NGỐC VƯƠNG SỦNG PHI, PHẾ VẬT ĐÍCH NỮ ĐẠI TIỂU THƯ

Edit: susublue

Giang Ngọc Nhi nghe thấy những lời tán thưởng vốn nên thuộc về mình lại bị Thượng Quan Tây Nguyệt đoạt đi, mà Long Hạo Lăng mình thích cũng tán thưởng nàng, trong lúc nhất thời, đầu nàng không suy nghĩ được gì khác, chỉ muốn đi lên xé nát mặt nàng ta ra.

Trong lòng Thượng Quan Lâm cũng phẫn nộ, vốn muốn nàng ta xấu mặt, không ngờ ngược lại để nàng ta được mọi người lớn tiếng khen ngợi. Chuyện ức hiếp người như vậy một phế vật có thể làm được sao? Sao còn biết làm thơ nữa? Hơn nữa còn là thơ giấu đầu?

Thượng Quan Tây Nguyệt cũng mặc kệ các nàng không cam lòng. Nàng chỉ biết, diiexdanlequysdonn từ giờ trở đi nàng sẽ không tiếp tục nhượng bộ nữa, người không phạm ta ta không phạm người, nếu người phạm ta, ta sẽ trả lại gấp trăm lần.

"Sao lại náo nhiệt như vậy." Một nữ nhân mặc quần áo màu vàng đi tới đình nghỉ mát, đến gần nhìn qua, liền nhận ra nàng ta là Tiên Phán Phán lần trước tranh giành tuyết liên với Thượng Quan Lâm ở Long Thiên Các.

Lúc Thượng Quan Tây Nguyệt nhìn thấy nàng, tay phải bị người khác kéo lại.

"Ngươi chính là Thượng Quan Tây Nguyệt sao? Xin chào, ta là Tiên Phán Phán, chúng ta làm bằng hữu đi." Tiên Phán Phán tỏ vẻ như đã quen biết nàng từ trước, nhiệt tình lôi kéo tay Thượng Quan Tây Nguyệt.

Bách Lý Thần đứng bên trái nhìn thấy tay Thượng Quan Tây Nguyệt bị kéo lại, diẽnndannleequydon trong mắt lướt qua một tia bất mãn, đụng vào tay Nguyệt nhi của ta, dù là nữ tử cũng không được.

Thượng Quan Tây Nguyệt sững sờ, còn chưa kịp phản ứng, đã nhìn thấy Bách Lý Thần kéo tay Tiên Phán Phán xuống.

"Tỷ tỷ là của ta, ngươi không thể đụng vào nàng."

Bách Lý Thần kéo tay Thượng Quan Tây Nguyệt lại như kéo gà con.

Long Hạo Lăng đứng một bên sau khi nhìn thấy cảnh này, ánh mắt lóe lên một chút ảm đạm, có lẽ bản thân hắn đã hy vọng xa vời rồi.

Thượng Quan Tây Nguyệt nhìn động tác ngây thơ của Bách Lý Thần, có chút dở khóc dở cười, sau đó rút tay phải ra vươn về phía Tiên Phán Phán "Xin chào, ta là Thượng Quan Tây Nguyệt "

Tiên Phán Phán vui mừng, hai tay kích động nắm lấy tay Thượng Quan Tây Nguyệt lắc tới lắc lui "Ta gọi ngươi là Nguyệt nhi đi, gọi họ lạnh nhạt quá, ngươi có thể gọi là ta Phán Phán."

"Phán Phán" Thượng Quan Tây Nguyệt mỉm cười nhìn nàng.

"Tiên Phán Phán, sao ngươi lại tới." Bị mọi người coi nhẹ, Thượng Quan Lâm nhìn thấy Tiên Phán Phán liền nổi giận, đều do nàng, hại mình bỏ lỡ cơ hội  có Thiên Tuyết liên, bây giờ lại tới đây cản trở tầm mắt của nàng.

Tiên Phán Phán nghe thấy giọng điệu tra hỏi, “xùy” một tiếng, trào phúng cười lên "Ngươi nói câu này thật ngu ngốc, đương nhiên ta theo cha tới đây, thật sự ngớ ngẩn."

Tiên Phán Phán xem thường nàng, lần nữa đưa mắt nhìn sang Thượng Quan Tây Nguyệt "Nguyệt nhi, ngươi vẫn tốt hơn, không giống một số người suốt ngày giả vờ giả vịt, làm người ta buồn nôn, nhìn thấy là muốn ói."

Tiên Phán Phán vừa nói vừa liếc mắt nhìn Thượng Quan Lâm, người mù cũng biết nàng nói tới ai.

"Ngươi..." Thượng Quan Lâm nghe thấy nàng ủy vũ nhục mình trước mặt mọi người, diiexdanleequydonnn đang muốn nổi giận, nhìn thấy Bách Lý Hành đứng bên cạnh, lập tức có chủ ý khác.

"Tiên Phán Phán, ngươi chẳng qua chỉ là nhi nữ của Đại học sĩ, nhìn thấy thái tử vì sao không hành lễ." Vốn nghĩ rằng nói như vậy sẽ làm cho Bách Lý Hành tức giận, đến lúc đó trị nàng tội bất kính, nhưng Tiên Phán Phán lại bĩu môi nhìn nàng ta còn kém mình rất xa.

"Xem ngươi nói đi, ta chỉ nhất thời không chú ý đến thái tử mà thôi, chẳng lẽ ngươi cho rằng thái tử sẽ có lòng dạ hẹp hòi giống như ngươi sao?"

Tâng bốc Bách Lý Hành, dù hắn muốn tức giận cũng không có cách nào, chẳng lẽ lại để cho người khác nói hắn lòng dạ hẹp hòi sao?

"Không sao, đã đến chơi thì nên thoải mái đi, các ngươi cũng không cần để ý đến thân phận thái tử của ta." Bách Lý Hành ra vẻ hào phóng nói.

"Thấy không, Thượng Quan Lâm, chỉ có loại người thất đức như ngươi mới tính toán chi li thôi."

Bình luận

Truyện đang đọc