NGHE NÓI MỖI NGÀY ĐỀU PHÁT KẸO

Lần này sau khi cúp máy, điện thoại chẳng đổ chuông nữa, Từ Lạc Dương dùng tốc độ tay cực nhanh gửi tin nhắn cho Diệp Thiểm Thiểm: “Lần sau cùng nhau đi ăn đồ ngon nhá?” Diệp Thiểm Thiểm lập tức trả lời: “Lại có đồ ăn ngon hả? Được được được!”

Tầm mắt từ trên màn hình dời đi chỗ khác, Từ Lạc Dương nhìn về phía Thích Trường An ở bên cạnh, giả vờ tỏ vẻ thâm trầm, còn che miệng ho mấy tiếng: “Lần này em không dẫn anh đi ăn cùng, chỉ có hai người là em và Thiểm Thiểm thôi, chúng ta đều phải cho đối phương tự do lặng lẽ ăn mỹ thực.”

“Ừm, không dẫn theo thì không dẫn theo.” Nói xong, Thích Trường An trực tiếp hôn cậu.

Thấy mình bị đánh lén, Từ Lạc Dương trợn mắt lên: “Sao tự nhiên anh lại hôn em?”

Trong mắt Thích Trường An mang theo ý cười: “Không phải em nói chúng ta đều phải cho đối phương tự do sao? Vậy thì xin hãy cho anh tự do hôn em.”

Từ Lạc Dương liếm liếm môi —— hình như rất có lý?

Hai phút sau, tin nhắn của Diệp Thiểm Thiểm lại được gửi đến: “Lạc Dương Lạc Dương, livestream tại chỗ, Văn Trí Linh ném vỡ ly cà phê!”

Nhìn thấy cái tên ‘Văn Trí Linh’ này, Từ Lạc Dương cười đến mức không ngừng lại được, hỏi cậu ta: “Sao anh biết ông ta ném vỡ ly cà phê?”

(Văn Trí Linh: Linh là số 0, tức là không có văn hóa, không có trí tuệ)

“Anh không cẩn thận hack vào camera giám sát của bọn họ, đúng lúc nhìn thấy hiện trường ném ly, ẩn sâu công lao tên tuổi! Anh Trịnh nói rồi, chúng ta phải phật hệ phật hệ, thiện tai thiện tai!”

Nói chuyện thêm một lúc nữa, Từ Lạc Dương mới tắt màn hình điện thoại, cậu há miệng ngậm lấy tuyết lê Thích Trường An đút cho mình, còn cố ý cắn một cái lên ngón tay đối phương.

Dùng lòng bàn tay không nặng không nhẹ xoa xoa trên môi cậu, Thích Trường An nhẹ giọng nói: “Đừng nghịch.”

“Không nghịch nữa không nghịch nữa,” Từ Lạc Dương hừ hừ một tiếng, rồi lại đến gần chờ mong hỏi: “Vậy Trường An, buổi trưa tụi mình ăn gì?”

“Canh móng giò.”

“Hả?” Từ Lạc Dương cúi đầu liếc nhìn chân của mình: “Vậy nên đây là… ăn gì bổ nấy hả?” Cậu lại nhanh chóng phản ứng: “Trường An, chẳng lẽ anh nghe thấy Giang Lưu bảo em uống nhiều canh móng giò cho nhanh lành, nên mới có ý định này hả?”

Thích Trường An không trả lời, nhưng không phủ nhận, thế là Từ Lạc Dương cười càng vui vẻ hơn: “Anh Trường An nhà mình thật đáng yêu!”

Hai người nói chuyện được mấy câu, điện thoại Từ Lạc Dương lại vang lên, cậu cào tóc: “Hôm nay là thế nào đây, sao em lại bận rộn thế…” Nhưng đợi nhìn rõ tên hiển thị trên màn hình, cậu bèn ngạc nhiên: “Đạo diễn Chử?”

Cùng Thích Trường An liếc mắt nhìn nhau, Từ Lạc Dương cảm thấy hơi vi diệu —— dù sao chuyện đi gặp Đỗ Nguyễn Lan, cũng là thông qua sự giới thiệu của đạo diễn Chử.

Nhưng lúc bắt máy, giọng điệu Từ Lạc Dương vẫn rất bình thường, không mang theo những tâm tình khác, cậu cười hỏi: “Đạo diễn Chử, tôi là Lạc Dương.”

Chử Vệ nói chuyện rất thẳng thắn, chẳng chút vòng vo: “Hôm nay tôi mới biết chuyện, phải xin lỗi cậu.”

Từ Lạc Dương theo bản năng ngồi thẳng lại, tốc độ nói hơi nhanh: “Đạo diễn Chử, chú đừng nói như vậy, chú có thể giới thiệu tôi với những đạo diễn khác là tán thành diễn xuất của tôi, tôi cực kỳ vui vẻ, cũng vô cùng biết ơn.”Cậu đắn đo tìm từ: “Còn về phát triển phần sau, cũng không phải là chuyện chú có thể khống chế.”

Chử Vệ im lặng vài giây, giọng điệu mang theo chút thở dài: “Những bộ phim mà Đỗ Nguyễn Lan quay đều rất hay, tôi và ông ta lâu lắm rồi không gặp, đang cùng nhau ngồi nói chuyện, đúng lúc ông ta kể rằng nam chính xác định đã chạy mất, rất buồn, nên tôi mới giới thiệu cậu với ông ta. Lúc đó ông ta cũng nói, trước tiên sẽ gặp cậu một lần, sau đó sẽ đưa ra quyết định.”

“Thật sự cảm ơn chú.”

“Tôi không nhận nổi một tiếng cảm ơn này của cậu, tôi vốn nghĩ chắc chắn sẽ là cậu, không ngờ Đỗ Nguyễn Lan lại có ý đồ này.”Ông lại nói: “Lần này là do tôi không tìm hiểu kĩ, khiến cậu phí công, lần sau tôi sẽ mời cậu và Trường An ăn cơm.”

Từ Lạc Dương liếc nhìn Thích Trường An, thấy đối phương gật đầu mới trả lời: “Vậy thì nói rồi đó nhé, nhưng mà có lẽ là tôi và Trường An mời chú đi, hẹn rồi đó, nhất định phải tới đó!”

Buổi trưa vẫn ăn canh móng giò, Từ Lạc Dương vô cùng tự giác uống hai bát. Lúc này, trên ti vi vang lên tên của cậu, hai người nhìn sang, bèn nhận ra có phóng viên đang phỏng vấn Tống Diệu, đối với chuyện Từ Lạc Dương, Thích Trường An và Giang Lưu trước sau rút khỏi《Hành động tuyệt mật》, có ý kiến gì không.

Tống Diệu ở trước camera, duy trì nụ cười vô cùng có lực tương tác, suy nghĩ một lát mới thận trọng nói: “Đối với hành vi như vậy của bọn họ, tôi không có thái độ đặc biệt gì. Có điều đối với cá nhân tôi mà nói, tôi vẫn sẽ tiếp tục quay tiếp. Chương trình đã quay đến kỳ thứ 3, hai kỳ trước cũng đã chiếu ra rồi. Khoảng thời gian từ trước đến nay, tôi và tổ chương trình hợp tác vô cùng vui vẻ, tôi cũng rất vui lòng tiếp tục hợp tác.”

Nhạy bén nghe ra ý tứ ẩn giấu trong lời Tống Diệu, các phóng viên đang vây quanh hắn ta đều vô cùng kích động, một phóng viên trong số đó cực kỳ thẳng thắn hỏi: “Chúng tôi tìm hiểu được, lúc trước trên mạng truyền ra tin tức nói sự kiện bị thương lần này, rất có thể là Từ Lạc Dương tự biên tự diễn, xin hỏi cậu là khách mời tham gia quay chương trình, cảm thấy thế nào về ý kiến này?”

“Tôi không quan tâm đến ngôn luận trên mạng lắm, nhưng cá nhân tôi thấy, tổ chương trình về mặt sắp xếp kiểm tra các mối nguy hại ngầm này, từ trước đến nay đều làm rất tốt.”

Sau khi hắn ta trả lời xong, bên cạnh liền vang lên giọng nói của Hoàng Lệ Vân – quản lý của hắn ta: “Mọi người, Tống Diệu của chúng tôi phải chạy lịch trình, làm phiền mọi người nhường đường một chút.”

Từ Lạc Dương cắn đũa xem từ đầu đến cuối, cảm thán ‘Nghệ thuật ngôn ngữ đúng là uyên thâm!’ Cậu theo bản năng nghiêng đầu đi, bèn nhìn thấy vẻ mặt Thích Trường An đang kéo căng, ánh mắt lạnh đến mức sắp kết thành băng.

Đến gần hôn Thích Trường An một cái, Từ Lạc Dương cười cong cả mắt: “Đừng giận đừng giận, hắn ta trực tiếp đứng bên phía tổ chương trình thì em mới cảm thấy bình thường, nếu như hắn ta vì em mà nói chuyện, em mới thật sự sợ hãi đó, đúng không. Với cả giờ tình hình như thế này, tổ chương trình chắc chắn sẽ lôi kéo hắn.”

Ánh mắt Thích Trường An từ từ ôn hòa lại, anh chu đáo giúp Từ Lạc Dương múc thêm một chén canh.

Từ Lạc Dương ngoan ngoãn uống hết, rồi chợt mở miệng nói: “Trường An, anh có biết lần này, vì sao em tình nguyện bồi thường phí vi phạm hợp đồng lớn như thế, mất công mất sức cũng phải tranh thắng thua với bên tổ chương trình không?”

“Vì sao?” Thật ra Thích Trường An hoàn toàn không nghĩ tới vấn đề này, anh chỉ là nghĩ, Từ Lạc Dương muốn châm lửa, anh sẽ đưa diêm, còn tiện thể quạt gió.

“Trước đây em mới debut không lâu, lúc quay bộ phim thứ hai, từng gặp được một tiền bối, anh ấy thường chỉ bảo diễn xuất cho em, tính tình rất tốt. Tiền bối đó cực kỳ thích đóng phim, 17 tuổi gia nhập giới, diễn sắp hai mươi năm rồi, hoàn toàn là một người mê diễn. Nhưng vì đủ loại nguyên nhân, vẫn luôn không hot nổi.”

Từ Lạc Dương tay chống cằm, giọng nói dần dần thấp xuống: “Có một lần cũng là tình huống gần như thế này, anh ấy tham gia một show thực tế, bị đạo cụ trong lều nện xuống mặt, trực tiếp đưa đến bệnh viện. Kết quả bên phía tổ chương trình chẳng những không xin lỗi không bồi thường, cũng không công khai giải thích rõ tình huống, mà còn cắt hết tất cả cảnh quay của anh ấy, những người cùng tham gia quay show đều thông đồng với nhau, trực tiếp coi như chưa từng xảy ra chuyện gì.”

“Sau đó thì sao?”

“Bởi vì mặt bị thương, để lại một vết sẹo rất dài, nên về sau, không có đoàn phim nào tới tìm anh ấy nữa. Sau đó anh ấy từ từ giải nghệ, nghe nói giờ mở một tiệm lẩu nhỏ.”

Rủ mắt, Từ Lạc Dương tay cầm đũa nhẹ nhàng gõ dọc theo bát: “Vậy nên trong cái giới này, thật sự có quá nhiều thứ không công bằng, ai có quyền lên tiếng, ai một tay che trời. Có thể đổi trắng thay đen, có thể xóa bỏ sự thật, có thể bức một người đến bước đường cùng. Có lẽ, ý nghĩ này của em hơi ấu trĩ, cũng rất ngây thơ,”

Cậu xấu hổ bật cười, rồi nói tiếp: “Nhưng em nghĩ, nếu như em có thể chân chính bảo vệ chân tướng sự thật thành công, vậy có phải về sau sẽ có nhiều nghệ sĩ khác, khi gặp tình huống tương tự như vậy, cũng có dũng khí để không thỏa hiệp, có thể nhìn thấy hy vọng không? Chuyện này rất khó, nhưng em vẫn muốn cố gắng một chút.”

Lúc nói ra đoạn này, hai mắt cậu phát sáng, giống như nhuộm phải ánh sao.

Thích Trường An mặt mày ôn nhu, lắc đầu nói: “Suy nghĩ này không ấu trĩ, cũng không ngây thơ chút nào.” Anh đưa tay nắm chặt tay Từ Lạc Dương: “Anh và em cùng nhau, chắc chắn sẽ làm được.”

Đoạn phỏng vấn của Tống Diệu rất nhanh trở thành để tài hot trên weibo, tài khoản giải trí VIP trong tay tổ chương trình kết hợp với thủy quân, tốc độ tẩy trắng cực kỳ nhanh.

“—— Người qua đường thuần khiết, không phải fan của ai cả, sau khi xem xong đoạn phỏng vấn chỉ cảm thấy quào showbiz thật phức tạp! Tống Diệu nói khoảng thời gian này hợp tác rất vui vẻ, nghĩa bóng gần như chính là Từ Lạc Dương và tổ chương trình hợp tác không vui vẻ ư? Có tin tức nói, bởi vì kỳ đầu tiên, Từ Lạc Dương dựa vào việc bán hủ, độ nổi tiếng tăng rất nhanh, đã từng giở công phu sư tử ngoạm với tổ chương trình, yêu cầu tăng thù lao, nhưng mức thù lao quá cao, tổ chương trình không dám đồng ý. Vậy rõ ràng là kết thù rồi, đúng là xã hội xã hội!”

“—— Từ lúc video xuất hiện tôi cũng thấy rất kì lạ, vì sao lúc tấm sắt rơi xuống, Từ đúng lúc nằm sấp dưới đường ống, vừa vặn tránh thoát một kiếp? Trong này nếu như không có điều gì kì lạ, tôi tuyệt đối không tin!”

“—— Không thể thỏa thuận được với tổ chương trình, bèn nghĩ cách bôi nhọ, tiếp đó coi cái này như điểm yếu, muốn tổ chương trình thỏa hiệp. Giờ tổ chương trình chắc là người câm ăn hoàng liên đúng không? Chiêu trò trong showbiz đúng là nhiều ghê!”

Ba người nói cũng có thể hợp thành bão, chẳng bao lâu sau, một bộ phận người qua đường đã bắt đầu từ từ tin tưởng ngôn luận như vậy. Dù sao chiêu ‘Bởi vì không thể thương lượng thù lao với tổ chương trình, diễn viên tự biên tự diễn ra sự kiện bị thương, coi đây là điểm yếu’ mới càng phù hợp với tưởng tượng của công chúng về showbiz hơn. Thậm chí Thích Trường An và Giang Lưu lần lượt lên tiếng cũng chịu ảnh hưởng.

Đang lúc mọi người phát huy trí tưởng tượng, bắt đầu bàn luận âm mưu, thì có một video được thả ra, còn bổ sung cả phân tích toàn diện.

“—— Tôi phát hiện ra một chuyện rất kì lạ, lúc bắt đầu quay, Từ Lạc Dương và Tống Diệu tách ra đi, vẽ trọng điểm, đề nghị này do Tống Diệu đưa ra, không phải là Từ Lạc Dương, VJ quay lại rất rõ ràng.

Sau đó, giống như bức hình bên dưới, tôi chắt lọc thông tin từ trong video,  vẽ ra sơ đồ kết cấu của nhà xưởng, bao gồm vị trí đứng của Từ Lạc Dương, vị trí đứng của Tống Diệu, cùng với vị trí của tấm sắt.

Như vậy vấn đề đến rồi đây, dựa theo camera ghi lại vị trí Tống Diêu đứng và phương hướng nhìn, cậu ta vừa vặn có thể nhìn thấy tấm sắt không chắc chắn lắm, có vẻ sắp rơi xuống, nhưng cậu ta không nhắc nhở. Điều này có nghĩa là gì, tôi không nói, tôi tin mọi người thông minh cũng đều hiểu. Nếu như phân tích có gì sai, thì hoan nghênh góp ý.”

Bài phân tích này vừa xuất hiện, đã được share nhanh chóng, rất nhiều người đều đồng ý, nếu như trước đó là Từ Lạc Dương đã sắp xếp xong tai nạn này, vậy thì đề nghị “Tách ra đi” sẽ không phải là Tống Diệu nói ra trước.

Bị đảo ngược quá nhanh, mũi nhọn lại nhắm thẳng vào Tống Diệu, trong khoảng thời gian ngắn, fan của Tống Diệu xắn tay áo lên sân khấu, tranh cãi vô cùng gay gắt.

Sau khi Từ Lạc Dương viết xong bản phân tích này, thì vẫn luôn chăm chú xem bình luận, cậu thành thạo xoay bút trong tay, cọ cọ đến gần Thích Trường An: “Trường An, em phát hiện ra bản thân mình rất có năng khiếu vẽ vời, mấy sơ đồ này em vẽ đẹp quá!”

Thích Trường An liếc nhìn mấy hình người diêm, nghiêm túc khen ngợi: “Ừm, Náo Náo rất giỏi.”

“Em cũng thấy vậy!” Từ Lạc Dương khoái trá, suy nghĩ một chút lại nói: “Quyết định rồi, em muốn viết thêm một bản phân tích toàn diện về biểu cảm của Tống Diệu lúc hắn nhận phỏng vấn!”

“Náo Náo còn biết tâm lý học phân tích biểu cảm nữa hả?”

“Biết chứ, trước đây từng đặc biệt nghiên cứu qua, bởi vì đóng phim á, nhiều lúc đều phải dùng biểu cảm để thể hiện nhân vật, nên là có đi học, em giỏi không?”

“Giỏi.”

“Vậy có phải là Thích tiên sinh phải thể hiện gì đó mới được không?”

Thích Trường An bật cười, cúi đầu hôn lên khóe môi cậu: “Bày tỏ như thế này em đã vừa lòng chưa?”

“Cũng tạm được! Đợi em viết xong, sẽ cho anh thêm một cơ hội nữa để thể hiện!”

Chưa đầy một ngày, Chuyện “Từ Lạc Dương và tổ chương trình trở mặt với nhau” liền dậy sóng khắp nơi.

Đầu tiên là Từ Lạc Dương tuyên bố rút khỏi, rồi Thích Trường An và Giang Lưu bày tỏ cùng rút khỏi luôn. Sau đó Tống Diệu nhận phỏng vấn, ám chỉ trong đó có ẩn tình khác. Tiếp theo lại bốc ra Từ Lạc Dương và tổ chương trình bất hòa, tự biên tự diễn ra “chân tướng” gây nhiều mâu thuẫn.

Nhưng rất nhanh tình hình đã liên tục đảo ngược, Tống Diệu bị chỉ điểm là bụng dạ khó lường, nói dối lúc phỏng vấn, còn Từ Lạc Dương là người bị hại, hoàn toàn bị tạt nước bẩn.

Đúng bốn giờ chiều, lịch sử đen tối của Văn Trí Lăng – người chịu trách nhiệm của tổ chương trình bị đưa ra ánh sáng, trong khoảng thời gian ngắn, danh hiệu “tra nam vứt bỏ vợ con để làm phượng hoàng” này liền trực tiếp vững vàng gắn trên người ông ta.

Quần chúng ăn dưa sôi nổi bày tỏ, dưa nhiều đến nỗi sắp bưng không hết, nhưng xin cứ tiếp tục! Cùng lúc đó, uy tín và danh dự của tổ chương trình bị mất giá, dư luận dần dần bắt đầu nghiêng về phía Từ Lạc Dương.

Nhưng sự việc phát triển đến bây giờ, khắp nơi đều nhúng tay vào, ngay cả Star TV của Vệ Thị vẫn luôn tranh rating cùng với《Hành động tuyệt mật》, cũng vô cùng tích cực giẫm một chân vào khuấy đảo sự việc.

Trong phòng làm việc, Trịnh Đông bưng ly cà phê, nhìn số liệu theo dõi thời gian thực của dư luận trên màn hình máy tính: “Thắng đúng là vẫn thắng, nhưng luôn cảm thấy thiếu chút gì đó.”

Trợ lý tuyên truyền Tiết Huỳnh ngẩng đầu nhìn anh, lườm một cái: “Anh Trịnh, anh đây là không chê chuyện lớn, muốn làm cho ầm ĩ ra trò luôn sao?”

Tựa như là một lời phát động, cô vừa dứt lời, liền phát hiện màn hình chuyển sang màu đỏ. Mở to hai mắt, Tiết Huỳnh không nhịn được nói: “Đậu móa, là ai cung cấp dưa mới vậy? Độ hot lập tức cao như vậy! Đây chính là tốc độ tên lửa luôn mà!”

Lúc này, trên điện thoại Trịnh Đông hiện lên tin nhắn do Lương Khưu – quản lý của Thích Trường An gửi tới: “Video đã post.”

Video? Anh còn chưa nghĩ rõ ràng, đã thấy Tiết Huỳnh ngồi trước mặt mình nổi giận: “Nhấn chết Tống Diệu không cần giải thích! Em sắp tức chết rồi!”

Trịnh Đông khom lưng dí sát vào màn hình, bèn nhìn thấy trên đó đang chiếu một đoạn video, thời gian hiện trên góc trên bên phải, là buổi tối trước ngày quay chương trình, địa điểm là xung quanh nhà xưởng bỏ đi. Mà người trong video, mặc dù đã ngụy trang, nhưng anh vừa nhìn là đã có thể phân biệt được đó là Tống Diệu.

Vẻ mặt trở nên nghiêm túc, Trịnh Đông hỏi Tiết Huỳnh: “Tình huống thế nào?”

“Video post kèm theo caption có giải thích, đại khái nói là, buổi tối trước ngày quay chương trình, Tống Diệu sau khi ngụy trang đã lặng lẽ đi tới nhà xưởng, khoảng một tiếng sau mới đi ra ngoài.”

“Ngụy trang?” Trịnh Đông suy tư: “Thế này thì có lỗ hổng để tranh chấp rồi.”

Quả nhiên, phía dưới fan Tống Diệu đã vỡ tổ, ào ào bày tỏ, tùy tiện tìm một người có dáng người tương tự, trang điểm một chút, là hoàn toàn có thể giả làm bản thân, đây là vu oan hãm hại! Không ngờ Từ Lạc Dương lại độc ác như vậy, bôi nhọ tổ chương trình thì thôi đi, lại còn muốn kéo cả Tống Diệu xuống nước!

Nhưng mà người post video giống như đang chờ để vả mặt, giữa lúc dư luận đang ồn ào nhất, lại post thêm một video.

Video chắc là lấy từ rất nhiều bản lưu trữ của hệ thống camera ven đường mà ghép lại. Hoàn chỉnh ghi lại từ sau khi Tống Diệu ra khỏi nhà xưởng, một mạch đi bộ đến một góc bí mật, cởi bỏ lớp ngụy trang, chỉ đội một cái mũ lưỡi trai đi ra.

Tiếp đó, video vẫn chưa hết, cho đến tận khi Tống Diệu lên taxi, sau đó xuống xe bên ngoài khu biệt thự, tất cả hình ảnh đều đầy đủ hết.

Trong khoảng thời gian ngắn, fan Tống Diệu đều im lặng, nhưng lập tức lại tỏ vẻ, mặc dù Tống Diệu xuất hiện ở nhà xưởng, nhưng rất có thể chỉ tới xem sân bãi hôm sau quay chương trình mà thôi, chẳng nhẽ không được phép đến xem sân bãi hả?

Khiến người ta không ngờ chính là, ngọn lửa cuối cùng, là do chính Văn Trí Lăng đốt.

Đoạn video được post lên chưa được bao lâu, weibo của Văn Trí lăng rất nhanh đã post công văn, bày tỏ tổ chương trình từ trước đến giờ đều đã tiến hành kiểm tra các mối nguy hiểm ngầm đầy đủ tại nơi ghi hình, xảy ra chuyện như vậy, vốn là do con người! Là Tống Diệu vì cùng Từ Lạc Dương tranh giành vai diễn, mới có thể xuống tay tàn nhẫn như vậy, tổ chương trình hoàn toàn không hiểu rõ tình hình, cũng cực kỳ đau lòng với chuyện này!

Quả dưa mới không ngừng xuất hiện, cư dân mạng hóng hớt sôi nổi bày tỏ đây mới thật sự là bộ phim lớn hằng năm. Nếu như tai nạn này đúng là Tống Diệu một tay tạo thành, vậy hoàn toàn chính là mưu sát!

Ngón tay Trịnh Đông gõ trên mặt bàn: “Bên phía Thích Trường An post video, đồng thời còn tạo áp lực cho Thải hồng vệ thị, nên Văn Trí Lăng mới có thể nôn nóng như vậy, cực kỳ mất trình độ, vừa cùng Tống Diệu nội chiến, còn nhân tiện để lộ chuyện giành vai diễn. Nhưng mà thủ đoạn này của Thích Trường An, chẳng trách Từ Lạc Dương nhanh như vậy đã bị ăn đến chẳng còn gì.”

Anh suy nghĩ mấy giây, rồi rất nhanh đã đưa ra quyết định: “Tiết Huỳnh, đối phương đã bày sẵn đường giúp chúng ta, không đi theo thì tiếc lắm, để lộ chuyện Từ Lạc Dương đã từng cùng ăn cơm với Đỗ Nguyễn Lan ra, còn cả chuyện Tống Diệu cũng đã gặp Đỗ Nguyễn Lan nữa, đồng thời post lên luôn.”

Tiết Huỳnh do dự: “Nhưng mà chúng ta chọc đạo diễn Đỗ ——”

“Thích Trường An đang đứng ở đây.”

“Được!”

Mười phút sau, nhiệt độ thảo luận lại nâng lên một tầm cao mới.

“—— Hôm nay dưa đúng là ăn không hết! Tổ chương trình 《Hành động tuyệt mật》, Từ Lạc Dương, Tống Diệu, giờ ngay cả đạo diễn Đỗ cũng bị kéo xuống, mấy ông lớn muốn gây chuyện tập thể à!”

“—— Cả người bà đây cảm thấy không khỏe, đùa giỡn người ta thú vị như thế ư? Quách Nguy muốn tăng cát-xê, Đỗ đại đạo diễn ông hết cách, nên tiện tay kéo Lạc Dương của tui tới, hết giá trị lợi dụng thì trực tiếp vứt đi, quả nhiên là đạo diễn lớn, thật sự rất lợi hại!”

“—— Đậu móa, Lạc Dương của tui gần đây rốt cục phải chịu bao nhiêu oan ức vậy! Đau lòng đến nổ tung!”

“—— Không phải fan, tui để ý nhất chính là chuyện, Đỗ Nguyễn Lan vì kích thích Quách Nguy, nên lôi Từ và Tống ra làm thương sứ. Tống vì giành vai diễn này, lại thêm oán hận chất chứa đã lâu, nên dùng ám chiêu, định ép buộc khiến Từ rút khỏi cuộc đua, bản thân mình thì giành được vai diễn. Chỉ là không ngờ, cuối cùng lại thành công dã tràng.

Mà tổ chương trình sắp xếp kiểm tra độ an toàn không đúng hạn, sau khi có chuyện mạnh mẽ ném nồi cho Từ Lạc Dương, còn kết hợp với Tống Diệu hắt nước bẩn. Sau khi Tống Diệu bị lộ, Văn Trí Lăng vội vàng lao ra chó cắn chó. Tôi chỉ muốn nói, Tống Diệu cậu diễn giỏi như vậy, không hổ là người giành được chức ảnh đế! Với cả, tìm hiểu tội mưu sát một chút đi ha!”

Trời còn chưa tối, bản tin mới nhất đã xuất hiện, Tống Diệu bị cảnh sát trực tiếp dẫn đi từ studio. Nghe nói là có người cung cấp chứng cứ tỉ mỉ, nhắm thẳng vào Tống Diệu, hoàn toàn không có khả năng chối tội.

Nhiệt độ thảo luận của chuyện này kéo dài chừng mấy ngày, đề tài vẫn treo mãi trên top hotsearch không xuống được, phóng viên cũng một đường đi theo. Bao gồm cả lúc Tống Diệu nhận phỏng vấn, kiên trì bày tỏ, bản thân mình từ trước đến nay chưa bao giờ muốn tính mạng của Từ Lạc Dương, chỉ muốn khiến cậu bị thương rồi rút khỏi mà thôi. Đoạn video này vừa được post lên, đã bị cư dân mạng chế giễu.

Mà ngày 14 tháng 6《Hành động tuyệt mật》kỳ thứ ba đúng giờ chiếu ra, khách mời có sự thay đổi lớn, nhưng rating vẫn bị giảm, khiến giới truyền thông trực tiếp dùng tới cụm từ “vô cùng thê thảm” để hình dung. Hơn nữa mọi người trên mạng đều tẩy chay, nên《Hành động tuyệt mật》chỉ chiếu hai kỳ rưỡi, không thể không tuyên bố tạm ngừng, tổn thất rất lớn. Đồng thời, khách mời mới không thể cọ được nhiệt độ lên đề tài như dự đoán, ngược lại bị vấy bẩn toàn thân.

Cùng lúc đó, Từ Lạc Dương mấy ngày nay đều làm ổ ở nhà dưỡng thương, được Thích Trường An chăm sóc đến mức vô cùng thoải mái. Lúc nhận được thư mời do Wilson – tổng giám đốc sáng tạo của Stu gửi tới, cậu mong chờ được thử những bộ trang phục của season mới được gửi tới, kết quả phát hiện, nút quần áo lại KHÔNG! GÀI! LẠI! ĐƯỢC!

Nhìn mình trong gương, Từ Lạc Dương cảm thấy đắng lòng —— quả nhiên, cuộc sống sẽ luôn vào lúc bạn không đề phòng, liền đá cho bạn một cú thật mạnh!

Cậu tỏ vẻ âm u nghiêng đầu hỏi Thích Trường An: “Trường An, lần trước em update số liệu hình thể cho Stu, là lúc nào vậy?”

“Nửa tháng trước.”

Từ Lạc Dương vẫn duy trì vẻ mặt suy sụp tinh thần: “Buổi tối em muốn ăn phật nhảy tường.” Thấy Thích Trường An đang cười, cậu che ngực: “Đây chắc chắn là bữa tối cuối cùng, tim em đau quá man!”

————

Tâm tình nhỏ của Từ Náo Náo:

Em cần an ủi QAQ

Bình luận

Truyện đang đọc