NGỐC VƯƠNG SỦNG PHI, PHẾ VẬT ĐÍCH NỮ ĐẠI TIỂU THƯ

Edit: susublue

Thượng Quan Tây Nguyệt lạnh lùng nhìn Giang Phỉ dùng thái độ nữ chủ nhân kêu gọi mọi người, hừ, trèo càng cao, té càng đau, ngươi đợi đến ngày ngã chết đi.

"Tỷ tỷ, chúng ta qua bên kia ngồi." Bách Lý Thần cắt ngay suy nghĩ của Thượng Quan Tây Nguyệt, lôi kéo nàng đi đến cái bàn bên cạnh.

Bách Lý Thần và Tiên Phán Phán giống như thần thủ hộ vậy, diiexndanflequysdonn một người bên trái một người bên phải kẹp Thượng Quan Tây Nguyệt ở giữa, Bách Lý Gấm đi sau Bách Lý Thần. Long Hạo Lăng thì đi bên cạnh Bách Lý Gấm.

Sau khi ngồi xuống, nhìn thấy biểu tỷ muội Thượng Quan Lâm đã thay xong quần áo chậm rãi đi tới, các nàng đi về phía Giang Phỉ, không biết nói gì, Giang Phỉ hung tợn trừng mắt nhìn Thượng Quan Tây Nguyệt, ánh mắt kia giống như muốn nuốt nàng vào trong bụng để xả hận.

Thượng Quan Tây Nguyệt không quan tâm liếc các nàng vài lần, liền quay đầu trò chuyện với bọn họ, trừng thì trừng thôi, các nàng cũng chỉ có chút bản lãnh này, nếu như không để các nàng làm, bị nín chết thì nàng trả thù thế nào?

Lúc bọn hắn đang trò chuyện, Giang Ngọc Nhi và Thượng Quan Lâm bước tới.

"Long công tử, không biết ta có thể ngồi ở đây không." Giang Ngọc Nhi e lệ nhìn Long Hạo Lăng, miệng thì hỏi, nhưng lại khom người chuẩn bị ngồi xuống.

"Chờ một chút" Long Hạo Lăng mở miệng.

Nghe hắn nói chờ một chút, Giang Ngọc Nhi liền duy trì tư thế nửa đứng nửa ngồi, ngồi cũng không xong, đứng cũng không được, cực kỳ xấu hổ.

"Thật ngại quá, Giang tiểu thư, ta không quen ngồi gần người lạ." Long Hạo Lăng nói rất lạnh nhạt, không hề để người khác cảm thấy khó xử.

Giang Ngọc Nhi nghe thấy hắn nói không chút lưu tình, sắc mặt hết đỏ lại trắng, diẽnndaffnleequydonn nàng không ngờ nam tử ôn nhã trong lòng mình lại nói ra những lời này, lúc này nàng cảm thấy thương tâm, nhưng nàng càng thấy xấu hổ, bởi vì có không ít người đều đang nhìn nàng.

"Ngọc nhi, chúng ta ngồi bên này" Thượng Quan Lâm thấy biểu muội của mình bị bêu xấu, lôi kéo nàng ngồi xuống bên cạnh Tiên Phán Phán.

Sau khi ngồi xuống, Giang Ngọc Nhi một mực cúi đầu, không biết suy nghĩ cái gì. Đến khi Thượng Quan Lưu Phong mở miệng nói chuyện.

"Mọi người xin nghe ta nói." Thượng Quan Lưu Phong đi tới chính giữa, hai tay ôm quyền, ra hiệu mọi người im lặng.

Lúc hắn trông thấy tất cả mọi người đều nhìn hắn, cười vui vẻ "Mời mọi người đến không có ý gì khác, chỉ muốn cảm tạ chư vị đã chiếu cố lão phu, hôm nay chúng ta nâng cốc uống mừng, quên hết mọi chuyện không vui trong quá khứ." Thượng Quan Lưu Phong nói xong nâng chén kính mọi người.

Lúc Thượng Quan Lưu Phong nâng chén, đám người phía dưới cũng nhao nhao giơ ly rượu lên "Thừa tướng khách khí "

"Đúng vậy, chúng ta còn cần thừa tướng chiếu cố mà."

Nghe thấy mấy quan viên bên dưới nói lời tốt, Thượng Quan Lưu Phong cười vui vẻ hơn.

"Dối trá" Thượng Quan Tây Nguyệt nhìn Thượng Quan Lưu Phong cười, không có cảm giác gì, chỉ cảm thấy buồn nôn, mặt mập như vậy còn cười, nói hắn là heo cũng vũ nhục heo.

Thượng Quan Lâm nhìn thấy Thượng Quan Tây Nguyệt dùng ánh mắt khinh thường nhìn cha của mình, còn nói hắn dối trá, lập tức không vui nhìn nàng "Đại tỷ tỷ, sao ngươi có thể nói phụ thân như vậy, ngươi quả thực bất hiếu." Thượng Quan Lâm chụp cho nàng một cái mũ bất hiếu.

Bất hiếu thì thế nào, Thượng Quan Lưu Phong cũng không xứng nói nàng bất hiếu, diẽnadnddaffnnlequydnn dù sao cũng không phải là cha ruột của mình, không giết hắn đã lưu tình rồi, còn muốn nàng cho hắn sắc mặt tốt sao?

Bất quá, chuyện Thượng Quan Lưu Phong không phải cha ruột nàng vẫn chưa thể nói ra "Nhị muội, sao ta lại bất hiếu."

"Ngươi còn không thừa nhận, vừa rồi chẳng lẽ không phải ngươi nhìn cha nói hắn dối trá sao?" Thượng Quan Lâm cố ý nói lớn tiếng, muốn những người ngồi cùng bàn biết Thượng Quan Tây Nguyệt là người thế nào.

Thượng Quan Tây Nguyệt nghe nàng nói câu này cảm thấy buồn cười "Nhị muội, ngươi đang gắn kết mọi chuyện cho ăn khớp sao, chẳng lẽ ta nhìn một người nói là dối trá thì nhất định là đang nói hắn sao? Vậy nếu ta nhìn ngươi nói ngươi là tiện nhân, vậy có phải ngươi liền cho ta thấy mình là tiện nhân không."

Bình luận

Truyện đang đọc