NGÔI SAO LẠC LOÀI (ONCE A PRINCESS)

Tanya bước lùi lại, nhìn cả đám người họ. Những người đàn ông ăn mặc sang trọng, có thể đã được huấn luyện ở West Point hay một trường huấn luyện sĩ quan nào đó, điều này giải thích được tại sao họ lại di chuyển nhanh gọn và nhiều sức chịu đựng như vậy. Nhiệt huyết tuổi trẻ mà, mặc dù họ hơi già hơn so với sự đánh giá này, vì bọn họ đều ở vào lứa tuổi ba mươi. Nhưng cô hiểu hạng người này. Giàu sang, quyền thế, và buồn chán, không cần nghi ngờ gì về điều này…khiến họ có những trò đùa hơi quá đáng.

Cô phải biết việc họ nói đến là không có thật. Chắc họ nghĩ rất vui khi bịp được một một đứa con gái nghèo nàn, ngu dốt, dễ tin vào những câu chuyện thần thoại. Thật ác độc, bởi vì hầu hết bọn con gái sẽ không nhận thức được đây chỉ là một trò đùa tinh vi, không biết cho đến khi họ bị tổn thương. Chính bây giờ Tanya đã gặp một trò đùa tương tự và cô có thể dễ dàng giải thích được chuyện này.

Dobbs, lẽ dĩ nhiên, đã mớm cho họ những tin tức họ cần biết về mẹ cô, có thể họ chỉ cần tốn vài đồng. Ngay cả vết bớt trên mông cô, nếu như nó có thật, có thể họ đã thấy qua cửa sổ phòng cô; tối qua cô đã quên kéo màn cửa khi vội vã thay đổi trang phục dùng để biểu diễn. Cô xấu hổ vì bọn đàn ông đã leo lên cái cây già cỗi bên ngoài cửa sổ phòng cô để cùng nhau nhìn trộm và đã nhìn thấy những gì trên thân thể cô mà chính cô còn không biết nó có ở đó.

Hy vọng bọn họ nhìn nhầm và thật ra không có gì ở đó cả, nếu vậy, chuyện đùa cợt này sẽ chóng kết thúc. Cho đến khi cô thực sự nhìn thử thì bọn họ sẽ có được một khoảng thời gian khoái chí, vì biết rằng nếu cô càng vui mừng thì cô càng cảm thấy thất vọng khi sự thật được phơi bày, cô sẽ không được kết hôn với một vị hoàng đế như trong truyện thần thoại.

Nhưng họ đã chọn trúng cô, người không muốn quì xuống và hôn chân ai đó được gọi là hoàng đế và sẽ kết hôn với cô; bởi vì cô sẽ không bao giờ kết hôn với bất cứ người đàn ông nào, cho dù đó là một vị hoàng đế nếu Ngài có thật sự hỏi cưới cô. Nếu bọn người này không làm quá đáng bằng cách đưa ra một vị hoàng đế, lạy Chúa – họ có thể sẽ thành công đấy. Nhưng biết đâu đó cũng là chủ ý của họ để cô tin tưởng vào một chuyện thật khó tin.

Thật ra, sự đùa giỡn này đã đến cao điểm. Vừa rồi, có lúc cô đã tin câu chuyện của bọn họ, hy vọng cô sẽ biết được tin tức về gia đình thực sự của cô, lý lịch của cô, biết tất cả những điều mà cô khao khát muốn biết, chứ không phải vì cô sẽ có một cái đám cưới sang trọng, vui vẻ. Nhưng họ lại không hiểu cho cô. Đúng là cô đã khờ dại, cả tin một cách ngu ngốc. Nhưng cô không muốn họ biết rằng cô đã tỉnh táo lại rồi.

“Hoàng đế à?” cô nói, mắt mở to kinh ngạc, “Trời, còn hơn hẳn sự tưởng tượng của tôi.” Cô biểu hiện nỗi vui mừng một cách nhạt nhẽo, sau đó cô đổi sang giọng hoài nghi, với chút coi thường, muốn biết họ sẽ đi xa đến đâu để thuyết phục cô, ” Ai?” Cô hỏi Stefan, ” Anh hả? Không phải, anh không đủ kiêu căng. Nhất định là anh ta.”

Cô nhìn Vasili. Những người còn lại đều nhìn Stefan để coi phản ứng của anh về việc có thể xem như là một sự cự tuyệt này.

“Đúng vậy,” Stefan nói, “Vua Vasili của Cardinia. Điều này làm cô vui mừng chứ, cô nương?”

“Tôi phải vậy hả?” Cô trả lời, mắt vẫn dán chặt vào Vasili, người mà cô vừa đề cập đến, “Vậy anh là vua thật hả?”

Vasili đứng thẳng dậy, trước tiên, anh nghiêng người chào Stefan rồi đến Tanya, “Hình như là vậy, cô nương.”

“Và tại sao anh lại muốn cưới một người như tôi?”

“Tôi dám chắc rằng là tôi không muốn.”

“Cô được định hôn từ lúc mới sanh,” Stefan vôi vàng nói với cô, “Cho dù hoàng thượng muốn hay không muốn, anh ta vẫn có bổn phận phải cưới cô – nếu cô có một vết bớt trên mình. Cũng là lúc chúng ta định đoạt…”

“Tôi không nghĩ vậy,” Tanya cắt ngang. “Đây là lúc nên chấm dứt trò đùa này, và các anh hãy rời khỏi đây. Các anh đã làm mất quá nhiều …”

“Cô không tin rằng cô thuộc dòng dõi hoàng gia hả?” Vasili chen ngang, môi nhếch lên thích thú.

Tanya khịt mũi, “Tôi không biết cái gì đã làm cho anh có ý nghĩ là tôi ngu ngốc, nhưng tôi dám chắc rằng tôi không ngu đâu.”

“Đó là đề tài hay nhất để tranh luận đấy, cô nương,” Vasili quạt lại. Anh nói với Stefan, “Tại sao anh không vén váy cô ta lên và làm cho xong chuyện này đi cho rồi?”

Tanya lập tức nắm lấy cán dao. “Cái tay nào đụng vào tôi sẽ bị chặt đứt ngay,” cô hăm he, ” Bây giờ tôi muốn các anh ra khỏi đây ngay!”

Stefan thở dài, không biết tại sao một việc đơn giản lại trở nên rắc rối như vầy, “Chúng tôi không thể nào rời khỏi đây như ý cô mà vẫn còn hồ nghi. Xin cô hãy hiểu rõ tình thế của chúng tôi…”

“Tôi hiểu rất rõ. Tôi chỉ là không tin thôi…”

“Chúng tôi bịa chuyện để làm gì?”

“Tôi có thể ngờ đến nhiều nguyên nhân không tốt đẹp lắm. Anh có thể là một diễn viên đang diễn tập một màn hài kịch ngu ngốc có liên quan đến vua chúa chẳng hạn. Nếu là vậy, anh cần phải học thêm về mọi thứ, đừng phách lối mà nên nhã nhặn với người khác. Anh làm những điệu bộ này rất là hay đấy. ”

“Cái bớt …”

“Tôi không cần biết về cái bớt quái quỉ đó!”

“Chúng tôi cần!”

Bây giờ đến lượt Tanya thở dài, “Vậy thì để tôi nói cách khác khi anh vẫn khăng khăng nhắc đến nó. Tôi sẽ không kết hôn với hoàng đế của anh, dù anh có trả bao nhiêu tiền cũng không. Vì vậy, tôi có hay không có cái bớt thì cũng chả liên quan gì đến anh cả.”

“Nếu như cô có, cô nương, thì cô “sẽ” kết hôn với Hoàng Đế của Cardinia. Mong muốn của cô không thể tính vào đây, vì cha cô đã định hôn cho cô rồi.”

“Người cha mà anh nói lại đã chết rồi, vậy đâu có gì khác biệt với tôi nếu như ông ta có định hôn hay không. Và anh nên tin rằng, mong muốn của tôi phải được tính đến đấy. Tôi không thể bị ép kết hôn với bất cứ người nào.”

“Cô phải tuân theo mênh lệnh, cô nương.”

“Đi chết đi!” cô hét, “Tôi không nghe mệnh lệnh của bất cứ ai nữa đâu, cho dù là của lão Dobbs cũng vậy.”

“Cô là người Cardinia…”

“Tôi là người Mỹ!”

“Không tính đến nơi cô lớn lên,” Stefan bảo cô, “Cô đã được sinh ra ở Cardinia, điều này khiến cô phải tuân theo mệnh lệnh của hoàng thượng. ”

Nếu những gì anh ta nói là sự thật, Tanya sẽ kẹt cứng. Cái gã Adonis hèn hạ kia à? Cô sẻ phải kết hôn với anh ta, trong khi anh ta không thích cô và không quan tâm đến việc cô đã biết về điều này à? Không, cô không tin, không thể tin được. Nhưng tại sao họ lại không chấm dứt trò chơi này đi, khi mà cô đã bảo với bọn họ là cô không muốn cưới vị hoàng đế đẹp trai của họ? Thật là khó hiểu.

Cô không thèm tìm hiểu nữa, “Những việc điên rồ này đã đủ rồi,” cô nói, và quay người đi về phíia cánh cửa sau nhà.

“Cái bớt, thưa cô!” Cô nghe nhắc một lần nữa, lần này giọng điệu rất hung hăng, “Tôi không muốn nhắc lại lần nữa là chúng tôi phải biết cô có cái bớt hay không và hoặc là cô diễn tả nó cho chúng tôi, hoặc cô ép chúng tôi phải tự mình nhìn thấy nó.”

Cô trợn mắt nhìn Lazar, người chận đường cô từ nãy đến giờ. Lạy Chúa, bọn họ có cần nhìn cô và nói chuyện nghiêm túc như vậy không chứ? Họ chắc là đã chơi trò này rất nhiều lần nên thực hiện mọi chuyện có vẻ thuyết phục lắm.

“Thôi được,” cô nghiến răng, xoay người lại và đi lên lầu, “Chúng ta sẽ chơi theo cách của các anh. Nhưng khi tôi trở lại và nói rằng tôi không tìm thấy vết bớt nào hết, thì các anh hãy cút xéo ngay khỏi đây và…không được trở lại!”

Serge hầu như không né kịp khi cô giận dữ bước qua anh để lên lầu. Stefan nhìn cái váy cô đong đưa mỗi khi cô bước đi và tưởng tượng đến cảnh cô đang tốc nó lên và xem xét nơi mà anh sẽ rất rành nếu như mọi chuyện tối qua đã diễn ra khác đi và anh ước gì nó xảy ra như anh tưởng tượng.

“Tôi đồng ý như vậy,” Vasili cười chế nhạo.

Lazar chắc lưỡi, ”Anh giận dữ chỉ là vì cô ta đã không ngất đi vì quá vui mừng khi tưởng rằng đã chiếm được trái tim của anh. Và có thể cô ta sẽ ngất thật, nếu cô ta tin vào những gì chúng ta đã nói. Nhưng nếu anh còn chưa nhận ra, bạn thân ạ, cô ta đã hoàn toàn không tin chút nào.”

“Vậy thì cô ta sẽ thay đổi thái độ khi cô ta nhìn thấy cái bớt,” Serge phỏng đoán.

“Chúng ta không biết cô ta sẽ có thái độ gì,” Lazar nói, “Ai dám nghĩ là cô ta dám miệt thị ngay cả hoàng đế? Và nghe đây anh bạn, cô ta không muốn anh chút xíu nào.”

Giống như Stefan nói, cô ta quả là không bình thường.” Vasili nhận xét.

“Phải, cho nên dù cô ta có tìm được cái bớt đi chăng nữa, tôi cá là cô ta sẽ trở ra và nói là không có cho mà xem. Chúng ta có nên tin cổ không?”

“Anh cũng biết rõ như tôi, cô ta chính là Tatinana Janacek,” Stefan nói.

“Nhưng cô ta luôn chống đối chúng ta, Stefan, tôi sẽ không ngạc nhiên nếu cô ta hủy cái bớt, chỉ cốt để cản trở chúng ta. Nếu vậy thì chúng ta có thể không bao giờ biết được sự thật.”

“Và hãy nghĩ thử xem, Stefan,” Vasili nói them, “Cô ta có thể là đang cố tình làm điều đó đấy.”

“Tại sao?”

“Nếu cô ta không phải là Tatiana Janacek và dĩ nhiên không hề có cái bớt đó, làm cách nào tốt hơn để cho chúng ta phải nghĩ chính là cô ta nên cô ta đã cố tình có thái độ như vậy, phải không? Cô ta có thể xẻo một ít thịt trên mông để qua mặt chúng ta và khăng khăng nói cái bớt không có ở đó. Cô ta nói như thật, cứ để chúng ta nghi ngờ và rồi thừa hưởng tất cả những gì chúng ta có thể mang đến cho cô ta, trong khi thực sự nó không thuộc về cổ.”

Stefan không muốn tin vào những gì họ vừa nói, nhưng trên thực tế, biết đâu điều đó cũng có thể xảy ra; vì muốn trở thành hoàng hậu, người ta dám xẻo một chỗ kín trên thân thể, nơi chỉ có người chồng nhìn thấy. Với một tương lai bấp bênh, cô ta dám làm vậy lắm chứ. Ngược lại, người đã phản đối dữ dội không muốn kết hôn, dù là với hoàng đế, lại là người cứng đầu, nóng tánh, cô ta dám xoá mất cái bớt trên cái mông dễ thương kia để khỏi phải kết hôn. Thế mà họ đã để cho cô ta lên lầu với một con dao bên mình.

Stefan bật chửi thề, mắt nhìn Lazar và quát lên, “Tôi cần thêm một nhân chứng” và anh chạy vội lên lầu.

Bình luận

Truyện đang đọc