NGỌC TÌNH XUYÊN KHÔNG


Vũ Hiên không tỏ ra quá bất ngờ với câu hỏi của Bích Vân, hắn cười nhếch xoa đầu cô ta:
"Một hoàng đế thì hậu cung có nhiều nữ nhân cũng không có gì là lạ, miễn sao trong số họ nàng là người được ta dành nhiều tình cảm nhất thì đã là một đặc sủng của ta đối với nàng rồi.

"
Bích Vân không hài lòng với câu trả lời này của Vũ Hiên, cau mày:
"Chẳng phải khi ta gửi thư cầu cứu tới ngài, ngài một chút suy nghĩ cũng không có liền phất ngựa chạy về hoàng cung, lúc ấy ngài hứa rằng sau khi tìm cách khiến phụ hoàng của chàng mau chóng qua đời rồi lên ngôi hoàng đế sẽ cướp ta khỏi tay nhị hoàng tử sao? Còn nói sẽ đời đời kiếp kiếp chỉ một lòng đối với ta chẳng phải sao?"
Bích Vân gả cho nhị hoàng tử, thế nhưng đệ đệ của Vũ Hiên là một tên bạo phu, hắn ngày ngày đánh đập chửi rủa nàng như một con hầu, nàng hối hận vì đã gả cho hắn vì vậy đã viết thư gửi cho Vũ Hiên.

Vũ Hiên thừa nhận, trong khoảng thời gian ở cùng Nguyệt Lan, không phải một chút tình cảm với nàng ta cũng không có, chỉ là so với nàng ta thì Bích Vân và đại sự quan trọng hơn.

Cũng không rõ vì sao hắn cảm thấy, nhiều tháng qua không có Nguyệt Lan bên cạnh liền có một chút thiếu thốn, cái cảm giác trải qua một đêm nồng nhiệt cùng nàng ta hắn không thể tìm thấy ở những nữ nhân khác.


Mục đích ban đầu Vũ Hiên tiếp cận Nguyệt Lan là vì muốn tìm cách chiếm đoạt lấy khả năng chữa trị đặc biệt của nàng, nhưng sau đó khi không có nàng hắn mới nhận ra nàng đối với hắn cũng có chút ít quan trọng, mà điều này khiến hắn khó có thể tiếp nhận vì vậy sau khi trở về hoàng cung ba tháng sau vẫn chưa có ý định sai người mang Nguyệt Lan đến để thực hiện kế hoạch.

Thế mà hôm nay Nguyệt Lan lại đột nhiên xuất hiện trước mặt hắn, lần này hắn sẽ thực hiện kế hoạch mà hắn dự định sẽ làm trước đây, sau đó giữ nàng bên cạnh để hầu hạ cho hắn cả đời cũng không phải việc không tốt, miễn là Bích Vân vẫn luôn là vì trí số một trong lòng hắn thì hắn không phải người sai.

Hắn không nói với Bích Vân sẽ giữ Nguyệt Lan ở bên cạnh hắn, chỉ cười:
"Nàng đừng so đo nữa, thật ra từ lâu ta đã biết Nguyệt Lan là công chúa của Minh Quốc, người duy nhất mang khả năng chữa trị đặc biệt, vì vậy ta đã cho nàng ta tắm cùng với nước của hoa Bạch Hải, sau đó dùng đôi mắt của nàng ta kết hợp với Giao Châu giã làm thuốc có thể tạo nên thuốc trường sinh bất lão.

"
Bích Vân nghe xong liền hớn hở ra mặt:
"Vậy ta và ngài đều có thể trường sinh bất lão sao?"
"Điều này ta không chắc chắn, cần phải hỏi quốc sư xem có thể dùng thuốc này cho nhiều người uống hay không.

"
Bích Vân ngã vào lòng hắn:
"Nếu chúng ta được trường sinh bất lão, chẳng phải ta và ngài sẽ có thể nắm giữ thiên hạ này đời đời kiếp kiếp sao, chỉ nghĩ thôi thì ta cũng cảm thấy vui rồi.

"
Trong lúc hai người đang trò chuyện, cách cửa đột nhiên bị mở toang ra, người đứng ở bên ngoài chính là Nguyệt Lan, nàng căm phẫn nhìn đôi tình nhân kinh tởm đang chàng chàng thiếp thiếp, không những vậy còn mang trong mình một âm mưu đáng sợ.

Vũ Hiên cũng bị nàng làm cho có chút giật mình, đứng bật dậy, một lúc sau mới lấy lại bình tĩnh hỏi:

"Nàng nghe thấy hết rồi sao?"
Nguyệt Lan đứng ở cửa, nàng căm phẫn đến nghẹn ngào, mặc dù rất muốn khóc nhưng nàng tuyệt đối không cho phép bản thân khóc trước mắt hai người bọn họ, nàng cảm thấy hận người đàn ông này một, hận bản thân gấp mười bởi vì đã trao nhầm lòng tin cho một kẻ như hắn.

Tình yêu và sự mong đợi của nàng bây giờ tất cả dường như đã bị dập tắt hết thảy, trái tim nàng đau giống như bị một con dao cứa vào, thật sự rất đau!
Nàng im lặng một lúc, cuối cùng cũng lên tiếng.

"Có phải trước đây ngươi nhìn ta ngày ngày trân trọng thứ tình cảm giả dối mà ngươi dành cho ta, rất tức cười có đúng không?"
Còn chưa đợi hắn đáp, nàng cười khổ khinh bỉ:
"Còn ta thì cảm thấy bản thân nực cười đến mức chỉ muốn nhảy xuống sông Hoàng hồ để gột rửa cái thân thể dơ bẩn của ta.

"
Nàng không hề muốn khóc, nhưng nước mắt cứ như vậy bắt đầu tuôn trào.

Nàng đưa kiếm về phía hắn:
"Ngươi và ả ta muốn trường sinh bất lão để có thể cùng nhau sống đến muôn đời muôn kiếp sao? Nhưng ta thà chết cũng sẽ không cho các ngươi toại nguyện!"

Vũ Hiên dường như không có lấy một chút sợ hãi, lại có chút giận dữ nhìn vào thanh kiếm nàng cầm trên tay nói:
"Đây chẳng phải thanh kiếm ta tặng cho nàng hay sao? Nàng muốn dùng nó để giết ta ư? Nàng không muốn ta đạt được ý muốn của mình nhưng ta cho nàng biết! "
Vừa nói hắn vừa tiến tới, so với Nguyệt Lan pháp lực hắn mạnh hơn nàng nhiều, một cái phất tay của hắn cũng khiến thanh kiếm nàng rơi keng xuống nền nhà.

Hắn dùng một tay bóp lấy cổ nàng.

"Nàng sẽ không bao giờ có thể ngăn cản ta được, hãy ngoan ngoãn nghe lời và ta sẽ không lấy mạng của nàng.

Chỉ cần nàng cho ta đôi mắt của nàng, ta sẽ lập tức phong nàng làm phi tần ở bên cạnh ta và ta sẽ yêu thương nàng cả đời.

"


Bình luận

Truyện đang đọc