NGỒI MÃI SAO CÓ THỂ KHÔNG LOẠN

Liên Hiên với Vi Thiến đặc biệt muốn ở lại đây xem náo nhiệt, nhưng ngại sắc mặt của Thẩm Hoài Cảnh đã đen hơn đáy nồi, cho dù hai người bọn họ có lòng hiếu kỳ lớn đi nữa cũng không dám ở trên đầu hổ nhổ lông, đành phải cẩn thận quay đầu bước đi.

Trong phòng lâm vào trong yên tĩnh. Khương Hoài Bắc chạy tới dựa vào người Ôn Đinh, khoe khoang: “Mợ, con vẽ có đẹp không? Trên quần lót mợ mua cho con có một con chim nhỏ màu vàng, con vẽ khá giống rồi đó.”

Ôn Đinh nuốt nước miếng một cái: “Ta, đã mua, cho con, quần lót con chim nhỏ sao?”

“Có a, có a.” Khương Hoài Bắc nói xong liền cởi quần: “Mợ xem. Ở đây, ở đây.”

Ôn Đinh tay mắt lanh lẹ níu quần cậu lại: “Khương Hoài Bắc, không phải đã nói với con, trước mặt người khác không được phép tùy tiện cởi quần à?”

Khương Hoài Bắc ủy khuất, miệng nhỏ vểnh lên: “Nhưng mà... mợ và cậu không phải là người khác a.”

Ôn Đinh không phản bác được, liếc về khuôn mặt tối đen như mực của Thẩm Hoài Cảnh, túm Khương Hoài Bắc né người.

Trong phòng khách chỉ còn lại Khương Hoài Nhân với Thẩm Hoài Cảnh, hai mặt nhìn nhau. Khương Hoài Nhân cười ha hả: “Con cái gì cũng không thấy, cái gì cũng không nghe.” Sau đó nhanh chóng chạy lên trên lầu. Trong phòng ẩn ẩn yên tĩnh truyền ra giọng cười điên cuồng gọi điện thoại: “Ôn Dĩ Nam em nói cho anh biết, một con ** màu vàng nhỏ...”

Thẩm Hoài Cảnh hít một hơi thật sâu, ấn ấn mày. Quả nhiên anh trải qua những cái tuổi kia quá nhạt nhẽo, cho nên ông trời đã phái một nhóm người như thế này đến bên cạnh anh.

Thẩm Hoài Cảnh trong phòng sách ngây người không đầy một lát, thì người nào đó vui vẻ tìm tới, đứng ở cửa, rũ cụp đầu, giống một con chó nhỏ đáng thương.

Thẩm Hoài Cảnh liếc cô một cái, hừ một tiếng, không nói chuyện.

Ôn Đinh cọ tới, đứng ở đó lắc lắc tay làm vẻ oán giận: “Em sai rồi.”

Thẩm Hoài Cảnh cũng không ngẩng đầu lên: “Nói xem, sai ở đâu?”

“Không nên mua quần lót chim nhỏ cho tiểu Bắc.” Ôn Đinh đặc biệt chân thành.

Thẩm Hoài Cảnh ngẩng đầu, mắt đen nhìn cô, mang theo nguy hiểm: “Nói lại lần nữa.”

Ôn Đinh gượng cười, sờ sờ chóp mũi, đôi mắt nhấp nha nhấp nháy chớp đến mấy lần, cuối cùng nghiêng đầu ra nhìn anh: “Em nói, em không nên vì quá yêu anh, quá nhớ anh, cho nên toàn vẽ chân dung của anh.”

Trong phòng đột nhiên yên tĩnh trở lại, Thẩm Hoài Cảnh đưa tay đè lên trán, cảm thấy mình thật sự thất bại hoàn toàn.

Thẩm Hoài Cảnh không nói một lời từ trong ngăn kéo lấy ra một cuốn sổ tay màu đen mở ra, cầm lấy bút máy viết gì lên trên đó. Ôn Đinh có chút khó hiểu đi tới, trên đó viết thời gian ngày tháng, phía dưới viết "Sự kiện chân dung", đằng sau vẽ lên bốn dấu sao.

Thần sắc Ôn Đinh đại biến, nắm chặt tay của anh, chen vào trong ngực anh: “Thẩm Hoài Cảnh, sao anh không biết xấu hổ như vậy nha.” Vừa nói vừa lật về phía trước, quả nhiên đều là ghi chép những "Chuyện xấu" cô làm. Hai dấu sao, ba dấu sao, sự kiện "Hai lần rời nhà trốn đi", đều vẽ lên năm dấu sao, cộng thêm ký hiệu ngọn lửa.

Thẩm Hoài Cảnh ngẩng đầu, nguy hiểm nhìn cô: “Nói cái gì?”

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Ôn Đinh cười khổ hề hề, đem cuốn sổ đặt lên trên bàn, ôm lấy cổ anh, thay đổi ngữ điệu, nũng nịu: “Sao anh lại làm như vậy a, một người đàn ông lớn còn thù dai.”

Thẩm Hoài Cảnh nhíu nhíu mày, ôm eo cô đề phòng cô ngồi không vững tuột xuống, vỗ vỗ đầu cô, giọng nói có vẻ như rất ôn nhu: “Đợi sinh bảo bối xong, chúng ta lại tới tổng kết nợ.”

Ôn Đinh nghe vậy xù lông lên: “Thực tế, em chính là một cái công cụ sinh dục. Anh xem xem, anh cũng nói sau khi sinh bảo bối xong. Mệnh của em thật khổ nha, chồng một chút cũng không vì em mà đau lòng.” 

Thẩm Hoài Cảnh không nói lời nào, liền cầm bút lên muốn viết chữ lên cuốn sổ. Ôn Đinh tay mắt lanh lẹ ngăn cản anh, gượng cười: “Thẩm ba ba, em buồn ngủ rồi, chúng ta đi ngủ thôi.”

Thẩm Hoài Cảnh nhéo cằm cô. Ôn Đinh nhìn anh, lại không nhịn được cười, cuối cùng cười ngã vào trong ngực anh. (Đọc truyện chính chủ tại Wattpad @TieuHiTieuHi). Thẩm Hoài Cảnh cũng không nhịn được cười vỗ vỗ cái mông của cô, thận trọng ôm lấy cô. Ôn Đinh tiện tay tắt đèn bàn. Thẩm Hoài Cảnh hôn môi cô một cái, trở về phòng ngủ.

Ôn Đinh vùi đầu ở trong ngực của anh, đầu óc nhanh chóng chuyển động. Cô phải nghĩ cách trộm cuốn sổ này ra, nếu không đợi bảo bối ra đời, thì cô không có thần hộ mệnh rồi.

*

Mắt thấy liền đến cuối tháng tám, Dĩ Nam từ quân đội trở về thì phải đến trường Cao trung (THPT Việt Nam) báo danh. Ôn Đinh hẹn Vi Thiến đi mua chút đồ khải giảng cần thiết cho Ôn Dĩ Nam với Khương Hoài Nhân.

Mặc dù Thẩm Hoài Cảnh không quá yên tâm để cô tự mình đi ra ngoài, nhưng biết là đi dạo phố với Vi Thiến, cũng coi như yên tâm, liền thả người, dặn dò Vi Thiến trông cô cho kỹ, đừng để cô dẫn "Quả bóng" rời nhà trốn đi. Ôn Đinh bĩu môi, quả nhiên "Quả bóng" quan trọng hơn cô.

(*) Quả bóng là đang nói bảo bối trong bụng Ôn Đinh đấy. Hihi.

Hôm nay là Thứ tư, trong trung tâm thương mại không có nhiều người. Vi Thiến đỡ Ôn Đinh đi dạo từng tầng từng tầng xuống, mua quần áo, dụng cụ học tập cho ba đứa trẻ trong nhà, đổi cặp sách "Winny the Pooh" cho Khương Hoài Bắc. Về phần hai đứa lớn, có thẩm mỹ của riêng mình, những đồ dùng học tập này, thì Ôn Đinh để bọn họ tự bản thân mua, sợ mình mua bị bọn họ nói lỗi thời.

Trong trung tâm thương mại trưng bày rất nhiều áp phích khổng lồ đang tuyên truyền nhà thiết kế thi đấu. Ôn Đinh đi qua nhìn một chút, cuộc thi đấu tên là "Cứu rỗi", chủ đề hắc ám. Vi Thiến lại gần: “Cô muốn tham gia sao?”

“Vì sao không?” Ôn Đinh mỉm cười, ăn ngon như vậy lại lười biếng làm tiếp, cô thật sự trở thành thành bàng đại gia có củi mục.

Hai người đi đến quán cà phê ăn chút bánh ngọt, thì định về nhà. Vi Thiến giúp cô cầm phần lớn đồ vật, một cái tay khác nâng cánh tay của cô đi qua thang máy. Thẩm Hoài Cảnh đem người giao cho cô, cô phải trông cho thật kỹ.

“Ôn Đinh.” 

Ôn Đinh nghe được có người kêu cô, dừng bước quay đầu lại, thì nhìn thấy một người đàn ông có chút ốm yếu đi tới, khắp mặt là râu ria, nhìn có chút bê bối.

“Anh là ai? Quen tôi sao?” Ôn Đinh khó hiểu, trong trí nhớ của cô hình như không có người này.

Vệ sĩ đi theo cách đó không xa thấy thế, vội vàng đi tới: “Ôn tiểu thư, sao thế?”

Ôn Đinh lắc đầu, người đàn ông đó nhìn qua vệ sĩ: “Tôi là ba của Khương Hoài Nhân, Khương Hoài Bắc, tôi muốn nói chuyện với cô.”

“Anh là ba tiểu Nhân, tiểu Bắc?” Hắn không phải đã rời thành phố A rồi sao?

“Phải, tôi tên Khương Ngọc Đạt. Bên kia có cái quán cà phê, chúng ta qua bên đó nói chuyện.” Khương Ngọc Đạt hơi thiếu kiên nhẫn chỉ chỉ vào quán cà phê mà bọn Ôn Đinh mới vừa đi ra.

Ôn Đinh nhíu nhíu mày, lắc đầu: “Anh có chuyện gì vẫn là nói với Thẩm Hoài Cảnh đi. Chuyện của tiểu Nhân, tiểu Bắc tôi không làm chủ được, anh tìm tôi cũng vô ích.” Ôn Đinh nói xong cũng nắm lấy tay Vi Thiến đi đến bậc thang nhấp nhô trên thang máy.

Khương Ngọc Đạt không nghĩ tới, hắn thống khoái như vậy thì từ chối hắn, theo bản năng đưa tay bắt lấy tay cô. Vệ sĩ thấy thế, đưa tay bảo vệ Ôn Đinh, một tay kéo hai người sắp đi lên trên thang máy sang một bên.

Thân thể Khương Ngọc Đạt nghiêng về phía trước đi bắt người, không nghĩ tới bắt không được, dưới chân bị bậc thang cuốn đẩy ra một chút, thế mà theo thang máy lăn xuống dưới. (Đọc truyện chính chủ tại Wattpad @TieuHiTieuHi). Thứ Tư vốn không đông người, trên thang máy cũng không có người, Khương Ngọc Đạt theo thang máy lăn xuống, mấy bậc thang cuối cùng lại trực tiếp theo tay vịn văng ra ngoài, rớt xuống sàn đá cẩm thạch, phát ra tiếng động lớn, máu từ trong lỗ tai, khóe miệng đều chảy ra. Có người thét lên, có người lấy điện thoại di động ra quay chụp, nhân viên an ninh đều chạy tới. Trong nháy mắt Trung tâm thương mại thành một mớ hỗn độn.

Ôn Đinh che ngực, rõ ràng là bị hù dọa, Vi Thiến cũng bị sốc bởi cảnh này nói không ra lời. Vệ sĩ thấy thế, ngay lập tức gọi điện thoại cho Thẩm Hoài Cảnh, đồng thời quản lý Trung tâm thương mại, còn có bảo an cũng đi qua, yêu cầu bọn người Ôn Đinh không thể rời đi, đồng thời gọi điện báo cảnh sát.

Cảnh sát với xe cứu thương rất nhanh đều đến, bọn Ôn Đinh cô bị đem về cục cảnh sát tra hỏi. Không bao lâu, Thẩm Hoài Cảnh với Liên Hiên mang theo luật sư chạy đến.

Ôn Đinh nhìn thấy Thẩm Hoài Cảnh rõ ràng thở phào nhẹ nhõm. Thẩm Hoài Cảnh nắm chặt bàn tay lạnh buốt của cô, thần sắc có chút trang nghiêm: “Bọn họ có làm khó dễ em không?”

Ôn Đinh lắc đầu, cắn môi nói: “Khương Ngọc Đạt té xuống thang máy.”

Thẩm Hoài Cảnh xoa xoa tay cô: “Anh biết rồi, em thoải mái tinh thần, anh đi xử lý.”

Bởi vì camera trong Trung tâm thương mại quay rất rõ ràng, đám người Ôn Đinh cũng không có đụng trúng hắn, là chính hắn tự té xuống. Cho nên ghi chép khẩu cung xong, đem chuyện còn lại giao cho luật sư, Thẩm Hoài Cảnh liền dẫn Ôn Đinh rời khỏi đồn cảnh sát.

Bởi vì không yên lòng thân thể của Ôn Đinh, kịp lúc hẹn bác sĩ, Thẩm Hoài Cảnh lại đưa Ôn Đinh đến bệnh viện kiểm tra thân thể một chút. Sau khi xác định không có chuyện gì, sau đó Thẩm Hoài Cảnh đưa cô về nhà, mới lại đến bệnh viện một lần nữa.

Trong nhà Ôn Đinh đứng ngồi không yên, Vi Thiến bồi tiếp cô, an ủi: “Người này chính là đồ cặn bã, hắn tự làm tự chịu, người như vậy chết rồi cũng không liên quan chúng ta.”

Ôn Đinh thở dài một hơi: “Dù sao hắn cũng là ba của tiểu Nhân, tiểu Bắc, chỉ là không biết nên nói với bọn trẻ như thế nào. Còn có bà Khương, dù sao cũng là con trai duy nhất của bà. Nếu xảy ra chuyện gì, bà Khương chắc chắn sẽ không chịu được.”

Sau khi Thẩm Hoài Cảnh trở về đã nửa đêm, nhìn thấy Ôn Đinh với Vi Thiến còn chờ trong phòng khách, nhíu lông mày: “Không phải nói để em đi trước ngủ sao?”

Ôn Đinh vội hỏi anh: “Thế nào rồi?”

Thẩm Hoài Cảnh đặt cô ngồi trên ghế sô pha, thản nhiên nói: “Cứu giúp đến đây, nhưng vẫn chưa thoát khỏi thời kỳ nguy hiểm, bác sĩ nói có khả năng trở thành người thực vật.”

Ôn Đinh cũng không biết nên nói gì, là mong chờ hắn tốt hay là mong chờ hắn không tốt

Bình luận

Truyện đang đọc