NGỌC TÌNH XUYÊN KHÔNG


Ngũ hoàng tử khó chịu nói với tứ hoàng tử:
"Cái con nhỏ đó lại làm hỏng chuyện của chúng ta, đúng là đã không làm nên trò trống gì mà lại còn nhiều chuyện.

"
Tứ hoàng tử quay lưng về phía khác, giọng lạnh tanh:
"Đừng để kẻ khác chú ý nếu không sẽ bị bại lộ, cứ vờ như không biết bất cứ việc gì về việc này.

"
Ngũ hoàng tử bất lực gật đầu:
"Đệ biết rồi.

"
!.

Tiểu Song lúc này đã đi về phía của nam nhân mặc lam y, cô hỏi Như Hoa bên cạnh:
"Nói thật với cô gần đây trí nhớ của ta rất thất thường, vì vậy nên khi ta hỏi cô người này là ai hoặc bất kì điều gì thì cô không được phép hỏi lại ta vì sao lại không nhớ, có biết chưa?"
Như Hoa khó hiểu gãi đầu sau đó đành gượng ép nghe theo, phận làm nô tỳ thì chủ nhân nói gì ngheo đó, nói mặt trăng thành mặt trời thì cũng phải nghe theo, tự nhủ với lòng nếu có kiếp sau nhất định sẽ đầu thai làm công chúa!
Tiểu Song hỏi nhỏ:

"Người vừa suýt bị viên thủy tinh đó rơi trúng đầu là ai vậy?"
"Anh ta là Bạch Lãnh, nhị hoàng tử của An Lạc Quốc, ba năm trước bởi vì An Lạc Quốc thất bại dưới Diệp Quốc của chúng ta cho nên đã bị đưa đến đất nước của chúng ta để làm con tin.

"
Bạch Lãnh lúc này lọm khọm đứng lên, không để ý đến mọi thứ xung quanh, khuôn mặt không một chút cảm xúc liếm vết thương bị mảnh thủy tinh làm rách trong lòng bàn tay, sau đó nhặt lại quyển sách rơi dưới sàn, đi về phía hoàng thượng, khi lướt qua Tiểu Song ánh mắt có lướt nhìn nàng một cái, cũng chẳng nói thêm gì cả.

Anh ta chỉ cúi đầu trước hoàng thượng, sau khi được phép lui đi thì trong thoáng chốc liền rời khỏi khán đài không còn chút bóng dáng nào.

Tiểu Song không hiểu vì sao lại có một chút thương cảm đối với anh ta, cô không có cha mẹ, nhưng một người bị chính cha mẹ ruột mình bỏ rơi và đẩy đến một đất nước xa lạ mà nơi đó đều là kẻ thù và trở thành một con tin thì sẽ đau khổ tới mức nào? Tuy rằng lúc nãy anh ta không hề biểu cảm ra bất kì điều gì khác, nhưng cô có thể nhìn ra được anh ta cũng đã tức giận đến mức nào, chỉ là ở nơi đây anh ta vốn dĩ không hề có quyền tức giận.

Sau khi Bạch Lãnh rời đi, cuộc tranh tài cũng không thể tiếp tục diễn ra được nữa, tứ hoàng tử và ngũ hoàng tử tuy kế hoạch thất bại nhưng vẫn không bị ai phát hiện nên nhanh chóng rời khỏi đó để tránh bị nghi ngờ sẽ gặp phiền phức lớn.

Mà hoàng thượng lại ngay lập tức chạy đến chỗ của Tiểu Song, ôm cô vào lòng sau đó vỗ vỗ vào lưng cô.

"Công chúa nhỏ của ta con không sao chứ? Làm phụ vương lo chết đi được, nếu con có mệnh hệ gì làm sao ta sống nổi?"
Tiểu Song không hiểu chuyện gì, ngơ ngác:
"Nhưng mà! Con đã bị làm sao đâu ạ?"
Hoàng Thượng xoa đầu cô:
"Cái gì mà không sao chứ? Ban nãy con bị dọa một phen đứng bật dậy còn gì?"

Vị phụ hoàng này quả là thương yêu con gái quá mức đi, lần đầu tiên biết được tình thương của cha, Tiểu Song không khỏi cảm động, nước mắt cũng theo đó mà rưng rưng trên khóe.

"Con không sao.

Người không cần phải quá lo lắng ạ.

"
"Không được, phải sai cung nữ xuống ngự thiện phòng hầm canh gà cho con để bổ dưỡng mới được, còn nữa, mau gọi Hoàng Khải đến đây!"
Tiểu Song bây giờ chỉ cảm thấy có một người cha vừa uy quyền lại vừa thương con thật sự là hãnh diện và hạnh phúc quá!
Hoàng Khải khoác giáp phục, vóc người cao lớn đi đến, hành lễ.

Hoàng thượng trầm giọng xuống.

"Ta nói nhà ngươi chinh chiến đánh giặc công lao đầy mình thì muốn làm gì thì làm, đến thánh lệnh cũng không nghe theo sao?"
Hoàng Khải cúi đầu, giọng kiên định:
"Thần chinh chiến cũng chỉ vì đất nước và bệ hạ, thật sự chưa từng có ý làm trái thánh lệnh!"
"Thế vì sao hôn sự giữa ngươi và tam công chúa đã được quyết định từ lâu, vì sao đến giờ ngươi vẫn không có bất kì động thái nào nhắc đến hôn sự này? Rốt cục là muốn con gái ta phải chờ đợi ngươi đến khi nào?"
Hoàng Khải nhìn về phía Tiểu Song, Tiểu Song ngược lại lại ngượng đến đỏ hết cả mặt, dù rằng vốn dĩ cô không phải là tam công chúa thực sự, nhưng hoàng thượng lại trước mặt nhiều người như vậy tỏ ý ép hôn cho cô, chẳng khác nào cô lại là một đứa con gái thiếu thốn đến mức phải ép nam nhân người ta kết hôn với mình sao? Tiểu Song cô tuyệt đối không phải người như vậy a!

Nhưng không ngờ Trần Tiểu Song của kiếp này đã có hôn sự với Hoàng Khải, vậy thì chẳng phải đã quá hạnh phúc rồi sao? Ngoại hình xinh đẹp lại được phụ vương yêu thương, người mình thích cũng đã được ghép hôn sự cùng nhau, đây quả là không còn gì bằng.

Thế nhưng cô ấy chết quá sớm!
Hoàng Khải trầm mặc một lúc rồi nói:
"Hạ thần tuổi còn trẻ, suy nghĩ chưa chín chắn, vẫn chưa nghĩ đến chuyện hôn nhân, nếu như tam công chúa gả cho thần ắt hẳn sẽ phải chịu khổ.

"
"To gan! Ngươi dám cãi lệnh của ta sao?"
"Thần không dám! "
Tiểu Song vội lên tiếng:
"Chuyện nhân duyên còn tùy vào tình cảm của mỗi người, không thể cưỡng ép nếu không kết quả cũng sẽ không được hạnh phúc, mong phụ hoàng suy xét lại! "
Hoàng Thượng nghe vậy, thở dài:
"Thôi được, nếu con gái ta đã nói đỡ cho ngươi thì ta không truy cứu, nhưng trong vòng ba tháng ngươi nhất định phải cử hành hôn lễ, nếu không ta sẽ xem như ngươi kháng chỉ!"
Nói rồi hoàng thượng tức giận rời đi, để lại một mảng khó xử cho Tiểu Song với ánh mắt hình viên đạn của nhị công chúa đang nhìn mình và Hoàng Khải cũng đi đến phía trước cô, khuôn mặt lạnh như băng.

"Có phải công chúa đã nói với hoàng thượng chuyện hôn lễ hay không? Sao đột nhiên hoàng thượng lại nhắc lại chuyện này?"
Tiểu Song lắc đầu:
"Anh hiểu lầm rồi, tôi không có nói gì cả.

"
"Hiểu lầm? Ta cũng hi vọng là hiểu lầm, thế nhưng ta vẫn không quên chuyện công chúa đã làm với Ngọc Nhi, cô biết rõ ta đã có người mình thích thế nhưng vẫn cố tình đeo bám dai dẳng thì thật sự rất nực cười đó, mong cô hãy tự trọng!"
Nói rồi anh ta quay lưng đi, Tiểu Song vẫn chưa hiểu rõ ngọn ngành và những gì anh ta vừa nói, nhưng quả thật ma nữ đã làm gì với cô nương tên Ngọc Nhi đó sao?

"Anh có thể yên tâm, nếu như anh không muốn, tôi sẽ nói với phụ hoàng và chắn chắn sẽ hủy bỏ hôn lễ này!"
Tiểu Song nói với theo.

Nhị công chúa ở bên cạnh che miệng cười:
"Hủy bỏ hôn lễ sao? Muội muội đừng làm ta tức cười có được không? Muội có thể rời bỏ được Hoàng Khải sao? Nhìn thái độ của huynh ấy đối với muội đây quả thật một chút tình cảm cũng không có, thật đáng thương quá đi, được phụ hoàng thương yêu nhất thì sao chứ? Thứ mình muốn có nhất lại không thể có được.

"
Tiểu Song quay về phía nhị công chúa, nhíu mày:
"Tỷ nói đủ chưa? Có cảm thấy mình ồn ào quá không?"
Nhị công chúa(Trần Điệp Vụ) giậm chân, thường ngày Trần Tiểu Song là người hay cam chịu và ít nói, vậy mà hôm nay lại dám dùng thái độ đó và nói chuyện như vậy khiến Trần Điệp Vụ điên tiết lên, sẵn tiện đám nô tỳ vừa mang về một con chó, thế là cô ta ra hiệu thả con chó kia ra để tấn công về phía Tiểu Song.

Tiểu Song tập võ từ nhỏ, lại xử lí tình huống nhanh nhạy, lập tức đu lên một nhành cây sau đó ở tít trên cao, thế nhưng không ngờ đến con chó không tấn công được Tiểu Song liền chuyển mục tiêu sang Như Hoa.

Con chó được chăm sóc và cho ăn đầy đủ nên có chút to lớn, nó như được lợi phóng đến chỗ Như Hoa ngay lập tức, còn chưa đợi Như Hoa phản ứng nó đã cắn vào vai áo của cô ấy sau đó đè Như Hoa ngã phịch xuống đất.

Máu bắt đầu chảy ra, Như Hoa hoảng sợ đến mức khóc toáng lên cầu cứu, đám người nhị công chúa lấy đó làm vui hơn, kịch liệt cổ vũ con chó tấn công mạnh bạo hơn.

Tiểu Song trên cao không ngờ đến tình huống này, cô không nghĩ bọn người Điệp Vụ lại không chỉ nhắm đến một mình cô mà ngay cả Như Hoa vô tội cũng bị nhắm đến, Tiểu Song không còn lựa chọn nào khác liền nhảy xuống phía dưới gốc cây chạy về phía Như Hoa.




Bình luận

Truyện đang đọc