Edit: Min
Tuy rằng Phương Thiên Nguyên đã xuất quan, nhưng quản lý sự vụ trong tông vẫn do Cố Cảnh Sơn phụ trách.
Chuyện Bạch Lăng Hàm nhập ma đã truyền ra khắp tông môn. Lúc ấy quản sự đuổi theo, cuối cùng vẫn không thể bắt được Bạch Lăng Hàm, Cố Cảnh Sơn đành phải hạ lệnh truy sát trong tông môn. Nếu đệ tử nào đi ra ngoài du ngoạn gặp được Bạch Lăng Hàm, nhất định phải bắt gã lại. Nếu năng lực không đủ thì có thể báo cáo hành tung cho tông môn.
Ngoài ra, chỗ ở của Bạch Lăng Hàm cũng bị đội đệ tử chấp pháp tìm kiếm một phen. Trong phòng không chỉ có một mảng lớn linh khí đã bị ma khí ô nhiễm, mà còn có thi thể dã thú không biết bắt được từ đâu, đệ tử đẩy cửa ra không có chuẩn bị tâm lý, sắc mặt trong nháy mắt trở nên trắng bệch.
Nhưng trừ chuyện đó ra, đội chấp pháp cũng không tra được những dị thường khác. Thậm chí bọn họ còn không tìm ra được nguyên nhân vì sao Bạch Lăng Hàm nhập ma, cuối cùng đành tạm thời xác định là bị tâm ma quấy phá nên mới nhập ma.
Mà bởi vì Bạch Lăng Hàm đào thoát khỏi tông môn, một trong ba người đứng đầu đại hội đệ tử lại bị trống một vị. Cho nên Thanh Hòa đứng thứ tư, cũng có cơ hội tiến vào Linh Khí Các.
Mấy chuyện này, Lâm Sơ Vân cũng không có để ý nhiều, trong lòng y hiện tại toàn tâm toàn ý nghĩ tới những giấc mộng kia.
Ngày hôm sau, Phương Thiên Nguyên liền tự mình đưa tới Huyễn Thân Đan. Bởi vì Lâm Sơ Vân hóa đan thành công, cho nên sau khi dùng Huyễn Thân Đan, mỗi ngày hóa thành hình người có thể duy trì năm canh giờ.
Chẳng qua, muốn hóa hình hoàn toàn, nhất định phải tu luyện yêu lực đến Hóa Hình kỳ.
Lâm Sơ Vân nhìn Phương Thiên Nguyên, nghĩ đến cảnh tượng trong mộng, rất muốn mở miệng hỏi hắn những chuyện trong mộng có phải thật hay không. Nhưng cuối cùng, y vẫn không bình tĩnh được, quyết định đi hỏi Bạch Nam Y trước, xem gã có biết gì hay không.
Phong Hề Hành biết mấy ngày gần đây Lâm Sơ Vân dường như đang phiền não cái gì đó. Nhưng hắn hỏi mấy lần, Lâm Sơ Vân cũng không nói cho hắn biết, cho nên cũng không hỏi nữa.
Nghe Lâm Sơ Vân nói muốn dẫn mình đi Linh Thú phong, Phong Hề Hành đương nhiên đồng ý, nhưng trong lòng lại đang nghi hoặc, chẳng lẽ chuyện Lâm Sơ Vân phiền não có liên quan đến người trên Linh thú phong sao?
Một người một mèo đến Linh Thú phong —— Lâm Sơ Vân còn chưa nghĩ ra nên thẳng thắn thân phận với Bạch Nam Y như thế nào, chỉ đành tạm thời dùng thân phận tiểu miêu yêu tới tìm gã.
Phượng Ngũ không ở Linh Thú phong, không biết lại chạy đâu chơi. Lâm Sơ Vân có lệnh bài của Phượng Ngũ lúc trước đưa cho, nên rất dễ dàng tiến vào cửa Linh Thú phong.
Phong Hề Hành ôm tiểu hắc miêu, vừa mới đi vào trong không bao lâu, chợt nghe phía sau truyền đến tiếng xé gió. Phong Hề Hành nhanh chóng cúi đầu, né tránh bàn tay thú của cự vượn, lại nghiêng người tránh điệp phấn của Thải Điệp, cuối cùng lui về phía sau năm bước, tránh đuôi rắn của cự mãng.
"Linh Thú phong nghiêm cấm tu sĩ nhân loại tiến vào!" Cự mãng nhìn Phong Hề Hành, thô lỗ mở miệng, "Nhân loại, ngươi vào bằng cách nào!"
Phong Hề Hành không có ý trả lời, ánh mắt đảo qua ba con yêu thú, tay khẽ nắm lấy linh kiếm. Tiểu hắc miêu trong ngực hắn nghe thấy tiếng động, liền thò đầu ra, vội vàng gọi song phương: "Cái kia... Khụ, là ta."
"Tiểu Hắc?" Vừa nhìn thấy tiểu miêu yêu, thái độ của ba con yêu thú rõ ràng dịu đi, nhưng đối với Phong Hề Hành vẫn bài xích như trước, "Đây là chủ nhân của ngươi?"
"...... Khụ." Tiểu hắc miêu nghe được cái tên kia, không nói nên lời mà dùng móng vuốt xoa xoa chóp mũi, "Thôi, xem như đi......"
Y quá lười để giải thích.
Thấy tiểu miêu yêu cùng Phong Hề Hành rất thân cận, ba yêu thú cũng không công kích hắn nữa, thu yêu lực trên người, nhìn tiểu hắc miêu hỏi: "Ngươi là tới tìm Tiểu Hồng sao?"
Lâm Sơ Vân chần chờ một lát, nhỏ giọng hỏi: "Xin hỏi... Các ngươi có biết Bạch Nam Y tiền bối không?"
Ba con yêu thú mờ mịt nhìn nhau, cuối cùng đều lắc đầu, nói: "Chưa từng nghe nói qua."
Yêu thú ở Linh Thú phong kỳ thật cũng không nhiều, trên cơ bản bọn chúng đều đã gặp qua, tên cũng biết hết. Còn họ Bạch........
"Ngươi nói là Bạch tiên sinh sao?" Cự vượn hỏi.
Nghĩ đến Bạch tiên sinh có thể là bút danh của Bạch Nam Y ở đây, Lâm Sơ Vân gật đầu hỏi: "Ngươi biết hắn sao?"
Bàn tay to của cự vượn sờ sờ ót, ngơ ngác nói: "Chúng ta cùng Bạch tiên sinh cũng không quá quen thuộc. Chỉ biết Bạch tiên sinh là do Phượng Ngũ mang về từ nhiều năm trước, nghe nói lúc ấy bị thương rất nặng, dùng rất nhiều linh dược mới cứu sống được. Bạch tiên sinh ít khi xuất hiện, luôn bế quan dưỡng thương."
"Đúng rồi, nghe yêu thú khác nói, Bạch tiên sinh tựa hồ đang tìm một con thú con." Thải Điệp ở bên cạnh đột nhiên vỗ cánh, bổ sung một câu.
Ánh mắt tiểu hắc miêu lập tức sáng lên, y vui mừng nói lời cảm ơn với ba con yêu thú, liền thúc giục Phong Hề Hành đưa mình đến động của Phượng Ngũ. Ba con yêu thú bị thanh âm mềm mại của tiểu hắc miêu dỗ đến mơ mơ màng màng, chờ bọn chúng phản ứng lại, cái bóng người trước mắt đã không thấy đâu.
"...... Có muốn bắt lại không?" Cự vượn chần chờ nhìn về phía hai con yêu thú kia.
Phượng Ngũ luôn luôn không thích nhân tu tiến vào Linh Thú phong. Nếu để cho hắn biết ba người bọn họ thả nhân tu vào, khẳng định sẽ bị đánh một trận.
Thải Điệp vỗ cánh bay lên, giễu cợt nói: "Đồ ngốc." Rồi tự mình bay đi.
Cự vượn giận tím mặt, đưa tay muốn bắt Thải Điệp, lại bị cự mãng ngăn cản. Cự mãng lười biếng ở một bên phơi nắng, thuận tiện giải thích cho cự vượn: "Đừng quên, nhân tu muốn tiến vào Linh Thú phong nhất định phải có lệnh bài, mà lệnh bài thì chỉ có một mình Tiểu Hồng mới có."
Mặc dù không biết vì sao Phượng Ngũ lại đưa lệnh bài cho người này, nhưng ít nhất Phượng Ngũ cũng cho phép người này tiến vào Linh Thú phong.
......
Dựa theo lộ tuyến trong trí nhớ của Lâm Sơ Vân, hai người rất nhanh tìm được huyệt đ.ộng của Phượng Ngũ. Tiểu hắc miêu từ trong ngực Phong Hề Hành nhảy xuống, hai ba bước liền đi vào sâu trong động, còn một bên thúc giục Phong Hề Hành: "Nhanh lên một chút."
Phong Hề Hành xác định bên trong không có nguy hiểm, mới gật đầu đi theo.
Tuy rằng chỉ đi vào hai lần, nhưng trí nhớ của Lâm Sơ Vân vẫn rất tốt, rất nhanh đã tìm được đường. Nhưng sắp đến thạch động của bạch hồ, Phong Hề Hành lại mở miệng gọi tiểu hắc miêu.
Tiểu hắc miêu mê man quay đầu, liền nhìn thấy Phong Hề Hành phía sau bị thứ gì đó ngăn cản. Y xoay người chạy trở về, vươn móng vuốt chạm vào phía trên, đột nhiên phát hiện ở đây, cư nhiên có một cái kết giới.
Trách không được..... Lần đầu tiên y đi vào, Bạch Nam Y lại kinh ngạc như vậy.
Tiểu hắc miêu thử thò đầu ra ngoài, kết giới căn bản không có ý định ngăn cản, nhưng Phong Hề Hành lại hoàn toàn không cách nào xuyên qua kết giới.
Tiểu hắc miêu suy nghĩ một chút, dùng hai chân trước bắt lấy đầu ngón tay của Phong Hề Hành, kéo hắn về phía kết giới, nhưng móng vuốt mèo của y thuận lợi đi qua, ngón tay Phong Hề Hành vẫn bị chặn ở bên ngoài.
"Ai?!" Động tác của hai người bọn họ ở chỗ kết giới, rất nhanh liền quấy nhiễu đến bạch hồ đang nghỉ ngơi. Thanh âm Bạch Nam Y lạnh như băng, mang theo sát ý âm trầm, một đạo yêu lực không chút lưu tình đánh tới.
Đồng tử Phong Hề Hành khẽ co lại, thừa dịp móng vuốt của tiểu hắc miêu còn đang ở ngoài kết giới, nhanh chóng nắm lấy nó, kéo tiểu hắc miêu ra khỏi kết giới, bảo vệ ở phía sau, còn mình thì giăng sương trước mặt.
Yêu khí kia nhanh chóng phá vỡ từng lớp băng sương, mắt thấy muốn đâm vào ngực Phong Hề Hành, lại bị móng vuốt mèo hung hăng cào nát.
"Đồ đệ, ngươi không có việc gì chứ." Tiểu hắc miêu lo lắng, ngửi qua ngửi lại khóe môi cùng ngực của Phong Hề Hành, muốn xác nhận xem tiểu đồ đệ có bị thương hay không.
Vành tai Phong Hề Hành lặng lẽ đỏ lên, cúi đầu nhìn tiểu hắc đang cọ cọ bên môi mình. Thậm chí, hắn còn cảm giác được râu của ai kia đang nhẹ nhàng đảo qua khóe môi hắn.
"Sư, sư tôn." Phong Hề Hành đỏ tai, cứng đờ ở nơi đó, nhất thời không muốn lui ra.
Sâu trong thạch đạo truyền đến tiếng bước chân rất nhỏ, thân ảnh Bạch Nam Y từ trong bóng tối chậm rãi hiện ra. Vẻ mặt của gã vốn lạnh như băng, nên khi nhìn thấy Phong Hề Hành cũng không có gì thay đổi, thẳng đến khi gã nhìn thấy tiểu hắc miêu trên vai Phong Hề Hành.
"Tiểu Hắc." Sắc mặt Bạch Nam Y rõ ràng dịu đi, đi tới vươn tay, muốn ôm lấy Tiểu Hắc.
Phong Hề Hành thấy thế, híp mắt lại, linh lực trong khí hải chấn động mạnh mẽ, khóe môi chảy xuống một tia máu.
Ngửi được mùi máu tươi, tiểu hắc miêu nóng nảy hơn rất nhiều, cúi đầu né tránh đầu ngón tay Bạch Nam Y, vươn móng vuốt đặt lên mặt Phong Hề Hành: "Ngươi bị thương?"
Phong Hề Hành lắc lắc đầu, không dấu vết đem tiểu hắc miêu bảo hộ trong lòng bàn tay mình, ánh mắt có chút địch ý nhìn Bạch Nam Y.
Bạch Nam Y lạnh lùng nhìn Phong Hề Hành, nhưng Phong Hề Hành vẫn bình tĩnh đứng đó, không có nửa điểm ý tứ giao tiểu hắc miêu.
"Bạch thúc thúc!" Tiểu hắc miêu xác định Phong Hề Hành không bị thương quá nặng, mới có chút buồn bực quay đầu nhìn Bạch Nam Y.
"Hắn không có việc gì." Bạch Nam Y nhất thời chột dạ, thuận tay ném cho Phong Hề Hành một viên đan dược, tức giận nói, "Ăn."
Thấy Phong Hề Hành ăn đan dược, sắc mặt chuyển biến tốt hơn, Lâm Sơ Vân mới yên lòng.
Bạch Nam Y ở một bên nhịn không được ở trong lòng nói thầm: Như thế nào mà mỗi lần mình nhìn thấy nhân tu này, đều không có chuyện gì tốt, lần trước thua thiệt linh khí, lần này là đan dược.
"Đi thôi." Bạch Nam Y cũng không keo kiệt như vậy, chỉ là than thở trong lòng. Gã vươn tay điểm nhẹ ở trước người Phong Hề Hành, Phong Hề Hành có thể xuyên qua kết giới.
Sau khi hai người một mèo đi vào thạch động, Bạch Nam Y liền trở lại bệ đá, một lần nữa biến thành bạch hồ.
Tiểu hắc miêu nhìn thấy bạch hồ trên bệ đá, cái đuôi rõ ràng vui vẻ lắc lắc. Phong Hề Hành đi theo phía sau, nhìn cái đuôi nhỏ phản bội kia, đáy mắt trầm xuống.
Bạch hồ cũng không có ý chiêu đãi Phong Hề Hành, đuôi hồ nhẹ nhàng đáp xuống trước mặt Phong Hề Hành, không đợi hắn kịp phản ứng, liền đem tiểu miêu miêu trong tay hắn cuốn đi. Bản thân tiểu hắc miêu cũng không có ý phản kháng, thậm chí còn rất quen thuộc mà nằm sấp ở đuôi.
"Bạch...... Bạch thúc thúc." Lâm Sơ Vân ở trong cái đuôi hồ ly mềm mại nhào lộn một hồi, cuối cùng mới nhớ tới mục đích mình tới đây. Y cố gắng từ trong đuôi hồ mềm mại bò ra, một đường bò l3n đỉnh đầu bạch hồ.
Bạch hồ vẫn thản nhiên nằm sấp, không có chút nào bất mãn khi bị cục bột đen này giẫm lên đầu "Ừ? Làm sao vậy?"
Tiểu hắc miêu do dự mở miệng: "Ngài..... Biết Lâm Giang Nguyệt không?"
Cái đuôi phía sau đột nhiên dừng lại, mắt hồ thon dài mở ra, mang theo vài phần tìm tòi nghiên cứu cùng đánh giá: "Ngươi nhớ ra rồi?"
Bởi vì bạch hồ đột ngột ngẩng đầu, tiểu hắc miêu lập tức đứng không vững, một đường lăn ùng ục đến trên người bạch hồ, đầu óc tiểu hắc miêu choáng váng nửa ngày, mới loạng choạng đứng dậy: "Không, không có..... Chỉ là nghe người khác nói, người này là mẹ của ta đúng không?"
Nghe y nói như vậy, ánh sáng trong mắt Bạch Hồ ảm đạm xuống, gã nghiêng đầu, nhìn về phía cục bông đang ngồi xổm trên người mình, một lúc lâu sau mới mở miệng nói: "Ta có thể trả lời vấn đề ngươi, nhưng ngươi cũng phải trả lời vấn đề của ta."
Tiểu hắc miêu hoàn toàn không có cảm giác đại họa lâm đầu, còn rất nghi hoặc nghiêng đầu: "Được, chuyện gì?"
"Ngươi tên là Lâm Sơ Vân?" Bạch hồ hạ thấp thanh âm hỏi.
Tiểu hắc miêu dại ra, cái đuôi phía sau cũng không lắc, rõ ràng là không nghĩ tới áo choàng của mình rớt nhanh như vậy. Y thật cẩn thận nhìn bạch hồ, thấy không có vẻ tức giận gì, mới mở miệng nói: "Đúng, là ta."
Bạch hồ cúi đầu, chóp mũi nhẹ nhàng chạm vào đỉnh đầu tiểu hắc miêu: "Yên tâm, ta không có tức giận, chỉ là...." Bạch Hồ không biết vì sao, vẻ mặt có chút do dự cùng rụt rè, nhưng cuối cùng gã vẫn hỏi, "Ta có thể nhìn một chút bộ dáng sau khi hóa hình của ngươi không?"
Tiểu hắc miêu hiển nhiên có chút mê man, y chần chờ một lát, mới lấy ra Huyễn Thân Đan ăn một viên, hóa thành hình người.
Bạch hồ hoảng hốt nhìn Lâm Sơ Vân, trong mắt tràn đầy hoài niệm cùng hồi ức, giống như là muốn xuyên qua Lâm Sơ Vân nhìn ai đó. Lâm Sơ Vân mím môi, tùy ý để bạch hồ đánh giá hồi lâu.
"Thật giống....." Bạch hồ cúi đầu cảm khái một câu, cũng đứng dậy hóa thành hình người. Gã ngồi xuống bệ đá bên cạnh, đưa tay vỗ vỗ vị trí bên người, "Nào, ngồi xuống."
Về phần Phong Hề Hành, bạch hồ không có ý để cho hắn tới đây, tùy tiện ném một tảng đá cho hắn.
"Bạch thúc thúc?" Lâm Sơ Vân ngoan ngoãn ngồi xuống bên cạnh Bạch Nam Y.
Ánh mắt Bạch Nam Y đảo qua trên mặt y, mặt mày nhu hòa nói" "Ngươi đoán không sai, ta đích xác quen biết mẹ của ngươi, cũng chính là Lâm Giang Nguyệt."
"Hơn nữa, không chỉ có Lâm Giang Nguyệt, ta còn biết Mục Áo." Bạch Nam Y nói, nhìn vẻ mặt mờ mịt của Lâm Sơ Vân, khẽ nhíu mày, "Ngươi không biết cái tên này sao?"
Lâm Sơ Vân giật mình, đây hẳn là tên của cha y, nhưng Phương Thiên Nguyên rõ ràng không thích cha y, đừng nói tên, nếu không phải Mục Áo là một trong những nhân vật chính của câu chuyện, có thể y đã trực tiếp bỏ qua người này.
"Biết, biết." Lâm Sơ Vân ho nhẹ một tiếng, nhanh chóng chuyển đề tài, "Vậy..... Bạch thúc thúc ngài thì sao?"
Bạch Nam Y nghiêm túc suy nghĩ một chút, mỉm cười nói: "Xem như là....... Vị hôn phu của ngươi?"
Lâm Sơ Vân hoảng sợ mở to hai mắt, không biết vì sao theo bản năng nhìn về phía tiểu đồ đệ nhà mình. Sắc mặt của Phong Hề Hành cũng trầm xuống, nếu không phải nhìn thấy ý trêu chọc trong mắt Bạch Nam Y, có lẽ hắn thật sự đoạt lấy Lâm Sơ Vân.
"Kia, ngài nói đùa đúng không?" Lâm Sơ Vân lắp bắp hỏi.
Bạch Nam Y cười tủm tỉm nhìn y, giọng điệu có chút oán giận: "Rõ ràng là Tiểu Sơ Vân khi còn bé nói muốn gả cho Bạch thúc thúc, kết quả lớn lên liền ghét bỏ Bạch thúc thúc."
Lâm Sơ Vân ho nhẹ một tiếng, xoa xoa chóp mũi. Bất quá, Bạch Nam Y nói như vậy, y cũng đại khái đoán ra, mình khi còn bé nhất định là đã gặp qua Bạch Nam Y.
"Cho nên, ngài thật sự biết cha mẹ ta." Nghĩ đến cảnh tượng trong mộng, Lâm Sơ Vân đột nhiên hỏi, "Bạch thúc, ngài từng đưa ta chạy trốn sao?"
Nụ cười trên mặt Bạch Nam Y thoáng dừng một chút, nhưng rất nhanh liền khôi phục lại bình thường, gã giơ tay nhẹ nhàng búng lên trán Lâm Sơ Vân, cười nói: "Suy nghĩ lung tung cái gì, Bạch thúc thúc ngươi là người sẽ bị bắt nạt sao?"
Phong Hề Hành ở một bên hơi híp mắt, nhưng cũng không mở miệng. Lâm Sơ Vân có chút mờ mịt, bởi vì trong nguyên thư không xuất hiện tên Bạch Nam Y. Cho nên, y cũng không biết Bạch Nam Y đang giấu giếm gì hay không.
Chẳng lẽ...... Là y nhớ sai à?
Bạch Nam Y nhìn Tiểu Sơ Vân lâm vào trầm tư, ánh mắt dần dần dịu đi. Nếu thiếu chủ đã quên những chuyện đau lòng trong quá khứ, thì cũng không cần nhớ lại. Về phần những kẻ nên báo thù, nên giết, gã đương nhiên sẽ giải quyết từng người một thay cho thiếu chủ.
Chỉ là nét mặt của Bạch Nam Y vẫn có chút tiếc nuối. Nếu lúc trước mình không quên đi ký ức về Tiểu Sơ Vân, thì cũng không cần đợi đến bây giờ mới biết, tiểu hắc miêu chính là thiếu chủ mà mình tìm hồi lâu.
Nghĩ đến thương thế đã dưỡng tốt, trong mắt Bạch Nam Y lóe lên một tia ớn lạnh, nhưng khi nhìn thấy Lâm Sơ Vân, lại chậm rãi nhu hòa xuống.
"Thật ra, nếu hôm nay ngươi không tới tìm ta thì không gặp được ta nữa." Bạch Nam Y đột nhiên nói, "Ta muốn rời đi."
Lâm Sơ Vân chợt hoàn hồn, nhìn Bạch Nam Y: "Ngài muốn đi đâu?"
Bạch Nam Y suy nghĩ một chút, ngữ khí hơi tùy ý: "Có thể là đi dạo đâu đó một vòng. Mấy năm nay đều ở trong thạch động này, có chút nhàm chán, muốn đi ra xem bên ngoài biến thành cái dạng gì."
Những lời này mặc dù không có vấn đề gì, nhưng trong lòng Lâm Sơ Vân luôn có chút bất an, nhìn Bạch Nam Y, do dự mở miệng hỏi: "Ngài....... Khi nào quay lại?"
Bạch Nam Y cười cười: "Thời điểm nên trở về, tự nhiên sẽ trở về."
Nói xong, gã đứng lên, đem túi trữ vật bên hông huỷ đi cấm chế, đưa cho Lâm Sơ Vân: "Tiểu Sơ Vân, ngươi đi ra ngoài trước đi, ta có chuyện muốn nói....... Đồ đệ ngươi."
Đợi đến khi bóng dáng Lâm Sơ Vân biến mất, ý cười trên mặt Bạch Nam Y mới nhạt đi. Gã nhìn Phong Hề Hành, ánh mắt cũng không mang theo bao nhiêu nhiệt độ: "Sau khi bản tôn rời đi, không cho phép nói cho Tiểu Sơ Vân biết, bản tôn đi làm cái gì."
Phong Hề Hành đã sớm đoán được, Bạch Nam Y sẽ đi báo thù cho cha mẹ Lâm Sơ Vân. Nghĩ đến tin tức Bạch Nam Y chết ở kiếp trước, do dự một lát, rồi nghĩ đến việc sư tôn thân cận với Bạch Nam Y, vẫn là nói thêm một câu: "Tiền bối vì sao không đợi thêm mấy năm nữa?"
"Sau đó thì sao?" Bạch Nam Y lại hỏi, "Yêu đan của bản tôn đã vỡ, cảnh giới duy trì ở hiện giờ đã không dễ dàng, đợi thêm nữa cũng sẽ không đột phá, nhưng mà người kia......."
Nghĩ đến kẻ thù của mình, quanh thân Bạch Nam Y tràn đầy sát ý: "Chờ tiếp, hắn có thể trở nên mạnh hơn, đến lúc đó, bản tôn càng không cách nào báo thù."
"Huống chi, cho dù bản tôn thất bại, cũng bất quá là đi gặp Yêu Chủ cùng Yêu Hậu mà thôi." Bạch Nam Y thản nhiên nói.
Phong Hề Hành nhìn Bạch Nam Y, biết không thể thuyết phục một người có ý chí muốn chết, liền không nói nữa. Hắn đáp ứng lời của Bạch Nam Y, xoay người chuẩn bị đi tìm Lâm Sơ Vân, rồi lại bị câu tiếp theo của gã làm cho dừng lại: "Ngươi thích Tiểu Sơ Vân, đúng không?"
Tuy rằng, nhân tu này che dấu rất tốt, nhưng từ trong ánh mắt vẫn lộ ra vài phần tâm tư.
"..." Phong Hề Hành trầm mặc đứng một lúc lâu, mới xoay người, nghiêm túc nhìn Bạch Nam Y, "Đúng vậy, lòng ta duyệt với sư tôn."
Bạch Nam Y nhìn người này, bỗng nhiên trước mắt hiện lên vẻ mặt Mục Áo nói nhất định phải cưới Lâm Giang Nguyệt.
Vốn định phản đối, lại đột nhiên nói không nên lời, cuối cùng Bạch Nam Y chỉ lạnh lùng nhìn Phong Hề Hành, uy hiếp nói: "Trừ phi Tiểu Sơ Vân cũng thật sự thích ngươi, bằng không, nếu như ngươi dám ép buộc Tiểu Sơ Vân, bản tôn cho dù chết cũng sẽ bò trở về giết ngươi."
Phong Hề Hành vốn tưởng rằng Bạch Nam Y sẽ phản đối, lại không nghĩ tới gã sẽ nói như thế. Nghe vậy, hắn liền nghiêm mặt cam đoan: "Đệ tử... tuyệt đối sẽ không tổn thương sư tôn."
Nhìn bóng lưng Phong Hề Hành rời đi, Bạch Nam Y khẽ nhắm mắt, nhưng dù gã hồi tưởng như thế nào, gã vẫn không thể nhớ rõ bộ dáng của tiểu yêu thú đã ở bên cạnh mình trong lúc chạy trốn.
Phong Hề Hành đi vào con đường đá, liền nhìn thấy Lâm Sơ Vân quay lưng lại với mình, đứng ở một góc cách đó không xa. Cái thói quen mỗi khi khổ sở liền thích tự bế, thật đúng là, dù là mèo hay là người đều giống nhau.
Hắn đi qua, đứng ở phía sau Lâm Sơ Vân: "Sư tôn."
Lâm Sơ Vân trầm mặc một lúc lâu, hỏi: "Bạch thúc thúc đâu?"
"Có thể...... Đã đi rồi." Phong Hề Chần chờ nói.
Lúc hắn đi ra, Bạch Nam Y cũng không có ý tứ khởi hành, thoạt nhìn cũng không có ý định gặp lại sư tôn.
Lâm Sơ Vân yên lặng gật đầu, đi theo Phong Hề Hành ra khỏi đường đá.
Lúc hai người rời đi, cũng không gặp yêu thú nào khác, ở sau lưng hai người, Bạch Nam Y lẳng lặng đứng trên không trung. Không bao lâu sau, trên không trung truyền đến một tiếng phượng minh, Phượng Ngũ nhận được truyền âm, nhanh chóng chạy về.
Thấy Bạch Nam Y còn ở đó, hắn mới thở phào nhẹ nhõm, nhưng lại có chút bất đắc dĩ cùng khuyên can: "Bạch tiên sinh, ngài cần gì phải vội vàng báo thù như vậy?"
Bạch Nam Y không nói cho Phượng Ngũ biết thân phận của mình, cho nên Phượng Ngũ cũng không biết kẻ thù của gã chính là Yêu Chủ hiện giờ. Gã nhàn nhạt lắc đầu, không giải thích với Phượng Ngũ, mà nói: "Mấy năm nay, đa tạ ngươi chiếu cố."
Phượng Ngũ biết mình không có cách nào khuyên người trở về, chỉ đành thở dài nói: "Ta cứu ngươi, chỉ là bởi vì ta muốn cứu mà thôi, không cần nói cảm ơn. Nếu sau khi ngươi báo thù xong không có chỗ đi, thì có thể trở về Linh Thú phong."
Bạch Nam Y cười lắc đầu, không nói thêm gì. Cuối cùng, gã ôm quyền với Phượng Ngũ, rồi rời khỏi Linh Thú phong. Phượng Ngũ trầm mặc nhìn thân ảnh Bạch Nam Y biến mất, mới thu hồi tầm mắt.
......
Trong chủ điện, Phương Thiên Nguyên hiếm khi có hứng thú, đi theo đại đệ tử của mình nhìn đồ vật trong môn phái, lại đột nhiên ngẩng đầu nhìn về một hướng. Cố Cảnh Sơn nghi hoặc nhìn hắn, khó hiểu hỏi: "Sư tôn, làm sao vậy?"
Phương Thiên Nguyên hơi hơi nhướng mày, ngữ khí lại là mang theo vài phần nghiền ngẫm: "Không nghĩ tới Phượng Ngũ biết nhặt như vậy, cư nhiên đem hắn nhặt về."
Cố Cảnh Sơn mờ mịt nhìn Phương Thiên Nguyên, không biết đối phương đang nói cái gì. Bất quá, hắn biết Phượng Ngũ thích nhặt yêu thú bị thương trở về, cho nên hỏi: "Sư tôn quen biết yêu thú mà Phượng Ngũ mang về sao?"
"Quen biết.... Cũng có thể nói là quen biết. "Phương Thiên Nguyên giật giật khóe miệng, "Chỉ là loại quen biết, gặp mặt sẽ ngươi sống ta chết mà thôi."
Tuy rằng hiện tại cũng không phải, nhưng lúc trước, hắn cùng Bạch Nam Y có thể nói là đánh túi bụi.
Hai người, một người cho rằng Mục Áo không xứng với sư muội nhà mình, hận không thể đánh cho Mục Áo một trận, người còn lại cho rằng Mục Áo là yêu thú cường đại nhất, không cho phép bất luận kẻ nào vũ nhục Mục Áo, tự nhiên quan hệ sẽ không quá tốt.
Cố Cảnh Sơn căn bản không biết sư tôn của mình có địch nhân như vậy, nghe tin này có chút khẩn trương, hỏi: "Vậy... ngươi có muốn đi Linh Thú phong xem một chút không?"
Vạn nhất người nọ hiện tại còn có địch ý với sư tôn, vậy hắn cũng có thể chuẩn bị trước.
Phương Thiên Nguyên tiện tay vỗ đầu đại đồ đệ nhà mình: "Không cần, hắn đã đi rồi "
Hắn tự nhiên có thể cảm giác được, Bạch Nam Y trước khi rời đi đã gặp qua Tiểu Sơ Vân, hai người hẳn là có quen biết. Nhưng Bạch Nam Y vẫn rời khỏi Điểm Tinh tông, có chuyện gì mà khiến gã vội vàng đi làm như vậy?
Phương Thiên Nguyên tiện tay ném quyển trục trong tay sang một bên, nhìn phương hướng Bạch Nam Y rời đi hơi xuất thần. Cố Cảnh Sơn đã quen với việc sư tôn nhà mình thỉnh thoảng thất thần, nên rất thuận tay đem quyển trục đến trước mặt mình, cúi đầu nhìn sự vụ trên đó, rồi viết ra kế sách đối phó.
......
Bởi vì Bạch Nam Y rời đi, tâm tình Lâm Sơ Vân lại sa sút vài phần, may mà, chuyện Linh Bảo Các mở ra mới làm cho y có chút hứng thú.
Hiện giờ linh kiếm của Phong Hề Hành đã luyện xong, phòng ngự cũng có Băng Không Y, Lâm Sơ Vân nhất thời nghĩ không ra tiểu đồ đệ còn cần cái gì. Bất quá, Phong Hề Hành tựa hồ đã có ý tưởng, Lâm Sơ Vân liền không nghĩ nhiều nữa, để cho tiểu đồ đệ tự mình đi Linh Bảo Các.
Ngoại trừ Phong Hề Hành, còn có hai người khác, một là Dương Diễm của Linh Hỏa phong, một là Thanh Hòa của Linh Dược phong.
Lúc Phong Hề Hành đến, Dương Diễm đã chờ ở một bên, hai người lại đợi không bao lâu, Thanh Hòa cũng đến.
Trưởng lão chưởng quản Linh Bảo Các thấy ba người đã đến, liền đem kết giới mở ra, nhắc nhở: "Nhớ kỹ, một người chỉ có thể lấy một kiện linh khí, sau khi linh khí nhận chủ, sẽ bị truyền tống xuất các, tuyệt đối không thể tham lam."
Ba người liếc nhau, mới từng người đi vào trong kết giới.
Phong Hề Hành luôn không có biểu cảm gì khi Lâm Sơ Vân không ở bên, khẽ gật đầu với hai người kia, liền đi thẳng vào trong cửa Linh Bảo Các.
Linh Bảo Các tổng cộng có bảy tầng, một khi bước lên tầng trên thì không thể quay xuống. Mỗi tầng, phẩm giai linh khí dần dần tăng lên, nghe đồn tầng thứ bảy là một kiện linh khí Tiên giai, nhưng cho đến nay vẫn chưa ai nhìn thấy.
Lúc trước, cũng có đệ tử đi lên nhìn thoáng qua, lại phát hiện toàn bộ tầng thứ bảy trống rỗng, ngay cả một cái linh khí cũng không có, người nọ lại không có cách nào lui về tầng thứ sáu, cuối cùng đành phải tay không trở về.
Sau đó, không có đệ tử nào dám tùy ý đi lên tầng thứ bảy.
Phong Hề Hành cũng không có ý định đi tầng bảy, hắn đã sớm quyết định muốn linh khí gì.
Không có quản hai người phía sau nữa, Phong Hề Hành dừng ở tầng năm, Thanh Hòa cùng Dương Diễm nhìn nhau, kinh ngạc hỏi: "Phong sư đệ không định lên sao?"
Với tu vi của Phong Hề Hành, coi như là tầng thứ sáu linh khí cũng hoàn toàn có thể nhận chủ.
Phong Hề Hành lắc đầu: "Sư đệ đã quyết định xong."
Thấy hắn nói như vậy, Thanh Hòa cùng Dương Diễm cũng không hỏi thêm, thân ảnh hai người biến mất ở cầu thang lên trên. Phong Hề Hành thu hồi ánh mắt, tầm mắt lần lượt xẹt qua tầng thứ năm.
Trên tầng năm có rất nhiều linh khí, bị một đám linh lực quang cầu bao vây, xếp trên các giá khác nhau theo chủng loại.
Phong Hề Hành chậm rãi đi vào chỗ sâu trong giá, cuối cùng dừng ở bên cạnh cái giá thứ hai đếm ngược. Hắn ngẩng đầu, xác định tấm biển trên giá này viết là linh hồn, mới xoay người bước vào trong.
Hắn muốn tìm một linh khí có thể bảo hộ linh hồn Lâm Sơ Vân, nhưng mà nơi này đại đa số đều là linh khí phá hư linh hồn hoặc là hủy diệt linh hồn, Phong Hề Hành đi tới một ô cuối cùng, mới tìm được thứ mình muốn.
Đèn hộ hồn.
Có thể ngăn cản một lần công kích linh hồn, đồng thời có thể bảo hộ linh hồn, không cho những linh hồn khác nuốt chửng.
Phong Hề Hành duỗi ngón tay đặt lên linh cầu bên ngoài linh đèn. Linh lực lạnh lẽo chậm rãi rót vào linh cầu, chỉ thấy ánh sáng linh cầu từng chút một tối đi, không bao lâu liền nghe thấy một tiếng vang nhỏ, hoàn toàn tiêu tán.
Đem đèn hộ hồn thu vào trong ngực, Phong Hề Hành không có ý nhận chủ, mà là xoay người định xuống lầu, sau đó đã bị trực tiếp truyền tống ra ngoài.
Quản sự đã không còn ở bên ngoài, Thanh Hòa cùng Dương Diễm cũng chưa đi ra, Phong Hề Hành chần chờ một lát, lưu lại một mảnh băng sương, xoay người đi ra kết giới.
Lâm Sơ Vân không nghĩ tới tiểu đồ đệ nhà mình lại về sớm như vậy, còn đang nằm trên giường phơi nắng. Thấy Phong Hề Hành trở về, tiểu hắc miêu có chút ngượng ngùng ngồi dậy, chào hỏi Phong Hề Hành: "Ngươi đã trở lại."
Phong Hề Hành nghiêng người ngồi trên giường, từ trong ngực lấy ra đèn hộ hồn. Lâm Sơ Vân cũng không biết thứ này, có chút tò mò vươn móng vuốt kéo hai cái, hỏi: "Đây là cái gì?"
"Đệ tử tìm được ở Linh Bảo Các, muốn đưa cho sư tôn." Phong Hề Hành nói.
Lâm Sơ Vân tuỳ tay vung vung vuốt: "Không cần không cần, vi sư sao có thể lấy đồ của đồ đệ."
Ánh mắt Phong Hề Hành hơi trầm xuống, đưa tay gảy gảy chóp đuôi, mỉm cười: "Kỳ thật.... Hề Hành có một chuyện không rõ."
Tiểu hắc miêu ngẩng đầu, dùng đôi mắt mèo xanh biếc tò mò nhìn hắn: "Chuyện gì á?"
"Lúc Phương tiên tôn độ kiếp, sư tôn từng nói qua một câu." Phong Hề Hành nhẹ nhàng đè lại chóp đuôi nhỏ, nhìn nó mất hứng vung tới quăng lui, "Sư tôn nói...... Sắp kết thúc rồi."
Chóp đuôi bất động, vô cùng ngoan ngoãn nằm dưới ngón tay của Phong Hề Hành, giống như là mạch máu bị đè lại.
"Sư tôn làm sao biết Phương tiên tôn có bao nhiêu lôi kiếp?" Phong Hề Hành nhìn về phía tiểu hắc miêu, tựa hồ thật lòng tò mò.
Cả người Lâm Sơ Vân cứng đờ, lúc ấy y căn bản không chú ý mình nói cái gì, lại không nghĩ tới bị tiểu đồ đệ phát hiện sơ hở.
"Hơn nữa, không biết có phải là ảo giác của Hề Hành hay không?" Phong Hề Hành lại hỏi, "Có phải sư tôn lúc đó cho rằng, Phương tiên tôn sẽ độ kiếp thất bại hay không?"
Con ngươi của mèo nhỏ hơi co rụt lại, giống như bị kinh hách. Y nhanh chóng lui về phía sau, nhưng bị Phong Hề Hành giữ chặt chóp đuôi, nhất thời không có cách nào trốn đến góc tường.
"Buông, buông đuôi ra!" Tiểu hắc miêu cố gắng giả bộ sinh khí, nhưng sự chột dạ trong đôi mắt đã bán đứng tâm tình của y.
"Cho nên sư tôn, người có phải hay không..." Phong Hề Hành cúi đầu hỏi, tựa hồ muốn lại gần nói cái gì.
Tiểu hắc miêu không cách nào thoát khỏi trói buộc của Phong Hề Hành, nhất thời có chút khóc không ra nước mắt, không biết tại sao lại thành ra thế này, rõ ràng lúc đầu y chỉ là cự tuyệt một cái linh khí của tiểu đồ đệ mà thôi.
Đúng rồi, linh khí kia....
Ánh mắt tiểu hắc miêu sáng lên, nhanh chóng nhào tới, ôm đèn hộ hồn vào trong ngực, vội vàng nói: "Vi sư nhận là được!!!"
Phong Hề Hành quả nhiên dừng lại, cũng không tiếp tục hỏi, mà là cười tủm tỉm nói: "Sư tôn thích là tốt rồi."
Tiểu đồ đệ chính là một kẻ bạch thiết hắc!!!
Lâm Sơ Vân rốt cuộc cũng thấy rõ bộ mặt thật của tiểu đồ đệ, nhưng mà đã quá muộn, nhìn cái đuôi lại ngoan ngoãn quấn quanh cổ tay Phong Hề Hành, tiểu hắc miêu tự ôm mình khóc nức nở.
Đèn hộ hồn nhận chủ rất đơn giản, chỉ cần đem linh thức liên hệ với đèn hộ hồn, coi như là nhận chủ thành công. Sau đó, nếu có người có ý đồ công kích linh hồn Lâm Sơ Vân, sẽ bị hỏa diễm của thiêu đốt.
Thấy vậy, Phong Hề Hành cuối cùng cũng có thể thả lỏng một chút.
Sau khi nhận chủ thành công, đèn hộ hồn liền hóa thành một tia sáng, rơi vào mi tâm tiểu hắc miêu. Lâm Sơ Vân có thể cảm giác được, trong thức hải của mình có một ngọn đèn đang sáng lên.
Mấy ngày sau đó, Phong Hề Hành cũng không hỏi Lâm Sơ Vân những chuyện đó nữa, giống như là đã quên. Lâm Sơ Vân lúc đầu còn có chút sợ hãi, sợ Phong Hề Hành lại hỏi mình, nhưng qua một thời gian, y liền dần dần đem chuyện này ném ra sau đầu, bắt đầu giải quyết vấn đề còn sót lại của đại hội đệ tử trước đó.
Thời điểm nhìn thấy Lâm Sơ Vân, vị đệ tử kia rõ ràng là khóc rống, đem toàn bộ túi trữ vật móc ra: "Lâm tiên quân, đệ tử thật sự không có nhiều linh thạch như vậy."
Hắn thật sự không nghĩ tới, Phong sư đệ lại đoạt được đệ nhất đại hội. Lúc trước tỷ lệ cược Phong sư đệ cao như vậy, mà Lâm tiên quân lại đặt nhiều linh thạch như thế, cuối cùng tính tới tính lui, hắn bồi thường hơn 10 vạn linh thạch.
Bán hắn đi cũng không có khả năng trả đủ!
Lâm Sơ Vân cũng không làm khó hắn, sau khi lấy một phần linh thạch, liền đem phần còn lại ném trở về.
Đệ tử kia lúc bắt lấy túi đựng vật còn rất mờ mịt, một lúc sau mới hiểu chuyện gì xảy ra, hắn không ngờ Lâm tiên quân keo kiệt như vậy, lại buông tha cho hắn. Nhìn bóng lưng Lâm Sơ Vân, đệ tử âm thầm quyết định, sau này hắn chính là fans trung thành của Lâm tiên quân!
Lâm Sơ Vân mang theo linh thạch trở về Linh Vân phong, đang muốn khoe khoang với tiểu đồ đệ của mình, chợt cảm thấy linh lực dâng trào. Y chần chờ dừng bước, nhìn lôi vân ngưng tụ ở phía sau núi.
Trong lòng Lâm Sơ Vân căng thẳng, lập tức phản ứng lại, tiểu đồ đệ muốn độ kiếp!
Nhưng mà, đợi đến khi Lâm Sơ Vân chạy tới sau núi, lôi kiếp đã bổ xong, mà linh lực của Phong Hề Hành cũng đã đạt đến Nguyên Anh sơ kỳ.
Lôi kiếp này bổ quá nhanh...
Lâm Sơ Vân dừng bước, nhìn Phong Hề Hành một cái, lại cảm thấy có gì đó không đúng, do dự nhìn tiểu đồ đệ hai lần, cuối cùng ngơ ngác nói: "Đồ đệ, lệ chí của ngươi sao lại nhạt rồi? "
Phong Hề Hành không nghĩ tới câu đầu tiên Lâm Sơ Vân lại hỏi cái này, không khỏi giật mình, đưa tay sờ nốt lệ chí kia. Kỳ thật đó cũng không phải là lệ chí, chỉ là hắn đem ma khí giam cầm ở bên trong, mới có thêm một cái ấn ký như vậy.
Lần này độ kiếp, hắn nhân cơ hội tiêu tán một phần ma khí, khiến cho lệ chí càng ngày càng nhạt.
Bất quá lời này, hắn tự nhiên sẽ không nói với Lâm Sơ Vân: "Có thể là bởi vì đệ tử phơi đen, cho nên thoạt nhìn không rõ ràng."
Lâm Sơ Vân nửa điểm cũng không cảm thấy Phong Hề Hành đen chỗ nào, nghe vậy tức giận trợn tròn mắt. Đúng lúc này, chân trời xẹt qua một đạo quang, rơi vào trong tai Lâm Sơ Vân, là truyền âm của Cố Cảnh Sơn.
Lâm Sơ Vân nghe xong, biểu tình cứng ngắc rất nhiều, y nhìn Phong Hề Hành, đột nhiên mở miệng hỏi: "Tiểu đồ đệ, nếu như..... Ngươi nhìn thấy người lúc trước thiếu chút nữa hại chết ngươi, ngươi sẽ làm gì?"
Phong Hề Hành khẽ nheo mắt, xác định Lâm Sơ Vân không có phát hiện thân phận của mình, mới khẽ cười nói: "Hề Hành sẽ dùng phương pháp tương tự hồi báo trở về. "
Chỉ là độ khó tăng lên gấp trăm lần, có thể sống sót hay không thì cũng không nhất định.
Lâm Sơ Vân nghe vậy, thở phào nhẹ nhõm, nếu vậy thì chắc không sao. Thấy biểu tình này của Lâm Sơ Vân, Phong Hề Hành không khỏi có chút tò mò: "Xảy ra chuyện gì sao?"
"Cũng không có gì..." Lâm Sơ Vân thở dài, "Chính là tiểu sư thúc ngươi đã trở lại. "
Vừa rồi Cố Cảnh Sơn truyền âm nói cho y biết, tiểu sư đệ đã trở về.
Lại nói tiếp, vị tiểu sư đệ này người cũng rất thảm, bởi vì thời điểm Phương Thiên Nguyên bế quan, hắn mới vừa mới là Kim Đan kỳ, cho nên cũng không được phân phong, cuối cùng không có chỗ ở. Sau đó, nguyên chủ mời hắn đến Linh Vân phong ở, tiểu sư đệ còn rất vui vẻ, lại không nghĩ tới, mục đích của nguyên chủ là vì muốn hại chết hắn.....
Sau đó, có lẽ là bị nguyên chủ đả thương, tiểu sư đệ vẫn luôn ở bên ngoài tu luyện, mãi cho đến một đoạn thời gian trước, lôi vân trên cấm địa xuất hiện, Cố Cảnh Sơn truyền tin cho hắn, hắn mới vội vàng trở về, nhưng đáng tiếc, hắn vẫn về chậm vài ngày.
Thời điểm tiểu sư thúc rời khỏi Điểm Tinh tông, Phong Hề Hành còn chưa bái sư, nhưng hắn cũng nghe nói qua mối quan hệ giữa vị tiểu sư thúc này cùng sư tôn.
"Không có việc gì, sư tôn." Phong Hề Hành an ủi, "Không chừng tiểu sư thúc đã quên..."
"Lâm Sơ Vân! Đi ra đây cho ta!"Một tiếng gầm vang lên trên Linh Vân phong, có thể nghe ra, giọng nói đó không phải là người mà bọn họ quen biết, hơn nữa vừa rồi Cố Cảnh Sơn truyền âm, rất dễ dàng suy đoán ra thân phận của người nọ.
Lâm Sơ Vân yên lặng nhìn về phía tiểu đồ đệ nhà mình, có một loại xúc động muốn bịt miệng hắn lại.
Thở dài, Lâm Sơ Vân triệu hồi Thanh Mộc Kiếm, ngự kiếm bay tới trước người nọ. Người nọ vừa nhìn thấy y, ánh mắt tràn ngập tức giận, rút linh kiếm của mình ra, chỉ vào Lâm Sơ Vân nói, "Tới chiến!"
"..." Lâm Sơ Vân tỏ vẻ cự tuyệt.
Thấy Lâm Sơ Vân không rút kiếm, người nọ càng thêm tức giận, nghiến răng nghiến lợi nói: "Lâm Sơ Vân, ngươi là xem thường Yến Ngọc Thần ta sao!"
Lâm Sơ Vân còn đang lục lọi trong trí nhớ của nguyên chủ. Dù sao, sau khi vị tiểu sư đệ này rời đi, nguyên chủ cũng không quản hắn, nhất thời Lâm Sơ Vân cũng không tìm được người này tên là gì.
Thấy hắn tự giới thiệu, Lâm Sơ Vân cũng không tiếp tục làm khó mình, lắc đầu: "Không có."
"Vậy thì rút kiếm!" Yến Ngọc Thần lạnh lùng nói, hắn hiện tại đã là Nguyên Anh hậu kỳ, cùng Lâm Sơ Vân tu vi ngang nhau, nhất định có thể dạy cho tên ngụy quân tử này một bài học!
"Không rút." Lâm Sơ Vân nghiêm túc nói.
Yến Ngọc Thần không nghĩ tới Lâm Sơ Vân sẽ không đánh với mình, hắn tức giận không còn cách nào khác, cuối cùng nghiến răng nghiến lợi thu hồi linh kiếm: "Ngươi chờ cho ta, ta đi tìm sư tôn phân xử!"
Nhìn bóng dáng trong nháy mắt biến mất, Lâm Sơ Vân nhất thời không nói nên lời. Y hình như biết lúc trước đứa nhỏ này bị lừa như thế nào, hơn nữa, người này trở về, cư nhiên không đi chủ điện trước, mà là trước tiên tới tìm mình đánh một trận, đây là đối với chuyện lúc trước có bao nhiêu oán niệm a.
Lâm Sơ Vân có một loại cảm giác, những ngày bình yên của mình sắp biến mất, y thở dài thật sâu. Vừa muốn đi xuống, liền lại nhận được truyền âm của Phương Thiên Nguyên.
Khác với thanh âm nghiêm trang của Cố Cảnh Sơn, thanh âm của Phương Thiên Nguyên có chút cổ quái, hiển nhiên là đang nghẹn cười: "Tiểu Sơ Vân, đến chủ điện một chút."
Lâm Sơ Vân rất muốn đúng lý hợp tình hồi một câu không đi, nhưng y cũng biết việc này sớm muộn gì cũng phải giải quyết, nghe vậy đành phải thở dài, cùng tiểu đồ đệ nói một tiếng, quay đầu đi chủ điện.
Phong Hề Hành nhìn bóng dáng Lâm Sơ Vân rời đi, hơi hơi híp híp mắt.
......
Còn chưa đi vào chủ điện, Lâm Sơ Vân đã nghe thấy giọng nói líu ríu của Yến Ngọc Thần từ bên trong truyền đến, cũng không biết là nói bao lâu. Khi Lâm Sơ Vân đi vào, rõ ràng thấy Phương Thiên Nguyên truyền đến một tia ánh mắt giải thoát.
"Ngươi, ngụy quân tử này! Tiểu nhân hèn hạ!" Yến Ngọc Thần vừa nhìn thấy Lâm Sơ Vân, liền tức giận không chịu nổi.
Lâm Sơ Vân sờ sờ chóp mũi, đi tới, hành lễ với Phương Thiên Nguyên: "Sư tôn."
"Được rồi được rồi, đừng cãi nhau nữa." Phương Thiên Nguyên xoa xoa thái dương, hắn không có bị lôi kiếp bổ tan thành tro bụi, nhưng hắn cảm giác mình sắp bị tiểu đồ đệ ầm ĩ đến chết.
Vẫn là đại đồ đệ tốt, nói không nhiều, an tĩnh đáng tin cậy.
"Chuyện lúc trước, Tiểu Sơ Vân ngươi biết không?" Phương Thiên Nguyên hỏi.
Lâm Sơ Vân chần chờ một chút, nhất thời không mở miệng.
Thấy y do dự, Yến Ngọc Doanh cho rằng y muốn ngụy biện, há mồm muốn nói chuyện, lại bị Phương Thiên Nguyên nhàn nhạt nhìn thoáng qua, chỉ đành không tình nguyện câm miệng.
Lâm Sơ Vân trong lòng thở dài, y đích xác biết những chuyện này, nhưng y là từ trong trí nhớ của nguyên chủ nhìn ra, sự tình cũng không phải y làm. Chỉ là lời này nói ra, cũng không ai tin.
"Sư tôn..." Lâm Sơ Vân cúi người, "Đệ tử đích xác biết việc này."
Yến Ngọc Thần thấy y ngay thẳng thừa nhận như vậy thì càng tức giận, nhưng lại không dám trái lệnh Phương Thiên Nguyên, đành phải hờn dỗi một mình.
"Nhưng chuyện này không phải là ngươi gây ra, phải không?" Phương Thiên Nguyên không có vẻ gì kinh ngạc, tiếp tục hỏi.
..............