NGỌC TÌNH XUYÊN KHÔNG


Tiểu Song bắt đầu một ngày mới trong thân xác mới, vừa ngồi trước gương chải mái tóc óng mượt của mình vừa ngắm nhìn bản thân trong gương, thân xác này không những có cùng tên với cô mà ngay cả ngoại hình, giọng nói, vóc dáng cũng giống y như hai giọt nước đến cô cũng không thể tin nổi.

Trần Tiểu Song của nơi đây không ngờ lại là tam công chúa của Diệp Quốc, cô gái này là người xinh đẹp, có địa vị cao, mọi thứ đều tốt đẹp càng khiến Tiểu Song khó hiểu hơn vì sao nàng ta lại bị giết hại đến nổi chết oan không thể siêu thoát, và kẻ nào đã ra tay độc ác đến như vậy đều là những gì mà cô phải đau đầu.

Thời điểm cô nhập vào thân xác này thì hiện tại Trần Tiểu Song vẫn chưa bị giết, cô cần phải tìm hiểu nhiều hơn về nơi đây và mối quan hệ của thân xác này với những người xung quanh.

Cung nữ thân cận của Tiểu Song tên là Như Hoa lúc này mở cửa đi vào, khuôn mặt mừng rỡ chạy về phía cô:
"Tam công chúa, người mau đến xem các vị hoàng tử và các tiểu vương gia đang tranh tài với nhau đi, đúng là một cơ hội hiếm có của người chẳng phải sao?"
Tiểu Song nhướn mày, dáng vẻ bình tĩnh:
"Bọn họ tranh tài với nhau chẳng lẽ ta sẽ được khen thưởng sao? Sao lại là cơ hội hiếm có?"
Như Hoa khó hiểu trố mắt:
"Chẳng phải người luôn thầm thương trộm nhớ Hoàng Khải tiểu vương gia sao? Được ngắm nhìn ngài ấy từ xa cũng là hạnh phúc của người rồi chẳng phải sao?"

Tiểu Song trố mắt chỉ vào mình:
"Ta có như thế sao?"
Như Hoa gật đầu dứt khoát.

Hóa ra ma nữ kia thầm thương trộm nhớ cái người tên là Hoàng Khải gì đó, Tiểu Song nghĩ ngợi rồi bật cười, quyết định đến nơi tranh tài để xem rõ mặt của vị tiểu vương gia này một phen.

Khán đài được xây dựng vô cùng kiên cố và cao lớn, những người ở phía trên đều thuộc hoàng gia quý tộc, người ở trung tâm chính là hoàng đế, ông ta nhìn bề ngoài có vẻ là một người nghiêm khắc, tuy rằng trên khuôn mặt có vài nếp nhăn nhưng vẫn không thể che giấu được nét anh tuấn của người đã trải qua sương gió.

Bên dưới là sàn thi đấu của các vị hoàng tử và các vị tiểu vương gia, người nào người nấy đều tràn đầy tự tin và năng lượng, giáp phục trên người vô cùng hiên ngang cùng những thanh kiếm trên tay khiến không khí trở nên vô cùng hào hứng.

Tiểu Song ngồi ở một góc, bộ bạch y cùng khuôn mặt vô cùng xinh đẹp với mái tóc đen dài nổi bật lên sự thuần khiết và khuôn mặt trắng tựa tuyết sương khiến người ta không khỏi trầm trồ, nhưng theo đó cũng có không ít người ghanh ghét và đố kị.

Ngồi bên cạnh Tiểu Song là một cô gái mặc y phục màu tím, cô ta có đôi mắt vô cùng sắc sảo, không thèm nhìn cô mà cười khinh nói:
"Muội muội đến rồi sao? Hôm nay lại muốn ngồi cạnh ta sao? Thật là vinh hạnh cho ta mà.

"
Như Hoa ghé vào tai Tiểu Song nói nhỏ:
"Lại muốn kiếm chuyện với người nữa rồi, hay chúng ta tìm chỗ khác ngồi có được không ạ?"
Tiểu Song không thèm để ý mà trực tiếp ngồi xuống bên cạnh cô gái mặc y phục màu tím, hỏi lại Như Hoa:
"Cô ta là ai?"
Như Hoa suýt bật ngửa, tiểu cung nữ rõ ràng không có nghe nhầm, vội hỏi:
"Tam công chúa của tôi, bây giờ đến cả nhị công chúa người ghét người nhất mà cô cũng quên được hay sao!?"

Tiểu Song gật gật đầu, hóa ra là nhị công chúa, còn là người ghét ma nữ kia nhất, vậy thì cô gái này là tình nghi lớn nhất cho đến thời điểm hiện tại, cô ngẫm nghĩ.

Nhị công chúa bị phớt lờ, khó chịu ra mặt, gằn giọng:
"Muội muội chẳng lẽ không biết lễ nghi phép tắc hay sao? lời của tỷ tỷ nói mà cũng dám phớt lờ thì xem ra muội chẳng còn xem ai ra thể thống gì nữa!"
Tiểu Song chẳng thèm để ý cô ta, từ đầu đến cuối chỉ tập trung vào những người dưới sân đấu khiến cô ta tức đến điên người, cuối cùng cũng đành quay về hướng sàn đấu, sau đó chỉnh chu lại tóc tai, cố tình nói để Tiểu Song nghe thấy.

"Hoàng Khải huynh lại tài giỏi như vậy, chưa gì đã hạ được hai vị đệ đệ của ta rồi, chàng nhất định chỉ có thể thuộc về ta, sao lại có thể có một kẻ trơ trẽn không biết trên dưới là gì muốn tranh dành chàng với ta chứ, đúng là không biết lượng sức.

"
Tiểu Song nhìn cô ta, rõ ràng không quá xinh đẹp, ăn nói cũng chẳng dịu dàng, nếu như ma nữ kia không thích cái tên Hoàng Khải thì cũng không đến lượt của cô ta.

Lại nói cái người tên Hoàng Khải này, quả thật vô cùng xuất chúng, nhìn mấy đường kiếm đạo của anh ta đánh ra quả thật vô cùng chuẩn xác và có lực, tuy rằng trước đây cô chưa từng học qua lớp kiếm đạo nhưng cũng có thể thấy hắn mạnh như thế nào, nếu như có thể nàng cũng muốn được anh ta nhận làm học trò.

Về phần nhan sắc thì cũng không phải bàn cãi, nếu đem cái nhan sắc này so với mấy diễn viên idol trên tivi thì đúng là một chín một mười, rõ ràng anh ta đào hoa như vậy đều là có lí do thuyết phục cả.


Trong lúc ai nấy đều mải mê xem diễn biến của trận đấu, Tiểu Song đột nhiên chú ý đến một nam nhân ngồi ở góc ngoài cùng của khán đài, anh ta mặc y phục màu lam, bề ngoài cũng xuất chúng như Hoàng Khải nhưng có một chút thu mình và khép kín hơn, anh ta ngồi lặng im, trên tay nâng một quyển sách chăm chú đọc giống như chẳng hề quan tâm đến trận đấu đang diễn ra như thế nào.

Thế nhưng điều khiến cô chú ý chính là vật trang trí được treo phía bên trên nơi anh ta ngồi, thứ đó có hình tròn, to bằng cái lồng đèn, lại được làm bằng thủy tinh đặc dính liền với mái hiên, nhìn kĩ thì phần nối liền bên trên đã bị nứt một nửa, dường như không bao lâu nữa sẽ rơi xuống.

Mà chính lúc này, đúng như cô dự đoán, cái thứ đó đã thật sự rời khỏi mái nhà, Tiểu Song không suy nghĩ nhiều vội vã ngay lập tức đứng phất dậy la lớn:
"Cẩn thận phía trên!"
Mà cái người tưởng chừng chỉ biết chú ý đến quyển sách trên tay đó sau khi nghe tiếng hét của cô ngay lập tức ý thức được mà né sang một bên, cuối cùng cái thứ kia đã rơi xuống sàn nhà vỡ nát, mặc dù anh ta đã né được nhưng vẫn bị mảnh vỡ thủy tinh gâm vào lòng bàn tay làm bị thương.

Cả khán đài cùng với những người đang thi đấu bên dưới cũng vô cùng bàng hoàng với sự kiện lần này, người bị chú ý không chỉ có nam nhân mặc lam y kia mà còn có cả Tiểu Song, mọi người ngay lập tức nháo nhào lên với sự cố này, riêng chỉ có hai vị tứ hoàng tử và ngũ hoàng tử đứng đó liếc nhìn Tiểu Song với biểu cảm vô cùng bức bối.

Tiểu Song tuy rằng không rõ chuyện gì, nhưng cô có thể đoán có lẽ cô đã phá hỏng kế hoạch của hai kẻ bên dưới đang nhìn cô với ánh mắt hình dao găm đó, lần này xem ra lại có thêm chuyện lớn rồi!


Bình luận

Truyện đang đọc