Thời gian quay trở lại hiện tại, cầu thang của khu dạy học lầu ba của năm hai vô cùng an tĩnh.
Đông Lộ nhìn Thẩm Thần từ trên cao, gương mặt xinh đẹp không có bất cứ biểu tình gì.
Thiếu niên vẫn là một bộ dáng cà lơ phất phơ như cũ, người như không có xương cốt quỳ ở trên mặt đất, rõ ràng là đang nhận sai thế nhưng biểu tình lại không thấy có chút hối lỗi nào, cười như không cười nhìn cô, tựa hồ là dám chắc chắn cô không thể làm gì mình.
Đông Lộ có chút bực mình.
Trên lầu đột nhiên truyền tới tiếng la của chủ nhiệm lớp La Nhạc Phúc: "Thẩm Thần, Đông Lộ, các em chạy đi đâu rồi?"
Ông ngó xuồng tầng, vừa nhìn liền thấy Thẩm Thần đang quỳ ở trước mặt Đông Lộ, liền buột miệng thốt lên: "Đệch!"
Ông sợ tới mức chạy nhanh xuống lầu: "Sao lại thế này? Thẩm Thần, sao em lại quỳ gối?"
Thẩm Thần phản ứng rất nhanh, giơ tay nhanh nhẹn tháo kính ra ném xuống đất, cúi người, tay cố ý sờ soạng, làm bộ như không tìm thấy kính.
Mà kính lại vừa vặn rơi ở bên chân Đông Lộ.
Thẩm Thần vô tội ngẩng mặt lên: "Bạn học, có thể nhường một chút không? Tôi muốn nhặt kính."
Đông Lộ híp mắt, chậm rãi nâng chân lên, ở ngay lúc hắn sắp cầm được cái kính, tay vừa lui về thì liền nhanh chóng dẫm hắn một cái.
Sắc mặt Thẩm Thần vẫn như cũ, cười tủm tỉm đeo kính vào, còn nói một câu cảm ơn, sau đó liền đứng lên.
La Nhạc Phúc đã đi tới bên cạnh bọn họ, kinh nghi bất định* hỏi: "Ban nãy các em làm gì đó?"
*Kinh nghi bất định: Tim đập không bình thường.
"Em rơi kính, quỳ xuống nhặt mà thôi." Thẩm Thần phủi bụi ở trên ống quần, nhẹ nhàng cười cười.
Đông Lộ hừ lạnh một tiếng, lười đi vạch trần hắn, liền nói với La Nhạc Phúc: "Thầy, em về lớp trước."
"Đi đi." La Nhạc Phúc gật đầu.
Đông Lộ rời đi.
Thẩm Thần: "Thầy, em cũng..."
"Em ở lại cho thầy!" La Nhạc Phúc tức giận nhìn hắn một cái, "Em nói rõ cho thầy, ban nãy rốt cuộc giữa em và Đông Lộ đã xảy ra chuyện gì? Trước kia hai đứa đã từng quen biết nhau có đúng không..."
"Không có." Phảng phất như biết ông định nói cái gì tiếp theo, Thẩm Thần vô cùng chính trực lắc đầu, "Giữa bọn em hết sức trong sạch, cái gì cũng không có."
La Nhạc Phúc cười lạnh, "A, hiện tại trong sạch, vậy trước kia có trong sạch sao?"
Thẩm Thần:?
"Nói đi! Có phải trước đây em đùa giỡn tình cảm của cô bé, bội tình bạc nghĩa với nó có phải không?"
"..." Thẩm Thần trầm mặc hai giây, nói: "Thầy, thầy là đang kỳ thị giới tính."
"Hả?"
"Tại sao không phải là cô ấy đùa giỡn tình cảm của em, đối với em bội tình bạc nghĩa chứ?"
***
Thẩm Thần bị La Nhạc Phúc giữ ở bên ngoài nói chuyện tầm mười lăm phút, trong đó, năm phút phải giải thích ngon nguồn, mười phút phải thề thốt rằng hắn thật sự không làm gì bạn học Đông Lộ cả, nếu không thì sẽ bị sét đánh phân thây. La Nhạc Phúc miễn cưỡng tin hắn, dẫn hắn về lớp học.
Chuông tan học vừa mới reo, lớp học liền gào rú lên một trận, cãi nhau ầm ĩ, các đại diện môn tranh thủ thu bài tập về nhà.
La Nhạc Phúc nhìn một vòng, chỉ vào cái bàn duy nhất còn trống trong lớp, nói với Thẩm Thần: "Em trước cứ ngồi cạnh Từ Nhu đi, bạn cùng bàn của em ấy đúng lúc xin nghỉ vì bệnh, sau này sẽ sắp xếp chỗ ngồi mới cho em."
"Dạ." Thẩm Thần gật đầu.
La Nhạc Phúc nhìn hắn, đột nhiên phát hiện có gì đó không thích hợp, bởi vì vị trí ngồi của Thẩm Thần vừa vặn là sau vị trí của Đông Lộ!
Ông lập tức thay đổi chủ ý, muốn gọi hắn lại, nhưng Thẩm Thần đã ngồi xuống, bỏ lỡ thời cơ mở miệng cho nên La Nhạc Phúc đành phải thôi.
Đông Lộ thìn thấy Thẩm Thần đi về phía cô thì không thấy có gì ngoài ý muốn, hiện tại cả cái lớp này chỉ có chỗ ngồi phía sau cô là còn trống, hắn chắc chắn sẽ tạm thời ngồi ở đấy.
Thẩm Thần cũng phát hiện ra điểm này, mỉm cười chớp chớp mắt với cô.
Đông Lộ xụ mặt dời tầm mắt, cho nên không thấy được vẻ mặt của hắn.
Chu Tiêu Hàm bên cạnh hứng thú bừng bừng: "Đúng thật là ngồi đấy kìa, cậu với bạn học mới có quan hệ gì thế?"
"Không có quan hệ." Đông Lộ lấy sách giáo khoa ra.
"Sao có thể chứ? Ban nãy cậu ấy vừa ở trước mặt cả lớp bế cậu đi, tình tiết y như trong phim thần tượng vậy, lãng mạn ghê ý!" Chu Tiêu Hàm hưng phấn nói, còn cố ý bắt chước động tác ôm ban nãy.
Đông Lộ nói: "Sao cậu biết đó là phim thần tượng mà không phải là hiện trường phạm tội?"
Chu Tiêu Hàm nghẹn lại: "Cậu có thể đừng làm mất hứng như vậy có được không?"
Tiết đầu tiên là tiết Ngữ Văn, cô giáo cầm sách đi tới đi lui ở trên bục giảng, giảng bài sinh động như thật, vô cùng có tinh thần.
Thẩm Thần một tay chống cằm, nhàm chán nhìn bảng đen, mí mắt gục xuống, nghe đến ngủ gà ngủ gật, mắt thấy sắp gục đến nơi thì cái bàn lại hơi rung.
Thẩm Thần thanh tỉnh đôi chút, mở mắt ra, bóng dáng thiếu nữ cao gầy đơn bạc lọt vào trong mắt, cô đang dựa vào bàn hắn.
Khoảng cách của bọn họ lập tức được kéo gần.
Trước khi đi học, Đông Lộ đã buộc tóc lên, lộ ra cái cổ trắng nõn nhỏ xinh, đường cong tuyệt đẹp.
Đuôi ngựa đen nhánh đong đưa nhẹ nhàng trong không khí, nhè nhẹ từng đợt từng đợt hương thơm ngọt ngào tràn vào trong mũi hắn, thanh đạm lại dễ chịu, có chút giống với mùi sữa dừa, là hỗn hợp hương thơm thuộc về riêng cô.
Tinh thần Thẩm Thần hơi hoảng, khó có được có chút thất thần.
Đông Lộ đi học thường có thói quen lúc mệt sẽ dựa người vào bàn đằng sau, lần này cũng không ngoài ý muốn, cô giáo nói được mười phút thì thân thể của cô đã không tự chủ được mà dựa về sau, một lát sau mới nhớ tới người đằng sau mình là ai, thân thể lập tức lại ngồi thẳng dậy, nhưng theo thời gian trôi qua, chậm rãi sẽ vô ý dựa vào, cứ thế lặp lại vài lần.
Thẩm Thần nhìn cô rối rắm, hắn cong khóe môi, tâm tình bỗng nhiên trở nên tốt hơn nhiều, buồn ngủ cũng chẳng thấy đâu nữa.
Trên người cô gái này có một loại khí chất mâu thuẫn, rõ ràng bề ngoài thoạt nhìn vừa thơm vừa mềm, nhưng tính tình lại cứng như cục đá, vừa lạnh vừa thô.
Đã thế còn không thèm che đậy.
"Cái đó, cậu có muốn xem sách chung không?" Bên người truyền tới thanh âm mềm mại.
Thẩm Thần quay đầu, Từ Nhu đang cười ngượng ngùng nhìn hắn: "Cậu còn nhớ tớ không? Sáng nay tớ đưa cậu đi tới phòng giáo vụ đó."
Thẩm Thần "a" một tiếng, như bừng tỉnh nói: "Là cậu sao? Xin lỗi, ban nãy nhận không ra. Buổi sáng cảm ơn cậu."
"Không có gì." Từ Nhu cười lắc đầu, đẩy quyển sách Ngữ Văn sang cho hắn xem chung.
"Cảm ơn." Thẩm Thần không từ chối, cô giáo đã trừng mắt nhìn hắn rất nhiều lần rồi.
"Có gì không hiểu cậu có thể hỏi tớ." Từ Nhu vô cùng thân thiết nói.
Thẩm Thần vốn định lắc đầu, lại nhớ tới cái gì đó, rất có hứng thú nói: "Tôi đúng là có vấn đề muốn hỏi, cô ấy..."
Hắn chỉ chỉ Đông Lộ, thanh âm giảm xuống: "... Tên của cô ấy là hai chữ nào?"
Biểu tình Từ Nhu hơi cứng lại, nhất thời không mở miệng được.
Thẩm Thần nhướng mày: "Hửm?"
"... Đông trong mùa Đông, Lộ trong sương sớm." Sắc mặt Từ Nhu có chút mất tự nhiên, miễn cưỡng cười cười, viết xuống hai chữ này trên tờ giấy nháp.
Thẩm Thần bật cười: "Cô ấy thật sự là họ ĐSo? Hiếm thấy nha."
Từ Nhu cắn cắn môi, tay cầm bút hơi dùng sức.
***
Thẩm Thần rất thân thiện, chỉ mới qua hai tiết đã hòa mình được vào đám nam sinh, đối với Tiền Hạo ngồi phía sau lại càng là nhất kiến như cố*, rất nhanh đã xưng huynh gọi đệ, vừa tan học, một đám người kéo theo hắn rầm rộ đi về phía sân thể dục chơi bóng rổ.
*Nhất kiến như cố: Mới gặp mà đã thấy như thân quen từ lâu.
Xem cái tư thế kề vai sát cánh kia, không biết còn tưởng là hắn vốn dĩ đã ở lớp bọn họ từ lâu rồi.
Trong phòng học rất ồn, đám nam sinh tụ ở phía sau chơi trò chơi, đám nữ sinh tốp năm tốp ba ngồi tám chuyện bát quái, chỉ có Đông Lộ bất động như núi, cắm cúi làm bài tập về nhà ngày hôm nay.
Chu Tiêu Hàm vẫn như thói quen dạo một vòng quanh diễn đàn trường học, không biết lướt tới cái gì, giống như phát hiện ra đại lục mới, lớn tiếng kêu: "Lộ Lộ, tớ biết địa vị của Thẩm Thần rồi, trước kia hắn thế mà là học sinh của Nhất Trung!"
Ngòi bút Đông Lộ dừng lại.
Nhất Trung là trường học trọng điểm của thành phố, cơ hồ là trường đó tập trung nhiều học sinh mũi nhọn nhất, cơ sở vật chất cũng như giáo viên ở đó đều là hạng nhất, người thi đậu đại học top đầu mỗi năm đều lên tới con số hàng trăm.
Một trường học với hoàn cảnh nghiêm khắc, quản lý cực kì chặt chẽ, nghe nói có tiền cũng không thể mua điểm ở đó được.
Lúc trước Đông Lộ cũng từng đăng kí vào đó, nhưng đáng tiếc, bài thi chuyển cấp của cô phát huy thất thường cho nên đã bỏ lỡ.
So với Nhất Trung thì Cửu Trung của bọn họ lại là một trường học hết sức bình thường, Đông Lộ hiện tại ở trong lớp trọng điểm, thế nhưng cũng không khác gì lớp bình thường của trường người ta lắm. Chất lượng học sinh rất không đồng đều, mỗi năm có người nào thi đại học được hơn 500 điểm thì đã là một kỳ tích, được giăng biểu ngữ hò hét chúc mừng rồi.
Chênh lệch lớn tới như vậy cơ mà.
Chu Tiêu Hàm liến thoắng không ngừng: "Có người nặc danh ở diễn đàn đăng thông tin của Thẩm Thần lên, ôi mẹ, cậu ta quả thực là trâu bò chết người, vừa mới năm nhất đã đi đánh nhau với người khác, dọa cho người ta nửa sống nửa chết, còn bị đưa vào phòng chăm sóc cấp cứu ICU đặc biệt, cậu nói xem có kinh hay không?"
Đông Lộ sửng sốt: "Sao cậu ta lại đánh nhau?"
"Không biết." Chu Tiêu Hàm nhìn điện thoại, "Không có thông tin nói tới, sau khi đánh nhau thì hắn bị trường học đuổi học, hai năm sau thì cậu ta biệt tích không có tin tức, cho tới hôm nay mới chuyển tới lớp của chúng ta..."
"Ối mẹ ơi, Thẩm Thần thế mà nhảy cấp! Mười bốn tuổi đã học năm nhất... cái này không phải là thiên tài chỉ sống trên mấy tờ báo sao?"
Chu Tiêu Hàm bội phục sát đất, "Chủ bài viết nói trước kia cậu ta cũng học ở Nhất Trung, khi đó Thẩm Thần ở trường cậu ta quả thật chính là sự tồn tại của thần. Chỉ là sau đó không biết vì cái gì mà hắn lại sa đọa, nếu không phải đánh nhau với người ta thì tiền đồ của hắn sẽ rộng mở tới đâu chứ!"
Đông Lộ phát ngốc một chút, vừa mới quay đầu tiếp tục làm bài tập, trên mặt vẫn là biểu tình lạnh nhạt không liên quan tới mình như cũ, thế nhưng ngòi bút lại chỉ dừng ở trên giấy, chậm chạp không có viết xuống một chữ.
"Bất quá Lộ Lộ, cậu vẫn là đừng nên đi chọc hắn thì tốt hơn, hắn tuy có lợi hại nhưng người mà đánh người khác thì ít nhiều vẫn sẽ có khuynh hướng bạo lực, tuy nhìn qua hắn có vẻ hiền lành, nhưng biết người biết mặt không biết được lòng, cậu vẫn nên chú ý một chút thì hơn." Chu Tiêu Hàm cảm khái xong thì trở lại hiện thực, công tâm mà nhắc nhở Đông Lộ.
Đông Lộ chậm rãi nói: "Nhưng tớ đã chọc hắn rồi thì phải làm sao?"
"Hắn không làm gì cậu chứ?" Chu Tiêu Hàm đột nhiên khẩn trương.
"Không có."
Chu Tiêu Hàm vừa mới thở phào nhẹ nhõm thì lại nghe cô nói: "Hắn chỉ quỳ xuống trước mặt tớ thôi."1
Chu Tiêu Hàm: "..."
***
Chuông học vang lên, Thẩm Thần ôm bóng rổ về lớp, vừa vặn nhìn thấy Đông Lộ đang làm bài tập Tiếng Anh.
Thiếu nữ mặc áo đồng phục hơi rộng, làm cho dáng người cô càng thêm nhỏ nhắn, cổ tay áo màu trắng hơi cuộn lên, lộ ra một đoạn cánh tay trắng nõn nà.
Thẩm Thần đứng ở chỗ đó nhìn cô trong chốc lát, ngón tay thon dài vô ý thức xoay xoay bóng trong tay.
Tiền Hạo thấy hắn nhìn chằm chằm Đông Lộ, tay khoác lấy vai hắn, "Người anh em, cậu không phải thật sự thích Đông Lộ đấy chứ? Tôi khuyên cậu tốt nhất nên từ bỏ đi, bằng không cậu sẽ phải chịu khổ đó."
Thẩm Thần nhướng mày: "Sao lại thế?"
"Cái này mà còn phải hỏi à?" Biểu tình Tiền Hạo bất đắc dĩ, "Tính cách cậu ấy lạnh như băng, hoàn toàn bất cận nhân tình, cậu biết cậu ấy đã từng làm cho bao nhiêu nam sinh trong trường cảm thấy xấu hổ chưa? Nếu thích cậu ấy thì cứ chuẩn bị bị đè ở dưới đất hung hăng chà đạp đi! Hơn nữa, cậu ấy còn là người của các thầy cô, mách lẻo là chuyện bình thường, cậu mà chọc phải cậu ấy thì cứ chờ chết đi!"1
Tiền Hạo lại nói: "Đông Lộ xinh thì xinh thật, nhưng so ra thì vẫn kém Từ Nhu. Từ Nhu chính là giáo hoa toàn trường công nhận, người đẹp tâm cũng đẹp, đặc biệt lúc thẹn thùng, chậc, con mẹ nó quá đáng yêu đi. Quả thực chính là ứng cử viên số một cho chức bạn gái mà!"
Thẩm Thần nghe tới thất thần, trong đầu đều là hình ảnh tối hôm qua hắn hôn Đông Lộ, bộ dáng cô gái nhỏ thẹn quá hóa giận, con ngươi màu nâu nhạt phủ lên tầng hơi nước mỏng manh, khuôn mặt trắng nõn xinh xắn nhiễm một tầng đỏ hồng mê người, đẹp đến kinh tâm động phách.
Tiền Hạo nhất định là chưa thấy qua bộ dáng Đông Lộ thẹn thùng.
Bằng không, làm sao có thể nói người khác đáng yêu hơn cô.
Tiền Hạo còn đang ba hoa chích chòe khen Từ Nhu thì bị Thẩm Thần cắt ngang: "Thầy cô coi trọng Đông Lộ như vậy, hẳn là cậu ấy phải có địa vị trong lớp đi?"
"Đúng thế, cậu ấy là ủy viên sinh hoạt của lớp mình." Tiền Hạo nói theo bản năng, như nhớ tới cái gì, lại nói: "Sách với đồng phục cậu chưa lấy có đúng không, có muốn tôi đưa cậu đi lấy không?"+
"Không cần." Thẩm Thần lắc đầu, sau đó không nhanh không chậm đi tới bên người Đông Lộ, ngón tay trắng nõn gõ gõ mặt bàn, mắt không chớp nhìn cô chằm chằm, thanh âm hàm chứa ý cười nhạt nhẽo.
"Bạn học nhỏ, có thể đưa tôi đi lấy sách có được không?"