NGOAN, ĐỀU NGHE EM

"... Cậu có bệnh à?"

Đông Lộ ngẩn ra một giây, sau đó nhanh chóng lui về phía sau, kéo ra khoảng cách với hắn, khác hoàn toàn với vẻ thẹn quá hóa giận lúc trước, lần này trên mặt cô không có chút gợn sóng, đôi mắt lãnh đạm nhìn hắn.

Không thấy được bộ dáng lạnh lùng của cô, Thẩm Thần có chút thất vọng, chậm rãi đứng thẳng dậy, cà lơ phất phơ cười: "Tôi chỉ đùa thôi mà."

"Đồng phục tự cầm về đi."

Đông Lộ mặt không biểu tình đặt đồng phục lên trên đống sách hắn đang ôm, sau đó quay người đi về lớp trước.

Hình như là thật sự tức giận.

Thẩm Thần nhìn bóng dáng mảnh khảnh của cô.

Bím tóc cột đằng sau hơi thấp, dây cột tóc màu đỏ bay bay trong không trung, vài sợi tóc đen nhánh dán ở trên cổ, theo gió nhẹ nhàng đung đưa, một mảng lớn da thịt đang ửng đỏ như ẩn như hiện, giống như nụ hoa mới chớm nở.

Thì ra là vẫn thẹn thùng nha.

Đôi mắt Thẩm Thần nhíu lại, khóe môi không tự chủ được cong lên.

Bỗng nhiên, một trận ho khan kịch liệt truyền tới, phát tán trong không khí, làm cho hắn nghe thấy rất rõ ràng.

Môi Thẩm Thần thu lại, tầm mắt nhìn về cô gái đằng trước, thiếu nữ hơi hơi cúi đầu, tay che miệng, bả vai khẽ run, hình như ho rất nặng tiếng.

Một tiếng lại một tiếng vang lên, nện thật mạnh ở trên đầu quả tim của hắn.

Gió thu hơi lạnh làm tóc cô trở nên tán loạn, áo đồng phục rộng thùng thình bị thổi để hơi phồng lên, còn có thể nhìn thấy vòng eo gầy bé như ẩn như hiện của cô, nhìn qua trông có vẻ rất suy nhược.

Thẩm Thần "chậc" một tiếng, có chút phiền lòng mà xoa xoa cánh mũi.

Thật là một bạn học nhỏ hiếu thắng.

***

Đông Lộ cơ hồ là ho cả một đường về lớp, phảng phất như thể là đem uất nghẹn nén chịu đựng lúc trước ho trở lại.

Giọng nói thực sự rất khó chịu, giống như lửa đốt, khô khốc vô cùng.

Cô vốn định đi quầy bán đồ ăn vặt mua chai nước, nhưng nghĩ đến bây giờ vẫn còn đang trong thời gian lên lớp nên liền cố gắng nhịn xuống.

Lúc trở về lớp thì đang học tiết Vật Lý, thầy giáo đang cầm quyển sách đứng ở trên bục giảng bài.

Thầy Vật Lý họ Vương, tuổi đã hơn bốn mươi, vừa lùn lại vừa béo, đã ly hôn hai lần, tính tình có chút hung dữ, những học sinh từng được ông dạy đều rất sợ ông.

"Thưa thầy." Đông Lộ nhẹ giọng nói, thanh âm rất trầm.

"Vào đi." Thầy Vương nhìn thấy là cô thì cũng không nói thêm gì nữa, xua xua tay bảo cô vào lớp.

Hẳn là vừa mới chỉ đường cho bạn học mới đi.

Thành tích của Đông Lộ rất tốt, là học sinh mũi nhọn của lớp, thầy cô giáo đều không có làm khó cô nhiều.

Sau khi Đông Lộ ngồi xuống, phát hiện có rất nhiều người nhìn về phía mình, ánh mắt cực quái dị.

Chu Tiêu Hàm thấy thầy giáo không chú ý liền hỏi cô: "Sao bây giờ cậu mới về? Thầm Thần đâu?"

Đông Lộ: "Đường xa, hắn đi ở đằng sau."

Chu Tiêu Hàm cười xấu xa: "Thôi đi, có xa thế nào cũng chẳng mất những hai mươi phút, nói thật đi, các cậu đã làm gì thế?"

Đông Lộ lấy sách ra, "Trừ việc lấy sách ra thì có thể làm gì nữa?"

Cô hỏi: "Không khí trong lớp có vẻ lạ, xảy ra chuyện gì sao?"

Chu Tiêu Hàm: "Ban nãy lúc cậu đi ra khỏi lớp không lâu thì tớ với Triệu Cầm có cãi nhau một trận."

Đông Lộ nhíu mày: "Sao lại thế?"

Chu Tiêu Hàm bĩu môi, nhỏ giọng nói: "Ai bảo cậu ta mắng cậu, còn có Từ Nhu nữa, hết thảy đều là do cậu ta mở màn trước, các cậu thật sự là bạn học hồi cấp hai sao?"

Đông Lộ nghe không hiểu lắm, "Rốt cuộc là có chuyện gì?"

"Chuyện là..." Chu Tiêu Hàm vừa hé miệng thì một viên phấn từ đâu bay tới đập vào đầu cô nàng.

"Chu Tiêu Hàm, em hiểu bài hết rồi đúng không? Vậy thì lên đây giảng thay tôi luôn đi này, tôi nhường em!" Thầy Vương trừng mắt nhìn qua đây.

Chu Tiêu Hàm lập tức ngậm miệng, thè lưỡi, vẻ mặt không phục.

Mười lăm phút sau, Thẩm Thần mới quay trở lại.

"Thưa thầy."

Thiếu niên đứng ngoài cửa ôm sách cùng đồng phục của mình, lười biếng báo cáo một tiếng với thầy giáo.

"Học sắp xong rồi em mới về?" Thầy Vương nhìn hắn, mày nhăn đến mức có thể kẹp chết một con ruồi.

Thẩm Thần không dấu vết mà nhìn Đông Lộ đã ngồi yên vị ở trong lớp, "Em đi lấy sách mà."

"Đi lấy sách mà hết nửa tiết? Đi đi lại lại mười phút cũng là nhiều rồi!" Thầy Vương cười lạnh, "Bạn nữ đi cùng em đã sớm quay về, mà nửa ngày cũng không thấy bóng dáng em đâu, lại chạy đi lêu lổng ở chỗ nào?"

Thẩm Thần không lên tiếng, giống như là cam chịu.

Thầy Vương chỉ vào cửa, giận dữ rống lên: "Mới vào trường không lâu mà đã dám trốn học, vậy sau này sẽ thành cái dạng gì? Ra đứng ngoài cửa lớp cho tôi! Còn có đống sách đó, không phải thích ôm sao? Một quyển cũng không được bỏ xuống, ôm nó tới hết tiết cho tôi!"

Không khí tĩnh mịch, cả lớp an tĩnh như gà, đến thở mạnh cũng không dám.

Sắc mặt Thẩm Thần không chút biến hóa, chỉ gật đầu tỏ vẻ không sao cả, mới vừa xoay người, thầy Vương lại kêu lên: "Chờ đã, đừng ra ngoài đứng, ai biết em có chạy đi đâu hay không chứ, đứng xuống cuối lớp đi!"

Thẩm Thần "ồ" một tiếng, dưới ánh mắt đồng tình của cả lớp, chậm rãi đi tới cuối lớp đứng, lưng còn dựa vào tường.

Đông Lộ khẽ nhíu mày, cảm thấy kỳ quái, sau khi bọn họ tách ra, hắn liền đi ở phía sau cô không xa lắm, theo lý thuyết thì không thể về muộn như vậy mới phải.

Chẳng lẽ thật sự là do sách quá nặng?

Cô còn tưởng là hắn giả vờ.

Đông Lộ nhìn hắn, đột nhiên chú ý tới trên cánh tay hắn có treo một túi nilon màu đen.

Không biết đựng cái gì bên trong, có vẻ rất nặng.

Túi nilon treo ở trên cánh tay hắn, hằn vào da thịt hắn khiến trên tay hiện lên một vết đỏ ửng nhàn nhạt, trông rất bắt mắt.

Chẳng lẽ hắn đi mua đồ?

Đông Lộ nghi ngờ suy nghĩ.

Tuy trên mặt Thẩm Thần không biểu hiện ra, nhưng cô biết là hắn hẳn đang rất mệt, từ lúc nhận sách cho tới giờ thì ít nhất hắn đã ôm đống sách đó được nửa tiếng rồi, còn cầm theo một túi đồ nữa, đường còn dài như vậy, lại phải leo tận bốn tầng lầu.

Đến người sắt cũng không chịu được đâu.

"Thẩm Thần thật đáng thương, Vương Lão Ngũ cũng quá độc ác rồi." Chu Tiêu Hàm thầm mắng một câu.

Đông Lộ rũ mắt nhìn sách giáo khoa, không biết vì sao lại có chút thất thần, tầm mắt luôn không tự giác được mà nhìn về phía cuối lớp.

Dáng người Thẩm Thần cao thẳng như cây tùng, lưng dài rộng, bàn tay khớp xương rõ ràng đang vững vàng nâng chồng sách vở, cần cổ ẩn hiện những đường gân xanh, cái cằm thon gầy.

Theo thời gian trôi, mồ hôi hắn chậm rãi tẩm ướt cả thái dương, dọc theo cái trán của hắn chảy xuống, trượt vào trong cổ áo, cơ bắp ở cánh tay cũng căng đến lợi hại.

Cho dù thế thì sắc mặt hắn vẫn thản nhiên như cũ.

Đông Lộ quả thực phục hắn, quỳ gối trước mặt cô nhẹ nhàng như vậy, sao bây giờ lại không chịu nhận sai với thầy giáo cơ chứ?

Hình như là cảm nhận được tầm mắt của cô, Thẩm Thần bỗng nhiên nhìn qua đây.

Bốn mắt nhìn nhau.

Đuôi mắt hẹp dài của hắn hơi nhếch, đồng tử ánh lên tia sáng, phảng phất như có cả ngân hà đang lưu chuyển trong đó, cười đến nhiếp nhân tâm phách*.

*Nhiếp nhân tâm phách: Ý chỉ một sự vật quá tốt đẹp, khiến mình đánh mất bản thân, giống như bị hút hồn.

Chuông tan học rốt cuộc cũng reo.

"Nghẹn chết tớ rồi!" Chu Tiêu Hàm vội lao đi WC, trong lúc vô cùng liền thấy Từ Nhu cũng đứng lên khỏi ghế, tựa như muốn đi tới chỗ Thẩm Thần, tròng mắt Chu Tiêu Hàm xoay một cái, lập tức tỏ ra thân thiết giữ chặt lấy cô ta: "Từ Nhu, đi WC với tớ đi, một mình tớ đi buồn lắm."

Biểu tình Từ Nhu có chút không tình nguyện: "Sao cậu không bảo Đông Lộ đi cùng?"

"Cậu ấy không muốn đi, đi thôi đi thôi." Chu Tiêu Hàm cường ngạnh lôi cô ta ra ngoài.

Cùng lúc đó, Tiền Hạo lại đi tới bên cạnh Thẩm Thần, giúp hắn cầm sách, "Người anh em, không sao chứ? Vương Lão Ngũ cũng độc ác quá rồi, vận khí của cậu không tốt mới đụng phải ông ta."

"Không sao." Thẩm Thần lắc lắc cánh tay đau nhức, nhẹ nhàng lắc đầu.

"Cậu mua cái gì trong túi kia?" Tiền Hạo tò mò, duỗi tay muốn cầm, Thẩm Thần nghiêng người né tránh, "Cái này là cho người khác."

Nói xong, hắn liền đi về phía Đông Lộ, đưa túi cho cô, "Này, cho cậu."

Đông Lộ sửng sốt, ngẩng đầu lên khỏi sách giáo khoa, cho cô?

"Gì đây..."

Lời còn chưa dứt, cô đã nhìn thấy đồ ở bên trong.

Là nước khoáng.

Còn không phải một chai.

Cô hơi sửng sốt.

Có tổng cộng là ba chai nước.

Đông Lộ kinh ngạc ngẩng đầu: "Cậu đi mua nước sao?"

"Ừ." Thẩm Thần gật đầu, phảng phất như không phải chuyện gì lớn lao lắm, hắn ngồi xuống ghế của mình, nóng đến mức kéo hết tay áo lên, lộ ra cơ bắp săn chắc, đường cong rõ ràng lại có vài phần gợi cảm.

Đông Lộ nhìn nước khoáng, trong lòng có cảm xúc không nói nên lời.

Bởi vì quầy bán đồ ăn vặt ở bên kia sân thể dục, cách quá xa nên cô mới không đi.

Hắn tinh ý phát hiện ra cô bị cảm, cho nên mới chạy hơn nửa cái trường học đi mua nước cho cô.

Lại còn dưới tình huống không quen đường.

Cũng khó trách hắn về muộn như vậy.

Trong lòng Đông Lộ hiện lên một tia tội ác cực kỳ hiếm thấy, cô mím môi, không tự nhiên xoay người nhìn qua Thẩm Thần, thanh âm khó có được nhu hòa đi rất nhiều: "Cảm ơn, cho tôi xin số WeChat của cậu?"

Thẩm Thần ngoài ý muốn nhướng mày lên, bật cười, "Không phải chứ, có mấy chai nước thôi mà, cậu có cần nhanh chóng lấy thân báo đáp như vậy không?"

Thanh âm Đông Lộ nháy mắt lại khôi phục lại vẻ đạm mạc: "Tôi chỉ muốn trả lại tiền cho cậu thôi, có muốn hay không?"

Thẩm Thần vốn định nói không cần, nhưng nghĩ đây là một cơ hội tốt để thêm bạn nên liền cho cô số WeChat.

Đông Lộ ghi nhớ dãy số hắn vừa đọc, xoay người về, cầm điện thoại kết bạn với hắn.

Thẩm Thần cúi đầu nhìn thông báo nhắc nhở trên điện thoại.

[Đông Vũ Lộ] yêu cầu thêm bạn tốt.

... Cái tên cũng thật đơn giản.

Thẩm Thần nhịn cười, nhấn đồng ý.

Đảo mắt một cái, đối phương cũng không nói nửa câu vô nghĩa, trực tiếp gửi qua một bao lì xì.

Tiền Hạo bên cạnh há hốc mồm chứng kiến toàn bộ thao tác của hai người, từ tận đáy lòng vô cùng bội phục mà giơ ngón cái lên: "Đại ca, cậu cũng quá trâu bò rồi đi, cậu có biết bao nhiêu người muốn xin số WeChat của Đông Lộ mà không được không? Cậu mới tới ngày đầu tiên đã có rồi! Thật con mẹ nó quá trâu bò mà!!"

Thẩm Thần chỉ cười mà không nói, ngón tay tùy ý nhấn vào bao lì xì, vốn tưởng chỉ có 6 tệ, kết quả lại thấy hiện lên 50 tệ.

Thẩm Thần ngẩn người, nhìn đi nhìn lại, xác nhận mình không có nhìn nhầm, liền gửi một tin nhắn qua: "Cậu có gửi nhầm không thế?"

Nhắn xong hắn lại gửi bao lì xì về cho cô, vẫn còn nguyên như ban đầu.

Đông Lộ nhận lấy, chỉ nhàn nhạt đáp lại: "Không nhầm, cộng thêm phí dịch vụ."

Thẩm Thần nhìn những lời này, nửa ngày sau mới nhịn không được mà bật cười.

Sao lại có người thú vị như vậy chứ?

Hắn đáp: "Muốn cảm ơn tôi, không bằng mời tôi đi ăn cơm đi."

Ba giây sau, Đông Lộ lại gửi cho hắn một bao lì xì.

"..." Thẩm Thần không click mở ngay, trực tiếp hỏi: "Này lại là cái gì?"

Đông Lộ đáp: "Tiền mời cậu ăn cơm."

Thẩm Thần: "..." Có cần cứng rắn như vậy hay không?

Tiếng chuông học lại vang lên, tiết cuối cùng của buổi sáng là tiết Lịch Sử, trong lớp dần dần an tĩnh lại.

Giáo viên còn chưa tới, Thầm Thần mở cặp sách ra, lấy ra một hộp chocolate từ bên trong.

Là chocolate dạng que.

Thẩm Thần thuần thụt rút ra một que ngậm ở trong miệng, thấy ánh mắt trông mong của Tiền Hạo đang nhìn mình, liền hỏi: "Ăn không?"

Thiếu niên ngậm chocolate, hàm răng trắng như tuyết hơi lộ ra, thanh âm không chút để ý, lộ ra vài phần lười biếng.

Không biết có phải do tâm lý tác động lên không, Tiền Hạo cảm thấy tư thế của hắn đặc biệt giống đang hút thuốc, sợ tới mức lắc đầu: "Không hút, tôi không hút thuốc lá."

Thẩm Thần khó hiểu nhíu mày.

Từ Nhu cùng Chu Tiêu Hàm vừa đúng lúc quay trở lại.

Tiền Hạo đứng lên nhường chỗ cho Từ Nhu.

Từ Nhu nhìn thấy Thẩm Thần đã sắp xếp xong, trong lòng hơi mất mát, cô vốn muốn giúp hắn dọn dẹp một chút.

"Lộ Lộ, tớ nhớ cậu muốn chết!" Chu Tiêu Hàm vừa ngồi xuống liền như không xương mà ôm lấy Đông Lộ, thân thể không ngừng cọ qua cọ lại, ngửi thấy mùi sữa dừa ở trên người cô, cô nàng liền thoải mái hít hít vài cái: "Cậu thơm ghê."

Đông Lộ bất đắc dĩ: "Ngồi xuống."

Thẩm Thần nhìn thấy thế, bỗng nhiên có chút khó chịu, chọc chọc lưng Đông Lộ cắt ngang hai người: "Bạn học nhỏ, mượn gọt bút chì với?"1

Đông Lộ lục tìm trong cặp một hồi, quay đầu nói: "Xin lỗi, tôi mang mỗi bút chì."

Chờ cô xoay người về, Thẩm Thần lại chọc chọc: "Vậy cho tôi mượn bút chì?"

Cái này thì cô có mang dư.

Đông Lộ lấy ra một cái bút chì đưa cho hắn.

Thẩm Thần cười cười nhận lấy, lại hỏi: "Có tẩy không?"

Đông Lộ đưa tẩy cho hắn.

Thẩm Thần lại không buông tha cho cô, lại chọc chọc.

Đông Lộ nhịn không được quay đầu lại, lông mày thanh tú hơi nhướng lên: "Cậu phiền thế nhỉ, có thể nói một lần..."

Thanh âm cô dừng lại.

Trước mắt lại gương mặt tươi cười phóng đại của thiếu niên, đôi mắt đào hoa cong lên thành một độ cong rất đẹp mắt.

Một que chocolate được đưa tới bên môi cô, hắn cười hỏi: "Ăn không?"

Đánh người không thể đánh gương mặt tươi cười.

Đông Lộ nghẹn một lúc ở ngực: "Không ăn, cảm ơn."

Thẩm Thần hết sức vui vẻ.

Từ Nhu thấy thế liền đưa bút của mình cho hắn, ôn nhu nói: "Không ngại thì cứ dùng của tớ đi, tớ mang nhiều lắm."

Thẩm Thần lắc đầu, thong thả ung dung lấy từ trong cặp ra một cái bút màu đen, quơ quơ, "Không cần đâu, tôi có rồi."

Bình luận

Truyện đang đọc