NGỒI MÃI SAO CÓ THỂ KHÔNG LOẠN

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Thừa lúc nhân viên phục vụ đi lấy dây chuyền, Ôn Đinh xoay người lại thì nhìn thấy một chiếc vòng tay kim cương pha lê trong quầy bên cạnh cửa sổ. Nụ cười trên mặt dần dần tắt đi, nhìn nhìn vòng tay đó có chút xuất thần.

Thẩm Hoài Cảnh có chút không quen cô yên tĩnh, không khỏi nhìn cô một cái. Thuận tầm mắt của cô nhìn sang, vẫy tay, để nhân viên phục vụ lấy vòng tay đó đem ra.

Vòng tay đó thiết kế đơn giản, thanh lịch, dây chuyền kết hợp với vòng tay hoàn mỹ. Thiết kế kim cương tinh xảo với pha lê có một chút tương giao nhưng lại sai tướng. Ôn Đinh đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve vòng tay có chút lạnh buốt, trong mắt lóe lên một vòng cảm xúc phức tạp.

Nhân viên phục vụ bước tới, cười nói: “Vị tiểu thư này ánh mắt thật tốt. Đây là tác phẩm ‘Forever Love’ thi đấu được giải nhất năm ngoái. Nhà thiết kế tên Khâu Vũ, là nhà thiết kế hot nhất trong những năm gần đây. Tên của chiếc vòng này được gọi là "Nếu tướng cách", là câu chuyện tình yêu của một người vợ xinh đẹp, nói ra chính là một cô gái, lúc còn trẻ gả đến một gia đình giàu có, vì người đàn ông sinh ra hai cô con gái. Sau đó, người đàn ông lại có quỷ (ý tác giả nói là có tiểu tam), mà người phụ nữ lại khao khát tình yêu hoàn mỹ, đã không yêu, thì lựa chọn tịnh thân mang theo các con rời đi.”

Ôn Đinh đem vòng tay cầm lên, tinh tế vuốt ve, tiếp theo, giọng nói có chút mông lung: “Sau khi người phụ nữ rời đi, gặp một người đàn ông khác, hai người thực sự yêu nhau. Người đàn ông cũng không ghét bỏ con cái của bà ấy, còn coi họ như con mình mà đối đãi, bọn họ sinh sống hạnh phúc mấy năm. Nhưng mà sau đó, chồng trước người phụ nữ tìm tới, cưỡng ép đem người phụ nữ và các con mang đi, cái nhà bốn người này bị tách ra. Người phụ nữ bởi vì thương nhớ chồng bà, cuối cùng uất ức mà chết.”

Thẩm Hoài Cảnh bên cạnh không khỏi mắt nhìn cô một cái.

“Tiểu thư cũng biết câu chuyện này?” Nhân viên phục vụ viên rất kinh hỉ.

Ôn Đinh hít một hơi thật sâu, ngẩng đầu cười: “Năm ngoái thi đấu tôi cũng xem qua, phụ nữ mà, đều thích những thứ này.”

“Tiểu thư ánh mắt thật tốt, cái vòng tay này là bản chế tác số lượng có hạng, năm nay chỉ có bốn cái. Cái này là mới đến, tiểu thư nếu không mua, qua mấy ngày đến nữa, không chừng mua không được.”

Thẩm Hoài Cảnh nhìn thoáng qua vòng tay trong tay cô, đối diện nhân viên phục vụ nói: “Gói lại đi.”

Ôn Đinh lắc đầu, đem vòng tay để lại trong hộp: “Thôi đi, vẫn là không cần, câu chuyện quá thê mỹ, cùng người yêu thương như chúng ta không tương xứng.”

Ôn Đinh kéo Thẩm Hoài Cảnh cánh tay lại, ngẩng đầu nhìn hắn, mỉm cười: “Có phải không?”

Thẩm Hoài Cảnh liếc nhìn tay cô đang giữ cánh tay anh.

Ôn Đinh buông tay ra, gượng cười hai tiếng: “Sớm luyện tập một chút.”

*

Thẩm Hoài Cảnh mang cô đi mua đồ trang sức, lại đi mua quần áo, còn làm tóc. Cho nên, khi Liên Hiên đi tới, thì thấy được một người mặc một thân váy liền áo trắng thuần khiết, trang điểm, tóc mềm mại rớt ở sau ót, đặc biệt thanh thuần, Ôn Đinh.

Liên Hiên dọa đến trực tiếp nuốt nước miếng một cái, giống như là thấy quỷ, chỉ về phía cô: “Cô...cô...cô, làm sao đóng vai thành bộ dáng này?”

Ôn Đinh cầm tà váy xoay một vòng, vẻ mặt nghi hoặc: “Thế nào? Không đẹp sao?”

Liên Hiên khóe miệng giật một cái, cũng không phải là không đẹp, ngược lại cô mặc một thân này, cộng thêm khuôn mặt thanh tú của cô, đặc biệt hài hoà xinh đẹp. Thế nhưng, vấn đề là trang phục như vậy có thích hợp với cô hay không? Đây là cách ăn mặc của cô gái giản dị, cô vừa mở cái miệng, trực tiếp xỉ nhục cái váy liền áo trắng thuần khiết này.

Ôn Đinh sờ sờ mặt, chỉ vào Thẩm Hoài Cảnh: “Đây chính là Thẩm tiên sinh muốn tôi ăn mặc thành như vậy.”

Liên Hiên khóe miệng co quắp nghiêm trọng hơn: “Cửu...cửu ca, đây là thẩm mỹ của anh?”

Thẩm Hoài Cảnh xoa bóp mi tâm, trong giọng nói dường như mang theo một vòng nhẫn nhịn: “Tôi chỉ là để cô ấy làm chính mình.”

Ôn Đinh cười đến đặc biệt vui vẻ: “Đây chính là tôi nha, đơn thuần đáng yêu, thuần khiết vô hạ.”

Liên Hiên: “…”

Thẩm Hoài Cảnh đứng lên: “Đi thôi.”

*

Xe chạy một lúc lâu, ra nội thành đến vùng ngoại thành, sau đó từ bên ngoài vòng ngoặt lên lưng chừng núi, vòng quanh lưng chừng núi đi hồi lâu mới đến một căn biệt thự rất lớn. Bên trong biệt thự sang trọng theo phong cách Hồng Kông kịch kia, còn có vườn hoa, bể bơi, vệ sĩ.

Đến cửa chính, Liên Hiên quay cửa xe xuống, bảo an hướng bên trong nhìn thoáng qua. Nhìn thấy Liên Hiên, thái độ rất tốt: “Liên tiên sinh mời vào.”

Chiếc xe lái vào, trực tiếp dừng ở cửa biệt thự. Liên Hiên xuống xe, mở cửa xe, Thẩm Hoài Cảnh dẫn đầu xuống xe, sau đó xoay người đối diện Ôn Đinh đưa tay ra. Ôn Đinh từ trong xe thăm dò liếc anh một cái. Thẩm Hoài Cảnh cũng đang trừng mắt nhìn cô.

Ôn Đinh nhíu nhíu mày, đem tay mình để vào trong bàn tay của anh. Tay của anh nhẹ nhàng nắm chặt, xúc giác mềm mại, lòng bàn tay nóng rực, thân thể hai người đồng thời run nhè nhẹ một chút.

Tầm mắt của cô từ bên trên đôi mắt anh còn chưa rời đi. Giờ khắc này, giống như cô nhìn thấy những cánh hoa đầy trời trong đôi mắt đào hoa của anh. Một dây cung trong lòng giống như bị cái gì đó nhẹ nhàng kích thích một chút, vội vàng không kịp chuẩn bị phất qua trái tim của cô. Từ đó tới giờ cô chưa từng trải qua, một cảm xúc lạ lẫm.

Ôn Đinh có chút xấu hổ dời ánh mắt của mình, thuận độ mạnh yếu của bàn tay anh xuống xe. Thẩm Hoài Cảnh thuận thế đưa tay cô để tay tiến cánh tay của anh, ở bên tai cô nhẹ nhàng nói: “Mặc kệ nghe được cái gì, thấy cái gì, đều không cần quan tâm, phát huy bản sắc của cô là được.”

Hơi thở của anh phun vào bên tai của cô, làm mặt cô vốn có chút nóng rực, càng thêm nóng lên.

Ôn Đinh nghiêng đầu để gió nhẹ từ trên mặt cô thổi qua, ổn định tinh thần một chút, quay đầu nhìn anh ta, cười ngọt ngào: “Thẩm tiên sinh nói tới bản sắc, là sắc của háo sắc sao?”

Vừa mới đóng kỹ cửa xe đang đi tới Liên Hiên, lảo đảo một chút.

Thẩm Hoài Cảnh lẳng lặng nhìn cô, thản nhiên nói: “Hoài Cảnh.”

Giọng nói trầm thấp, giống như anh túc, làm cho người ta trầm mê. Ôn Đinh dùng sức kéo tay Thẩm Hoài Cảnh nắm chặt, âm thầm cảnh cáo mình. Ôn Đinh a Ôn Đinh, tuyệt đối không nên bị ảo tượng những lời nói dễ nghe này của anh ta làm cho mê hoặc, từ xưa đến nay đều là sắc đẹp lầm nước, cô cũng không nên đương những cái tham luyến sắc đẹp hôn quân đó a!

Khóe miệng Ôn Đinh nở lên một nụ cười dịu dàng, nghiêng đầu nhìn anh, từ những điều tốt đẹp: “Hoài Cảnh.”

Hoàng hôn ánh nắng từ phía sau cô chiếu tới, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô tắm mình ở bên trong một mảnh ánh sáng nhu hòa, đôi mắt của cô cong cong nhìn anh, mang theo trêu ghẹo tinh nghịch. Một thân váy áo trắng thuần khiết kia giống như một đạo hào quang từ trong mắt của anh xẹt qua, giống như hương hoa như có như không cũng trở nên nồng nặc rất nhiều.

_______________

Editor:

Hôm nay 2 chương mọi người ơi.

Chúc mọi người cuối tuần vui vẻ.

Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ.

Bình luận

Truyện đang đọc