NGỌC LỤA VÀNG

Bà Lục giật lùi lại với vẻ không thể tin nổi, bà không thể nào tin vào những gì mình vừa nghe được. Thẫn thờ hồi lâu, bà mới hỏi lại Chương Chi Vi: “Ban nãy có phải con đã nói nhầm không?”

Chương Chi Vi sửng sốt: "Chú Lục chưa nói gì sao ạ? Anh ấy muốn nhận nuôi con.”

Bà Lục điếng người, ông chủ Lục ho thành tiếng, ông ấy lẩm bẩm câu gì đó, chẳng ai nghe rõ.

Lục Đình Trấn dịu giọng: “Vi Vi.”

Bà Lục quá đỗi thảng thốt, ngắt lời Lục Đình Trấn: “Con đã làm gì vậy?”

Lục Đình Trấn đáp: “Con chẳng làm gì cả.”

Bà Lục không tin, bà vẫn nắm lấy hai tay Chương Chi Vi, ân cần nói: “Con ngoan, nó đã làm chuyện xấu gì rồi?”

Chương Chi Vi hỏi: “À... chuyện này cũng được tính là chuyện xấu ạ?”

Tất nhiên là tính rồi.

Bà Lục sắp khóc đến nơi, bà dịu dàng nắm tay Chương Chi Vi, áy náy nói mình không dạy dỗ Lục Đình Trấn tử tế, mới khiến Chương Chi Vi chịu mọi khổ sở, ngay cả chuyện hoang đường không ra thể thống như vậy mà Lục Đình Trấn cũng nói ra được... Lúc nói đến những chuyện này, bà Lục đuổi Lục Đình Trấn và ông chủ Lục ra chỗ khác, để hai bố con bàn bạc với nhau, còn bà ở bên Chương Chi Vi, ngay cả chuỗi tràng hạt bà hay đeo trên cổ cũng gỡ xuống, đeo lên cổ cho Chương Chi Vi.

Chương Chi Vi dĩ nhiên biết đây là hạt niệm, là chuỗi hạt niệm mà mẹ của ông chủ Lục tặng lại cho bà Lục. Đến giờ bà Lục lại khăng khăng tặng cho cô, chẳng cần nói cũng hiểu hàm ý sau chuyện này.

Cô không dám nhận, lại sợ bất cẩn làm rơi vỡ - Người ta đều nói ngọc tốt cần người dung dưỡng, sợi vòng ngọc thượng hạng này đã được gìn giữ bao năm, chất ngọc sáng bóng, nước ngọc trong suốt, cứ như vậy được đeo lên cổ Chương Chi Vi. Chương Chi Vi cúi đầu, chìa tay chạm vào nó, chỉ cảm thấy quý giá, cô khó mà gánh nổi.

Bà Lục ngắm chiếc vòng: "Rất hợp với con.”

Chương Chi Vi đắn đo lựa lời, thử từ chối nhận, bà Lục chỉ lắc đầu: "Vi Vi, bao nhiêu năm qua... con vẫn muốn từ chối sao?”

Chương Chi Vi cầm vòng: "Sao ạ?”

“Tấm lòng của Lục Đình Trấn, chúng ta đều biết rõ.” Bà Lục bỏ tay xuống, dịu dàng nhìn Chương Chi Vi: "Chúng ta đều già cả rồi, chuyện sau này thuộc về các con... Đình Trấn có suy nghĩ riêng của mình, chúng ta cũng không xen vào.”

Chương Chi Vi không biết phải nói gì, bà Lục ghé lại gần cô, hôn lên trán cô một cách yêu thương: "Vi Vi, hoan nghênh con về nhà.”

...

Ông chủ Lục và Chương Chi Vi vẫn vẫn ít khi trò chuyện, giống như ban đầu âm thầm giúp đỡ cô, đưa cô đi trốn. Đến giờ phút này, sự chào đón của ông chủ Lục với cô cũng chỉ dừng ở mức quan tâm đến chuyện học hành hiện tại của cô. Nhưng một điều khó tin là, ông chủ Lục rất tán thưởng chuyện cô đã lựa chọn tiếp tục đi học. Dù ông chủ Lục vẫn sốt ruột mong ngóng có người kế tục, nhưng sau khi Lục Đình Trấn từ chối năm lần bảy lượt, ông cũng tạm thời gạt bỏ suy nghĩ này, không nhắc đến nữa.

Ăn tối xong, Chương Chi Vi mới quay lại căn hộ đã được Lục Đình Trấn sửa sang lại. Tóc của vú Trần đã bạc đi rất nhiều, bà ấy không còn kiêng dè như trước nữa, từ lúc nhìn thấy Chương Chi Vi là bắt đầu rơi nước mắt, ôm lấy cô nghẹn ngào chất vấn, vì sao lại nỡ lòng bỏ lại mọi thứ, một đi không trở lại...

Bà ấy vẫn nấu món bí ngô chưng cho Chương Chi Vi, dọn dẹp phòng của họ sạch bóng, chăn đệm được trải sẵn mềm mại.

Đã ba năm rồi.

Chương Chi Vi thật sự cảm nhận được sự thay đổi của Hồng Kông. Nhiều doanh nghiệp do Anh tài trợ đã bắt đầu kế hoạch rút lui, những tên cảnh sát người Anh không còn hống hách như xưa, mặc dù Hồng Kông vẫn chưa trở về vòng tay của tổ quốc, nhưng nhiều thứ vẫn đang âm thầm thay đổi. Mong muốn tham gia vào các hoạt động công ích không cao, đối với hầu hết mọi người, mọi thứ trong mười năm tới dường như không có quá nhiều thay đổi so với cuộc sống hiện tại... Nhưng thể nào cũng có những người dựa vào thời thế để đi lên, đã sớm chuẩn bị kế hoạch ngay từ khi tin tức vừa được ban bố, chiếm lĩnh tiên cơ.

Lục Đình Trấn và Trần Tu Trạch thuộc kiểu người thứ hai.

Ngày hôm sau, Chương Chi Vi đến thăm Hoa Ngọc Quỳnh và Gà Đen. Công việc hiện tại của Hoa Ngọc Quỳnh nhẹ nhàng hơn chút, cô ấy cực kỳ có năng khiếu ngôn ngữ, ngoài tiếng Anh, tiếng Quảng, tiếng phổ thông và tiếng Bồ Đào Nha, chị ấy còn thành thạo cả tiếng Nga. Điều này đã giúp cô ấy được cấp trên coi trọng trong công việc mới. Sau khi mang thai, chị ấy cũng có kỳ nghỉ tương ứng.

Hoa Ngọc Quỳnh vẫn dịu dàng như trước, nhưng bữa trưa là Gà Đen đích thân vào bếp nấu mì, ăn ngon một cách bất ngờ. Chương Chi Vi còn áp tai lên bụng của Hoa Ngọc Quỳnh, lắng nghe động tĩnh của cục cưng bé nhỏ.

Có điều, Chương Chi Vi chưa thể gặp lại Mạnh Bội San, cô ấy đã sang Mỹ du học, kỳ nghỉ hè đi du lịch với anh trai, không có mặt ở Hồng Kông. Cô có ít bạn bè, đến chiều bèn đi tảo mộ cho bố nuôi A Man và bố mẹ ruột.

Lục Đình Trấn đã cho người sửa lại bia mộ cho A Man. Còn bia mộ của bố mẹ Chương Chi Vi cũng được tu sửa, có người trông coi riêng. Lục Đình Trấn từng cân nhắc thay mộ mới cho bố mẹ Chương Chi Vi, nhưng bị Chương Chi Vi từ chối.

Dời mộ không phải chuyện dễ dàng, Chương Chi Vi cũng không muốn kinh động đến hương hồn bố mẹ.

Sau khi tảo mộ xong, Chương Chi Vi im lặng đứng đó một lúc lâu, rồi quay lại nói với Lục Đình Trấn: “Em muốn đến Bắc Giác.”

Lục Đình Trấn hơi bất ngờ, nhưng vẫn gật đầu: "Được.”

Bắc Giác mà Chương Chi Vi nói đến, chính là nơi cô từng sống trong suốt tuổi thơ của mình.

Cô lớn lên ở Bắc Giác từ nhỏ, sau này dù đã chuyển đến nơi khác cô vẫn nhớ mãi không quên khu vực này. Sau năm 1994, nhiều người Thượng Hải đã chuyển đến Bắc Giác, Hồng Kông. Con người là động vật bày đàn, mà giọng quê thân thuộc và những đặc điểm tương tự khác trong cuộc sống có thể khiến mọi người xích lại gần nhau hơn. Bắc Giác là nơi tụ họp của người Thượng Hải, còn được gọi là “Thượng Hải thu nhỏ”.

Nơi Chương Chi Vi và bố mẹ cô sống ở gần chợ phố Xuân Ương. Đây là một khu chợ ẩm ướt, ồn ào, đầy mùi khói bếp, xung quanh là các cửa hàng tạp hóa và bán thịt. Đất ở thành phố cảng có hạn, nhà xây san sát nhau, đường phố chật hẹp, tấp nập người mua đồ ăn, nhiều người còn dọn sạp ra đường cái để buôn bán. Trong chợ phố Xuân Ương, xe điện kêu “ting tang” chạy qua, người ở khắp mọi nơi, đâu đâu cũng là mùi đồ ăn, mùi thịt sống.

Chương Chi Vi thích nhất là đến phố Xuân Ương, không có đứa trẻ nào là không thích sự náo nhiệt, cô còn thích khu chợ hỗn loạn này hơn là căn phòng chật chội. Tuy nhiên, khi cô sống ở Bắc Giác, nơi này không còn “Thượng Hải thu nhỏ” hoàn chỉnh nữa, ngày càng có nhiều người Phúc Kiến chuyển đến, đông đúc và chật chội, nhiều cửa hàng cũ đóng cửa và những cửa hàng mới được khai trương.

Đây không còn là Bắc Giác mà Chương Chi Vi từng quen thuộc, nhưng sự đông đúc ở chợ bán thức ăn vẫn còn đó, đồ ăn trên phố Xuân Ương không còn hấp dẫn nữa, các tín đồ ẩm thực đã đổ xô đến Marble Road, thiết nghĩ đó chính là bằng chứng cho khu chợ mới được xây dựng. Hôm nay là chủ nhật, tại bến phà Bắc Giác, có thể thấy nhiều nữ giúp việc Philippines nghỉ phép - Ở Hồng Kông, có rất nhiều người thuê người giúp việc Philippines, thậm chí là tầng lớp lao động, sau khi sinh con, họ sẽ thuê một người Philippines chuyên chăm sóc em bé. Tuy nhiên, những gia chủ và những bà chủ này hiếm khi sẵn lòng trải qua kỳ nghỉ với người giúp việc Philippines. Trong kỳ nghỉ lễ, những người giúp việc Philipines da ngăm đen này sẽ trải thảm trên khu đất trống, ngồi nói chuyện hoặc ăn bánh mì nướng.

Lục Đình Trấn dừng bước trước một cửa hàng cũ, mua một cây kem cho Chương Chi Vi.

Thời tiết nắng nóng, kem vừa phơi nắng đã tan chảy. Chương Chi Vi cầm cây kem, chăm chú nhấm nháp lớp kem sắp chảy xuống. Cô đang mải ăn thì bỗng nghe thấy Lục Đình Trấn nói: “Lần đầu tiên gặp em, em cũng đang ăn kem, ăn sạch cây kem rồi vẫn còn lưu luyến, liếm que kem.”

Chương Chi Vi ngây ngẩn: "Lúc nào thế?”

Lục Đình Trấn cười, anh nhìn phố xá tấp nập dưới ánh mặt trời, ngẫm nghĩ rồi đáp: “Lúc đó em vẫn còn nhỏ.”

Thời điểm đó Chương Chi Vi vẫn còn nhỏ, Lục Đình Trấn còn đang đi học.

A Man đã đi theo ông chủ Lục làm việc.

Bắc Giác là một trong số những tụ điểm đặc thù ở Hồng Kông, vì người Thượng Hải và người Phúc Kiến di cư đến đây nên nơi này có rất nhiều cửa hàng bán đồ miền nam, đồ ăn Thượng Hải, có cửa hàng nhỏ bán bánh bao chiên, có bà thím mặt trét đầy phấn bán mì sợi, cũng có món ăn Phúc Kiến, món ăn Triều Châu và món ăn Khách Gia - Đông Giang. Ẩm thực ở nơi này vô cùng đặc sắc và phong phú.

Lục Đình Trấn đã đến Bắc Giác mấy lần, không phải đến vì đồ ăn mà đến Nhà hát Nhà nước để xem biểu diễn ảo thuật, đến cả Đô Thành, Lục Đình Trấn đã xem bộ phim “Yojimbo” của đạo diễn Akira Kurosawa ở nơi này.

Chỉ là dân cư ở Bắc Giác càng ngày càng phức tạp, Lục Đình Trấn dần dần cũng ít tới đây.

Mấy năm gần đây A Man mới bắt đầu đi theo ông chủ Lục, Lục Đình Trấn không có ấn tượng gì với người đàn ông đen nhẻm to như tảng đá này. Chỉ có một lần anh theo người bạn sống ở Bắc Giác về nhà lấy đồ, tình cờ nhìn thấy A Man đứng trước cửa hàng tạp hóa, bên cạnh là một cô bé cao chưa tới đùi ông ta, tết hai bím tóc xiêu vẹo, nhưng ăn mặc rất sạch sẽ, đang liếm một cây kem.

Lục Đình Trấn vô cùng ngạc nhiên, không ngờ A Man đen như thế mà con gái lại trắng trẻo như vậy.

Mãi cho tới khi A Man mất mạng vì đỡ đạn cho ông chủ Lục, Lục Đình Trấn mới biết cô bé trắng trẻo đó hóa ra là con gái nuôi của ông ta.

Cô con gái nuôi có cái tên khá hay, cỏ chi lan, hoa tử vi, Chương Chi Vi, một cái tên ẩn chứa sự trầm tĩnh nhã nhặn. Nhưng tiếc là mệnh của cô bé không tốt, bố mẹ ruột qua đời ngoài ý muốn, bố nuôi cũng chết vì tai nạn, cô bé tội nghiệp vẫn còn đang đi học. Ông chủ Lục không muốn nhận nuôi cô, cân nhắc xem có nên cho cô thêm tiền, để người khác nhận nuôi.

Dù Chương Chi Vi vẫn còn nhỏ tuổi, nhưng có thể nhìn ra ngũ quan xinh xắn.

Trong mắt Lục Đình Trấn, xinh đẹp là thứ vô dụng nhất trên đời. Con người đầu thai phải xem số mệnh, người tốt số chẳng cần nhan sắc vẫn có thể có được mọi thứ mình muốn một cách dễ dàng, xinh đẹp chẳng qua chỉ là thêu hoa trên gấm, có thì tốt, mà không có cũng chẳng sao; Còn những người xấu số, xinh đẹp không những không phải là ưu thế mà trái lại, có khi càng khiến họ dễ bị xâm hại và cướp bóc.

Khi ông chủ Lục nói sẽ cho cô chút tiền, để người khác nuôi dạy cô, Lục Đình Trấn đã có thể nhìn thấy trước tương lai của cô.

“Không được.” Lục Đình Trấn nói: "Chúng ta phải nuôi con bé.”

Anh nói với ông chủ Lục rằng: “Nếu bố đã nhận A Man làm con trai nuôi, vì sao không thể coi cô bé là cháu gái nuôi của mình?”

Ông chủ Lục đáp: “Nó mệnh cứng.”

“Chắc là do tên không hay, không kiềm hãm được.” Lục Đình Trấn đứng dậy, nói: “Mời thầy tính toán lại xem, đổi sang cái tên có thể áp chế cô bé.”

Lục Đình Trấn đã đổi tên cho cô, từ Chi đổi thành Chi, Vi đổi thành Vi, đều là những con chữ đơn giản và nhẹ nhàng, cuối cùng đã thuyết phục được ông chủ Lục, đưa cô về nuôi ở nhà họ Lục.

Lục Đình Trấn không có em gái, lúc Chương Chi Vi mới chuyển đến nhà, anh chỉ cảm thấy mới mẻ. Con trai và con gái khác nhau, Lục Đình Trấn nhìn thấy mấy cậu bé phá phách nghịch ngợm đã thấy đau đầu, nhưng đối với con gái thì khác. Lúc Chương Chi Vi mới đến nhà họ Lục, có lần không cẩn thận vấp ngã trong vườn hoa, mình mẩy lấm lem bùn đất, Lục Đình Trấn cũng cảm thấy đáng yêu, tự tay lau sạch mặt cho cô, gọi người đưa cô đi tắm.

Lục Đình Trấn chưa từng nuôi con gái, về mặt ý nghĩa nào đó, Chương Chi Vi là cô gái anh đưa về nhà. Bố nuôi của cô là con trai nuôi của ông chủ Lục, thế thì cô chính là cháu gái nuôi của Lục Đình Trấn - Người ta toàn nói anh cả như cha, bây giờ anh được Chương Chi Vi í ới gọi chú, cũng chẳng khác nào làm bố của cô.

Cô bé đã chuyển nhà hai lần liên tiếp này không có quá nhiều cảm giác an toàn. Lục Đình Trấn bèn bỏ công bỏ sức chơi cùng cô, đưa cô đi học, mua đồ chơi và đồ ăn vặt cho cô, cử người dỗ cho cô vui vẻ. Nếu chuyện cứ tiếp diễn trong yên ổn như thế, vậy thì, sau khi cô trưởng thành, Lục Đình Trấn sẽ cho cô đi học trường nổi tiếng, tặng cho cô món quà hậu hĩnh nhất khi cô kết hôn, để cô nở mày nở mặt đi lấy chồng.

Tiếc là trời không chiều lòng người, thân phận của A Man không thể che giấu thêm.

Hồi trẻ ông chủ Lục bị bạn làm ăn phản bội, suýt nữa đã mất mạng, kể từ đó người ông hận nhất là kẻ phản bội. Điều ông ấy có thể nghĩ tới chính là giết chết Chương Chi Vi, vĩnh viễn loại bỏ hậu hoạn. Dù sao cô đã hiểu chuyện, còn lời trăng trối của A Man lại là nhờ ông chủ Lục chăm sóc cô bé, thật khó mà nói liệu cô đến nhà họ Lục có phải còn mục đích khác hay không.

Lục Đình Trấn ra sức phản đối, mới giữ được cái mạng của Chương Chi Vi.

Nếu chuyện này xảy ra trước khi đón Chương Chi Vi về nhà, chưa biết chừng Lục Đình Trấn đã tán thành ý định của ông chủ Lục. Tuy nhiên vì đã sống cùng nhau lâu như vậy, Lục Đình Trấn đã vô thức chở che cô dưới đôi cánh của mình, sao nỡ lòng chấm dứt mạng sống của cô.

Không chỉ có thế, Lục Đình Trấn còn cưỡng chế ém chuyện này xuống, không cho phép bất cứ người nào nói đến chuyện này, chỉ là anh không còn đi cúng bái A Man nữa. Đối với họ mà nói, bái tế một kẻ hai mang quả thực là một sự sỉ nhục lớn, chẳng ai biết cái chết của A Man có còn mục đích khác hay không. Rốt cuộc đó là chuyện ngoài ý muốn hay nằm trong kế hoạch, bây giờ A Man đã chết, thật khó mà phân biệt chân tướng ra sao.

Lục Đình Trấn hi vọng Chương Chi Vi không biết những chuyện này.

Nếu cô hai lòng, Lục Đình Trấn không thể bảo đảm họng súng của mình sẽ không chĩa vào trán cô.

Thật may là không phải vậy.

Lục Đình Trấn âm thầm quan sát rất lâu, anh xác nhận Chương Chi Vi không hề hay biết chuyện của A Man, cô chỉ tổn thương vì vú Trương thay đổi thái độ, không nhịn được mà lén lút buồn bã.

Lục Đình Trấn không thể nói rõ cho cô biết mặt lợi mặt hại trong chuyện này, anh vẫn như trước đây, làm một người chú tốt, cư xử với cô như bình thường.

Miếng băng vệ sinh trong lần đầu Chương Chi Vi tới kỳ cũng là do Lục Đình Trấn mua. Anh qua lại nhiều với người Anh, đã hỏi han kỹ càng đối tác làm ăn thân thiết có con gái, tận tình chọn những sản phẩm phù hợp với cô. Lục Đình Trấn biết phụ nữ không dễ dàng, mỗi tháng mất máu định kỳ càng đáng thương hơn. Mỗi lần Chương Chi Vi tới kỳ, Lục Đình Trấn đều dặn đầu bếp trong nhà nấu thêm một số món bồi bổ khí huyết. Sau kỳ kinh, anh lại dặn nhà bếp hầm canh bát bảo cho cô bồi bổ.

Lục Đình Trấn chưa có con, cũng chưa từng nuôi em trai em gái, vậy mà anh lại nhận lại những cảm xúc vui vẻ từ Chương Chi Vi. Khi cô bước vào thời kỳ trổ mã, cô tựa như cái cây con vươn mình thật cao, ánh nắng biến da cô dần dần trở thành màu mật - Tuy vậy làn da sau khi phơi nắng rất đẹp và khỏe mạnh. Ít ra, Lục Đình Trấn không thể ngang nhiên tắm nắng như cô, anh không chịu được cảm giác phơi nắng.

Cũng giống như hầu hết mọi người, Lục Đình Trấn cũng ký thác một phần lý tưởng mà anh chưa thể thực hiện lên Chương Chi Vi. Có được sự bảo bọc của Lục Đình Trấn, cô không cần lo lắng sau này mình học gì, cô có thể lựa chọn sở thích và việc cô thích, làm họa sĩ, làm nhà thơ, làm nghệ thuật gia đều được hết. Cô không cần phải gánh vác trọng trách nào, cũng có thể vui vẻ chạy nhảy dưới ánh mặt trời... Lục Đình Trấn bỏ cả tâm huyết lên người cô, chăm sóc cô, cũng giống như chăm sóc phiên bản được lý tưởng hóa của chính mình.

Cho đến một đêm hè nào đó, Lục Đình Trấn nhìn thấy Chương Chi Vi giơ tay xoa ngực, cô nhíu mày, trông có vẻ đau đớn.

Lục Đình Trấn hỏi: “Sao thế?”

Chương Chi Vi ù ù cạc cạc nhìn anh: "Chú Lục, chỗ này của cháu hình như mọc hai cục hạch cứng, sờ vào đau ghê.”

Lục Đình Trấn ngớ người, anh không biết phải giải thích thế nào cho Chương Chi Vi hiểu đây chỉ là dấu hiệu dậy thì bình thường. Thân phận của anh thực sự có phần lúng túng, dù nuôi dạy cô nhưng lại không cùng huyết thống với cô…

Cuối cùng Lục Đình Trấn vẫn mời một bác sĩ nữ qua nhà, bảo bà ta chăm sóc Chương Chi Vi.

Còn anh ngồi ngẩn ngơ trong bóng đêm hồi lâu, đột nhiên nhận ra Vi Vi đã lớn rồi.

Con trai và con gái không giống nhau, nam nữ khác biệt, có nhiều chuyện anh không tiện nhúng tay vào nữa. Lần đầu tiên Lục Đình Trấn cảm nhận được sự phiền não trong quá trình trưởng thành của cô. Lục Đình Trấn không thể quan tâm “từng li từng tí” với cô, có những chuyện riêng tư, vẫn cần một người phụ nữ nói cho cô biết.

Năm ấy, Chương Chi Vi mười lăm tuổi, Lục Đình Trấn bắt đầu chú ý đến tỵ hiềm.

Nói là tỵ hiềm thực ra cũng không hoàn toàn đúng, bản thân Chương Chi Vi dường như không quá ý thức về khác biệt giới tính, cô thích làm nũng, vẫn ôm lấy anh gọi chú Lục, dụi đầu lên người anh, giãi bày chuyện phiền não và rắc rối, còn tỏ ra ngoan ngoãn đòi anh thưởng. Những điều này chẳng là gì cả, cô là người trưởng thành dưới mí mắt Lục Đình Trấn, mặc dù anh cố gắng tránh không tiếp xúc cơ thể gần gũi với cô, nhưng anh cũng không nổi bất cứ ý đồ xấu nào với cô.

Dù sao cô vẫn chỉ là một đứa trẻ.

Chớp mắt, cô gái đã mười sáu tuổi.

Chương Chi Vi lần đầu tiên nhận được thư tình của nam sinh, cô không thấy ngượng ngùng, chỉ cảm thấy thú vị, đọc to cho Lục Đình Trấn nghe. Lục Đình Trấn nghe xong lắc đầu, nói với cô rằng cô không nên làm thế.

Dù không thích thì cũng không nên trêu đùa người ta. Học sinh vào độ tuổi của Chương Chi Vi, hầu hết đều có tình cảm chân thành. Dù cô không có ý định qua lại với đối phương, cũng nên viết một bức thư chính thức từ chối cho người ta.

Chương Chi Vi nói: “Chú Lục, cháu coi chú là tri kỷ nên mới cho chú biết những chuyện này! Cháu sẽ không nói cho người khác biết, chỉ là, chỉ là...”

Sau mấy câu “chỉ là”, cô cũng không nói thêm được gì nữa, cuối cùng chỉ biết phụng phịu, dụi đầu vào lòng anh: "Cháu biết, lần sau cháu không làm nữa.”

Lục Đình Trấn cười to, giơ tay định đỡ cô đứng dậy.

Anh cho rằng lúc này là thời điểm để phân tích kỹ lưỡng chuyện nam nữ khác biệt với Chương Chi Vi. Có điều còn chưa lên tiếng thì anh đã nhìn thấy Chương Chi Vi gấp gọn bức thư lại. Cô chớp chớp mắt, hỏi Lục Đình Trấn: “Lúc chú Lục đến tuổi này, chú từng viết thư tình cho ai chưa?”

Lục Đình Trấn đáp: “Chưa.”

“Tại sao ạ?” Chương Chi Vi gặng hỏi: “Vì không thích ư?”

“Mới tí tuổi đầu, lấy đâu ra nhiều câu hỏi thế nhỉ?” Lục Đình Trấn chỉ cảm thấy buồn cười, anh co ngón tay búng vào trán cô: "Chỉ là thấy chẳng có ý nghĩa gì.”

Chương Chi Vi hỏi: “Vậy cái gì mới có ý nghĩa?”

Thấy Lục Đình Trấn không trả lời, Chương Chi Vi lại hỏi tiếp: “Chú Lục thấy phụ nữ không thú vị? Hay là thấy yêu đương không có ý nghĩa.”

Nói thế nào đây nhỉ? Đúng là anh không thấy nam nữ có bất cứ lạc thú gì. Anh thích tiền, ham muốn quyền thế, con người đều có lòng tham không đáy, chẳng ai chê thứ mình sở hữu quá nhiều cả. Ông chủ Lục đã đặt nền móng cho anh, anh chỉ có thể giẫm lên những bước đệm này, tiếp tục trèo lên cao.

Chương Chi Vi vẫn còn nhỏ, không hiểu tình hình xã hội bấy giờ. Lục Đình Trấn đã nhìn thấu tình hình, Đại lục dần dần lớn mạnh, mấy chục năm tới, thống đốc Hồng Kông sớm muộn cũng rời khỏi Hồng Kông, đây là sự thật không thể phủ nhận. Đám thực dân Anh đã tung hoành ở vùng đất này quá lâu, cuối cùng người Hoa sẽ vùng dậy, Lục Đình Trấn hi vọng mình là lớp người đi đầu.

Trước sự nghiệp, Lục Đình Trấn không phải cân nhắc quá nhiều vấn đề. Có thể là vì bố mẹ có tình cảm sâu sắc, nhà anh cũng không cần liên hôn, vì vậy anh không vội lên lịch cho chuyện kết hôn.

Anh cho rằng thứ tự của câu “Thành gia lập nghiệp” không phù hợp, đáng lẽ phải lập nghiệp trước rồi mới thành gia.

Dù thế nào, Lục Đình Trấn cũng không bao giờ nói chuyện nam nữ với Chương Chi Vi. Nếu Chương Chi Vi là con trai, hoặc anh là con gái, lúc đó hai người có cùng giới tính, thảo luận những chuyện như này thì hợp lý và tự nhiên hơn. Chỉ tiếc là hai người không có cùng giới tính, nói những chuyện như vậy đúng là không ổn, thật khó để vạch rõ giới hạn trong đó.

Đơn giản là Chương Chi Vi cũng không truy hỏi đến tận cùng, sau này họ cũng không nhắc đến chuyện này nữa. Có điều, chuyện Chương Chi Vi thích làm nũng với Lục Đình Trấn chưa từng thay đổi, dù Lục Đình Trấn chú ý đến chuyện giữ kẽ giữa nam và nữ, Chương Chi Vi vẫn vui vẻ ôm anh. Anh biết cô không hề có suy nghĩ gì khác, chỉ đơn thuần cô ỷ lại anh mà thôi - Nhưng Lục Đình Trấn đã là một người đàn ông trưởng thành, anh chỉ có thể lẳng lặng đẩy đối phương ra, giữ khoảng cách nhất định.

Rốt cuộc từ khi nào, anh không còn coi cô là đứa cháu gái bé bỏng nữa?

Ngay cả Lục Đình Trấn cũng khó mà tìm ra giới hạn trong đó, chuyện này chẳng khác nào nước suối tí tách hòa vào biển, không thể nói rõ giọt nước suối nào đã đổ ra biển. Giới hạn giữa nước suối và biển cả chẳng còn rõ ràng từ bao giờ, ranh giới giữa thương hại và dục niệm đã bị sự thương yêu xóa nhòa. Rốt cuộc bắt đầu từ bao giờ, ngày nào, nơi nào, đôi tay chạm vào người Chương Chi Vi của Lục Đình Trấn không còn trong sáng nữa? Đôi tay mà anh đẩy đối phương ra không còn kiên quyết?

Lục Đình Trấn không biết.

Anh chỉ nhớ cái ngày Chương Chi Vi thành niên, anh mang về rất nhiều rượu, ngồi uống rượu cùng cô. Thành niên rồi, giờ đây cô có thể uống rượu hợp pháp, có thể uống thử xem đô rượu của mình tới đâu, tránh uống say trong các buổi tụ tập của bạn bè sau này. Khi cô lớn hơn chút nữa, cô đã bước sang độ tuổi có thể vào sòng bạc hợp pháp. Nếu cô hiếu kỳ quá, Lục Đình Trấn sẽ dẫn cô vào sòng bạc tham quan, tuy nhiên vẫn không nên khơi gợi hứng thú với cờ bạc...

Ngày hôm ấy Lục Đình Trấn và Chương Chi Vi đã nói rất nhiều chuyện, nói chuyện học hành của cô, nói đến dự định trong tương lai, nói đến những chuyện sau này, chủ đề nói chuyện thiên biến vạn hóa, cuối cùng lại quay về chuyện phiền não của Chương Chi Vi.

“Chú Lục.” Chương Chi Vi hỏi: “Sao chú vẫn chưa có bạn gái?”

“Chắc là vì vẫn chưa gặp được người thích hợp.”

“Hửm?” Chương Chi Vi loạng choạng ghé lại gần anh: "Chú Lục, chú thấy cháu thế nào?”

Lục Đình Trấn buồn cười: "Gì hả?”

“Chú thấy cháu thế nào?” Chương Chi Vi như một chú nghé con mới sinh không biết sợ hổ, đôi mắt đen trắng rõ ràng của cô nhìn Lục Đình Trấn: "Nếu sau này chú Lục không tìm được bạn gái, cháu làm vợ chú, được không?”

Lục Đình Trấn quát cô: “Nói bừa.”

Chương Chi Vi hứ một tiếng, vẫn uống rượu. Cô cột tóc lên, khoe ra cần cổ trắng ngần. Lục Đình Trấn dời mắt đi, tuy vẫn uống rượu nhưng uống ít hơn.

Ngày hôm đó Chương Chi Vi vẫn say mèm, cô rất ngoan, sau khi say rượu không làm loạn, chỉ ngủ thiếp đi. Có người chăm sóc cô, Lục Đình Trấn rời khỏi phòng ngủ của cô, về phòng mình nghỉ ngơi.

Anh đã mơ một giấc mộng tràn ngập hình bóng của Chương Chi Vi, trong mơ họ không phải là chú cháu, chỉ đơn thuần là một cặp nam nữ. Bản năng sai khiến, Lục Đình Trấn đã áp lên người cô, cắn rách bả vai, nâng cao vòng eo, điên đảo triền miên không biết ngày đêm, không biết mệt mỏi. Khi tỉnh dậy, Lục Đình Trấn chỉ cảm thấy trăng đêm nay lạnh hơn mọi khi, chỉ là một bụng khí nóng khó tiêu tan, cảnh tượng trong mơ vẫn hiện hữu trong đầu anh vào lúc này. Lục Đình Trấn ngồi tựa vào giường một lúc lâu, cuối cùng vẫn lần mò đến nơi nam tính đã ngẩng cao đầu, nhắm mắt, tiếp tục làm như trong giấc mơ.

Đối tượng vẫn là Chương Chi Vi.

Anh đã nảy sinh những suy nghĩ tội lỗi, ngày hôm sau khi đã hoàn toàn tỉnh táo, do dự thật lâu, anh đã quyết định giữ khoảng cách với Chương Chi Vi.

Chưa vội nói đến thân phận của hai người, chỉ riêng chuyện nhìn cô lớn lên thôi cũng đã đủ làm Lục Đình Trấn ý thức được mình thật sự là một tên cầm thú. Anh không nói năng gì, bắt đầu dần dần xa lánh Chương Chi Vi, định bụng cắt đứt những suy nghĩ xấu xa trước khi mọi chuyện trở nên tồi tệ hơn.

Thế nhưng, con người là một sinh vật kỳ lạ, ngay cả dục vọng cũng giống như vậy.

Nhiều lúc, bạn càng muốn rời xa thứ gì, thì nó càng dễ dàng xảy ra.

Lục Đình Trấn càng hi vọng có thể khôi phục mối quan hệ chú cháu bình thường với Chương Chi Vi, thì ánh mắt của anh càng dễ dàng bị cô thu hút hơn. Chuyện sớm chiều kề cận đã khiến tiềm thức Lục Đình Trấn bỏ qua vẻ đẹp và sự trưởng thành của cô. Nhưng sự thật đúng là như vậy, cô thật sự đã trở thành một cô gái cực kỳ hấp dẫn. Lục Đình Trấn càng không muốn nhìn cô, thì anh càng dễ nhận ra vẻ xinh đẹp cuốn hút của cô trong những lần tình cờ bắt gặp.

Chuyện dồn hết tâm trí khống chế ánh mắt của mình đã lên tới đỉnh điểm trong ngày sinh nhật của Lục Đình Trấn.

Anh vớt Chương Chi Vi không may ngã xuống bể bơi, trong tình huống như vậy không tránh khỏi tiếp xúc cơ thể, Lục Đình Trấn bế cô gái ướt sũng lên bờ, nước thì lạnh mà người thì ấm, cô run lẩy bẩy như món thịt ngon lành trên bàn, hương thơm dẫn dụ ham muốn...

Lục Đình Trấn không tỏ rõ cảm xúc, bế cô lên trên bờ. Sau khi chắc chắn cô không có việc gì, anh mới đi thay quần áo.

Anh dội nước lạnh để di dời sự chú ý, nghĩ đến những chuyện khác nhằm gạt bỏ những xúc cảm và suy nghĩ hỗn loạn ra khỏi đầu.

Suýt chút nữa Lục Đình Trấn đã thành công.

Nếu như Chương Chi Vi không vào phòng anh.

Lục Đình Trấn mặc áo ngủ, khi nhìn thấy Chương Chi Vi cầm theo chai rượu, anh đã đoán được mục đích cô đến phòng anh.

Xem kìa, nực cười biết bao, cô cháu gái bé bỏng của anh cũng có những ý nghĩ chộn rộn kìa.

Lục Đình Trấn không nói năng gì. Chương Chi Vi mặc bộ váy xinh xắn, không mặc áo ngực thậm chí ngay cả quần áo bên trong cũng không có. Cô chỉ rót rượu uống cùng Lục Đình Trấn, kể cho anh nghe những mẩu chuyện vặt vãnh, uống cùng anh hết ly này tới ly khác.

Chuyện tiếp theo diễn ra rất tự nhiên. Chương Chi Vi học trong trường nữ sinh, nội quy trường nghiêm ngặt, bình thường cô cũng ít khi kết bạn, cô gần như mang thái độ hi sinh để nếm thử trái cấm cùng Lục Đình Trấn. Men rượu phóng đại tâm trí và cảm xúc của con người, Lục Đình Trấn không biết nặng nhẹ, không, hoặc có thể là anh chưa bao giờ để mình chịu thiệt. Vì cô mà anh đã âm thầm chịu đựng lâu như vây, không động chạm hay để ý đến cô, hôm nay chẳng khác nào mãnh thú xổng chuồng, không thể nào chịu đựng thêm được.

Đây là yêu, hay chỉ đơn thuần là dục niệm? Ngay cả Lục Đình Trấn cũng không thể nói rõ.

Anh đã quen sắp đặt mọi chuyện cho Chương Chi Vi.

Mối quan hệ này là trái đạo đức, Lục Đình Trấn từng suy tính đến tương lai, anh cho cô đi học, đợi cô tốt nghiệp, nếu lúc đó cô học thành tài mà vẫn bằng lòng gả cho anh, thì anh sẽ chính thức lấy cô làm vợ.

Vậy, lỡ như Chương Chi Vi phải lòng người khác trong lúc đi học thì sao?

Lục Đình Trấn vẫn chưa nghĩ tới điều này, anh đã vô thức bỏ qua nó. Chắc chắn Vi Vi yêu anh, ngày nào cô cũng nói lời yêu anh. Lục Đình Trấn nghĩ bụng, nếu vậy thì chuyện kết hôn cũng là lẽ đương nhiên.

Lục Đình Trấn không thể nói lời yêu khi nhìn vào đôi mắt trong ngần của cô, anh vẫn còn những mối lo ngại khác: thân phận của A Man, mối quan hệ của hai người, những lời đàm tiếu có thể sẽ làm cô tổn thương, vả lại... cô còn chưa bước chân ra xã hội mà đã bị anh chiếm đoạt.

Như thế là không công bằng.

Chẳng qua là anh cậy vào kinh nghiệm xã hội của mình và việc anh lớn hơn cô mấy năm mấy tháng, mà chiếm đoạt thanh xuân của cô.

Dẫu biết là không thể nhưng không thể không làm thế. Lục Đình Trấn biết rõ mình nên lựa chọn con đường nào, nhưng anh vẫn không cầm lòng được mà đối xử tốt với cô, cùng cô điên cuồng ái ân như thể chẳng còn ngày mai, anh chỉ là một tội nhân chờ đợi phán xét. Dù linh hồn phải sa vào địa ngục, anh vẫn vùi mình thật sâu trong Vi Vi, để hơi thở lan tỏa.

Ngay cả khi tức giận Vi Vi cũng đáng yêu như vậy, dù bị anh làm đau đến mức hàm răng va lập cập, cô cũng chỉ biết ôm chặt lấy anh, lí nhí cầu xin anh, chú Lục, có thể dừng một lát không? Bụng đau, hoặc là cô có cảm giác như buồn tiểu. Lục Đình Trấn thích dáng vẻ thẹn thùng của cô, cũng thích những âm thanh kia của cô. Dần dà anh đã nghĩ, những giao ước kia có thể không cần tính nữa, cứ làm bạn trai bạn gái bí mật như thế này, chờ cô tốt nghiệp rồi mới chính thức tuyên bố quan hệ của hai người.

Trong thế giới của hai người, vốn chẳng cần người khác nhúng tay vào.

Vậy mà kế hoạch của anh đã có biến số.

Mọi chuyện không hề đi theo con đường mà Lục Đình Trấn đã trải sẵn, anh vốn có ý định trừ khử mọi tai họa ngầm, kể cả những tên tay trong năm xưa.

Lục Đình Trấn dự định giết sạch toàn bộ những người tham gia vào chuyện này, như vậy sẽ không có ai biết được quá khứ của Chương Chi Vi. Còn bố nuôi A Man của cô mãi mãi là ân nhân của ông chủ Lục, vẫn được cúng tế.

Nào ngờ chuyện này rút dây động rừng, khi tra ra ngọn nguồn lại dính dáng đến cả Gà Đen.

Lục Đình Trấn đã biết trước Gà Đen lên kế hoạch đưa Chương Chi Vi quay về Đại lục, ban đầu anh định ngăn chặn ngay lập tức, nhưng sau đó lại muốn mượn cơ hội này để xác nhận tâm ý của Vi Vi, xác nhận xem cô có tin tưởng anh như cô đã nói hay không.

Thật tiếc là không.

Đến cuối cùng Chương Chi Vi vẫn lựa chọn bỏ trốn trong đêm cùng Gà Đen.

Lục Đình Trấn vừa giận vừa buồn bực.

Anh đã nuôi cô bao nhiêu năm, chẳng lẽ anh đã nuôi phải một kẻ vong ân bội nghĩa? Sao cô lại cho là anh sẽ giết cô? Anh sẽ thực hiện những lời hứa mà anh đã nói, vậy mà Vi Vi thà bỏ đi không ngoảnh lại...

Cơn giận xộc lên đầu khiến Lục Đình Trấn có ý định sẽ tét mông cô một trận sau khi bắt cô về, cho cô một bài học nhớ đời, để cô hiểu rằng cô không nên nghi ngờ anh lung tung, càng không nên tùy tiện nghe lời người ngoài như thế. Bản thân cô đã là người nhạy cảm, nếu cứ tiếp tục không kiên định như thế, nghe tiếng gió mà ngỡ là mưa, tương lai còn mấy chục năm nữa, sao cô có thể sống yên ổn.

Những ý nghĩ này lại một lần nữa tiêu tan, sau khi anh nhìn thấy Vi Vi.

Lục Đình Trấn không nỡ lòng nào ra tay với cô, và anh cũng chẳng thể động tay động chân. Dù có giận cỡ nào đi chăng nữa, anh cũng chỉ có thể trừng phạt thật nặng kẻ chủ mưu là Gà Đen. Đáng lẽ anh phải sớm xử lý đối phương, nhưng vì lời van nài của Vi Vi, anh mới cho đối phương thêm một con đường sống.

Năm lần bảy lượt nhượng bộ, lẽ nào vẫn chưa đủ để chứng minh sao?

Lục Đình Trấn vì Chương Chi Vi mà hạ thấp nguyên tắc và luật lệ nhiều lần, phá lệ giữ lại mạng sống của Gà Đen, thậm chí không trừng phạt cậu ta quá nhiều, ngay cả tứ chi của cậu ta vẫn còn lành lặn như xưa.

Chỉ tiếc là, vào giây phút ấy Lục Đình Trấn vẫn chưa nhận ra căn nguyên của những chuyện này là gì. Hết bước đi này đến bước đi khác, chỉ trong một suy nghĩ lầm lỡ của Lục Đình Trấn, cuối cùng vẫn làm Chương Chi Vi quyết định rời xa anh mãi mãi.

Thật đáng tiếc, con người phải dựa vào ly biệt mới hiểu rõ lòng dạ của mình.

Khi Lục Đình Trấn nhận ra mình không thể đánh mất Chương Chi Vi, là vào buổi tối nhận được cuộc điện thoại từ Malaysia.

Vào cái đêm anh nhận được “tin dữ” của cô.

...

Xe taxi băng qua đường.

Lục Đình Trấn đang mua loại sô cô la được đóng gói tinh xảo trong cửa hàng, một tay cầm túi sô cô la, tay còn lại vẫn nắm tay Chương Chi Vi. Nắng vàng ngập tràn, bụng Chương Chi Vi chợt reo lên, cô sờ cái bụng phẳng lì của mình.

Lục Đình Trấn cúi đầu nói: “Tối nay muốn ăn gì nào?”

“Vẫn chưa nghĩ ra, cơ mà không sao, vú Trần nấu cái gì là em ăn cái đó.”

Cô vẫn tha thiết ngắm nhìn vùng đất này, khu Bắc Giác đã dung dưỡng bao nhiêu người, có người mở rạp chiếu phim trên đường King road, có nhà thơ sáng tác thơ về Bắc Giác. Tòa nhà tin tức: "Tin báo”: "Nhật báo kinh tế”, v.v… Nơi đây đã sản sinh ra rất nhiều nhà văn hóa, cũng là nơi sinh sống của nhiều người làm báo.

Kẻ qua người lại, chuyện may mắn là mười mấy năm sau, Lục Đình Trấn vẫn dắt tay cô, vẫn còn kịp làm mọi chuyện, anh vẫn còn mấy chục năm để ở bên cô.

Ánh nắng chói chang, tay Chương Chi Vi được Lục Đình Trấn nắm đã rịn mồ hôi. Cô cúi đầu nhìn bóng hai người vai kề vai, chuỗi hạt niệm bằng xà cừ trên cổ tay lắc lư.

Cô bất chợt gọi anh: “Chú Lục.”

Lục Đình Trấn dừng lại: "Gì thế?”

Xe điện phát ra tiếng động, đi thẳng qua đường rồi đi xa. Lục Đình Trấn thấy Chương Chi Vi mấp máy môi, tiếng cô rất nhỏ, nhỏ đến mức khi xe điện đi qua, anh chỉ có thể nhìn thấy khẩu hình của cô.

Cô đã nói ba từ.

Xe điện đi khỏi đó, Lục Đình Trấn siết chặt tay cô: "Tôi không nghe rõ.”

Chương Chi Vi nói: “Lời hay không nói hai lần.”

“Ừm, tôi cũng yêu em.”

Chương Chi Vi hứ một tiếng: "Câu em nói ban nãy không phải câu này, chú Lục, chuyện này hãy còn xa lắm.”

Lục Đình Trấn cười tủm tỉm, anh chỉ nắm tay Chương Chi Vi đi dưới ánh nắng đổ nghiêng, bóng hai người kề sát, càng ngày càng gần, không thể phân rõ giới hạn, da thịt mềm mại hòa làm một.

Anh nói: “Vi Vi, tôi có thể đợi, đợi đến khi em bằng lòng cất cao giọng nói cho tôi biết.”

“Chúng ta còn rất nhiều thời gian, bé heo ạ.”

Lúc này là năm 1986, một mùa hạ rất đỗi bình thường.

Họ vẫn còn rất nhiều thời gian.

Bình luận

Truyện đang đọc