tin tức trên mạng, có người bash anh hả?”

“Đúng đúng đúng, mấy ngày đầu vẫn không có gì nổi bật, sau khi độ hot đoạt giải hạ xuống, thì rất dễ thấy. Mấy thứ họ nói cũng không có tiêu chuẩn gì, hầu như đều nói diễn xuất của anh hoàn toàn không đạt tới trình độ ảnh đế của giải Bạch Ngân, là dựa vào Thích tiên sinh mới giành được giải thưởng này.”

Lư Địch lòng đầy căm phẫn nói xong, bèn phát hiện Từ Lạc Dương lại lần nữa lui về chỗ cũ: “Anh Từ, anh không giận hả?”

“Không giận, lòng anh rộng.” Từ Lạc Dương khép áo khoác: “Bọn họ nói cũng không sai, bộ phim này anh có thể phát huy vượt xa người thường, đúng là do Trường An, Trường An giỏi lắm, khi đó ở trường quay, có ảnh dẫn dắt, anh thật sự nhập diễn rất nhanh! Diễn xuất level bão tố siêu cấp!”

Lư Địch xưa nay đều đứng về phía Từ Lạc Dương: “Nhưng mà anh Từ, giờ anh tự nhập diễn cũng rất nhanh mà! Đạo diễn Mạnh cũng nói diễn xuất của anh rất tốt!”

Nghe cậu ta nói như vậy, Từ Lạc Dương thờ ơ bật cười: “Vậy nên không cần phải để ý đến những bình luận đó, ngày nào đó lúc tâm trạng anh không tốt sẽ đi xem, còn có thể kích thích bản thân một chút. Đợi đến lúc anh cầm giải thưởng của bộ phim đang quay, hù chết bọn họ!”

————

Tâm tình nhỏ của Từ Náo Náo:

Mới vừa xuống máy bay, đã nhớ anh 36000 giây.

Bình luận

Truyện đang đọc