NGỐC VƯƠNG SỦNG PHI, PHẾ VẬT ĐÍCH NỮ ĐẠI TIỂU THƯ

"Không phải như vậy, đại tiểu thư, ý thiếp thân là những đồ cưới kia đều đặt ở khố phòng, ta nhất định sẽ lấy nó ra cho ngươi." Giang Phỉ tranh thủ thời gian ngăn nàng, nếu ồn ào đến hoàng hậu, vậy nàng ngụy trang nhiều năm như vậy đều sẽ uổng phí.

"Đã như vậy, vậy ta cho ngươi thời gian một ngày, ngày mai đem đồ cưới, còn có 1800 lượng bạc chuẩn bị kỹ càng, ta tự mình tới kiểm tra." Thượng Quan Tây Nguyệt nói xong đứng lên chuẩn bị đi ra ngoài.

"A, đúng rồi, Nhị di nương, sao ngươi lại dám đường hoàng ở trong "Ngọc Tình Các" mà Hoàng thượng ngự ban cho mẫu thân ta, như vậy không phải là không đem Hoàng Thượng để vào mắt sao?" Thượng Quan Tây Nguyệt đột nhiên xoay người.

Sắc mặt Giang Phỉ khó coi tới cực điểm. Bên trong tay áo hai tay nắm thật chặt, hận không thể lập tức tiến lên đem miệng Thượng Quan Tây Nguyệt xé rách mới có thể giải hận

"Thượng Quan Tây Nguyệt, ngươi không nên quá phận." Thượng Quan Lâm thấy nàng liên tiếp lật lọng liền phản ứng lại.

"Quá phận? Đến tột cùng là ai quá phận, ngươi đã cảm thấy ta quá phận, không bằng chúng ta liền để Hoàng Thượng phân xử thử, đến tột cùng là ai đúng ai sai" Thượng Quan Tây Nguyệt thật không biết trên đời này còn có người không biết xấu hổ như vậy, chiếm đồ của người khác còn nói người khác quá phận

"Tuyệt đối không nên, đại tiểu thư, Lâm Nhi còn nhỏ không hiểu chuyện, ngươi cũng đừng so đo với nó, yên tâm, chúng ta lập tức liền chuyển ra khỏi "Ngọc Tình Các"."

Giang Phỉ ở trong lòng hận vô cùng, nhưng bà ta lại không thể làm gì, nếu để cho Hoàng Thượng biết, vậy toàn bộ phủ Thừa tướng liền thảm rồi.

"Còn nhỏ? Có vẻ như Nhị muội muội so với ta chỉ nhỏ hơn mấy tháng thôi, bất kể nói thế nào, ngày mai ta đều sẽ đến thu laị đồ của ta, hi vọng Nhị di nương có thể chuẩn bị cho kỹ càng."

Thượng Quan Tây Nguyệt liếc nhìn vòng tay trên cổ tay Thượng Quan Lâm một cái, ám chỉ nàng nên trả lại cho nàng.

Giang Phỉ nhìn Thượng Quan Tây Nguyệt cũng không quay đầu lại rời đi, hai tay nắm chặt khăn thêu, trên mặt biểu lộ oán hận, hung hăng trừng mắt Thượng Quan Tây Nguyệt, như muốn trừng cho đến khi trên người các nàng thủng lỗ.

"A, mẫu thân, phế vật kia, ta muốn giết nàng." Thượng Quan Lâm điên cuồng hét lớn.

"Được rồi, Lâm Nhi, xem ra ngươi nói không sai, nàng đúng là đã thay đổi." Giang Phỉ tốt xấu gì cũng đối phó nàng nhiều năm như vậy, rất nhanh liền tỉnh táo lại.

"Nhị di nương, tiểu thư của chúng ta nói, nếu như đồ cưới có vật nào đã dùng qua, thì ngươi dùng bạc để bồi thường đi." Chẳng biết lúc nào Tiểu Ngôn quay trở lại nói xong câu đó liền đi ra ngoài.

"Ta không cam tâm, ta không cam tâm, mẫu thân, dựa vào cái gì đem đồ cưới toàn bộ trả lại cho các nàng, những cái kia đều là của ta." Thượng Quan Lâm nhìn Tiểu Ngôn nói xong câu đó liền đi ra rốt cục không khống chế được tâm tình của mình nữa 

"Thượng Quan Tây Nguyệt, ngươi, tiện nhân này, thế mà lại dám cướp đồ của ta, ngươi chết không yên lành đâu."

Vừa nói vừa cầm chén trà trên bàn ném xuống đất.

Thượng Quan Lâm trừng hai mắt, thở hổn hển tựa lưng vào ghế ngồi.

"Lâm Nhi, ngươi làm sao lại không giữ được bình tĩnh như thế, làm sao thành đại sự được." Mặc dù giọng nói của Giang Phỉ có chút oán trách, thế nhưng trong mắt lại lộ ra từ ái.

"Nương, ta..." Thượng Quan Lâm nghe Giang Phỉ nói, lập tức ủy khuất, bởi vì phẫn nộ mà trên mặt đỏ rực thanh lệ.

"Tốt, không sao, yên tâm, nương sẽ nghĩ biện pháp đối phó nàng, vì kế hoạch hôm nay, nên đem đồ cưới chuẩn bị cho kỹ càng, còn phải trả lại nơi này, Lâm Nhi, ngươi phải biết, nếu như việc này bị Hoàng Thượng biết, chúng ta đều không có kết cục tốt." Giang Phỉ sờ đầu Thượng Quan Lâm nhẹ giọng khuyên.

"Nương, ta đã biết." Thượng Quan Lâm khóc thút thít một cái, coi như lúc này nàng không cam tâm, cũng không dám cùng Hoàng Thượng đối nghịch.

Bình luận

Truyện đang đọc