NGÔI SAO LẠC LOÀI (ONCE A PRINCESS)

Đi thuyền trên sông lần này, Tanya không được thoải mái như lần trước. Căn phòng không được lớn hay tiện nghi và cô sẽ không được phép rời khỏi phòng. Cô có phải chung phòng với Stefan như hồi trên tàu Lorilie nữa không, cô không biết và cũng không muốn hỏi. Điều này không quan trọng với cô nữa.

Cô ngủ trên giường còn anh thì nằm trên một tấm nệm trải dưới sàn nhà. Cô không nói chuyện với anh, không trả lời anh, cũng không thèm nhìn anh. Cô lờ anh đi, coi anh như là một món đồ trong phòng mà thôi. Thật ngạc nhiên là anh mặc cho cô làm vậy.

Cô hầu như có được căn phòng riêng cho mình và vì không phải nói chuyện với anh, cô có nhiều thời giờ để suy nghĩ. Dĩ nhiên, không khó để kết luận rằng cô đã đoán sai những việc đã xảy ra với cô. Bọn họ tiêu quá nhiều tiền, nào là để mua ngựa, mua vé tàu cho cả hai chuyến và mua luôn cả quán rượụ nữa chứ! Lạy Chúa, cô vẫn chưa tin nổi họ đã làm những điều đó không phải vì lợi nhuận, vì đúng là bọn họ đã bán quán rượu với một cái giá rẻ mạt.

Hành động của họ thật phi lý. Và cô cũng thấy, tiền bạc không có nghĩa gì đối với bọn họ. Bọn họ làm vậy, như Stefan đã nói, chỉ cốt để hủy hoàn toàn những gì níu kéo cô trở lại Natchez. Thế là cô không còn hy vọng anh đã nói dối cô,bởi vì đêm đó, cô đã gây ồn ào đến nỗi Bertha và những cô gái khác phải chạy ra xem. Và Tanya đã không cưỡng được câu hỏi chất chứa trong đầu cô.

Thật ra thì cô đã hét lên, “Bà đã mua quán Seraglio từ tên khốn nạn này hả?”

“Dĩ nhiên rồi, con cưng,” Bertha hét trở lại, không nhận thấy Tanya đã mất lớp ngụy trang và cũng chả thắc mắc gì về việc cô đang chống cự với Stefan, “Tôi sẽ xây thêm phòng. Cô muốn có một phòng không?”

Bà ta cười lớn rồi xoay người đi vào trong. Tanya đã ngưng vùng vẫy để rời khỏi tay của Stefan. Cô đã không nói một lời nào với anh kể từ khi đó.

Nhưng bây giờ cô biết rõ là cô đã hiểu lầm về Stefan và những người bạn của anh. Họ đã tiêu quá nhiều tiền và chắc chắn không thể nào kiếm lại được bằng cách bán cô cho một nhà chứa nào đó, vì vậy cô phải bỏ qua động cơ này của họ. Nhưng câu chuyện về vua chúa và vị Công chúa bị thất lạc vẫn quá kỳ lạ để cô có thể chấp nhận được. Nhưng bây giờ cô không thể nghĩ ra được một lý do hợp lý nào khác cho việc bắc cóc cô, trừ khi … Có thể gia đình cô còn sống và đã nhờ bọn họ tìm cô chăng? Có thể họ đã được dặn không cho cô biết vì một lý do nào đó. Có thể … có thể cô nên dừng lại việc làm mình phải lo lắng như điên về những điều này nữa.

Suy cho cùng, còn quá nhiều việc đáng để lo lắng, như cô sẽ làm gì với cuộc sống sau này, khi mà cơ hội duy nhất để sống tự lập đã bị bán mất ngay trước mắt cô. Cô sẽ phải tìm việc làm thôi. Cô có lẽ được trả lương, nhưng cô sẽ không phải nghe theo lệnh ai nữa, không còn bị ép bức, không làm việc theo ý người khác nữa, cô phải thay đổi đời mình. Cô đã gần như có được những điều này … chỉ vì gã Stefan chết tiệt kia thôi.

Cơn thịnh nộ của cô đối với những việc bọn họ đã làm không sao hạ xuống được. Và trọng tâm của nó là Stefan, cho dù việc mua bán quán rượu có thể là một quyết định chung của cả bọn. Sự thù hận tràn ngập trong cô, nhưng trả thù là một ý nghĩ mới mẻ đối với cô. Xưa nay, cô đã quen chấp nhận những việc xảy ra xung quanh mình, vì không biết trông cậy vào ai, ngay cả việc làm sao để trả thù cô cũng không biết. Cô đã dọa sẽ bắn chết Stefan nhưng dĩ nhiên là cô chỉ nói cho sướng miệng mà thôi.

Cô nghĩ đến việc làm chậm trễ chuyến đi của họ. Thời gian dường như rất quan trọng đối với họ, mặc dù cô vẫn nghi ngờ lý do họ đưa ra. Cô cũng đã nghĩ đến việc chia rẽ bọn họ, dù cô không chắc làm thế nào để có thể thành công khi cô chưa một lần thấy bọn họ giận dữ với nhau. Họ chỉ tức giận với cô thôi.

Nhưng cô không thể làm gì được nếu cứ bị nhốt chung với Stefan. Ngay cả anh cũng không để bị cô lừa nữa. Không phải là cô muốn lưà anh, nhưng chống đối với anh chưa bao giờ mang lại lợi ích gì, cho cô ngoài sự thất vọng.

“Nếu em mặc một trong những bộ đồ chúng tôi sắm cho em, thì em có thể ngồi ăn chung với chúng tôi ở phòng ăn tối nay.”

Tanay nãy giờ đi tới đi lui mà không nghe Stefan vừa bước vào phòng. Hiện giờ cô đã dừng lại nhưng không buồn nhìn anh. Cô còn chưa thèm nhìn hai chiếc váy anh đã đưa cô vào tối đó ở khách sạn. Cô từng nói với anh rằng, cô sẽ không nhận áo quần từ bọn họ và cô quyết ý vậy. Cô tự giặt quần áo của mình, mỗi ngày một thứ để cô không phải cởi hết quần áo một lần.

“Tôi cần câu trả lời đấy, Công chúa, nếu không, tôi sẽ cho là em thích ăn một mình ở trong phòng.”

Cô không thích tí nào. Cô đã không gặp những người khác kể từ khi họ rời khỏi Natchez lần thứ hai. Và cô không thể chia rẽ bọn họ, nếu điều đó có thể xảy ra, khi cô bị nhốt riêng rẽ như thế này.

“Được rồi,” cô nói mà không nhìn anh.

“Và em sẽ thay đồ chứ?”

Cô nhìn vào chiếc rương nhỏ chứa đựng hai chiếc váy và một vài món khác mà Stefan đã mua cho cô ở Natchez.

“Tại sao tôi phải thay?” Cô hỏi.

“Chúng tôi không muốn bị xấu hổ bởi cách ăn mặc như đàn ông của em.”

Tanya cứng đơ người. Anh ta đến để làm nhục cô à? Hay đó là cách để cho cô biết, cô nhìn thật kinh dị trong chiếc áo ghi lê và sơ mi của anh? Cô thấy đâu có gì lạ đâu, vì trong đời cô, cô chưa bao giờ ăn diện để nhìn được hấp dẫn hơn.

“Hãy chỉ cho tôi người đàn ông nào đang mặc váy đi, trước khi anh nói áo quần tôi mặc quá nam tính,” Cô phản đối, “Thôi đừng để ý đến nữa. Tôi sẽ mặc một trong những chiếc váy anh mua nhưng tôi vái trời cho nó không vừa.”

“Cũng có thể, khi đó, thì em có thể tự tiện lựa chọn một bộ quần áo thích hợp khác.”

Vậy ra đây không phải là một mệnh lệnh cứng ngắc? Nhưng cô chợt nhớ lại việc Stefan không muốn nhìn thấy vẻ đẹp của cô, cô lại hy vọng cô sẽ đẹp tuyệt trần trong chiếc áo đầm. Nhưng điều đó khó xảy ra nếu cô không thể mặc vừa những chiếc áo đó, vì bọn họ không thể nào biết rõ về kích cỡ của cô.

“Tôi có bao nhiêu thời gian?”

“Ba mươi phút.”

“Tôi cần có những cái kẹp tóc.”

“Em sẽ không có chúng.”

“Anh nghĩ tôi có phép thuật hả ”

“Chỉ cần nhìn được là đủ rồi.”

Cô nhận thấy sự chống đối của anh qua câu trả lời nhưng vì cô không nhìn anh nên không biết chắc, “Vậy thì hãy để cho tôi ở một mình.”

“Em có cần tôi giúp cài nút hay kéo dây kéo không?”

“Không. Nhưng anh có thể bảo Vasili đến đưa tôi đi. Nếu như tôi cần sự giúp đỡ, thì vị hôn phu của tôi có thể làm được.”

Tiếng dập cửa là câu trả lời cho cô. Lần đầu tiên trong suốt mấy ngày nay, Tanya mỉm cười. Cô quên bẵng việc chọc giận Stefan là một việc quá dễ dàng. Cô sẽ không quên nữa đâu.

Bình luận

Truyện đang đọc