NGỌC LỤA VÀNG

Trận tuyết đêm nay rất lớn, Chương Chi Vi đứng trong màn tuyết, đôi chân của cô không thể nhúc nhích, chỉ có thể nghe thấy những tiếng “loạt xoạt”, đó là tiếng lớp tuyết mềm mại bị giẫm lên.

Đối phương giẫm trên lớp tuyết dày, bước từng bước về phía cô.

Cuối cùng Chương Chi Vi cũng nhìn rõ khuôn mặt người ấy.

Lục Đình Trấn đã gầy đi rất nhiều, mái tóc có vẻ vừa được cắt ngắn, vẫn là mái tóc xoăn đen tuyền, vẫn là nước da trắng trẻo. Trông anh không có gì quá khác biệt so với hai năm trước, Chương Chi Vi bất giác lùi lại một bước, cổ họng của cô như nuốt phải một đống tuyết, vừa lạnh vừa đau, không thể thốt nên lời, chỉ có trái tim còn đập dữ dội.

Chuyện này chẳng khác nào gặp phải con quái vật dữ tợn trong cơn ác mộng, cô đã thử chạy trốn nhưng cơ thể chẳng mảy may nhúc nhích.

Khi Chương Chi Vi lùi lại, Lục Đình Trấn cũng dừng bước.

Anh không động đậy, chỉ đứng yên tại chỗ. Cách màn gió tuyết mịt mùng, chóp mũi và gò má của anh đã đỏ bừng vì gió thổi. Tuyết rơi trên mái tóc xoăn và bả vai của anh. Anh dừng lại, yên lặng đứng cách Chương Chi Vi một khoảng sau khi cô lùi lại.

“Vi Vi.” Lục Đình Trấn gọi tên cô, mỉm cười: "Năm mới vui vẻ.”

Chương Chi Vi không nói bất cứ câu nào, cô sải bước vào nhà thật nhanh, đóng sập cửa lại. Hành động bất bình thường này đã thu hút sự chú ý của Ryan, cậu ấy vốn đang hiếu kỳ nghiên cứu cấu tạo của chiếc đèn lồng đỏ, nghe thấy tiếng động bèn bỏ đèn lồng xuống, xuyên qua đám người đi về phía Chương Chi Vi, quan tâm hỏi han: “Sao thế?”

Chương Chi Vi hất tóc ra sau, tâm trí của cô rất rối bời, không biết phải nói gì. Trong tai vang lên tiếng lùng bùng như có dòng điện chạy trong đó. Cô thở dốc từng cơn, giơ tay bịt tai lại: "... Bên ngoài có một người kỳ quặc.”

“Thế ư?” Ryan vô cùng ngạc nhiên: "Để mình đi xem sao.”

Chương Chi Vi nhìn thấy trên bàn có rượu, cô rất muốn uống chút rượu để giải tỏa áp lực, nhưng lý trí nói với cô không thể làm như vậy, men rượu chỉ có thế làm tê liệt thần kinh của cô, khiến cô mất năng lực hành động...

Trước khi cầm lấy ly rượu, Chương Chi Vi đã đổi ý, cô chỉ cúi xuống chỉnh trang lại áo quần, tóc của cô vẫn chưa phai màu hoàn toàn, bây giờ nó có màu nằm giữa màu vàng và màu nâu. Cuối cùng cô cũng tìm được một cái cốc sạch, cô rót một cốc nước lạnh, uống một hơi cạnh sạch.

Lúc này Ryan đã quay lại, cậu ấy nói với Chương Chi Vi: “Bên ngoài không có ai cả.”

“Vậy à?” Chương Chi Vi chống hai tay lên bàn, cô cúi đầu, lẩm bẩm: “Có thể, có thể là mình nhìn nhầm.”

Ryan trấn an cô: "Trận tuyết hôm nay lớn quá, có thể bạn coi bóng đồ vật hoặc bóng cây thành người cũng nên... Chuyện này rất bình thường, mình đã kể với bạn chưa nhỉ? Jane, mình cũng từng gặp phải một chuyện ngoài ý muốn...”

Tuyết hôm nay rất lớn.

Lục Đình Trấn đội tuyết lên xe, anh châm một điếu thuốc, nhìn về phía căn nhà cách đó không xa qua ô cửa kính. Nơi đó rất ấm cúng và náo nhiệt, Vi Vi chăm sóc bản thân rất tốt, còn tốt hơn những gì anh tưởng tượng. Mối quan hệ của cô với đám người Anh mà cô từng ghét cũng không tồi. Tốt lắm, tốt lắm.

Lão Tứ ngồi trên ghế lái phụ, không hé môi nửa lời, chỉ yên lặng chờ đợi cùng Lục Đình Trấn.

Lục Đình Trấn đã theo dõi Chương Chi Vi một thời gian dài.

Từ Lễ Giáng sinh đến bây giờ.

Họ không moi được bất cứ thông tin hữu ích gì từ miệng của gia đình ở Mersing kia, Lục Đình Trấn ghét nhất là lừa lọc và phản bội, người phụ nữ gốc Hoa kia còn định lừa anh. Nhưng...

Nể tình cô ta từng cưu mang Vi Vi, giúp đỡ Vi Vi học hành, Lục Đình Trấn không làm gì cô ta.

Tuy nhiên anh vẫn có thể nhúng tay vào từ cuộc điện thoại, tra được buồng điện thoại ở London, tra được địa chỉ mà cô từng gửi đồ đạc. Một vài người sang London, những người khác chờ sẵn ở Coventry và Đại học Warwick, chẳng qua chỉ mất chút thời gian để tìm được cô.

Lần đầu tiên Lục Đình Trấn nhìn thấy Chương Chi Vi sau bao ngày xa cách là một tuần trước Giáng sinh. Anh ngồi trong xe nhìn ra bên ngoài, thấy Vi Vi đã nhuộm tóc, bùm bịt kín mít, khoác một chiếc túi vải đã cũ.

Cô gầy đi rất nhiều, mái tóc rối bù xù, chắc hẳn quãng thời gian qua cô đã chịu rất nhiều khổ sở.

Suýt chút nữa Lục Đình Trấn đã xuống xe, đi tới ôm chầm lấy cô, đưa thẳng về nơi anh đang ở.

... Nhưng làm như vậy chẳng giải quyết được bất cứ vấn đề gì.

Dĩ nhiên anh có thể cưỡng chế đưa Vi Vi về bên mình, hoặc dứt khoát nhốt cô lại, cho người trông chừng.

Như thế thì được cái gì? Cô vẫn sẽ bỏ chạy, cô sẽ không vui, sẽ héo hon vì chuyện này.

Như thế chẳng giải quyết được vấn đề gì, anh chỉ muốn một Vi Vi vui vẻ và hạnh phúc, muốn cô cam lòng ở lại bên anh.

Uy hiếp cũng vô dụng, Lục Đình Trấn từng mang Gà Đen và Hoa Ngọc Quỳnh ra đe dọa cô, nhưng cuối cùng cô vẫn chạy, còn làm theo ý người khác mê hoặc anh.

Lục Đình Trấn đã cử người theo dõi Vi Vi gần hai tháng nay, trong thời gian này anh đã có 289 lần nảy sinh ý định bắt cô về bên mình, có bốn lần, suýt nữa anh đã làm thế thật.

Nhưng đến sau cùng anh vẫn chọn gặp cô vào năm mới.

Chỉ có một mình anh, không cho bất cứ ai đi theo. Khi cô và tên nước ngoài kia cùng dán chữ hỷ, Lục Đình Trấn đã giẫm lên lớp tuyết dày, bước về phía cô.

Quả nhiên Vi Vi đang sợ hãi, cô sợ gì nhỉ? Sợ anh bắt cô về sao? Hay là sợ anh cưỡng ép cô? Sợ anh nhốt cô lại, không thể nhìn thấy mặt trời ư?

Lục Đình Trấn chậm rãi hút hết điếu thuốc, cúi đầu nói: “Lão Tứ.”

“Vâng anh Trấn.”

“Chú xem Vi Vi...” Lục Đình Trấn nói: "Có gì khác với trước đây không?”

Lão Tứ thành thật trả lời: “Gầy đi rồi.”

“Đúng là gầy đi rồi.” Lục Đình Trấn khẽ bật cười: "Cũng có nhiều bản lĩnh hơn trước đây.”

Anh hút thuốc xong, hạ cửa xe xuống, vẫn nhìn đăm đăm ngôi nhà gần đó qua màn tuyết.

Lục Đình Trấn đang nhẫn nại chờ đợi.

Chờ đám người nước ngoài đó về hết.

Chờ... Vi Vi ở một mình.

Cả buổi tối Chương Chi Vi đều cảm thấy lòng dạ bất an, Tết là một ngày vui, cô phải vui vẻ vì ngày lễ truyền thống này, sau đó chia sẻ phong tục văn hóa cho những người bạn nước ngoài này. Nhưng cô không làm được, cô không thể tập trung tinh thần, ngay cả há cảo cũng không nấu chín, Ryan ăn phải đồ sống lại tích cực ra mặt nhận lỗi, nói đùa là vì cậu ấy vội quá.

Há cảo được hấp lại rất ngon, nhưng Chương Chi Vi ăn mà chẳng biết vị gì.

Buổi tiệc kéo dài đến hai giờ sáng mới giải tán, Vivian thấy Chương Chi Vi có vẻ phờ phạc, biết ý bảo cô về phòng nghỉ ngơi - cô ấy và những người khác sẽ dọn dẹp một số chai rượu ngổn ngang dưới nhà.

Chương Chi Vi chân thành cảm ơn cô ấy.

Đến giờ Chương Chi Vi hoàn toàn không thể xốc lại tinh thần làm chuyện gì khác, não của cô như bị nhét vào một đống lộn xộn. Chắc chắn là do Lục Đình Trấn, anh đang đợi ngoài cửa như sói rình bên ngoài hang thỏ, nhưng cô không phải “con thỏ tinh ranh”, cũng không có “ba hang”. Làm sao cô có thể rời khỏi đây... làm sao có thể rời khỏi đây...

Đột nhiên.

Chương Chi Vi nghĩ đến một người.

Cô vội vàng chạy xuống cầu thang, chiếc cầu thang cũ kỹ phát ra tiếng cọt kẹt như người mắc bệnh xương khớp. Tiếng động này đã đả động đến người đang chuẩn bị ra về. Ryan đã quấn khăn xong xuôi, cậu ấy nhìn Chương Chi Vi bằng ánh mắt ngạc nhiên: "Jane?”

“... Bạn có thể đưa mình ra nhà ga không?” Chương Chi Vi đến gần cậu ấy. Cô thử bình tĩnh lại, nhưng không thành công: "Bây giờ mình muốn đến London...”

Vivian lấy làm lạ: “Sao lại thế?”

Ryan nhìn Chương Chi Vi, đôi mắt xanh vẫn trong vắt không chút tì vết.

“Được.” Ryan nói: "Bây giờ đi luôn sao?”

“Phải.” Chương Chi Vi đáp, sắc mặt cô tái nhợt: "Ngay bây giờ.”

“Có cần thu dọn hành lý không?” Ryan nói: "Mình thấy bạn cần mang theo ít đồ đấy.”

Đúng là như vậy.

Chương Chi Vi chỉ mang một số đồ đạc nhét đầy chiếc túi xách nhỏ, tiền, quần áo lót. Sau khi đã nhét đầy, cô còn phải mang sách vở và bút. Cô thử thuyết phục mình, chỉ tạm thời rời khỏi đây hai ngày, ngày kia cô sẽ quay lại đây, chỉ là cô tạm thời cần phải bình tĩnh lại... chỉ một thời gian ngắn là được, hãy cho cô chút thời gian ở một mình.

Bây giờ cô không thể đối mặt với Lục Đình Trấn, cô còn chưa chuẩn bị tâm lý.

Ryan kiên nhẫn chờ dưới nhà, cậu ấy chủ động giúp Chương Chi Vi mang túi xách lên xe, hỏi cô: “Bạn muốn đến nơi nào?”

Chương Chi Vi nói: “Bạn tìm đại một khách sạn nào đó là được.”

Ryan nghĩ ngợi giây lát, đưa ra gợi ý: “Chú mình có khách sạn ở London, rất an toàn, bạn có muốn ở đó không? Nếu bạn đến đó, mình có thể giúp bạn giảm giá rất nhiều. Tàu hỏa chạy ban đêm ít lắm, để mình đưa bạn đến đó.”

Chương Chi Vi lắc đầu: "Đưa mình đến nhà ga là được, cảm ơn bạn.”

Cô không muốn liên lụy đến Ryan.

Ryan không hỏi gì nữa, dù vào tình huống này, cậu ấy vẫn tôn trọng sự riêng tư của Chương Chi Vi.

Chiếc xe màu lam khởi động, đèn xe chiếu sáng con đường phía trước. Vào đêm đông, băng tuyết phủ kín mặt đường, Ryan lái xe rất chậm, cậu ấy muốn bảo đảm an toàn.

Chương Chi Vi nhìn thấy ánh đèn pha chói mắt phía sau qua kính chiếu hậu, cô không nhìn rõ đó là thứ gì, chỉ cảm nhận được một lực đẩy - chiếc xe phía sau đã đâm thẳng vào đuôi xe Ryan. Đối phương khống chế tốc độ, không lái nhanh, chỉ khiến xe của hai người rung lên và chịu một lực tác động nhẹ, cơ thể hai người chúi về phía trước vì quán tính. Tuy không có tổn thương lớn nhưng cú đâm này cũng đủ để Ryan bật ra một tiếng chửi thề khe khẽ, từ từ dừng xe lại.

Chương Chi Vi mở cửa xe ra.

Ryan đã xuống xe trước cô một bước, chiếc xe phía sau vẫn bật đèn pha chói mắt, cậu ấy không nhìn thấy gì, chỉ nheo mắt lại, thử lý luận với bóng người cao lớn đang tiến lại gần: “Này ông anh, anh…”

Họng súng lạnh lẽo dí vào trán cậu ấy.

Ryan sững sờ.

Có người rút ra xấp tiền dày, nhét hết vào tay cậu ấy.

Ryan nghe thấy giọng của người đàn ông, giọng London rất chuẩn, hơi trầm: “Xin lỗi, đây là tiền bồi thường cho cậu.”

Trong ánh đèn chói lóa.

Chương Chi Vi xuống xe, chạy vụt đi, không quay đầu lại, sương tuyết thấm vào lục phủ ngũ tạng của cô, hơi thở của cô như có băng tuyết và mùi sắt.

Chạy chưa được mấy bước, cô đã bị người ta túm lấy cổ tay.

Lục Đình Trấn kéo mạnh cô vào lòng, Chương Chi Vi ngửi thấy mùi thuốc lá thoang thoảng, mùi hương này khiến cô không nhịn được ho mấy tiếng. Lục Đình Trấn vẫn không buông tay, bế bổng cô lên như một báu vật mà anh đã đánh mất rồi tìm lại được, như đóa hoa anh nâng niu hơn hai mươi năm mới chịu nở rộ.

Hai chân rời khỏi mặt đất, cảm giác mất trọng tâm khiến Chương Chi Vi ra sức vùng vẫy: "... Anh buông tôi ra!”

“Vi Vi.”

Lục Đình Trấn đã ôm trọn lấy cô, bất chấp sự phản kháng của cô, cảm nhận trọn vẹn sức sống của cô, nhịp tim của cô, huyết mạch của cô, hương thơm của cô, hơi thở của cô, giọng nói của cô...

Ngay cả câu chửi thề “Mẹ nhà anh” mà cô nói cũng đáng yêu như thế.

Cuối cùng anh cũng đã hoàn thành tâm nguyện của mình.

Lục Đình Trấn ghé mặt lại gần khuôn mặt đang ngọ nguậy của cô, dịu dàng cọ vào má cô, khẽ nói: “Vi Vi, để tôi ôm em, chỉ một lần thôi.”

Bình luận

Truyện đang đọc