NGÔI SAO LẠC LOÀI (ONCE A PRINCESS)

Tanya thức giấc vì cảm nhận một đôi môi đang hôn cô nhè nhẹ. Cô không cần nghĩ ai là người đang hôn cô. Cô chỉ nghĩ là không biết Stefan đã tỉnh táo chưa và anh có biết là anh đang làm gì không, hay anh chỉ làm vậy trong lúc ngủ vì anh tìm thấy được một thân thể ấm áp đang nằm kế bên. Và nếu anh đang mơ ngủ hay chưa tỉnh táo hoàn toàn, cô có muốn đánh mất cơ hội này khi ngăn anh lại không?

Những câu hỏi rất phù hợp với tình cảnh sáng nay nhưng cô rất thích được đánh thức bằng cách này, nó quá ngọt ngào đến nỗi cô không muốn nó chấm dứt. Thật ra thì cô bắt đầu đáp lại … lúc đầu là từ từ, vì không muốn làm anh thức giấc nếu như anh còn đang say ngủ … cô hé môi mời gọi, lưỡi anh lập tức tiến vào một cách nhẹ nhàng và ngây ngất.

Nhưng cô quên ngay là cô phải đáp ứng từ từ, khi mà Stefan càng lúc càng đòi hỏi nhiều hơn. Chỉ trong chốc lát, sự say mê đến với cả hai, của anh tỏa sang cô. Tim cô đập dữ dội. Cô phải há miệng để thở khi có dịp. Những cảm giác sung sướng ngây ngất dâng cao trong cô hơn bao giờ hết.

Cô ôm chặt anh, lấy làm lạ là mỗi khi cô chạm vào người anh, cả người anh như nóng bỏng. Bây giờ cũng vậy và cô muốn da thịt của chính mình được chạm vào làn da cháy bỏng đó. Nhưng cô vẫn đang mặc quần áo. Anh cũng còn đang mặc áo sơ mi và quần dài. Ngay cả cái mền cũng đang quấn ngang nửa người cô, mặc dù cô đã đá một chân ra khi xoay người lại với Stefan.

Rồi đột nhiên anh kéo hai vai áo cô xuống cho đến khi bộ ngực của cô lộ ra hoàn toàn. Tay anh bắt đầu ve vuốt cô trong khi lưỡi anh hôn cô mạnh bạo hơn, như sợ cô sẽ cản lại. Cảm giác mới anh đem đến cho cô thật là tuyệt diệu và làm cô sung sướng đến ngất ngây, khi tay anh tiếp tục ve vuốt vú cô làm nó săn cứng lên.

Khi môi anh rời khỏi môi cô, cô ghì đầu anh lại nhưng anh đã quyết tâm khám phá những chỗ khác trên người cô. Anh đã tìm thấy và cô há hốc miệng vì sướng rân, đôi môi nóng hổi của anh như muốn làm nổ tung một bên vú của cô, rồi đến vú kia, giống như anh không quyết định nổi phải dừng lại ở bên nào. Rồi anh ngậm lấy một núm vú và bắt đầu nút và Tanya khám phá ra rằng có một sự liên hệ nào đó giữa cặp vú cô và eo lưng cô, để những ngọn lửa nóng bỏng truyền từ bộ phận này sang từng bộ phận khác trên người cô, làm cho cô khao khát được anh chạm vào. Cô rướn người sát vào anh, đòi hỏi những gì cô đang thèm muốn. Tay anh rời khỏi ngực cô, chạm vào chân cô, đùi cô và cuối cùng đáp lại những gì cô đang chờ đợi bằng cách nhẹ nhàng ve vuốt ở đó.

Không còn nghi ngờ gì nữa là anh đang tỉnh táo và cũng không còn nghi ngờ gì nữa là bây giờ chẳng có gì có thể bắt họ dừng lại. Và Tanya đã hưởng ứng theo, dâng hiến hết mình cho những cảm nhận anh đang mang đến cho cô, khao khát được thêm nữa, thêm nữa những cảm giác nóng bỏng này, cho dù cô không tin là còn có gì khác khiến cô có thể sung sướng hơn bây giờ. Hay là thân thể trần truồng của anh, có thể sẽ tuyệt vời hơn, da thịt nóng bỏng đó áp sát cô để cô có thể chạm vào … của cô à? Cô không nên nghi ngờ hay có những ý nghĩ không tốt để phá hỏng mọi việc. Cô muốn người đàn ông này yêu cô ngay bây giờ. Cô muốn …

Tiếng đập cửa ầm ầm làm cô la lên tức tối. Stefan thì gầm gừ, “Tôi sẽ giết họ,” rồi ngước đầu lên.

Tiếng đập cửa vẫn tiếp tục, “Stefan, anh mà không trả lời thì chúng tôi sẽ nghĩ là cô ấy đã giết anh và phá cửa vào đấy.”

Tanya mở to mắt nhưng không nhìn thấy được gì, vì chỉ có một chút ánh sáng le lói tràn vào phòng qua khe cửa. Cánh cửa không bị khóa. Tối qua Stefan chỉ đóng lại thôi.

Anh hình như cũng nhận thấy điều đó cùng một lúc với cô, vì anh đứng bật dậy và chửi thề, rồi rên lên vì cơn đau đầu chợt đến, hậu quả của việc say xỉn vào tối qua. Nhưng anh cũng đến gần cửa, mở hé chỉ đủ để cho người nào đó ở bên kia nhìn thấy anh rồi nhẹ nhàng đóng lại.

Tanya từ từ kéo chiếc áo trở về chỗ cũ, bây giờ không biết phải làm gì, nhất là khi người gõ cửa lúc nãy báo cho biết là tàu đã vào bến một tiếng đồng hồ trước. Cô có thể nhìn thấy dáng Stefan khi anh đến gần bàn để đốt đèn lên. Cô ước gì anh không làm vậy. Cô ước gì anh trở lại giường nhưng không thể nào, khi mà mọi người đang đợi bọn họ rời khỏi phòng.

Khi ngọn đèn tỏa sáng chung quanh cô, Tanya có thêm một ước nguyện nữa, ước nguyện này không thể biến mất. Nó không thể.

Stefan đứng cạnh giường, nhìn xuống cô bằng ánh mắt khó hiểu mà anh từng có và tất cả những gì cô nghi ngờ lúc nãy đột nhiên trở lại.

Anh đã có ý định làm vậy hay là anh vô tình làm trong lúc ngủ và bắt đầu bị thu hút khi cả hai cùng có cảm giác ngây ngất? Anh có đang nghĩ như cô không? Và sau tối qua, lời đề nghị hào hiệp và trịch thượng sẽ lên giường với cô chỉ vì cô quá thèm khát… ồ, lạy Chúa, chuyện xảy ra sáng nay không phải là để thực hiện lời đề nghị đó chứ? Và tại sao anh ta không nói gì cả? Tại sao anh ta chỉ nhìn chằm chằm, như là những câu hỏi tương tự hay còn tệ hơn, đang vang lên trong đầu anh? Cô đoán là tệ hơn rồi, vì anh đột nhiên lạnh lùng, kết cuộc nào mà anh nghĩ đến nhất định không phải là điều anh mong muốn.

Tanya dốc hết nghị lực ra nhưng tinh thần cô cũng vẫn chưa chuẩn bị đủ để nghe anh nói, “Em thật sự không cần biết em lên giường với ai à?”

Cô sẽ đấm cho anh một cú nếu anh đứng đủ gần. Cô xoay lưng lại với anh, vì nếu không làm vậy những lời “Tôi nghĩ chắc là vậy.” sẽ vuột ra khỏi cổ họng cô.

Sự im lặng như bị khuất phục của cô làm anh ngạc nhiên, tuy nhiên, anh nói thêm, “Tôi xin lỗi… tôi không có ý đó. Nhưng tôi biết em rất ghét tôi, vì vậy tôi còn nghĩ được gì khác chứ?”

Nghĩ gì khác à? Nhưng anh ta đâu có cần nói đến như vậy chứ? Hình như mỗi lần họ càng âu yếm với nhau hơn thì những lời lẽ sỉ nhục của anh sau đó càng ác độc hơn, vì vậy cô đã quen. Nhưng lần này cô lại không chuẩn bị để nghe những lời như thế.

Và cô có thể nói gì với anh được nhỉ? Cô đã nổi điên với anh khi anh bán mất quán rượu và cô thề sẽ bắn anh nếu cô có thể chạm tay vào một khẩu súng. Nhưng sự giận dữ đó bột phát, chỉ vì cô nghĩ đến tương lai đen tối của mình. Cho dù vậy, mới tối qua thôi, cơn thịnh nộ của cô lại bột phát và cô còn muốn trả đũa anh cơ mà. Rất dễ hiểu khi anh nghĩ là cô rất ghét anh. Nhưng cô không ghét anh chút nào. Cô rất nên ghét anh nhưng cô lại không thể ghét và cô không hiểu ra sao nữa.

Cô phải giải thích thế nào về việc dâng hiến của cô? Nói rằng cô bị anh thu hút và không có gì khác quan trọng hơn à? Anh sẽ không tin đâu, giống như cô đã không tin anh vậy. Cô đã không tin anh, không chấp nhận những gì anh nói với cô, dù chỉ là một nửa. Và cô ghét thái độ thất thường của anh, nó thay đổi xoành xoạch làm cho cô chả biết hướng nào mà đoán. Cô còn thật sự rất ghét những lời nhục mạ của anh. Thái độ của cô đối với những lời đó rất khó mà che dấu được, nó cho anh biết cô không có ý định lên giường với anh. Vậy thì sao gì cô lại bị cuốn hút vào anh như vậy chứ?

Lạy Chúa, có thể cô đã xấu xa như anh nghĩ. Có thể cô chỉ thích những cảm giác vui sướng anh mang lại cho cô mà cô không nhớ tới những việc khác. Có lẽ cô nên giải thích với anh hay là cũng chẳng cần giải thích gì cả, vì kết quả cũng giống như nhau thôi, anh đã có sẵn định kiến như vậy rồi.

Là lỗi của cô. Cô biết rõ là không nên nằm chung một giường với anh tối qua. Cô đã cố leo xuống giường vài lần nhưng tay anh lại cứ ôm chặt lấy chân cô, anh lẩm bẩm gì đó không rõ và lăn sát cô hơn, vì vậy cuối cùng cô đã bỏ cuộc và cố đi vào giấc ngủ, rất khó khăn để ngủ trong tình cảnh đó.

Cô tin rằng tối qua, mình đã cư xử rất tốt, cũng có hơi bực mình vì phải chiều Stefan hết mình để anh làm một người say vui vẻ. Những gì cô đã học hỏi được là không nên gây gổ với một người say, nếu không, rất dễ làm cho bọn họ trở nên hung hãn và dữ dằn để rồi hầu hết là họ không còn nhớ gì vào sáng hôm sau.

Cô đã học cách được tránh né này trong nhiều năm qua. Nếu cô đồng ý với gã say bất cứ điều gì thì cô có thể điều khiển được họ. Cô đã áp dụng đúng như vậy với Stefan, ít ra tối qua, cô cũng đã giữ cho mọi chuyện được yên ổn. Chỉ có hậu quả sáng nay là cô không lường trước được. Bây giờ anh nghĩ về cô thật tệ, thật đáng ngạc nhiên là anh vẫn còn chịu nhìn mặt cô.

Đành chịu thôi! Như thường lệ, khi cô không có cảm giác khao khát thì cô luôn mong mình đang ở một nơi khác, chứ không phải ở đây, bên cạnh Stefan và đồng bọn của anh.

“Tanya?”

Cô phủi phắt cánh tay vừa đặt lên vai cô, không nói gì. Cô nghe có tiếng thở dài và anh dịch người sang phía trái cô.

“Tôi sẽ để em lại một mình để cho em thay đồ và thu dọn hành lý,” anh nói với cô, “Nhưng nhanh lên. Chúng ta đã để những người khác phải đợi quá lâu rồi”. Cô không nghe tiếng cửa mở và đóng lại, vì Stefan còn chưa nói hết, phải mất một lúc sau, anh mới nói, “Thật ra tôi khó chịu quá, vì những kinh nghiệm của em đối với đàn ông ấy.”

Mắt cô mở to và tối đen vì giận dữ, nhưng anh không nhìn thấy vì cô vẫn còn quay lưng lại với anh. Anh thật ra đang cho cô biết vì sao anh ta lại phun ra những lời nhục mạ rát bỏng khi nãy à? Làm như vậy là có thể khiến mọi chuyện khác đi à? Kinh nghiệm của cô làm anh bực mình à? Được, cô có thể sửa sai, nhưng cô có thể không?

Không xoay người lại, cô nói, “Anh nên cho tôi biết sớm hơn, Stefan, vì tôi có thể dễ dàng làm đầu óc anh thanh thản hơn. Anh có biết là, thật ra tôi không có chút kinh nghiệm nào về đàn ông cả, ngoài anh ra. Anh khó mà tin quá, phải không? Nhưng tôi không mong đợi là anh sẽ tin, chính vì thế mà tôi chưa bao giờ nói cho anh biết. Suy cho cùng, tôi đã làm việc và sống ở quán rượu gần hết cả đời và có phải tất cả bọn con gái trong quán rượu đều là những con điếm không nhỉ? Nghĩ lại, tôi thấy cứ để anh bực mình cũng không sao.”

Cô nói ỡm ờ để anh khó mà tin cô. Cô không muốn anh tin cô. Cô chỉ muốn làm anh bất an. Và vì anh dập mạnh cánh cửa khi bước ra khỏi phòng, quên cả cơn đau đầu, cô đoán là mình đã rất thành công.

Bình luận

Truyện đang đọc