NGOAN, ĐỀU NGHE EM

"Nghe nói tối hôm qua anh lại say ở quán bar? Hoàng Kiến Hoa, anh giỏi nhỉ, nếu không phải con gái anh mang anh về, tôi dám cá là giờ này anh sớm chết ở bên ngoài rồi!"

"Mới sáng sớm, anh không muốn cãi nhau với em. Nhỏ tiếng chút đi, con còn đang ngủ."

"A, bây giờ lại muốn làm một người cha tốt sao? Sao không làm từ sớm đi? Đúng rồi, không phải tối hôm qua anh bảo muốn ly hôn sao, hôm nay chúng ta liền ra tòa."

"Những lời đó đều là anh nói lúc uống say, em còn muốn làm loạn tới bao giờ nữa hả?"

***

Hai người càng cãi càng hăng, thanh âm cũng càng ngày càng lớn, được một lúc thì tình trạng đã không thể cứu vãn.

Ở trong phòng, Đông Lộ nhắm mắt nhíu mày, che kín lỗ tai, ở trong chăn lăn qua lộn lại một hồi lâu, thật sự không thể nhịn được nữa mà xốc chăn ngồi dậy, mái tóc dài đen nhánh xõa tung ở trên đầu vai trắng nõn, khuôn mặt tinh xảo như ngọc có chút âm trầm.

Cô lấy điện thoại ở trên tủ cạnh đầu giường lên nhìn thời gian.

Còn chưa tới sáu rưỡi.

Đông Lộ cười nhạt một tiếng.

Tối hôm qua hai rưỡi cô mới được đi ngủ, sợ không thể dậy đi học được nên cố ý đặt đồng hồ báo thức sớm hơn bình thường hai mươi phút, nhưng nghe giọng của hai vị ngoài kia thì có lẽ là không cần đồng hồ báo thức cô cũng có thể tỉnh lại được.

Nếu đã tỉnh rồi, Đông Lộ dứt khoát bò từ trên giường dậy, gấp chăn, thay đồng phục đi ra ngoài.

Lúc cô ra khỏi phòng thì cha mẹ vẫn còn đang cãi nhau, bên nào cũng cho mình là đúng, không ai nhường ai.

Đông Vân đứng ở bên cạnh bàn trà, bà mặc quần áo đi làm, tóc được búi gọn, vẻ ngoài lộ ra khí chất tinh anh mười phần. Hoàng Kiến Hoa đang say khướt ngồi trên sofa, đầu đã hói vì sang tuổi trung niên, bụng bia tròn vo khiến ông thoạt nhìn vừa lùn lại vừa béo.

Khó có thể tưởng tượng được, hai người có vẻ ngoài đối lập nhau như thế này lại là vợ chồng.

Ánh mắt Đông Lộ tùy tiện đảo qua những chai rượu lăn lộn lung tung ở trên bàn trà, có khoảng bốn, năm chai gì đó, đều đã bị uống hết hơn phân nửa.

Cô biết cha cô khẳng định lại uống rượu nữa rồi. Tính tình ông ấy rất hiền, chỉ có lúc uống quá nhiều mới dám cãi nhau với mẹ, chứ còn lúc tỉnh táo thì tới cái rắm cũng không dám thả một cái. Mà tính cách mẹ cô lại cường thế, xem như là chủ nhân của cái nhà này, cả cô và em trai cô đều hiểu rõ cái sự thật này.

Nói đến đây mới nhớ, em trai cô đâu rồi?

Đông Lộ nhìn quanh nhà cũng không thấy bóng dáng của tên tiểu tử thối kia đâu, chắc là thấy tình thế như này đã sớm rời nhà rồi.

Đông Lộ cũng không ở lâu, sau khi rửa mặt liền đeo balo lên đi học.

***

Cuối tháng chín, bầu trời buổi sáng trong veo không một đám mây, sáng sớm khí trời mát mẻ lại thanh lãnh, cuối cùng cũng xua tan đi cái nóng oi ả của mùa hè rồi.

Đông lộ đi trên vỉa hè, ven đường trồng rất nhiều hoa quế, cành lá sum xuê, hoa quế nở rất nhiều, cô còn ngửi thấy mùi ngọt thanh của nó, nhờ vậy mà tâm tình phiền muộn cũng chuyển biến tốt đẹp hơn một chút.

"Lộ Lộ, chào buổi sáng."

Bả vai bỗng nhiên bị người nào đó ôm lấy, giọng nói của một cô gái vang lên ngay bên tai cô.

Đông Lộ quay đầu lại, thấy Chu Tiêu Hàm đang hút sữa, cười tủm tỉm nhìn cô, "Khó lắm mới được một ngày gặp cậu ở trên đường thế này, thật là không dễ dàng gì nha."

"Bình thường cậu cứ dậy sớm một chút là sẽ gặp được thôi." Đông Lộ quay đầu về, "Nhanh lên, muộn rồi đó."

"Gấp cái gì chứ, mới có bảy giờ."

"Cậu quên là hôm nay chúng ta phải gác cổng sao?"

"Phải rồi!" Chu Tiêu Hàm trợn to mắt, nhanh chóng hút hết sữa rồi ném vào thùng rác.

Trường của bọn họ không có hội học sinh, để cho học sinh tự quản chính mình, từ năm ba cho tới năm nhất, mỗi tuần đều sẽ có một lớp được phân cộng trực ban để kiểm tra kỷ luật cùng tình trạng học tập của học sinh trong trường, tuần này đến phiên ban một năm hai của Đông Lộ.

Kiểm tra kỷ luật có rất nhiều việc phải làm, mà Đông Lộ cùng Chu Tiêu Hàm lại được phân việc đi đứng gác ở cổng, kiểm tra cách ăn mặc của học sinh.

Chu Tiêu Hàm chạy chậm đuổi kịp bước chân của Đông Lộ, cái miệng liến thoắng không ngừng.

So với cô ấy thì Đông Lộ an tĩnh hơn rất nhiều, hàng mi dài nhẹ rũ, hỏi một câu thì đáp một câu, mang tới cho người ta cảm giác không dễ tiếp cận, cũng may Chu Tiêu Hàm đã tập thành quen, thuận miệng hỏi: "Đúng rồi, hôm qua cậu nói tới quán bar làm gì ý nhỉ?"

Yết hầu Đông Lộ không thoải mái lắm, ho nhẹ một tiếng rồi nói: "Đi đón cha tớ, ông ấy lại uống say."

Chu Tiêu Hàm nghe vậy thì nhíu mày, "Sao cha cậu lúc nào cũng uống thế? Cậu không gặp nguy hiểm gì chứ? Tớ nghe nói lưu manh tụ tập quanh quán bar rất nhiều."

Đầu óc thoáng hiện lên từng việc phát sinh tối ngày hôm qua, sắc mặt Đông Lộ không tốt lắm, "Ừm, vừa hay tớ lại gặp được một tên."

"Cái gì cơ?" Chu Tiêu Hàm cả kinh, "Cậu không sao chứ?"

Đông Lộ: "Vẫn tốt."

"Vậy là tốt rồi." Chu Tiêu Hàm nhẹ nhàng thở ra, đoán là khả năng chỉ là hiểu lầm, liền trêu ghẹo cô: "Đối phương trông như thế nào, có đẹp trai không?"

Đông Lộ hơi trầm mặc, lâu tới mức Chu Tiêu Hàm còn cho là cô tức giận thì cô lại nhẹ nhàng bình một câu: "Tạm được đi."

Hả? Chu Tiêu Hàm trợn to hai mắt, có ý tứ!

Chu Tiêu Hàm biết rõ là ánh mắt Đông Lộ rất cao, có rất ít nam sinh có thể lọt vào mắt của cô ấy, ngay cả giáo thảo của bọn họ và minh tinh hàng đầu trên TV, cô cũng chỉ đánh giá một câu bình thường. Cho nên cái câu "Tạm được" này của cô có trọng lượng nặng bao nhiêu chứ!

Hơn nữa, đối phương còn bị Đông Lộ gán cho cái mác "lưu manh", thế mà vẫn có thể có được đánh giá như vậy, vậy lưu manh kia phải đẹp tới nhường nào?

Hai người nói một lúc đã tới trường, Đông Lộ nhìn bạn học Từ Nhu đã chờ ở cổng trường, cô ấy cũng là người duy nhất đứng gác.

Cô bạn hướng về phía hai người cười khẽ, xem như chào hỏi.

Đông Lộ và Chu Tiêu Hàm cũng gật đầu, nhanh chóng đeo thẻ kiểm tra lên, cùng Từ Nhu chia ra đứng ở hai bên cổng.

Thầy giáo trực ban đi từ trong phòng bảo vệ ra, nhìn thấy chỉ có ba người liền hơi sửng sốt: 

"Một người nữa đâu?"

Từ Nhu giơ tay, "Thầy ơi, cậu ấy bệnh nên xin nghỉ rồi ạ."

"Vậy sao." Thầy giáo trực ban liếc nhìn ba cô, "Gần đây trời bắt đầu chuyển lạnh rồi, người bị cảm rất nhiều, các em nhớ chú ý một chút."

Lời này vừa nói ra, Đông Lộ liền cảm giác cổ họng càng ngứa hơn, cô cố nén xúc động muốn ho khan, sắc mặt có chút trắng.

Bảy giờ rưỡi, đây là cao điểm mà học sinh đi học nhiều nhất, rất nhiều nam sinh đều cố ý đi về phía Từ Nhu, huýt sáo trêu ghẹo cô bạn khiến cô ấy ngại tới đỏ mặt.

Từ Nhu, người cũng như tên, tính cách ôn nhu, học hành cũng tốt, lớn lên lại trông rất xinh đẹp, là giáo hoa* của trường học, trong trường có không ít nam sinh thích cô ấy.1

*Giáo hoa: Hoa khôi của trường.

"Được hoan nghênh ghê ta." Chu Tiêu Hàm nhìn đám người chen chúc phía đối diện, tấm tắc hai tiếng, bỗng nhiên lại nổi lên hứng thú đánh giá Đông Lộ: "Tớ cảm thấy cậu so với cậu ấy đẹp hơn nhiều, vì sao chỗ chúng ta đứng lại quạnh quẽ như vậy?"

Lời này của Chu Tiêu Hàm hoàn toàn phát ra từ nội tâm, Đông Lộ tuyệt đối là cô gái xinh đẹp nhất trong số những bạn học đồng trang lứa của cô ấy, tóc đen môi đỏ, cần cổ thon dài, da thịt bóng loáng tới mức cơ hồ không nhìn thấy lỗ chân lông, da trắng như sứ, ngũ quan tinh xảo lại nhu mỹ, là loại diện mạo chỉ cần liếc mắt một cái cũng đủ làm cho người ta kinh diễm.

Nhưng khí chất của cô quá lạnh, giống như là thanh trúc vào đông, dôi mắt phẳng lặng luôn hiện lên ý tứ xa cách, khiến cho người ta có cảm giác cô như tách ra khỏi với thế giới này.

Chu Tiêu Hàm hình như cũng chưa từng nhìn thấy cô cười qua.

Đông Lộ nhìn cô nàng, vừa muốn nói thì một nam sinh đeo kính đỏ mặt đi tới, "Bạn học đông Lộ, thư tình tớ gửi cậu cậu đã đọc chưa vậy?"

Đông Lộ nhìn cậu ta một cái: "Không thấy."

"Sao có thể? Rõ ràng tớ đã bảo người bỏ vào trong ngăn bàn của cậu rồi mà!"

Đông Lộ: "Vậy chắc là bị tôi lấy làm nháp rồi."

***

Nam sinh đeo kính đi rồi, Chu Tiêu Hàm mới nhịn không được nói: "Cậu tàn nhẫn quá."

Đông Lộ: "Cho cậu ta hy vọng mới gọi là tàn nhẫn."

Chu Tiêu Hàm ngẫm lại thấy cũng đúng, "Cho nên nãy là cậu nói dối hả?"

"Không, là thật đấy."

"..."

Rất nhanh đã tới tám giờ, lượng người cũng dần dần ít đi, thầy giáo trực ban gọi Đông Lộ một tiếng: "Đông Lộ, qua đây ký tên vào bảng biểu đi."

"Vâng." Đông Lộ đáp một tiếng rồi đi cùng thầy giáo vào phòng bảo vệ.

Đối diện, Từ Nhu thấy thầy giáo không hề liếc mắt nhìn mình, lại chỉ nhìn Đông Lộ, khóe môi khẽ mím lại.

"Bạn học, xin hỏi phòng giáo vụ ở đâu thế?"

Một âm thanh trong trẻo vang lên trên đỉnh đầu, thanh tuyến lại sạch sẽ, mang theo ý cười tản mạn, giống như gió nhẹ lúc sáng sớm, dễ dàng khiến cho người ta say.

Tim Từ Nhu tê dại đi, ngơ ngác ngẩng đầu, thấy rõ diện mạo của người tới, ngực lập tức như có dòng điện lưu xẹt qua, cả trái tim đều gia tăng nhịp đập.

***

Đông Lộ điền bảng biểu xong quay lại lại chỉ thấy Chu Tiêu Hàm đang đứng ở một chỗ không ngừng cười ngây ngô, vẻ mặt hoa si, mà Từ Nhu lại không thấy bóng dáng.

"Cậu làm sao thế?" Đông Lộ kỳ quái nhìn cô nàng, "Từ Nhu đâu?"

"Cậu ấy đưa soái ca đi tới phòng giáo vụ rồi." Chu Tiêu Hàm khắc chế không được sự kích động, "Cậu còn nhớ lúc khai giảng, chủ nhiệm đã nói là lớp mình sẽ chuyển tới một học sinh mới không? Tớ cảm thấy cậu ấy chính là soái ca kia! Đẹp trai siêu cấp vũ trụ a! So với hắn, tớ cảm thấy cuộc bình chọn giáo thảo năm trước ở trường chúng ta chỉ là một trò hề! A, vừa rồi cậu không ở đây, thật đáng tiếc."

Chu Tiêu Hàm hưng phấn đến mức nói năng lộn xộn, Đông Lộ nghe nửa ngày liền tổng kết thành một câu ---- Lớp bọn họ sắp có bạn học mới.

Thật sự không biết cái này có gì đáng để vui mừng tới vậy, nhưng Chu Tiêu Hàm lại nói rất hăng, Đông Lộ cũng không nhẫn tâm tạt gáo nước lạnh vào sự nhiệt huyết của cô ấy, liền phụ họa có lệ hai ba câu, tay vẫn thường xuyên xoa xoa chỗ yết hầu.

Hình như cổ họng càng ngày càng khó chịu.

Thẳng tới khi cổng trường đóng, Từ Nhu cũng không có quay lại, Đông Lộ và Chu Tiêu Hàm đóng cổng xong liền về lớp, lúc hai người tới cửa phòng học thì nghe thấy tiếng giới thiệu ngắn gọn truyền tới.

"Tôi là Thẩm Thần, hy vọng sau này sẽ cùng nhau học tập vui vẻ."1

Ngữ điệu lười nhác, âm cuối hơi giương lên, giọng nói mang chút hương vị của giọng Bắc Kinh, cà lơ phất phơ.

Ánh mắt Chu Tiêu Hàm sáng lên, "Chính là cậu ta! Quả nhiên cậu ta học cùng lớp với chúng ta, tớ đoán không sai mà!"

Mà trong nháy mắt khi Đông Lộ nghe thấy thanh âm này, đại não liền trống rỗng vài giây, hồi ức tối hôm qua ở quán bar không khống chế được mà hiện lên ở trong đầu, cùng lúc đó hai người đã đi tới cửa phòng học, Đông Lộ liền nhìn vào trong, liếc mắt một cái, sắc mặt đã trở nên âm trầm.

Cách cô vài bước chân, một thiếu niên đeo kính đen đứng ở trên bục giảng, mặc áo sơ mi ô vuông màu hồng nhạt và quần dài màu đen, dáng người thanh tuấn cao gầy, màu da hơi trắng, cổ áo tùy ý mở ra hai nút trên cùng, lộ ra xương quai xanh tinh xảo.

Ánh nắng buổi sớm chiếu từ ngoài cửa sổ chiếu vào, mạ lên người hắn một tầng hoàng kim rực rỡ chói mắt.

Phía bên dưới không ít người đang bàn tán về hắn, đám nữ sinh lại càng hưng phấn tới không chịu được.

"Đẹp trai quá, so với giáo thảo của chúng ta thì đẹp hơn nhiều!"

"A, cậu ấy nhìn về phía chúng ta này!"

"Xì, đẹp trai thì có ăn được không, có quỷ mới biết nhân phẩm cậu ta là cái dạng gì."

"Thôi đi, nhìn cậu chắc chắn là đang ghen tỵ với người ta chứ gì!"

Khóe môi thiếu niên hơi cong, cười đến có chút không để ý, tựa như cái gì cũng không đặt ở trong lòng, cho người ta cảm giác ôn hòa lại xa cách.

Nghe được động tĩnh ở cửa, hắn quay đầu qua, khi nhìn thấy Đông Lộ, ánh mắt đào hoa xinh đẹp lại hiện lên, nhẹ giọng "hửm" một tiếng.

Đúng lúc đó, chủ nhiệm lớp lại mở miệng: "Đông Lộ, em tới đúng lúc lắm, đây là bạn học Thẩm Thần, em dẫn bạn ấy đi tới thư viện lấy sách đi."

Đông Lộ buột miệng thốt ra: "Em không đi, cậu ta..."

Thẩm Thần nhanh chóng tiến lên, ngón tay thon dài che miệng cô lại, sau đó ngay lúc Đông Lộ chưa phản ứng kịp, hắn vòng tay ôm lấy cái eo mảnh khảnh của cô, rất dễ dàng ôm được cô lên.

Đông Lộ:?

Cả lớp:???

Phòng học lặng ngắt như tờ.

Thẩm Thần quay đầu cười nói với chủ nhiệm lớp đang ngây ngốc, "Thầy giáo, ngại quá, em với bạn học này hình như có chút hiểu lần, em đưa cậu ấy ra ngoài giải thích rõ ràng một chút."

Hắn vừa nói vừa ôm Đông Lộ ra khỏi phòng học, còn rất săn sóc đóng cửa lại.

Thẩm Thần đi xuống tầng, đi tới chỗ không có ai qua lại, còn chưa đặt Đông Lộ xuống, đầu gối bỗng nhiên đau xót, cô dùng sức đá mạnh vào chân hắn một cái, mặt Thẩm Thần không đổi sắc, eo cũng không cong, rất ôn nhu đặt cô xuống đất, cong mắt: "Bạn học nhỏ, một đêm không gặp, tính tình cậu vẫn một chút không thay đổi gì cả, vẫn... hung hăng như thế."

Hắn cười như không cười nhìn cô, thanh âm khẽ nâng lên, âm cuối còn cố ý kéo dài ra, mang theo sự khiêu khích như có như không.

Đông Lộ không đá được hắn đau, sau khi được tự do, cô liền kéo dãn khoảng cách với hắn, ánh mắt lạnh như băng đề phòng: "Sao cậu lại ở đây?"

Thẩm Thần nói: "Giống cậu đó, tới đây để học mà."

"Ca sĩ quán bar tới đây đi học..." Ngữ khí Đông Lộ mang theo vẻ hoang đường, "Trường học cấm học sinh đi làm thêm, trẻ vị thành niên lại càng không thể vào quán bar, gan cậu có vẻ rất lớn nhỉ."

"Tôi chính là muốn nói cái này." Thẩm Thần cười khẽ, liếm liếm môi, "Có thể phiền cậu đừng mách với người khác được không?"

Đông Lộ lạnh lùng nhìn hắn không nói lời nào.

Thẩm Thần thỏa hiệp: "Bạn học nhỏ, tôi thừa nhận ngày hôm qua là tôi không đúng, đừng giận có được không, hửm?"

Đông Lộ nhìn gần như vậy mới phát hiện, kính hắn đeo căn bản là kính không tròng, đôi mắt đào hoa hiện ra rõ ràng, hẹp dài lại có con ngươi màu hổ phách khó đoán, giống như một cái hồ sâu, làm người khác nhịn không được mà sa vào nó.

Lần đầu tiên Đông Lộ biết tới có người xin lỗi lại giống như đang thả tính tán tỉnh người khác như vậy.

"Nếu tôi không chấp nhận thì sao?"

"Vậy thì hết cách."

Thẩm Thần thở dài, bỗng nhiên ép sát vào cô, khoảng cách gần tới nỗi hô hấp ấm áp của hắn phả ở trên sườn mặt Đông Lộ, xúc cảm vừa nóng lại vừa ngứa.

Đông Lộ cứng người, cảm giác là thân thể hắn khẽ có động tác nhỏ, cô cơ hồ là phản xạ có điều kiện che môi lại.

Mà một giây sau, mặt đất vang lên một tiếng động nhỏ, Thẩm Thần thế mà lại quỳ xuống trước mặt cô.4

"..."

Không khí yên tĩnh vài giây.

Đông Lộ khó có khi ngây ngốc một trận.

Thẩm Thần ngẩng đầu nhìn cô, tuy là đang quỳ, nhưng không hề có chút ngượng ngùng, biểu tình còn rất chân thành tha thiết: "Tục ngữ nói, dưới chân nam nhân đều có vàng, bây giờ tôi cho cậu hết, cậu tha thứ cho tôi đi."

Đông Lộ: "..."

"Cậu che miệng làm gì?" Thẩm Thần nhìn động tác của cô, hơi nhướng mày, cười tới ái muội: "Cậu không phải lại cho là tôi muốn hôn cậu chứ?"

Một chữ "lại" kia hoàn toàn cắt đứt sự ngây ngốc trong đầu Đông Lộ, trong mắt hiện lên một tia xấu hổ lại buồn bực.+

Này hết thảy, là phải nói từ sự việc tối hôm qua.

Bình luận

Truyện đang đọc