NGỌC LỤA VÀNG

Bầu trời nhiều mây, nặng trĩu như đôi mắt ai không thể mở ra, ban nãy Chương Chi Vi dùng dĩa bằng bạc xúc bánh kem ngàn lớp, bên trong có hạnh nhân và kem tươi.

Cô ăn không nhiều, lúc nói chuyện vẫn có mùi hương giống hương hạnh nhân và kem tươi, Lục Đình Trấn để mặc cô tựa vào mình như người không xương, không nhẹ không nặng nói: “Đứng cho đàng hoàng, ai dạy cháu đi đứng kiểu này?”

Chương Chi Vi nói: “Cháu mệt.”

“Lần sau không cần đến đây.” Lục Đình Trấn nói: "Sức khỏe của mẹ chú không tốt, chú và cha cũng không ở nhà, ai chăm nom cháu?”

Chương Chi Vi không bận tâm: "Ở đây bao nhiêu năm như vậy, cháu đã quen rồi.”

Lục Đình Trấn từ chối cho ý kiến.

Dưới ánh trăng, người Chương Chi Vi càng nhỏ bé hơn, nép mình trong áo vest của Lục Đình Trấn.

Thấm thoát nhiều năm đã qua, nhưng dường như cô chưa từng trưởng thành, bất kể sống khổ hay sống sung sướng đều không gây ra bất cứ ảnh hưởng nào đến tính cách của cô, vẫn chẳng thay đổi chút nào.

Ngay cả cái tật không mặc áo ngực cũng vậy.

Trước đây Chương Chi Vi sống cùng A Man, tuy sống trong nhà ống, đi học trường công nhưng ở khoản ăn mặc thì không quá thiếu thốn. Thuộc hạ dưới trướng ông chủ Lục không bị bạc đãi, bình thường mỗi dịp Tết hàng năm cũng phát bao lì xì cho họ, bánh trái mà một số người biếu tặng cũng chia cho bọn họ. A Man có tạng người cao to, trọng tình nghĩa, thuộc hạ cùng làm việc dưới trướng ông chủ Lục như chú ấy đều biết chú ấy có cô con gái, có của ngon vật lạ gì cũng để dành cho cô bé.

Vì vậy, Chương Chi Vi được ăn ngon, dinh dưỡng cân bằng, dậy thì cũng sớm, quá trình trổ mã cũng không chậm trễ. Bạn bè của A Man đều cảm thán một người chân tay vụng về như A Man lại nuôi được cô con gái xinh xắn, dáng đẹp đến mức có thể đi thi hoa hậu.

Lần đầu gặp Lục Đình Trấn, Chương Chi Vi mặc cả bộ đồ màu đen, hai bím tóc xiêu vẹo. Cô không biết tự chải đầu, đều là A Man tết tóc đuôi sam cho cô.

Căn nhà của nhà họ Lục ở trên đỉnh núi, xung quanh có rất nhiều người nước ngoài, Chương Chi Vi chưa từng đến một nơi như thế này. Cô vẫn còn mặc đồ tang, bị người ta nửa lôi nửa kéo đưa đến trước mặt ông chủ Lục. Cô sợ sệt, lại nghe người ta nói cô cao số, khắc người thân, ông chủ Lục là người làm ăn nên sẽ không rước “của nợ” vào nhà. Nếu ông chủ Lục không nhận nuôi cô, một cô bé mới tí tuổi đầu như cô có thể làm gì?

Lúc đó Chương Chi Vi bé bỏng với đôi mắt ầng ậc nước mắt, không dám nhìn những căn biệt thự giàu có xung quanh, chỉ ngẩng đầu nhìn ông chủ Lục, dáng vẻ của ông ôn hòa, nhìn có vẻ không phải người xấu.

Nhưng người đầu tiên nói chuyện với cô bé lại là Lục Đình Trấn.

“Em là con gái nuôi của A Man sao?”

Chương Chi Vi nghe tiếng nhìn qua phía đó, qua rèm mi dính nước mắt đã khô bết lại dính vào nhau, cô nhìn thấy một gương mặt vô cùng anh tuấn, trông rất trẻ, da trắng, sống mũi cao, mái tóc đen hơi xoăn, mặc bộ vest đen hàng tuyển chọn, cà vạt đen, hệt như minh tinh trên họa báo.

Thấy cô không nói gì, anh lại hỏi bằng ngữ điệu ôn hòa: “Em tên gì thế?”

“Chi Vi.” Cô nói: "Chương Chi Vi.”

“Là hai chữ nào?”

“Chi trong linh chi, vi trong hoa tử vi.”

Người đàn ông không nói gì, ông chủ Lục cuối cùng cũng lên tiếng: “Tên không tệ, nghe rất sang.”

Sang thì sang, nhưng sợ là cô không gánh nổi cái tên này.

“Tên không hay.” Người đàn ông nói: "Không hợp với em.”

Ông chủ Lục nói: “Đình Trấn, không được nói bừa, không lịch sự.”

Ông ấy rất hòa nhã, nói với Chương Chi Vi: “Bố nuôi của cháu gọi ta một tiếng bố già, đến giờ cậu ấy không còn nữa, cháu có chịu ở lại nhà ta không?”

Sau lại chỉ vào Lục Đình Trấn: "Đây là con trai ta, Đình Trấn, theo lý cháu phải gọi nó là chú.”

Chương Chi Vi không từ chối, một đứa cô nhi như cô không còn nhiều con đường dành cho cô, hoặc là quay lại sống trong căn nhà ống chật chội, tiếp tục học trường công, nhận sự giúp đỡ của bạn bè A Man. Nếu may mắn, sau này lớn lên học xong rồi đi làm nhân viên bán hàng. Nếu kém may mắn, học hành cũng chẳng nên, cô sẽ đến đường Lockhart quận Loan Tể, hoặc Du Ma Địa hoặc Vượng Giác, sơn ô cửa sổ màu xanh lá cây giáp mặt phố, đi làm “một lầu một ả”*

*Từ gốc (一楼一凤) là một loại hình dịch vụ mại dâm độc đáo ở Hồng Kông, mỗi căn nhà chỉ có một gái điếm hành nghề. Theo điều 117 chương 200 Luật Hồng Kông quy định: Bất kỳ cơ sở nào chủ yếu được sử dụng cho hoạt động mại dâm của hơn hai người đều có thể được coi là "địa điểm mại dâm". Bất kỳ ai quản lý, thuê hoặc cho thuê cơ sở mại dâm đều có thể bị tính phí. Để trốn tránh trách nhiệm pháp lý, họ đã phát triển loại hình dịch vụ này (Baidu)

Cô gọi Lục Đình Trấn một tiếng “Chú Lục”, được ông chủ Lục giữ lại nhà họ Lục, kể từ đó cô được ở nhà cao cửa rộng, ăn sung mặc sướng.

Ngay cả tên cũng được đổi, Lục Đình Trấn cảm thấy tên cũ của cô quá tục quá phù phiếm, đã Chi lại còn Vi, không hợp với cô nên đã được đổi thành hai chữ “Chi Vi”.

*Tên cũ của nữ chính là hai chữ (芝薇) đều có bộ Thảo liên quan đến hoa cỏ. Tên mới là hai chữ (之微) mang nghĩa bé nhỏ.

Người sống ở đời, tốt nhất là nên trông cái nhỏ mà hiểu cái lớn.

Ông chủ Lục cũng là một người mê tín, Chương Chi Vi ít tuổi đã mất đi chỗ dựa, bố mẹ mất sớm, đến bố nuôi cũng không may qua đời, người như này bát tự mệnh cứng rắn. Ông chủ Lục dù xem trọng tình nghĩa cũng không dám nuôi cô ở bên mình. Lục Đình Trấn ra mặt, đổi tên cho cô thành Chi Vi mang ý nghĩa nhỏ bé như cây cỏ, có lẽ có thể trấn áp được bản mệnh của cô.

Ông chủ Lục đành đi mời một cao nhân chỉ điểm, sau khi có được đáp án khẳng định của cao nhân, ông ấy mới yên tâm nhận nuôi cô.

...

Thực tế thì, căn nhà cô đang sống hiện nay cũng không phải nhà của Lục Đình Trấn. Nhà của anh ở lưng chừng núi, có cửa sổ sát đất cực lớn, ngoài cửa sổ núi xanh biển biếc, phong cảnh vô cùng đẹp. Căn nhà mà Chương Chi Vi đang ở là một căn hộ cao cấp, ngoài ban công toàn cao ốc nhà lầu, cô đã tự mình chuyển lần lượt nhiều loại thực vật vào nhà. Có lẽ vì hồi bé bố mẹ thường kể cho cô nghe về căn nhà ở Malaysia, khe suối bên cánh đồng, ruộng lúa đều tăm tắp, sáng sớm sương mù dày đặc, cây cối rậm rạp, ánh nắng trong veo rực rỡ...

Chương Chi Vi sinh ra ở Hồng Kông nên dĩ nhiên không biết căn nhà mà mẹ miêu tả có dáng vẻ thế nào, chỉ là trong cốt tủy của cô bẩm sinh đã gần gũi với màu xanh cỏ cây, gần gũi với thiên nhiên, sàn nhà cũng hoàn toàn bằng gỗ, mọi vật dụng trong nhà đều là gỗ đỏ. Lục Đình Trấn bỏ tiền sắm sửa, chỉ có cây cối trong nhà là tự cô lựa chọn rồi chuyển vào nhà hết chậu này đến chậu khác, nào là hoa ngải tiên, hoa nhài, hoa ngọc lan, loài hoa dây leo như hoa sử quân tử, v.v… nhiều không thể đếm xuể.

Vú Trần thường càm ràm cô rằng căn phòng vốn đang bình thường mà trồng toàn hoa hoa cỏ cỏ, bà ấy sợ muỗi, lại sợ hoa dẫn rắn vào nhà. Những lời này lọt vào tai, Chương Chi Vi đều cho là chuyện vô căn cứ, cô có ở tầng một đâu, sao lại có rắn được?

Lục Đình Trấn không có bất cứ ý kiến gì với cách trang trí của cô. Vú Trần đã hầm canh xong, anh uống một ít, ngẩng đầu thấy Chương Chi Vi đang nhìn mình chăm chú không rời mắt, bèn bỏ thìa xuống, nói: “Làm xong bài tập chưa?”

Chương Chi Vi gật đầu.

Lục Đình Trấn nói: “Mang ra đây cho chú xem.”

Chương Chi Vi không vui: "Chú Lục, món quà chú hứa tặng cháu còn chưa đưa cho cháu mà đã đòi kiểm tra bài tập trước rồi sao?”

Lục Đình Trấn không nói một lời, nhìn sang vú Trần, bà ấy vội vàng cầm hộp quà tới, tươi cười đưa cho Chương Chi Vi. Lúc này Chương Chi Vi mới cười rộ lên, đặt hộp quà lên bàn ăn, vui vẻ tháo dây gói quà: "Là gì thế ạ?”

Lục Đình Trấn không nói, anh đang uống canh.

Chương Chi Vi cũng không nằng nặc bắt anh trả lời, cô tự động mở quà, ngạc nhiên kêu lên: “Nước hoa!”

Chai nước hoa be bé xinh xinh, tinh xảo bắt mắt, nước trong chai như chứa đựng ánh trăng dịu dàng. Phản ứng đầu tiên của cô là mở nắp, rồi lại nhìn Lục Đình Trấn -- Anh không ngẩng đầu, như thể không hề để ý đến cảm xúc của cô khi nhận được quà, vẫn thong thả dùng cơm. Vú Trần nấu ăn ngon, đây cũng là một trong những nguyên nhân anh đưa bà ấy qua đây chăm sóc Chương Chi Vi.

Chương Chi Vi đậy nắp chai nước hoa lại, cẩn thận đặt vào trong hộp. Vú Trần vào trong bếp dọn dẹp đồ đạc, cô chống hai tay lên bàn ăn, hỏi: “Chú Lục, hôm nay chú có về không?”

Lục Đình Trấn đáp: “Chú còn có chuyện phải làm.”

Chương Chi Vi tỏ ra hụt hẫng: "Chuyện gì thế? Chú vừa mới về mà.”

“Con trai của lão Trương bị bắt cóc tống tiền.” Lục Đình Trấn ăn xong, dùng khăn lau miệng: "Chuyện xảy ra ở Hồng Kông, chú không thể không giúp.”

Chương Chi Vi lo lắng bất an: "Có an toàn không?”

Vừa mới thốt ra câu này, chính cô cũng cảm thấy ngu ngốc. Lục Đình Trấn là người thừa kế duy nhất của ông chủ Lục, Lục Đình Trấn hai tay sạch sẽ, gia thế trong sạch, nếu mối quan hệ người bên đó căng thẳng thì cũng chỉ mời anh ra mặt điều đình, sao anh có thể dấn thân vào chỗ nguy hiểm?

“Chỉ nói chuyện thương lượng, giảm giá chuộc người.” Lục Đình Trấn đã đứng dậy: "Thời gian không còn sớm nữa, cháu đi ngủ đi.”

Chương Chi Vi đứng dậy, chạy mấy bước đến trước mặt Lục Đình Trấn, kéo áo sơ mi của anh, áo có chất đũi bị cô siết chặt đến nhăn nhúm.

Chương Chi Vi chỉ nhìn anh, nhẹ giọng hỏi: “Buổi tối trước khi chú đi vắng...”

Vẻ mặt Lục Đình Trấn không một gợn sóng, anh chỉ cúi đầu, véo má Chương Chi Vi: "Chuyện này, ngày mai chú và cháu sẽ trò chuyện nghiêm túc sau.”

Lúc này Chương Chi Vi mới buông tay ra.

Lục Đình Trấn mặc áo khoác, người bên ngoài đã chờ sẵn, thấp giọng gọi anh: “Cậu chủ.”

Những lời tiếp theo cô nghe không rõ, cửa đã đóng lại.

Chương Chi Vi quay vào trong nhà, vú Trần bưng một bát canh ra, nói với vẻ sửng sốt: “Cậu chủ đã đi rồi sao?”

Chương Chi Vi: “Vâng, để trên bàn đi, cháu uống.”

Cô ăn không thấy ngon, mở chai nước hoa một lần nữa, xức một ít lên cổ tay, nhắm mắt ghé lại gần, hít sâu một hơi.

Hương nước hoa dần dần khuếch tán, tựa như một màn sương giăng mắc trong rừng sâu.

Là nước hoa có mùi của những bông hoa trắng trong trẻo dịu nhẹ, mùi phấn rất nhẹ, tựa như bình hoa thủy tinh cắm đầy hoa dưới ánh nắng trong vắt.

Chương Chi Vi còn nhớ mang máng, khi xảy ra quan hệ với Lục Đình Trấn, trên chiếc bàn cạnh giường trong phòng ngủ của anh cũng có một bình hoa thủy tinh, cắm đầy những nhành dành dành màu trắng nở rộ.

Trên thực tế, Chương Chi Vi và Lục Đình Trấn vẫn xưng chú cháu với nhau. Ngày xưa nhà họ Lục đã kết thù với không ít người, đến thế hệ Lục Đình Trấn, dù thế cục đã hòa hoãn hơn nhiều nhưng họ cũng không cố tình sống huênh hoang. A Man thay ông chủ Lục đỡ một phát súng chí mạng, thật khó mà nói những người kia sẽ không chĩa mũi giáo vào Chương Chi Vi.

Sau khi được đưa đến nhà họ Lục, trong một quãng thời gian rất dài, Chương Chi Vi đều sống một cách dè dặt, được che chở cẩn thận.

Ra ngoài lúc nào cũng có vệ sĩ đi theo, dù ở trong trường học cũng có không ít người trông chừng, quan tâm.

Một đứa con gái nuôi đã được như thế, huống chi là người thừa kế như Lục Đình Trấn.

Cũng chính vì vậy, Chương Chi Vi hiếm khi tìm được cơ hội ở riêng với Lục Đình Trấn. Bà Lục tín Phật, Chương Chi Vi đi theo bà ấy, chuyện cô làm nhiều nhất là chép kinh Phật, luyện thư pháp bút lông. Bà Lục coi mọi thứ như phù du, cũng chẳng mấy gần gũi với chồng con chứ nói gì đến Chương Chi Vi. Chẳng qua thân thế của Chương Chi Vi quá đáng thương, bà Lục mới thương cô nhiều hơn mấy phần.

Hầu hết thời gian Lục Đình Trấn đều không ở trong nhà, thỉnh thoảng về nhà cũng giữ khoảng cách với Chương Chi Vi. Hai người trước giờ vẫn tuân thủ quy củ, bình thường cũng biết rõ vị trí của mình. Cử chỉ thân mật nhất mà họ từng làm là vào một tháng trước, Chương Chi Vi bị sặc nước khi đang bơi, Lục Đình Trấn nhảy xuống hồ, ôm cơ thể mảnh mai của cô mang lên bờ.

Hôm ấy là sinh nhật của Lục Đình Trấn, bữa tiệc được tổ chức rất khiêm tốn, chỉ mời người thân thiết trong gia đình đến dự. Vì thế nhân vật chính của buổi tiệc sinh nhật không thể mang bộ dạng nhếch nhác, ướt nhẹp đi gặp khách khứa được, Lục Đình Trấn đành về phòng tắm rửa rồi thay quần áo một lần nữa, Chương Chi Vi theo anh vào trong phòng.

Cũng vào lúc trời chập tối cùng ngày, dưới lầu khách khứa cười đùa huyên náo, trên lầu, nước từ vòi sen vẫn chảy, sàn nhà bừa bộn ngổn ngang, trong bồn tắm hình tròn màu trắng, Chương Chi Vi vùng vẫy định trèo ra ngoài nhưng lại bị Lục Đình Trấn kéo lại, đè xuống một lần nữa.

“Không được kêu.” Lục Đình Trấn bịt miệng cô: "Còn kêu, sẽ làm chết cháu.”

Bình luận

Truyện đang đọc