NGHIỆT ĐỒ! ĐỪNG NẮM LÔNG VI SƯ!

Edit: Min

Nhưng dù có đỏ tai đến đâu, Phong Hề Hành cũng không nỡ đẩy tiểu sư tôn trong ngực ra, chỉ có thể ho nhẹ một tiếng, giả vờ trấn định ôm chặt lấy Lâm Sơ Vân.

Phượng Ngũ căn bản không chú ý tới hai người phía sau, hắn đã sớm không kiềm chế được tính tình, cùng Hoàng trưởng lão kia đánh nhau.

Vị Hoàng trưởng lão này ra tay tàn nhẫn, chiêu thức đều nhằm chỗ yếu hại mà đi. Phượng Ngũ ngay từ đầu còn có chút nương tay, về sau bị đánh ra hỏa khí, ra tay cũng càng thêm tàn nhẫn.

Cảnh giới của Hoàng trưởng lão vốn yếu hơn Phượng Ngũ, lại thêm kiêng kỵ phượng hỏa, không thể không buông tay, không bao lâu sau đã bị Phượng Ngũ trấn áp.

Thấy vậy, sắc mặt Liễu An triệt để âm trầm, trong lòng không khỏi chửi thầm một câu.

Gã làm sao có thể nghĩ đến, Hàn Thành lại đột nhiên xuất hiện một yêu thú lợi hại như vậy, sớm biết như thế, gã sẽ không cùng người này trở mặt. Nhưng mà hiện tại nói cái gì cũng đã muộn, mắt thấy Hoàng trưởng lão dần dần có thế thất bại, ánh mắt Liễu An vừa chuyển, liền rơi vào Phong Hề Hành bên cạnh.

Phong Hề Hành đã sớm cảnh giác Liễu An, những hộ vệ quanh người gã vừa ra tay, Phong Hề Hành đã chú ý tới. Những hộ vệ kia đại bộ phận đều là dùng đan dược mạnh mẽ thúc đẩy đến Hóa Hình kỳ, yêu lực không ổn định, cho dù nhân số chiếm ưu thế, đối với Phong Hề Hành đã Nguyên Anh hậu kỳ cũng không thể làm gì được.

Đúng vậy, bảy ngày trước khi tiến vào Yêu giới, cảnh giới của Phong Hề Hành đã đuổi kịp Lâm Sơ Vân.

Mắt thấy mình nhiều hộ vệ như vậy, ngay cả một nhân tu cũng không bắt được, Liễu An rốt cuộc cũng không nén được lửa giận trong lòng. Vẻ mặt vốn ôn hòa khiêm nhường đột nhiên vặn vẹo, gã nhấc chân hung hăng đá vào một hộ vệ bên cạnh, hộ vệ kia nặng nề đập vào thân cây, sống chết không rõ.

"Một đám phế vật!" Liễu An giận dữ mắng.

Cành cây trên mái tóc dài phía sau không ngừng lan tràn ra, nhanh chóng khuếch tán khắp mặt đất. Những hộ vệ kia tựa hồ rất sợ hãi những cành cây này, kinh hoảng tránh né. Có mấy người tránh không kịp, bị cành cây này đụng phải cổ chân, đột nhiên hét lên một tiếng, trong nháy mắt hóa thành một cỗ xác khô.

Sắc mặt Phong Hề Hành trầm xuống, hắn đã sớm nhận ra những cành cây này giống hệt với những cành cây xuất hiện trong quán trọ đêm qua. Nhưng hiện tại Phượng Ngũ đang ở bên cạnh, nếu hắn vận dụng ma khí, rất có thể sẽ bị Phượng Ngũ phát hiện. Cho nên, chỉ có thể dùng linh kiếm chặt đứt những cành cây này.

Chỉ là những cành cây này mềm dẻo dị thường, tuy rằng có thể bị chặt đứt, nhưng rất nhanh sẽ mọc lại. Về phần tiêu hao yêu lực—— Liễu An tùy tiện liếc mắt một cái, liền đem mấy hộ vệ chạy trốn lúc trước bắt trở về, mấy hộ vệ nhanh chóng bị hút không còn một mảnh, mà tốc độ sinh trưởng của cành cây cũng theo đó nhanh hơn vài phần.

Phượng Ngũ cũng cảm nhận được Phong Hề Hành đang gặp nguy hiểm, nhưng vừa định cứu thì Hoàng trưởng lão vốn một mực chạy trốn kia, lại xông vào tấn công không chút do dự.

"Nếu không...... Để ta thử?" Lâm Sơ Vân nằm sấp trong ngực Phong Hề Hành đột nhiên mở miệng nói.

Y đưa tay kéo tay áo Phong Hề Hành, để Phong Hề Hành đặt mình xuống.

Phong Hề Hành do dự một chút, thấy Lâm Sơ Vân kiên quyết, chỉ có thể ngoan ngoãn buông tay. Bất quá, một tay Phong Hề Hành vẫn ôm Lâm Sơ Vân, tay còn lại nắm chặt linh kiếm, chuẩn bị tùy thời mang Lâm Sơ Vân chạy trốn.

Liễu An hơi híp mắt, ánh mắt đảo qua Lâm Sơ Vân. Gã còn nhớ rõ, chính tiểu tử không biết trời cao đất rộng này, là người đầu tiên từ chối. Nếu không phải như thế, tên đại yêu kia cũng sẽ không cự tuyệt dứt khoát như vậy. Chỉ là lúc trước tiểu yêu thú này được nhân tu bảo hộ nghiêm ngặt, gã căn bản không có cơ hội xuống tay, hiện giờ Lâm Sơ Vân lại muốn tìm đường chết, gã tự nhiên sẽ không hạ thủ lưu tình.

Thấy cành cây vươn lên, Phong Hề Hành đã chuẩn bị tốt muốn chạy trốn.

Lâm Sơ Vân nhìn cành cây xung quanh, hít sâu một hơi, cố gắng xem nhẹ cảm giác xấu hổ trong lòng, thấy cành cây sắp vồ lấy mình, Lâm Sơ Vân nghiến răng, nhắm mắt lại kêu lên: "Meo meo!!! Khụ khụ khụ khụ khụ..."

Một ngọn lửa nhỏ từ trong miệng Lâm Sơ Vân phun ra, ngọn lửa nho nhỏ chập chờn, thậm chí còn bởi vì Lâm Sơ Vân ho khan mà hơi run rẩy, giống như là sắp dập tắt. Nhưng mà, một ngọn lửa nhỏ như thế, lúc rơi xuống cành cây, Liễu An liền kêu lên thảm thiết.

Một tia lửa nhỏ kia so với phượng hỏa còn mạnh hơn, giống như là đang xuyên thấu qua bản thể của gã, thiêu đốt yêu hồn của gã. Liễu An cố nén đau nhức, nhanh chóng chặt đứt cành cây đụng phải ngọn lửa, nhưng đau nhức trên yêu hồn căn bản không giảm bớt. Thậm chí bởi vì quá đau, Liễu An còn nhìn thấy yêu hồn của mình xuất hiện một vết nứt.

"Ah!!!"

Cành cây trên mặt đất bắt đầu không hề cố kỵ bắt lấy những hộ vệ còn lại. Bọn họ còn chưa kịp chạy trốn, đã bị Liễu An mạnh mẽ hút đi yêu lực. Có yêu lực của những hộ vệ này, đau đớn trên yêu hồn rốt cuộc giảm bớt một ít. Nhưng mà vết nứt kia vẫn tồn tại, nếu không kịp thời giải quyết, gã rất có thể sẽ bởi vậy mà yêu hồn tán loạn.

Kỳ thật, đừng nhìn ngọn lửa này nhỏ như vậy, nhưng là thành quả của Lâm Sơ Vân vất vả khổ cực tu luyện gần ba tháng. Ngay từ đầu chỉ có thể từ trong cổ họng phun ra khói, hiện tại có thể phun ra một ngụm lửa. Lâm Sơ Vân cũng không biết, mỗi ngày mình phải ho khan bao nhiêu lần.

Chẳng qua, y cũng là lần đầu tiên dùng ngọn lửa công kích, không nghĩ tới hiệu quả ngọn lửa của mình tốt như thế, một bên ho khan một bên kinh ngạc.

Liễu An gắt gao che trán, dùng ánh mắt âm trầm lạnh lùng nhìn Lâm Sơ Vân, như sắp cắn đứt một miếng thịt trên người y: "Bản thiếu gia nhớ kỹ ngươi rồi!!! Ngươi chờ cho ta!!! Những gì thiếu gia ta chịu, nhất định phải để cho ngươi trả nợ gấp mười lần!"

Nhưng Lâm Sơ Vân căn bản không để ý tới gã nói cái gì, y vẫn còn đang ho khan. Phong Hề Hành ở một bên lo lắng nhìn y, bên vỗ lưng giúp y, càng không có ý phản ứng Liễu An.

Liễu An khó thở công tâm, thiếu chút nữa phun ra một ngụm máu. Gã thậm chí còn có một loại xúc động, muốn cùng hai người này đồng quy vu tận.

Lúc này, một bóng người chật vật từ trong rừng cây vọt ra, ánh mắt Liễu An vừa chuyển, liền thấy Hoàng trưởng lão cả người đầy máu té trên mặt đất, thậm chí một cánh tay còn bị chặt đứt. Lý trí bị tức giận chiếm cứ trong nháy mắt quay lại, sau lưng Liễu An phát lạnh, thừa dịp Phượng Ngũ còn chưa từ trong rừng cây đi ra, nhanh chóng lấy ra một cục đá bóp nát.

Một đạo quang sáng lên, thân ảnh Liễu An biến mất ở trước mặt mấy người.

Phượng Ngũ mặt lạnh từ trong rừng cây đi ra, trên người hắn tuy rằng có chút lộn xộn, nhưng cũng không có vết máu gì. Hắn nhìn Lâm Sơ Vân trước, sau khi xác định Lâm Sơ Vân không bị thương, sắc mặt mới dịu đi. Hắn ngay cả nhìn cũng lười nhìn Hoàng trưởng lão trên mặt đất, ánh mắt đảo qua trong rừng cây, lạnh lùng hỏi: "Thụ yêu đâu?"

"Chạy rồi." Lâm Sơ Vân cuối cùng cũng ngừng ho khan, y lau nước mắt nơi khóe mắt vì ho, đáp trước khi Phong Hề Hành trả lời.

Biểu tình Phượng Ngũ trong nháy mắt dừng lại. Nếu như Phong Hề Hành nói lời này, hắn đương nhiên có thể răn dạy Phong Hề Hành để cho gã bỏ chạy. Nhưng lời này là Lâm Sơ Vân nói ra, Phượng Ngũ trừng mắt nhìn Lâm Sơ Vân một hồi, không nói một tiếng quay đầu, đi khi dễ Hoàng trưởng lão kia.

Thấy thế, Lâm Sơ Vân đắc ý nhìn Phong Hề Hành một cái, lặng lẽ tiến đến bên cạnh người ta: "Ngươi xem, vi sư có phải đối với ngươi đặc biệt tốt hay không?!"

Phong Hề Hành rũ mắt nhìn Lâm Sơ Vân, bởi vì vừa mới ho quá lâu, đáy mắt Lâm Sơ Vân còn có ẩm ướt, khóe mắt cũng hơi ửng hồng, lỗ tai mèo trên đỉnh đầu không kiêng nể gì mà cứ ở trước mắt hắn lắc lư, giống như không hề lo lắng người trước mắt sẽ bắt nạt mình.

Thấy hắn trầm mặc quá lâu, Lâm Sơ Vân thoáng kinh ngạc ngẩng đầu, sự mềm mại bỗng xẹt qua bên tai y, để lại vài phần xúc cảm khác thường.

"Đồ....... Khụ, Hề Hành" Để che giấu thân phận, Phượng Ngũ cấm hai người gọi nhau là sư phụ, nhưng Lâm Sơ Vân vẫn luôn không nhớ được.

Phong Hề Hành phục hồi tinh thần, mặt mày mang theo ý cười, cúi xuống ôm Lâm Sơ Vân vào trong ngực, rồi lại nhân cơ hội kề sát vào tai mèo đã nhìn trộm hồi lâu, cố ý hạ thấp thanh âm: "Vâng, Hề Hành........ Đa tạ thiếu gia bảo vệ."

Giọng nói trầm thấp từ tính vang lên bên tai, giống như đầu ngón tay lướt qua vành tai, Lâm Sơ Vân không khỏi sửng sốt, rõ ràng đã quen thuộc với mọi thứ của Phong Hề Hành, nhưng lần này lại đột nhiên có cảm giác xa lạ.

Y không thể tin quay đầu lại, cẩn thận nhìn tiểu đồ đệ của mình.

Ở trong lòng Lâm Sơ Vân, Phong Hề Hành luôn là thiếu niên ăn mặc đơn bạc nhưng có đôi mắt trong veo ở lần đầu tiên gặp mặt, lại không biết từ lúc nào, tiểu đồ đệ........ Dường như đã trưởng thành.

Tiểu đồ đệ vốn gầy, hiện tại đã cao hơn y, nét trẻ con trên mặt đã biến mất, cảnh giới tu vi cũng đuổi kịp mình. Rõ ràng, y vẫn luôn nói muốn nuôi tiểu đồ đệ, nhưng kỳ thật đều là tiểu đồ đệ chiếu cố y.

Giống như là đột nhiên ý thức được điểm này, đáy lòng Lâm Sơ Vân có chút u sầu cùng một tia hoảng sợ khó giải thích được. Y theo bản năng nắm chặt ống tay áo Phong Hề Hành, phảng phất như có thứ gì đó đang dần dần vượt khỏi tầm kiểm soát của mình.

"Sư tôn? Có chuyện gì vậy?" Phong Hề Hành nhạy bén cảm nhận được tâm tình Lâm Sơ Vân không đúng, mà lúc này, hắn cũng không đoán được Lâm Sơ Vân đang nghĩ cái gì.

Lâm Sơ Vân há miệng, lại không nói được lời nào, trong mắt có chút mê man, bản thân cũng không biết trong lòng mình suy nghĩ cái gì.

Đệ tử Tu Tiên giới đạt tới cảnh giới nhất định, đều sẽ ra ngoài du ngoạn tu hành, đây là ước định mà thành quy tắc.

Nhưng y vừa nghĩ đến, tiểu đồ đệ sau này sẽ rời khỏi Điểm Tinh tông đi bên ngoài lang bạt, mà y chỉ có thể ngốc một chỗ ở Điểm Tinh tông, chờ tiểu đồ đệ khi nào có thời gian sẽ trở về nhìn y một cái.

Trong lòng liền rầu rĩ, giống như là đang phơi nắng, đột nhiên bị một đám mây đen che khuất ánh mặt trời.

......Cũng không biết đến lúc đó, tiểu đồ đệ có ngại khi mang thêm một con mèo đi du lịch không.

Trong lòng Lâm Sơ Vân bắt đầu cân nhắc, nếu y vụng trộm đi theo Phong Hề xuống núi, tiểu đồ đệ hẳn là sẽ không nỡ đuổi y trở về chứ?

Bên kia, Hoàng trưởng lão cũng là một nhân vật cái co được dãn được. Thấy mình bị Liễu An vứt bỏ, quyết đoán cũng phản bội Liễu An, quỳ gối trước mặt Phượng Ngũ xin tha. Cũng không cần Phượng Ngũ hỏi nhiều, liền đem chuyện liễu An nói không còn một mảnh.

Hoàng trưởng lão vốn tên là Hoàng Thuật, bản thể là một con chồn, cơ duyên xảo hợp mới có thể hóa hình. Về phần một thân tu vi này của lão, cho dù lão ấp a ấp úng, Phượng Ngũ cũng có thể đoán được......

Yêu thú tu luyện chia làm hai loại, một loại tự nhiên chính là dựa theo tâm pháp tu luyện yêu lực, loại tu luyện yêu lực này là thuần tuý, sẽ không có bất kỳ phản phệ bất lợi.

Mà một loại khác chính là cắn nuốt yêu đan của yêu thú khác. Một thân tu vi của yêu thú đều ở trong yêu đan. Thôn phệ yêu đan quả thực có thể tăng lên yêu lực của chính mình. Nhưng yêu lực trong yêu đan dù sao cũng không phải của mình, thôn phệ càng nhiều, yêu lực càng loãng, đến cuối cùng không thể tiến xa hơn nữa.

Con chồn hiển nhiên là nuốt yêu đan rất nhiều, hơn nữa, trên người nó có khí tức huyết tinh nồng đậm như vậy, số lượng yêu thú nuốt vào có lẽ không dưới trăm con.

Mà Liễu An kia thực chất là tiểu công tử của Liễu gia Yêu Thanh, tính cách bạo ngược. Ngày thường thích khoác lên mình vẻ ngoài ôn nhu, gã đã dùng bộ dạng này lừa gạt không ít nhân tu. Những nhân tu này trên danh nghĩa là tình nhân của gã, nhưng kỳ thật đều là đồ chơi của gã mà thôi. Nếu dám chạy trốn, sẽ bị xử lý không thương tiếc.

Lần này, Liễu An chính là coi trọng Phong Hề Hành, muốn cướp đoạt, nên nhờ Hoàng trưởng lão giải quyết Phượng Ngũ.

Thái độ của Phượng Ngũ đối với Phong Hề Hành không thân cận như Lâm Sơ Vân, nghe vậy biểu tình chỉ lạnh vài phần, nhưng Lâm Sơ Vân ở một bên, lại triệt để tức giận.

Lâm Sơ Vân nhất thời có chút hối hận, sớm biết tên hỗn đản kia có chủ ý này, vừa rồi y sẽ xuống tay tàn nhẫn hơn mới phải.

"Tiểu nhân thật sự biết sai rồi, ngài đại nhân đại lượng, tha cho tiểu nhân lần này." Chồn yêu đem những chuyện mình biết tiết lộ sạch sẽ, rồi bắt đầu liều mạng xin tha.

Lão cũng là có nhãn lực, biết trong đội ngũ này, tuy rằng Phượng Ngũ có tu vi cao nhất, nhưng kỳ thật địa vị cao hơn chính là Lâm Sơ Vân, còn ý đồ cọ cọ dưới chân Lâm Sơ Vân. Kết quả, lão vừa mới di chuyển hai bước, một thanh linh kiếm lạnh như băng liền thẳng tắp cắm ở trước người, nhìn mái tóc vụn tung bay trước mắt, Hoàng Thuật nửa câu cũng nói không nên lời.

"A." Phượng Ngũ ghét nhất là phương pháp thôn phệ yêu thú đồng loại để tu luyện. Bình thường không gặp cũng không sao, lần này đụng mặt, Phượng Ngũ sao có thể nhẹ tay với lão được.

Thấy từ trong miệng Hoàng Thuật không thể hỏi thêm được gì nữa, phượng hỏa trong tay Phượng Ngũ bốc cháy ngùn ngụt.

Hoàng Thuật lập tức nhận ra Phượng Ngũ không có ý định buông tha cho mình. Lão nghiến răng xông về phía Phượng Ngũ, giống như là muốn liều mạng đánh một trận.

Phượng Ngũ không thèm để ý, phượng hỏa trong tay trực tiếp bắn về phía trước, nhưng vào lúc này, lại chạm phải ánh mắt của Hoàng Thuật.

Đôi mắt đen vốn có đã biến thành con ngươi màu vàng, Phượng Ngũ vừa nhìn về phía trước, cảnh vật xung quanh bắt đầu dao động như mặt nước gợn sóng.

Hắn khẽ nheo mắt, biết đây là ảo cảnh do chồn yêu sắp đặt, trong lòng không khỏi có chút tức giận. Nếu hắn chỉ có một mình, tự nhiên sẽ dùng phượng hỏa đem ảo cảnh phá giải, nhưng hiện tại bên cạnh còn có Phong Hề Hành cùng Lâm Sơ Vân. Nếu hắn mạnh mẽ thúc dục phượng hỏa, rất có thể sẽ đả thương đến hai người.

Nhưng nếu hắn từng bước phá giải huyễn cảnh, chỉ sợ con chồn này đã sớm chạy không thấy bóng dáng.

Chỉ là dù có tức giận đến đâu, hắn cũng không thể đánh cược tính mạng của Lâm Sơ Vân, nên chỉ có thể kìm nén tâm tình, cố gắng phá vỡ ảo giác.

Nhưng mà, vừa mới phá được một nửa ảo cảnh, ảo ảnh trước mặt tự động biến mất. Tình huống này chỉ có một khả năng, Phượng Ngũ có chút kinh ngạc nhìn Phong Hề Hành, còn có Hoàng Thuật nằm ở trước người hắn cách đó không xa.

Hoàng Thuật hiện tại đã chết, thân thể hóa thành nguyên hình, là một con chồn dài gần 3m.

Trên ngực Hoàng Thuật có một vết kiếm, giống như bị Vạn Nhẫn Tuyết của Phong Hề Hành đâm vào. Nhưng Phượng Ngũ luôn cảm thấy có gì đó không ổn, liếc nhìn người Hoàng Thuật mấy lần, cũng không thấy vết thương nào khác.

Chẳng lẽ là hắn suy nghĩ nhiều?

Phượng Ngũ nghi ngờ nhìn Phong Hề Hành, rồi lại nhìn Lâm Sơ Vân. Nhưng mà Lâm Sơ Vân cũng trúng ảo cảnh của Hoàng Thuật, căn bản không biết vừa rồi đã xảy ra chuyện gì, vẻ mặt còn ngơ ngác hơn so với Phượng Ngũ vài phần.

Thấy Phong Hề Hành không có ý giải thích, Phượng Ngũ đành phải tạm thời đè xu0ng nghi vấn trong lòng, đem kết giới che chở xe ngựa thả ra, ba người tiếp tục chạy về phía Chỉ Thành.

Ở phía sau xe ngựa, thi thể chồn yêu nguyên bản không hề khác thường, lại lặng yên hóa thành tro tàn, giống như là cành cây đánh lén quán trọ đêm đó vậy.

......

Chuyện Liễu An bỏ chạy cũng không khiến cho ba người để ý. Bọn họ vốn tưởng rằng chuyện này cứ như vậy kết thúc, nhưng mà ở thời điểm bọn họ tiến vào thành trì, lại nhìn thấy một bảng thông báo dán ở cửa vào thành.

Đặc điểm của ba người phía trên đều viết rõ ràng, còn có ban thưởng, chỉ cần cung cấp một chút manh mối, liền được Liễu gia ban thưởng.

Nếu không phải Phong Hề Hành sớm phát hiện thông báo, ba người cứ như vậy nghênh ngang vào thành, phỏng chừng lập tức sẽ bị bắt.

Lâm Sơ Vân từ xa nhìn tờ thông báo, lại nhìn tiểu đồ đệ bên cạnh, không khỏi lẩm bẩm, y đường đường là một con mèo yêu, thị lực cư nhiên còn không tốt bằng tiểu đồ đệ.

Thật ra chuyện này cũng không trách được hai người.

Kiếp trước Phong Hề Hành đã từng bị cả Tu Tiên giới truy sát, đối với những chuyện này khó tránh khỏi mẫn cảm một chút. Khi chú ý tới cửa vào thành đầy người tụ tập, hắn liền nhận ra có điều gì đó không ổn.

Phượng Ngũ thấy thông báo, biểu tình mang theo vài phần chột dạ, ho nhẹ một tiếng, tiến đến bên cạnh Lâm Sơ Vân nói: "Lần này thật sự không phải lỗi của ta."

Lâm Sơ Vân ngơ ngác nhìn hắn: "...?"

Phượng Ngũ tiếp tục cố gắng làm cho y hiểu ý: "Là Liễu An ra tay trước."

"Ừ..." Lâm Sơ Vân vẫn còn ngây người.

Thấy Lâm Sơ Vân không hiểu ý mình, Phượng Ngũ không khỏi có chút nóng nảy. Cuối cùng vẫn là Phong Hề Hành ở một bên nhìn không nổi, mở miệng thay hắn giải thích: "Phượng tiên sinh là muốn nói, hắn cũng không có chủ động gây chuyện. Cho nên, nếu sau đó chưởng môn tức giận, xin sư tôn giúp Phượng tiên sinh giải thích."

Lâm Sơ Vân không khỏi giật giật khóe miệng, bọn họ đều bị truy nã, Phượng Ngũ cư nhiên càng để ý bị Phương Thiên Nguyên khiển trách hơn. Nếu để cho người Liễu gia kia biết, chắc tức chết mất.

Nghiêm túc đáp ứng đến lúc đó sẽ thay Phượng Ngũ cầu tình, Lâm Sơ Vân mới bất đắc dĩ trở về xe ngựa. Y nhìn thủ vệ canh gác ở cửa thành, không khỏi có chút nghi hoặc.

"Liễu gia kia rốt cuộc là ai..." Lâm Sơ Vân nhỏ giọng nói thầm một tiếng.

"Liễu gia a, hiện giờ là bổn gia của Yêu Hậu." Một thanh âm xa lạ đáp lại.

Lâm Sơ Vân trong nháy mắt cả kinh, ngẩng đầu lên. Nếu không phải Phong Hề Hành đưa tay nhanh, y đã trực tiếp đụng vào nóc xe. Đau lòng sờ sờ tay tiểu đồ đệ nhà mình, Lâm Sơ Vân tức giận nhìn người núp trên nóc xe: "Ngươi là ai! Sao lại ngồi trên nóc xe ngựa của người khác, mau xuống xe."

Người trên nóc xe chừng 20, đầu tóc quăn bù xù, hai mắt khép hờ như còn chưa tỉnh ngủ, thậm chí làm cho người ta hoài nghi, một giây sau hắn sẽ ngủ thiếp đi.

Sau khi người nọ bị Lâm Sơ Vân phát hiện, hắn ta không hề tỏ ra hoảng sợ, cười đáp: "Ngươi cứ gọi ta Hướng Nhạc Phi là được rồi. "

Về phần Lâm Sơ Vân bảo hắn xuống khỏi nóc xe, hắn ta trực tiếp xem nhẹ.

Phượng Ngũ thấy mèo con nhà mình tức giận, mắt phượng híp lại, muốn ra tay.

Hướng Nhạc Phi rõ ràng chỉ là Hóa Hình kỳ, nhưng cũng không lộ ra vẻ sợ hãi, kiên nhẫn nói: "Đừng làm gì, nếu không sẽ bị phát hiện."

Phượng Ngũ tạm dừng phượng hỏa trong lòng bàn tay, lạnh lùng nhìn Hướng Nhạc Phi: "Ngươi nói cái gì?"

"Ừm..." Hướng Nhạc Phi cuối cùng cũng từ nóc xe ngựa xuống, rồi khá quen thuộc ngồi trên xe ngựa, đầu tiên là dựa vào một góc, sau đó giả vờ nghiêm túc suy nghĩ, mới nói: "Vốn ta muốn ngồi nhờ xe ngựa vào thành, kết quả lại bị các ngươi đánh thức, còn nghe được chút chuyện rất thú vị."

Nghe ý tứ của người này, hắn ta đúng là đã ngây người trên nóc xe từ lâu. Nhưng vô luận là Phượng Ngũ hay là Phong Hề Hành, cư nhiên không phát hiện ra sự tồn tại của người này.

Cảm nhận được bầu không khí căng thẳng trong xe, Hướng Nhạc Phi rất bình tĩnh xua tay: "Yên tâm, ta sẽ không tố cáo các ngươi."

"Ngươi rốt cuộc là ai?"

Phượng Ngũ cẩn thận đánh giá người này, không biết trên người Hướng Nhạc Phi mang theo linh khí gì, ngoại trừ có thể nhìn ra người này là Hóa Hình kỳ, còn lại không nhìn ra bản thể của hắn là cái gì. Thậm chí hắn hoài nghi, cái gọi là Hóa Hình kỳ, cũng có thể là do linh khí ngụy trang ra.

Hướng Nhạc Phi bất đắc dĩ nhìn hắn: "Không phải ta đã nói rồi sao, ta gọi Hướng Nhạc Phi."

Phượng Ngũ hơi híp mắt, nếu không phải sẽ thu hút sự chú ý của thị vệ cửa thành, hắn đã sớm đem người này giải quyết. Sát ý lạnh như băng tràn ngập trong xe, nếu là yêu thú bình thường, sớm đã bị yêu áp của Phượng Ngũ doạ tới mức không dám động, nhưng Hướng Nhạc Phi không chỉ không bị ảnh hưởng, thậm chí còn tiến về phía Lâm Sơ Vân.

Phong Hề Hành híp mắt, một tay ôm tiểu sư tôn vào trong ngực, tay kia cầm linh kiếm.

Lâm Sơ Vân nhu thuận, tùy ý để Phong Hề Hành ôm mình, ánh mắt lại có chút tò mò đánh giá Hướng Nhạc Phi.

Hướng Nhạc Phi không thể tới gần Lâm Sơ Vân cũng không tức giận, còn nhìn Lâm Sơ Vân cười cười.

Lâm Sơ Vân chưa kịp phản ứng, Phong Hề Hành đã nhẹ nhàng cử động, nhưng thái độ cường ngạnh, hắn ấn đầu nhỏ của Lâm Sơ Vân vào trong ngực mình.

"..." Trong đầu Lâm Sơ Vân chợt lóe lên một tia khó hiểu, buổi sáng y ý thức được chuyện tiểu đồ đệ đã trưởng thành. Động tác thường ngày đột nhiên trở nên lúng túng, Lâm Sơ Vân cảm giác mình đang ở trong ngực Phong Hề Hành, nhiệt độ khắp người tăng cao. Y thật sự không nhịn được, khuôn mặt đỏ bừng từ trong ngực Phong Hề Hành chui ra.

Phong Hề Hành bất ngờ không kịp đề phòng mất đi tiểu sư tôn trong ngực, chỉ cảm thấy ngực trong nháy mắt bị gió lạnh chiếm cứ. Vẻ mặt ôn nhu kiên định thường ngày hiếm thấy có chút sững sờ, ánh mắt nhìn hắn Lâm Sơ Vân cũng lộ ra một chút mất mát cùng bị thương.

Lâm Sơ Vân nào có thể chịu được tiểu đồ đệ dùng ánh mắt như vậy nhìn mình, cọ tới cọ lui nửa ngày, sau đó ngồi trở lại bên cạnh Phong Hề Hành, đưa tay nắm lấy ống tay áo của Phong Hề Hành.

Hướng Nhạc Phi vô cùng hứng thú nhìn hai người, còn có ý đồ cùng Phượng Ngũ thảo luận: "Kỳ thật, hai người bọn họ rất xứng đôi."

Phượng Ngũ ngẩn ra một lúc, nếu như hắn nhớ không lầm, người này vừa mới lên xe ngựa của bọn hắn, hiện tại còn không biết là địch hay bạn, như thế nào mà bắt đầu cùng hắn bát quái.

Nhưng người này nói không sai, Lâm Sơ Vân quả nhiên cùng đồ đệ của hắn quá dính, chẳng lẽ hai người này thật sự.......

Không đúng, chờ đã, làm sao hắn lại bị người này dắt mũi đi!

Phượng Ngũ vội vàng sửa lại thái độ, ánh mắt một lần nữa lạnh lùng nhìn Hướng Nhạc Phi: "Ngươi có mục đích gì?"

Hướng Nhạc Phi bất đắc dĩ: "Ta chính là cùng ngươi bát quái một chút về quan hệ hai người bọn họ."

"Hai người bọn họ không có quan hệ!" Phượng Ngũ chặt đinh chém sắt..... Do dự nói.

Hướng Nhạc Phi mới không tin, hắn tiến đến bên cạnh Phượng Ngũ, chỉ vào Phong Hề Hành nói: "Ngươi xem, tiểu miêu yêu vừa mới chạy, khóe môi của tên này liền hạ xuống. Nếu không phải tiểu miêu yêu chạy quá nhanh, bàn tay kia của hắn đã trực tiếp đem tiểu miêu yêu kéo trở về."

Phượng Ngũ nghe theo, ánh mắt rơi vào tay phải của Phong Hề Hành, tựa hồ là tư thế muốn bắt người, bị Phượng Ngũ nhìn như vậy, tay Phong Hề Hành lập tức nắm chặt thành nắm đấm.

"Tiểu miêu yêu kia cũng vậy, đã bỏ chạy rồi, nhưng nhân tu này vừa giả bộ đáng thương, trong nháy mắt liền mềm lòng. Ngươi nhìn coi, cái đuôi còn quấn ở tay hắn." Hướng Nhạc Phi lại nói.

Ánh mắt Phượng Ngũ vừa chuyển, quả nhiên thấy đuôi mèo của Lâm Sơ Vân đã quấn quanh cổ tay phải Phong Hề Hành, chóp đuôi còn đang len lén quét tới quét lui trên mu bàn tay Phong Hề Hành. Kết quả, sau khi Phượng Ngũ nhìn qua, cái đuôi miễn cưỡng rụt lại, chóp đuôi còn muốn chui vào lòng bàn tay Phong Hề Hành, nhưng bị Lâm Sơ Vân thẹn quá hóa giận kéo trở về.

"Cho nên, hai người này tuyệt đối không phải quan hệ bình thường!" Hướng Nhạc Phi rất tự tin nói.

Phượng Ngũ bị giọng điệu của Hướng Nhạc Phi làm cho hoảng hốt, ánh mắt rơi vào hai người đối diện.

Hắn rõ ràng đã đồng hành cùng hai người này ba tháng, cư nhiên còn không nhìn thấu bằng một người qua đường?!

Hắn không khỏi nhìn về phía Lâm Sơ Vân, lại nhìn Phong Hề Hành, chợt hiểu ra vì sao Phương Thiên Nguyên bảo hắn chú ý tới Phong Hề Hành nhiều hơn.

Đó rõ ràng là bộ dạng vừa lo lắng vừa tức giận khi tiểu miêu yêu nhà mình bị Phong Hề Hành bắt cóc.

Tuy rằng lúc ấy Phượng Ngũ đã thề son sắt đáp ứng, nhưng căn bản không hiểu ý tứ của Phương Thiên Nguyên. Bây giờ nhớ lại chuyện phát sinh ba tháng trước, Phượng Ngũ không khỏi tối sầm mặt mũi lại.

Nếu để cho Phương Thiên Nguyên biết, tiểu miêu yêu nhà mình bị Phong Hề Hành bắt cóc ngay trước mắt, hắn còn có quả ngon ăn sao!

"Các ngươi, hai người các ngươi....." Phượng Ngũ hoảng hốt mở miệng.

Hiện tại Lâm Sơ Vân không chỉ đỏ tai, y hoài nghi chóp đuôi của mình cũng sắp đỏ lên: "Mới không có, ngươi đừng nghe hắn nói bậy "

Y cùng tiểu đồ đệ trong sạch!

"Sao lại như vậy ưm ưm ưm ưm ưm......." Hướng Nhạc Phi mới nói được một nửa, liền bị Lâm Sơ Vân dùng một miếng vải hung hăng nhét vào miệng.

Thấy tiểu miêu yêu sắp bị mình nấu chín, Hướng Nhạc Phi rốt cuộc phát lương tâm phát hiện, khoát tay, lấy vải ra: "Ừ ừ ừ, không có, là ta nói bậy."

Lâm Sơ Vân vừa thở phào nhẹ nhõm thì Hướng Nhạc Phi lại lên tiếng.

"Nhưng nếu là như vậy." Hướng Nhạc Phi cười cười, "Vậy ta hẳn là có thể theo đuổi vị tu sĩ này đi?"

Lâm Sơ Vân ngây ngẩn cả người, nhìn Hướng Nhạc Phi, lại nhìn tiểu đồ đệ của mình, do dự, cuối cùng mở miệng, nhưng là hừ một tiếng, xoay người biến thành tiểu hắc miêu, tự mình ôm thành một đoàn không nói lời nào.

Sắc mặt Phong Hề Hành trầm xuống, ánh mắt nhìn Hướng Nhạc Phi tràn đầy lãnh ý. Hắn đương nhiên vui mừng trước sự thay đổi thái độ của sư tôn đối với mình. Nhưng nếu để Lâm Sơ Vân vì chuyện này mà buồn phiền, hắn thà rằng Lâm Sơ Vân cái gì cũng không ý thức được.

"Được, được, ta sai rồi." Hướng Nhạc Phi bắt gặp ánh mắt của Phong Hề Hành, giơ hai tay đầu hàng, "Thay lời xin lỗi, chuyện của Liễu gia ta có thể nói cho ngươi biết."

Nhưng mà hắn vừa dứt lời, cái đuôi bên kia liền nhanh chóng quẫy một cái, hất đi cánh tay Phong Hề Hành muốn ôm y.

"......" Hướng Nhạc Phi cảm giác được nhân tu này có thể một giây sau sẽ rút kiếm bổ hắn, mặc dù không sợ, nhưng trong lòng vẫn có chút áy náy, ho nhẹ một tiếng nói, "Ta còn có thể nói cho các ngươi biết chuyện của thành chủ Chỉ Thành."

Tiểu hắc miêu càng tức giận, cái đuôi lắc lắc mạnh mẽ, Phong Hề Hành nhìn đau lòng, vội vàng đưa tay qua, để cho cái đuôi chỉ có thể rơi vào lòng bàn tay hắn. Kết quả, cái đuôi vung hai cái, như thể nhận ra mình sẽ đánh Phong Hề Hành, lại ủy khuất câu lại, cuối cùng vòng về trong ngực tiểu hắc miêu.

Phong Hề Hành vươn tay thử lần nữa, lúc này tiểu hắc miêu cũng không cự tuyệt hắn ôm mình lên, dịch móng vuốt nhỏ, vùi mặt dưới móng vuốt, như thế nào cũng không chịu nhìn Phong Hề Hành.

"Khụ, Liễu gia, kỳ thật cũng không tính là bí mật gì. Yêu Chủ hiện tại, tổng cộng có một Yêu Hậu cùng..." Hướng Nhạc Phi ngẩng đầu, trong lòng yên lặng tính toán, "27 Yêu Phi, vốn là 25, nhưng nghe nói tháng trước vừa mới lại cưới một đôi.

"Trong những người này, người được sủng ái nhất không phải Xà tộc, cũng không phải Hồ tộc, mà là Liễu Tư Đa của Liễu tộc. Cho nên, sau khi nàng trở thành Yêu Hậu, những người khác đều là Yêu Phi. Về phần Liễu gia, bọn họ chính là bổn gia của Liễu Tư Đa. Tuy nói Liễu tộc cũng không phải đại yêu gì, nhưng có Yêu Chủ ở sau lưng làm chỗ dựa, tự nhiên so với trước kia cứng rắn hơn rất nhiều." Hướng Nhạc Phi nói đến đây, tò mò hỏi một câu, "Người Liễu gia các ngươi đắc tội là ai?"

Phong Hề Hành hiện tại nào dám tiếp lời người này, hắn còn đang nghiêm túc theo tiểu miêu trong ngực, cố gắng làm cho sư tôn sớm hết giận một chút.

"Liễu.... Liễu An?" Phượng Ngũ cố gắng  nhớ lại, mãi mới nhớ ra tên của thụ yêu kia.

Hướng Nhạc Phi ngẩn ra, ánh mắt nhìn mấy người mang theo đồng tình: "Kẻ này nổi danh lòng dạ hẹp hòi, có thù tất báo. Hơn nữa, Liễu An chính là đệ đệ ruột của Liễu Tư Đa....."

Liễu gia có địa vị như hiện tại là toàn bộ dựa vào Liễu Tư Đa. Hiện giờ bọn họ đắc tội Liễu An, Liễu gia nhất định sẽ dốc toàn lực bắt ba người bọn họ, để tỏ lòng trung thành với Liễu Tư Đa.

Phượng Ngũ cũng thật không ngờ, tùy tiện đánh một hồi như vậy, lại đánh ra nhiều phiền toái như thế.

Bất quá, hắn cũng không lo lắng, dù sao bọn họ chỉ tới tìm biện pháp hóa hình bán yêu, chờ tìm được rồi sẽ trở về Tu Chân giới ngay lập tức. Chẳng lẽ, Liễu gia kia còn có thể chạy tới Tu Chân giới bắt bọn họ sao?

"Vậy ngươi biết được bao nhiêu về thành chủ Chỉ Thành?" Phượng Ngũ hỏi.

Nghe vậy, tay Phong Hề Hành không khỏi dừng lại một lát, ngay cả tiểu hắc miêu cũng lặng lẽ vểnh tai lên. Dù sao, so với Liễu gia, bọn họ quan tâm đến thành chủ Chỉ Thành hơn.

Hướng Nhạc Phi chần chờ một chút, mới mở miệng nói: "Chỉ Thành là bán yêu thành, yêu thú sinh hoạt trong thành phần lớn là bán yêu. Về phần thành chủ cũng rất ít xuất hiện trước mặt mọi người. Mỗi lần xuất hiện đều mang mặt nạ, cho nên đến nay, chưa có ai nhìn thấy diện mạo của thành chủ, bất quá..."

"Bất quá cái gì?" Phượng Ngũ truy vấn.

Hướng Nhạc Phi dừng lại, thanh âm càng lúc càng nhỏ: "Ta từng vụng trộm đi vào chủ điện của Chỉ Thành."

Phượng Ngũ nhìn Hướng Nhạc Phi, giống như là đang nhìn một kẻ kỳ ba.

Hắn vẫn luôn cảm thấy, mình có tính cách rất thích gây chuyện, nhưng so với vị này, hắn thật sự quá ngoan ngoãn! Ít nhất hắn sẽ không lẻn vào chủ điện của một tòa thành. Nếu bị phát hiện, đó chính là vô số phiền toái.

"Ngươi đi chủ điện làm cái gì?" Phượng Ngũ á khẩu hỏi.

Hướng Nhạc Phi nói như lẽ phải: "Tò mò nha."

Thành chủ Chỉ Thành tại vị đã gần 20 năm, nhưng chưa từng có ai nhìn thấy hắn, Hướng Nhạc Phi thật sự rất tò mò, liền nghĩ cách đi trộm xem một chút.

Phượng Ngũ lúc này mới đột nhiên tin rằng Hướng Nhạc Phi thật sự không có mục đích. Người này bởi vì tò mò mà xông vào chủ điện, cũng vì tò mò mà trèo lên nóc xe ngựa cũng không phải là không có khả năng.

"Ngươi nhìn thấy thành chủ Chỉ Thành?"

Nhưng Hướng Nhạc Phi lại do dự lắc đầu: "Ta đích xác nhìn thấy một người, nhưng người nọ....."

Hắn quay đầu nhìn Phong Hề Hành một cái, Phong Hề Hành vừa định nhíu mày, liền phát hiện Hướng Nhạc Phi nhìn, thật ra là tiểu hắc miêu trong ngực mình. Phong Hề Hành theo bản năng bảo vệ tiểu hắc miêu, ánh mắt tràn đầy cảnh giác nhìn Hướng Nhạc Phi.

"...... Ta đối với hai người các ngươi đều không có hứng thú." Hướng Nhạc Phi không nghĩ tới mình thuận miệng nói đùa một câu, cư nhiên cũng có người tin lâu như vậy.

Hắn xoa xoa thái dương, cũng không úp úp mở mở nữa, mở miệng hỏi: "Tiểu miêu yêu, ngươi có ca ca sao?"

Lâm Sơ Vân hồ nghi ngẩng đầu, đôi mắt mèo đầy mê man, khó hiểu nhìn Hướng Nhạc Phi, tựa hồ như không hiểu hắn đang nói cái gì.

"...... Ca ca?" Lâm Sơ Vân hỏi.

Hướng Nhạc Phi khẳng định gật đầu, xác định Lâm Sơ Vân thật sự nghe không lầm câu hỏi của mình: "Ngươi có ca ca sao? Kiểu cùng cha cùng mẹ."

Lâm Sơ Vân mờ mịt, đây là ở ngoài phạm trù ký ức của y. Ký ức của y đối với 9 tuổi đến bây giờ cũng chỉ nhớ rõ hai giấc mộng kia, ngoài ra cái gì cũng không nhớ, càng đừng nói đến chuyện mình rốt cuộc có ca ca hay không.

"Ngươi...... Hỏi cái này để làm gì?" Lâm Sơ Vân hỏi.

Hướng Nhạc Phi dừng một chút, mở miệng nói: "Bởi vì ta ở chủ điện nhìn thấy một người, mà người đó.... Trông rất giống ngươi."

Kỳ thật, chuyện lúc trước hắn nói dối, hắn cũng không phải tùy tiện chọn xe ngựa, mà là bởi vì bộ dáng của tiểu yêu miêu này, mới cố ý chui lên nóc xe ngựa. Vì muốn tiếp cận mấy người, mới cố ý tiếp lời lúc Lâm Sơ Vân mở miệng. Chỉ là hắn không nghĩ tới chính là, trí nhớ của tiểu hắc miêu này xảy ra vấn đề, hình như không nhớ rõ chuyện trước đó.

Aiz, lòng hiếu kỳ không thể được thỏa mãn, trong lòng Hướng Nhạc Phi không khỏi có chút rối rắm.

"Đừng nghĩ nữa." Phong Hề Hành đưa tay ôm tiểu hắc miêu đang buồn rầu trong ngực.

Hắn xoa nhẹ đỉnh đầu y, trấn an nói: "Đợi đến Chỉ Thành, chúng ta nhìn thấy thành chủ, cứ trực tiếp hỏi hỏi hắn là được."

Ánh mắt tiểu hắc miêu sáng lên, tiểu đồ đệ nói đúng, dù sao bọn họ cũng phải đi Chỉ Thành, ở đây đoán mò cũng vô dụng, đến lúc đó hỏi vẫn hơn.

"Các ngươi muốn đi Chỉ Thành?"

Hướng Nhạc Phi nghe vậy không khỏi ngẩn ra: "Nhưng mà..... Chỉ Thành gần đây đã bị đóng cửa thành."

"Đóng cửa thành?" Phượng Ngũ nhíu nhíu mày, "Vì sao?"

Hướng Nhạc Phi thật sự không rõ: "Nghe nói là Yêu Chủ hạ lệnh, nói là có phản đồ Yêu giới xuất hiện ở gần Chỉ Thành. Đóng cửa thành hai ngày nay cũng không tra được gì, mà thủ vệ canh gác vẫn không rút lui."

Phượng Ngũ giật giật khóe miệng, nghe ra ý tứ này, hiển nhiên là lúc thành đóng cửa người này vẫn còn ở trong thành, sau đó dùng thủ đoạn gì đó trốn ra khỏi thành. Cũng không biết bản thể của người này rốt cuộc là gì, cư nhiên giỏi che giấu hơi thở như vậy.

Chỉ Thành đóng cửa không phải là tin tức tốt đối với bọn họ, Phượng Ngũ nhìn tiểu hắc miêu hỏi: "Làm sao bây giờ?"

Tiểu hắc miêu khẽ lắc lắc đuôi, ánh mắt lại đột nhiên rơi vào trên người Hướng Nhạc Phi.

Hướng Nhạc Phi nhất thời cảm thấy có chút không ổn, vội vàng đứng dậy lao ra khỏi xe: "Sau này sẽ còn gặp....."

Đáng tiếc, hắn có nhanh hơn nữa, cũng không nhanh bằng linh kiếm của Phong Hề Hành.

Nhìn linh kiếm hơi lay động trước mắt, Hướng Nhạc Phi cẩn thận lui về phía sau, tránh đi lưỡi kiếm sắc bén, sau đó quay đầu cười khổ, hướng về phía tiểu hắc miêu với ý đồ xin khoan dung: "Miêu yêu đại nhân, là tiểu nhân sai rồi, tiểu nhân sẽ đi ngay, tuyệt đối sẽ không xuất hiện trước mặt đại nhân nữa!"

Tiểu hắc miêu thích ý lắc lắc đuôi: "Muốn chạy thì cũng có thể."

Ánh mắt Hướng Nhạc Phi vừa sáng lên, chợt nghe thấy Lâm đại nhân tiếp tục nói: "Chờ chúng ta vào Chỉ Thành, liền thả ngươi rời đi."

"..." Hướng Nhạc Phi vẻ mặt đau khổ, trong lòng hối hận không thôi.

Hắn thật vất vả mới từ trong thành chạy ra, hiện tại cư nhiên lại muốn mình chủ động trở về. Sớm biết tiểu hắc miêu này bụng đen như vậy, hắn đã không bại lộ. Lần này, thật sự là thiệt thòi lớn mà

Lâm Sơ Vân ở một bên nhìn Hướng Nhạc Phi vẻ mặt khổ sở, lửa giận lúc trước cuối cùng cũng tiêu tan một nửa, một nửa còn lại, như thế nào cũng không tan được. Y vụng trộm nhìn tiểu đồ đệ một cái, rồi tránh ở một bên nhìn ngoài cửa sổ phát ngốc.

Bởi vì tờ thông báo ở cửa thành, mấy người cũng không có ý định vào thành nữa, phương hướng xe ngựa vừa chuyển, liền đi tới tòa thành trì khác.

Thành trì này tương đối hẻo lánh, thông báo kia còn chưa truyền đến đây, mọi người thuận lợi vào thành, tìm một quán trọ để nghỉ ngơi.

Lần này, Phượng Ngũ kiên quyết không cho Lâm Sơ Vân ở cùng Phong Hề Hành nữa. Hắn và Hướng Nhạc Phi một gian, phòng ngừa Hướng Nhạc Phi nửa đêm chạy trốn, lại nhìn hai người kia đi vào hai gian còn lại, Phượng Ngũ mới yên tâm trở về phòng ngủ.

Không có nhiệt độ cơ thể của tiểu đồ đệ, cộng thêm nửa buồn bực ban ngày lưu lại, Lâm Sơ Vân lăn lộn trên giường hai canh giờ, rốt cuộc vẫn xoay người ngồi dậy.

Y nhìn ánh trăng ngoài cửa sổ, lại biến trở về hình dạng con mèo, xoay người từ cửa sổ nhảy lên nóc nhà. Chỉ là y không ngờ tới chính là, trên nóc nhà thế nhưng đã có một người.

Tiểu hắc miêu đột nhiên không kịp phòng ngừa, lập tức chui vào trong ngực người nọ. Nếu không phải có khí tức quen thuộc theo sau, tiểu hắc miêu đã sợ tới mức muốn phun lửa.

Từ trong ngực Phong Hề Hành ló đầu ra, tiểu hắc miêu vô ngữ nhìn tiểu đồ đệ nhà mình: "Ngươi hơn nửa đêm không ngủ, ngồi xổm trên nóc nhà ta làm cái gì?"

Phong Hề Hành chải từng sợi lông tơ lộn xộn trên đỉnh đầu tiểu hắc miêu, sau đó vẻ mặt thả lỏng vẻ mặt, lại là duỗi tay nâng tiểu hắc miêu lên trước người. Dưới ánh trăng chiếu rọi, vẻ mặt Phong Hề Hành càng trở nên dịu dàng hơn, tiểu hắc miêu ngơ ngác nhìn tiểu đồ đệ. Ánh trăng rơi vào trong mắt hắn, giống như là chiếu xuống một mảnh tinh quang.

"Sau khi đệ tử trở về phòng, thật lâu không thể ngủ được, trầm tư suy nghĩ một lúc mới biết được nguyên nhân, là bởi vì đệ tử quên nói một lời với sư tôn." Phong Hề Hành nhẹ giọng nói.

"Cái gì...... Lời nói?" Lâm Sơ Vân theo bản năng hỏi.

"Đệ tử....... Tâm duyệt sư tôn."

Bình luận

Truyện đang đọc