NGỒI MÃI SAO CÓ THỂ KHÔNG LOẠN

Vào đông trời tối rất sớm, chỉ mới qua năm giờ, màn đêm đã hạ xuống, trên đường cao tốc hướng thành phố G rất chắn. Ngày mai sẽ là hai mươi chín tháng chạp, trên đường đều là trở về nhà ăn Tết.

Một chiếc xe thương vụ màu đen ở trên đường cao tốc bấp chấp mọi thứ chạy nhanh lấy. Bản thân sinh động so với xe, nhưng không khí bên trong xe lại có chút lạnh. Ôn Đinh được sắp xếp ngồi ở ghế trong cùng, nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ nhanh chóng lướt qua. Đôi môi nhếch, nắm chặt tay Ôn Dĩ Nam, giống như vừa mới vớt ra từ nước lạnh, quanh thân lạnh buốt.

Có một số việc tránh cũng không tránh được, kiểu gì đến cũng sẽ đến.

Ôn Dĩ Nam cảm giác được toàn thân cô cứng ngắc, rút tay bị cô nắm chặt ra, nhẹ nhàng đưa cô ôm vào trong lòng: "Chị, em ở đây."

Tòa biệt thự Đường gia ở toàn Thành phố G xem như số một số hai. Ba tầng nhà lầu cổ kính, riêng cái sân thì đã lớn bằng hai cái sân chơi ở trường Ôn Dĩ Nam. Nhìn thấy xe thương vụ lao tới, cửa sắt tinh xảo trực tiếp mở ra, xe không có chút ngăn cản nào lái vào. Không bao lâu, thì xe dừng ở trước cửa biệt thự Đường gia.

Ôn Đinh ngẩng đầu nhìn cái biệt thự cao tầng đã sống hơn một thập kỷ này, cười lạnh một tiếng.

Hai người bị đưa vào đại sảnh có cái đèn sáng trưng. Trong sảnh có mấy người ngồi trên ghế sô pha. Ôn Đinh đều biết, chính giữa chính là cái người cô gọi là ba, Đường Hải. Nhiều năm không gặp như vậy, ông cũng không phải là người hăng hái năm đó, nhìn già đi không ít. (Đọc truyện chính chủ tại Wattpad @TieuHiTieuHi). Ởmột cái ghế sô pha có một người quần áo hoa lệ ngồi, trang điểm tinh xảo, người phụ nữ này là vợ hiện tại của ông, Khổng Tiếu. Khổng Tiếu này chính là tiểu tam năm đó ông nuôi dưỡng bên ngoài, sau này đăng đường nhập thất thành người phụ nữ chính thất.

Cô gái ngồi bên cạnh người phụ nữ này không chênh lệch với Ôn Đinh bao nhiêu, nếu như Ôn Đinh không có nhận lầm, đứa con gái này nhỏ hơn cô hai tuổi gọi là em gái, Đường Vận. Một đứa con gái mười một mười hai tuổi dựa sát vào trong ngực Khổng Tiếu, kiểm tra rõ ràng là con trai, tới khi sinh ra lại là con gái, Đường Tuyết.

Ôn Đinh chỉ nhìn lướt qua, liền đem tất cả mọi người trong phòng thu hết vào mắt, tiếp theo nhìn Đường Hải trên ghế sô pha, trong mắt mang theo lạnh buốt, không chút sợ hãi nào.

Đường Hải nhìn thấy hai người bước vào, ánh mắt đứng im ở trên thân cao cao gầy gò của Ôn Dĩ Nam. Đây là con trai mình đã tìm sáu năm, so với sáu năm trước cao hơn một cái đầu, bây giờ nhìn lại cũng cao hơn ông rất nhiều. Con trai Đường gia ông vậy mà lang thang bên ngoài nhiều năm như thế, nghĩ tới những điều này, Đường Hải liền giận không chỗ phát tiết. Đứng lên, đi đến bên cạnh hai người, thì không nói hai lời, giơ tay tát cho Ôn Đinh một bạt tay.

Cái tát này, ông đã dùng hết toàn lực. Ôn Đinh bị ông tát cho một cái lảo đảo, ngã nhào trên đất, có máu thuận khóe miệng chảy ra.

Ôn Dĩ Nam nhìn thấy Ôn Đinh bị đánh, con mắt lập tức đỏ lên: "Ông làm gì vậy? Dựa vào cái gì đánh người?" Ôn Dĩ Nam giơ nắm đấm lên muốn hướng trên người Đường Hải chào hỏi, sau lưng bị hai người đàn ông kéo lấy thân thể. Ôn Dĩ Nam còn muốn giãy dụa nhào tới trước, bị Ôn Đinh ngăn lại: "Dĩ Nam, yên tĩnh một chút a."

"Chị." Ôn Dĩ Nam tức giận.

Ôn Đinh đứng dậy khỏi mặt đất, lau chùi máu từ khóe miệng: "Chị không sao mà." Sau đó khẽ mỉm cười nhìn về phía Đường Hải: "Ba, đã lâu không gặp."

Đường Hải cùng cô nhìn nhau, trong mắt mang theo lửa giận hừng hực: "Đừng gọi tao là ba, tao không có con gái như mày. Đường Ninh a, Đường Ninh, lá gan mày thật sự là đủ lớn, cũng dám tự mình dẫn em trai mày đi. Trước kia tao thật sự quá nuông chiều mày, để mày vô pháp vô thiên, sao mày lại biến thành cái dạng như bây giờ đây?" Đứa con gái này khi còn bé điềm đạm nho nhã, đặc biệt dịu dàng, ông thật sự là nhìn lầm nó, nghĩ không ra lá gan nó vậy mà lớn như vậy, dám đối nghịch với ông.

Ôn Đinh trầm thấp cười cười: "Cám ơn ba khích lệ."

"Khích lệ?" Đường Hải giận quá mà cười: "Mấy năm không gặp. Đường Ninh, mày thật để tao lau mắt mà nhìn." Vậy mà bình tĩnh như thế, khó trách mấy năm nay ông tìm cũng tìm không thấy tung tích của bọn chúng, ông thật sự là xem thường đứa con gái này của ông rồi.

Ôn Đinh ngẩng đầu, vẫn nở một nụ cười nhạt: "Cũng tạm thôi, học được từ ba rất nhiều, tôi còn muốn cám ơn ba vì sự dạy dỗ đây."

"Ha ha" Một tiếng cười lạnh truyền tới. Khổng Tiếu trào phung: "Nhìn bộ dạng này, cô bây giờ ngoại trừ cái miệng này, cũng không có bản lĩnh gì. Có bản lĩnh cũng đừng để ba cô tìm được nha, còn không phải xám xịt trở về?" Nói tới chuyện này, thì bà tức giận, đi cũng đừng trở về, đồ đần. Đi nhiều năm như vậy, lại còn bị tìm được, hiện tại Đường Dục được tìm trở về, tất nhiên địa vị của hai đứa con gái bà sẽ bị đe dọa.

Ôn Đinh đương nhiên biết ý nghĩ của Khổng Tiếu, không khỏi mỉm cười nhìn qua: "A dì, đã lâu không gặp, nghe ý tứ lời này của dì, là rất muốn Tiểu Dục nha. Bây giờ Tiểu Dục trở về, dì cũng là thay ba cao hứng a?"

Khuôn mặt Khổng Tiếu biến sắc, có chút phát xanh. Con tiểu tiện nhân này vậy mà không giống bà mẹ vô dụng của nó một chút nào, đều lúc này, vẫn còn có tâm tư đưa bà một quân.

"Lời này của cô là có ý gì. Cô đem người bắt cóc, ngược lại là để ý tới?" Đường Vận không vui, hung hăng trừng mắt liếc Ôn Đinh.

Đối với khiêu khích của Đường Vận, Ôn Đinh không để ý cười cười, cũng không tính cùng nó đấu khẩu.

Đường Hải bực bội khoát khoát tay: "Thôi, tất cả im miệng đi."

Đường Hải ngược lại nhìn về phía Ôn Dĩ Nam, hai tay còn bị người khống chế, có chút thấp thỏm: "Tiểu Dục, còn nhớ ba không?" Nói cho cùng đứa con trai này mới là quan trọng nhất, không có đứa con trai này, chung quy cái gì cũng không thể chiếm được từ chổ ông già ông.

Ôn Dĩ Nam lẳng lặng nhìn ông, một cái dùng sức, thoát khỏi người kiềm chế cậu, lạnh lùng nhìn ông: "Đương nhiên nhớ, cả đời này không quên được."

Ôn Dĩ Nam bài xích Đường Hải, tự nhiên cảm giác được, trong lúc nhất thời không biết nên như thế nào cho phải. Ôn Dĩ Nam đi đến bên người Ôn Đinh, lau sạch nhè nhẹ khóe môi của cô, mang theo lo lắng: "Đau không, chị?"

Ôn Đinh trấn an vỗ vỗ tay của cậu, lắc đầu.

Đường Hải đem Ôn Đinh nhốt lại, hạn chế tự do của cô, tìm một cái phòng trống đưa cô quá đó, tìm người nhìn cô, không cho phép cô ra khỏi phòng một bước. Mà đối với Ôn Dĩ Nam, thì Đường Hải ôn hòa rất nhiều, để cậu ở bên trong biệt thự, chỉ cần có người nhìn trông, thì phạm vi hoạt động của cậu lớn hơn rất nhiều. Tóm lại, chỉ cần Ôn Đinh ở đó, thì Ôn Dĩ Nam ở đây cũng không đi được.

Ngày tiếp theo là hai mươi chín tháng chạp, Giao thừa, năm nay định mệnh không có ai qua tốt.

Ôn Dĩ Nam ngồi ở trước bàn ăn. Đường Hải gắp cho cậu một đũa đồ ăn: "Thân thể ông nội con không tốt, đang ở nước ngoài tĩnh dưỡng. Ta không dám nói với ông là con trở về, nếu không ông nhất định quay trở về. Chờ thân thể ông tốt lên một chút, thì ta dẫn con đi thăm ông nội."

"Đây là năm đoàn viên đầu tiên sau khi Tiểu Dục chúng ta trở về. Lại, uống một ly." Tâm tình Đường Hải rất tốt, giơ ly rượu đỏ lên.

Khổng Tiếu nhìn Ôn Dĩ Nam trong lòng liền không thoải mái, nhưng cũng không có ngốc thể hiện ngay trước mặt Đường Hải, giả vờ cười nâng ly: "Hoan nghênh Tiểu Dục trở về."

Người trên cả bàn đều giơ ly rượu lên, chỉ có Ôn Dĩ Nam ngồi ở đó không nhúc nhích, chỉ lạnh lùng nhìn xem cái hình tượng có vẻ ấm áp này.

Đường Hải đặt ly rượu xuống: "Sao thế, Tiểu Dục?"

"Chị của tôi đâu?" Ôn Dĩ Nam lạnh giọng hỏi.

"Gần sang năm mới rồi, đừng đề cập đến những chuyện không vui này được hay không? Cậu không muốn qua năm mới, chúng tôi vẫn muốn qua đây." Đường Vận không cao hứng ném đũa đi.

"Những chuyện không vui?" Ôn Dĩ Nam cười: "Nếu chúng tôi là những chuyện không vui, còn hao tâm tổn sức tìm chúng tôi về làm cái gì? Nửa giờ, tôi muốn gặp được chị của tôi."

"Đường Dục." Đường Hải lạnh âm thanh: "Đừng dỡ tính khí trẻ con, chị con rất tốt, ăn cơm thật ngon, qua mấy ngày tự nhiên con có thể nhìn thấy chị con."

Ôn Dĩ Nam đưa tay nhìn một chút đồng hồ: "Ông còn có hai mươi tám phút."

"Cậu có ý gì? Cậu đang uy hiếp ba? Cậu có tư cách gì?" Đường Vận mỉa mai.

Ôn Dĩ Nam bất vi sở động: "Còn hai mươi sáu phút."

Tính tình Đường Hải rốt cục bị cậu bướng bỉnh dấy lên, dứt khoát ném đũa đi, xem cậu đến cùng muốn làm cái gì. Bầu không khí trên bàn ăn lập tức lâm vào bên trong lạnh lẽo.

Ôn Dĩ Nam nhìn vào kim phút không ngừng trôi qua, nửa giờ vừa đến. Ôn Dĩ Nam đứng lên, đối diện Đường Hải cười cười, hai tay bắt lấy khăn trải bàn, bỗng nhiên giật lại, bát đĩa trên bàn thuận cường độ khăn trải bàn bị xốc ra ngoài, rơi xuống đất, lốp bốp nát một chỗ. Khổng Tiếu với Đường Vận hoảng hốt thét lên, Đường Tuyết càng trực tiếp khóc lên.

Ôn Dĩ Nam vỗ vỗ tay, cúi đầu nhìn về phía Đường Hải, ôn tồn lễ độ: "Tôi muốn gặp chị tôi, buổi tối hôm nay không gặp được chị ấy, ai cũng đừng muốn tốt hơn."

"Con... Con..." Đường Hải bị cậu chọc tức lên cơn giận dữ, chỉ vào cậu nói không ra lời. Ôn Dĩ Nam cũng không đợi ông nói xong, thuận tay một cái bát trên bàn rơi xuống bát ném ra ngoài, bát kia chiếu vào tủ rượu pha lê của Đường Hải bay tới. "Lạnh buốt" Một tiếng, mãnh vỡ thủy tinh từ rượu kia rơi đầy đất. Rượu của Đường Hải cẩn thận bể nát một chỗ, trong phòng lập tức lâm vào bên trong mùi rượu êm dịu.

Đường Hải không nghĩ tới cậu dám làm như thế, khí ngón tay phát run: "Trước, đem nó trói lại cho ta." Những chai rượu đó, rẻ nhất cũng mười mấy vạn (Một trăm mấy chục ngàn tệ), một đập này của nó, mấy trăm vạn (Mấy triệu tệ) của ông cũng không còn. Trước không nói vấn đề tiền bạc, những chai rượu đó có tiền chưa chắc mua được nha.

Một người vệ sĩ thân hình rắn chắc bước tới, muốn bắt lấy Ôn Dĩ Nam. Ôn Dĩ Nam khinh thường liếc hắn một cái, một quyền đánh qua hắn. (Đọc truyện chính chủ tại Wattpad @TieuHiTieuHi). Khoảng thời gian này, cậu đi bộ đội, đi theo đám bọn họ huấn luyện, những người thấy cậu thích học, dạy cậu không ít chiêu sát thương. Một người đánh vài người có thể không được, nhưng một người đánh một người, không làm khó được cậu.

Hai người quay lại mấy lần, thì vệ sĩ đó bị Ôn Dĩ Nam trực tiếp lấy chai rượu bị vỡ, vệ sĩ đó thật không biết làm thế nào với Ôn Dĩ Nam, nhưng Ôn Dĩ Nam không hề cố kỵ. Mấy tên vệ sĩ đó thấy bộ dáng không muốn sống của cậu, cũng không dám tiến lên, đều nhìn về Đường Hải, chờ ông ra hiệu.

"A Hải, nó điên rồi, nó căn bản không xem ông là ba." Khổng Tiếu ôm Đường Tuyết trốn ở trong góc, thét lên.

"Thế nào? bây giờ có thể đem chị tôi đến rồi chứ?" Cậu đã một ngày một đêm không thấy Ôn Đinh.

"Được, được, để ta cho người ta dẫn chị con tới." Đường Hải thỏa hiệp, một bên an ủi Ôn Dĩ Nam, lại âm thầm liếc mắt với những tên vệ sĩ đó một cái. Vệ sĩ gật gật đầu, hai người làm bộ hướng ngoài cửa đi, còn lại mấy tên lặng lẽ vay quanh phía sau cậu.

Ôn Dĩ Nam buông thõng đôi mắt hiện lên một vòng tàn khốc, ném đi chai rượu bị vỡ trong tay, thuận tay cầm con dao gọt trái cây trên bàn lên, đùa nghịch cái lưỡi dao, nhấc tay trái lên, ngay trước mặt Đường Hải, dùng dao gọt trái cây ở phía trên ước lượng một chút.

Dọa đến xém chút Đường Hải ngã nhào trên đất, trong mắt mang theo hoảng sợ: "Tiểu Dục, con làm cái gì vậy? Mau bỏ dao xuống, nhanh."

Giống như Ôn Dĩ Nam không nghe thấy lời ông nói, ước lượng ước lượng, trên mu bàn tay nhẹ nhàng quẹt cho một phát. Dao trái cây kia rất sắc bén, rạch qua một cái, thì trên mu bàn tay mờ mịt ra máu, đỏ bừng chói mắt.

Đường Hải nhìn thấy máu, xém chút ngất đi, sợ cậu nhất thời xúc động thật sự đả thương mình: "Để ta cho người ta dẫn chị con đến, để ta cho người ta đi, con đem dao gọt trái cây bỏ xuống. Nhanh...nhanh."

Ôn Dĩ Nam quơ quơ dao gọt trái cây, khuôn mặt đẹp trai còn mang vẻ ngây thơ trên mặt lộ ra một vòng nụ cười không đạt đáy mắt: "Lần này là hai mươi phút, hi vọng ba nhanh một chút."

Những tên vệ sĩ còn không dám làm bộ, nhanh chóng ra cửa. Đường Hải thở hổn hển, không dám tới gần cậu, thận trọng mở miệng: "Vậy bây giờ con có thể đem dao gọt trái cây bỏ xuống chứ? Tiểu Dục, bỏ xuống,"

Ôn Dĩ Nam mỉa mai hừ một tiếng, ngược lại nhìn về phía đầu bếp đã bị dọa sợ: "Cá chua ngọt, rau xanh xào súp lơ, gà hầm nấm. Đây đều là món chị tôi thích ăn, nửa giờ, làm phiền bà làm xong, chị tôi đến thì có thể ăn. Đúng rồi hầm cho chị ấy bát tổ yến nữa, hai ngày nay bị dọa kinh sợ, cần tẩm bổ một chút."

Dọa đến đầu bếp kia nuốt nước miếng một cái, vội vàng đáp ứng, bước vào phòng bếp.

Ôn Dĩ Nam ném dao gọt trái cây đi, ở trên ghế sô pha ngồi xuống, không quan tâm cầm lấy khăn tay nhẹ nhàng chùi máu trên tay, chỉ là trầy một chút da mà thôi.

Đường Hải thấy cậu yên tĩnh trở lại, gọi người đem tất cả vũ khí sắc bén cất đi, ngồi trước bàn phụng phịu oán giận. Bị một tên tiểu tử uy hiếp, truyền đi, mặt mũi Đường Hải ông cũng không còn chỗ để, nhất định phải nghĩ biện pháp đem dã tính của tên tiểu tử này thuần phục. Nhưng mà vẫn là phiền phức, mà cái này mấu chốt vẫn ở trên người Ôn Đinh.

Ôn Dĩ Nam giống như lơ đãng nhìn lướt qua ông, cái người gọi là ba, trong mắt lóe lên mỉa mai. Thẩm ca đã sớm tra rõ, Đường Hải khẩn trương tìm cậu như vậy, đơn giản chính là lão gia tử Đường gia lập di chúc. Nếu như không tìm được người trưởng tử đích tôn này của ông về, tất cả gia sản đều quyên góp cho từ thiện. Cho nên ở trong mắt Đường Hải, cậu cũng không phải là con trai, chỉ là một cái công cụ kiếm tiền mà thôi.

Cậu, Ôn Dĩ Nam cũng không phải đứa trẻ con. Nếu như còn bị ông nắm mũi dắt đi, thì uổng phí cậu đi theo bên cạnh Thẩm ca lâu như vậy.

__________

Editor:

Đường gia bắt đầu lên sóng, những bí mật cuối cùng đang dần dần hé lộ.

Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ.

Bình luận

Truyện đang đọc